Khuynh Thành Nữ Phụ - Chương 19: Như thế nào là yêu? (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
301


Khuynh Thành Nữ Phụ


Chương 19: Như thế nào là yêu? (2)


Cô nhìn vào mắt hắn, môi hồng trả lời câu hỏi của hắn bằng một câu hỏi khác.

“Quan trọng sao?”

Đúng, từ khi nào tung tích của cô lại được chào đón đến vậy? Trong khi người trước mặt chưa từng muốn để ý đến? Như không muốn nghe câu trả lời hay hít chung một bầu không khí với hắn, cô nhanh chóng đứng dậy, phủi váy rồi bước đi. Trêи mặt là biểu cảm nhàn nhạt như nước.

Bạch Băng Vũ đột nhiên lên tiếng, bên trong còn mang theo một chút chua xót khác thường “Tôi là quan tâm cô, không phải cô từng rất muốn nó sao? Tình yêu này cô đã muốn buông bỏ?”

Trong giọng nói mang chút thành khẩn cùng kìm nén. Như mất kiên nhẫn, Lăng Băng Nguyện quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt lạnh lẽo không chút tiêu cự. Tiếng nói như lạnh nhạt như vô tâm tàn nhẫn đâm vào tâm kẻ đối diện

“Tôi không hận anh, cũng có nghĩa là không yêu anh, mà không yêu không thương có nghĩa là anh đối với tôi chỉ là tạm bợ, mà tôi không muốn tạm bợ.” ( nữa câu này là của ai a? Có thấy quen không?)

“Cho nên, anh không nên nói như vậy, cho dù chúng ta không còn quan hệ nhưng chúng ta mang dòng máu giống nhau. Không cần biết cảm giác của anh là như thế nào, nhưng tôi chính là biết tôi không thể đáp lại anh, có thể cả đời cũng không thể.”

Mạnh mẽ nhắm lại đôi song tử, không muốn nhìn biểu cảm đau đớn trêи mặt người kia. Cô hiện giờ đối diện với hắn đã không còn hi vọng tâm bình tĩnh đến đáng sợ.

Lăng Băng Nguyệt vẫn nhớ ngày sinh nhật năm đó. Chính bản thân ngu ngốc mong chờ ngày sinh nhật của mình tới chỉ để hẹn hắn rồi đưa cho hắn món quà mình đã tự làm, mong chờ hắn sẽ dịu dàng an ủi dùng cử chỉ ngọt ngào yêu thương cô.

“Rất đẹp, cực khổ cho em rồi.” Cô sẽ như rơi vào giấc mộng, mãi cũng không cần tỉnh lại.

Ngày đó đến Bạch Băng Nguyệt năm đó không quan tâm gia đình mình còn nhớ hay không. Chỉ xin cậu bé ấm áp năm nào xoa đầu cô nói không khóc khi mẹ cô bỏ đi nhớ đến cô. Chỉ xin anh là người duy nhất.

Bạch Băng Nguyệt háo hức hẹn anh nơi đồng cỏ xanh mướt. Chỉ là cô chờ rất lâu, rất lâu hắn vẫn không đến, chính là chờ từ hai giờ chiều đến mười một giờ tối, là chờ từ trưa nắng đến đêm mưa. Đến cuối cùng hắn vẫn không đến.

Sáng ngày hôm sau, mặc kệ chính bản thân mình sốt cao đến khó có thể đứng dậy. Cô muốn chính là chạy thật nhanh đến nhà hắn để tra hỏi, muốn gào thét lên trong nước mắt ” Vì sao lại không đến? Vì sao lại tàn nhẫn đến vậy?”

Nhưng thứ cô nhận được chính là cảnh tượng hắn nắm tay chị cô cùng mọi người vây quanh hát bài “Chúc Mừng Sinh Nhật” cô gái nhỏ lúc đó nhận ra, không phải anh bận, không phải là anh quên, không phải lý do gì, đơn giản là cô không đáng để anh quang tâm.

Từ ngày đó cô chỉ dám đứng từ xa nhìn anh, từ ngày đó bài hát chúc mừng sinh nhật đó chính là bài hát mà cô ghét nhất, cũng là bài hát cô thật lâu đã không nghe.

Kết thúc hồi tưởng, Lăng Băng Nguyệt quay lưng lại với Bạch Băng Vũ cất lên tiếng nói như bạc, tàn nhẫn gằn từng chữ, mặc kệ nó làm đau bản thân.

“Đến yêu bản thân tôi cũng đã quên, tôi làm sao dám một lần nữa yêu ai? Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, anh hẵng là đã từng nghe câu nói này đi?”

Khoảnh khắc cô quay lưng đi, Lăng Băng Nguyệt không ngờ rằng trêи mặt hắn là biểu cảm cô cả đời chưa từng được thấy.

Bạch Băng Vũ với đôi mắt đượm buồn. Trêи môi là nụ cười khổ, là cô không sai. Nếu như có thể, hắn muốn quay lại thời điểm ấy, yêu thương cô lại từ đầu. Nếu có thể, hắn muốn nắm lấy đôi tay gầy gò ấy, bước đi vào trời mưa đêm đó. Nếu có thể, hắn sẽ bước tới ôm lấy cô, không cho phép cô từ đằng xa nhìn hắn, cô chỉ có thể đứng bên cạnh hắn. Nếu có thể, hắn muốn cô lại gọi hắn một tiếng Vũ ca ca. Nếu có thể, hắn muốn đổi lại những lời đau thương bằng những lời sủng nịnh. Chỉ tiếc trêи đời này không có chữ nếu.

Hắn biết tâm cô hiện giờ là trống rỗng, có thể hay không để hắn yêu cô? Dùng mạng sống của mình lấp đầy cô với sự ấm áp, không cần quan tâm luân thường đạo lí. Hắn sẽ vì cô một tay che trời. Hắn cần quyền lực, Cửu Trọng Các là không đủ, phải mạnh hơn nữa. Lăng Băng Nguyệt không biết, ngày hôm nay, cô đã khiến hoàng tử của một nước trở về vị trí của hắn, chỉ để hai tay dâng lên cô đất nước đó làm đồ chơi sau này.

____________________

Thỉnh đọc:

Có một tin đặc biệt ta muốn cho các nàng biết. Vì hè cho nên ta sẽ đăng một chương mỗi thứ bảy (^.^)~~~~

Hóng nha mấy nàng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN