Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 1: Ác mộng thứ nhất: Phim thanh xuân bi thương
Buổi tối, thành điện ảnh vốn vô cùng rộn ràng náo nhiệt vào ban ngày cuối cùng cũng trở nên trống vắng, xa xa nhìn lại còn thấy chút vắng vẻ, hiu quạnh.
Nhưng xung quanh khách sạn lại khác, đèn đuốc sáng choang, náo nhiệt, phồn hoa. Trong căn phòng ở tầng cao nhất, người chủ của nó đã sớm chìm vào giấc ngủ, chỉ để lại một chiếc đèn tỏa ra ánh sáng ảm đạm.
Đỗ Yến cúi đầu, nhìn người đàn ông nằm trên giường.
Đường nét khuôn mặt đối phương sắc bén, từ lông mày rậm và dài lại tới độ cong nơi khóe miệng, tuyệt nhiên không có bất cứ khuyết điểm nào cả. Đó không phải là vẻ ngoài hoa mỹ nam đang thịnh hành hai năm gần đây mà là kiểu đẹp trai hoàn mỹ, tràn ngập sự quyến rũ đầy nam tính.
Thật là sexy.
Đứng trước khuôn mặt có thể hấp dẫn hàng ngàn người khác giới lẫn cùng giới này, Đỗ Yến cũng không có ý tứ gì khác. Đồ ăn mới là thứ chiếm vị trí số một trong lòng cậu, lý do mà cậu xuất hiện ở đây cũng là để lấp đầy cái bụng.
“Cậu còn ngắm cái gì nữa, mau ăn lẹ đi.”
Trên bả vai Đỗ Yến bỗng vang lên một âm thanh non nớt.
Đỗ Yến nhẹ nhàng búng tay lên vai: “Mày còn gấp hơn cả tao nữa à.”
Nương theo động tác của cậu, giữa không trung hiện ra một cục lông trắng, nói đúng hơn thì phải là đóa bồ công anh khổng lồ.
Cục lông tròn kia lăn lộn trên không, lộ cặp mắt đen láy khỏi lớp lông trắng mịn: “Đã mấy ngày rồi cậu chưa được ăn no, năng lượng của tôi cũng chẳng đủ xài. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì liễm tức thuật sẽ mất tác dụng đấy.”
Thấy ánh mắt như cười như không cười của Đỗ Yến, quả cầu lông chớp mắt, tiếp tục mở miệng nói: “Thuật pháp hết hiệu lực khiến người trên giường thức dậy. Sau đó cậu sẽ bị đuổi việc vào ngày đầu tiên đi làm.”
Nghe vậy, Đỗ Yến bèn nảy sinh một cảm giác nguy hiểm kì lạ, dù sao để trở thành trợ lý của Thiệu Lăng Hằng cậu cũng phải tốn không ít công sức. Trong khoảng thời gian sống chung với cục lông Tiểu Bát, phương thức ăn ở giữa hai người họ tựu chung vẫn là có thể cà khịa được thì cứ cà khịa.
Đỗ Yến nhìn nó: “Mày còn dám tự xưng là đại yêu quái sao, ngay cả một thuật pháp tép diu cũng chẳng duy trì nổi?”
Quả cầu lông bị đả kích lớn: “Tôi chỉ là một phần thân thể của đại yêu bồ công anh thôi. Địa vị thấp lại rời khỏi bản thể quá lâu, ngoại trừ lấy năng lượng trên người cậu thì tôi cũng chẳng có cách nào khác.”
“…” Đỗ Yến trầm mặc. Nói như thể là lỗi của mình cậu vậy, cậu cũng rất bất đắc dĩ đó, huyết thống Bá Kỳ cái gì chứ, nghe thì ngầu nhưng mà vô tích sự. Ngay cả liễm tức thuật cũng phải nhờ vả cục lông trước mắt đây.
Giới thiệu sơ qua một chút.
Bát Thập Cửu. Chủng tộc: yêu. Bản thể là đại yêu quái bồ công anh được đánh số 19 trên lông. Nick name: Tiểu Bát.
Đỗ Yến. Chủng tộc: người, là công dân Trái Đất sở hữu huyết thống của thần thú Bá Kỳ.
Thần thú Bá Kỳ (Baku), lòng như gương sáng, ăn ác mộng, là thần thú mang đến sự may mắn.
Nhưng đối với Đỗ Yến, thân là người thuộc tầng lớp yêu ma cấp thấp, sau khi thức tỉnh huyết thống Bá Kỳ, ngoại trừ khiến cậu không thể ăn đồ bình thường mà thấy no ra thì chẳng có bất kỳ điểm tốt nào cả.
Trước năm mười tám tuổi Đỗ Yến vẫn là một thanh niên như bao kẻ khác. Điểm đặc biệt duy nhất là khuôn mặt đẹp hơn những người xung quanh, chấm hết.
Cuộc sống bình thường của cậu vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám ấy đã hoàn toàn thay đổi. Đỗ Yến là trẻ mồ côi, hôm đó cũng chỉ trôi qua giống như bao ngày trước.
Sáng sớm ngủ dậy, Đỗ Yến bèn cảm thấy rất đói, đói đến tim gan phổi phèo loạn hết cả lên.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Đỗ Yến bỗng phát hiện có gì đó không đúng.
Rõ ràng cậu đã ăn no căng cả bụng, thậm chí sắp ói đến nơi nhưng vẫn cực kỳ đói. Không phải đói kiểu sinh lý mà là tâm lý.
Loại cảm giác đói bụng ấy hành hạ Đỗ Yến suốt bảy ngày, tới lúc cậu suýt phát điên thì Tiểu Bát xuất hiện.
Quả cầu lông kia tự xưng là đại yêu, nói cho Đỗ Yến biết sự khác thường phát sinh trên người cậu đều bắt nguồn từ chuyện thức tỉnh huyết thống Bá Kỳ.
Đơn giản mà nói thức ăn bình thường không thể khiến Đỗ Yến no bụng được nữa. Thứ duy nhất thật sự có khả năng lấp đầy bụng cậu chính là ác mộng.
Thân là một thanh niên hiện đại tiếp thu chủ nghĩa duy vật đã mười tám năm, Đỗ Yến đương nhiên sẽ không tin cái chuyện hoang đường ấy. Nhưng một thời gian sau, cậu không thể không chấp nhận sự thực.
Từ đó trở đi, cú đêm Đỗ Yến biến từ ở lì trong nhà thành lởn vởn xung quanh kiếm ăn.
“Cậu còn ngẩn người gì nữa, thấy một bàn mãn hán toàn tịch (*) như vậy mà vẫn chưa biết ăn thế nào sao?”
(*Mãn hán toàn tịch: là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa)
Âm thanh của Tiểu Bát làm cho Đỗ Yến thoát khỏi hồi ức. Đồ ăn ngon đang nằm ngay trước mắt, không phải lúc thích hợp để hoài niệm.
Lại giới thiệu thêm một chút đây là Thiệu Lăng Hằng, chủng tộc: người, món ăn ngon miệng nhất của Đỗ Yến.
Người bình thường rất hiếm khi mơ thấy một thế giới ác mộng hoàn chỉnh, phần lớn là những ác mộng rải rác, thiếu logic. Đối với Đỗ Yến, những cơn ác mộng đứt đoạn đó chỉ có thể coi như đồ ăn vặt, nhón một tí cho đỡ thèm, không thể lấp đầy bụng.
Vào một hôm đi săn đêm, Đỗ Yến tình cờ gặp được ác mộng tương đồi hoàn thiện. Thứ ác mộng như vậy mới đủ để cậu dùng làm bữa chính, khiến cậu nảy sinh cảm giác no căng thỏa mãn.
Nhưng số người nằm mơ ác mộng trọn vẹn rất ít. Đỗ Yến quanh năm đều ở trong trạng thái no nửa vời bỗng dưng tìm được Thiệu Lăng Hằng.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn Đỗ Yến bèn sững sờ, cũng không phải vì đối phương còn đẹp trai hơn trong phim mà do trên người hắn tản ra mùi vị ác mộng khiến cậu chảy cả nước miếng.
Ác mộng của Thiệu Lăng Hằng không giống với những người khác, hắn mơ thấy một thế giới hoàn chỉnh. Nếu ăn được loại ác mộng này, Đỗ Yến có thể no tận một tháng.
Ác mộng quý giá như thế nên Đỗ Yến không nỡ nuốt trọn, nguyên liệu tuyệt vời nhất thì phải được chế biến thật hoàn mỹ thì mới không phụ lòng đối phương. Nghĩ đến đây, cậu chỉ có thể nhịn cơm thèm mà rời đi.
Thiệu Lăng Hằng tới quê Đỗ Yến quay ngoại cảnh, Đỗ Yến bèn nghĩ cách tìm một công việc ở khách sạn trong hai tháng đó.
Mỗi lần Thiệu Lăng Hằng gặp ác mộng, cậu sẽ xuất hiện ở trong phòng hắn âm thầm nghiên cứu.
Tất cả cảnh tượng trong mơ đều có lý do, đặc biệt là ác mộng lặp đi lặp lại, ngay cả Thiệu Lăng Hằng cũng không ngoại lệ. Ác mộng của hắn bắt nguồn từ mỗi bộ phim điện ảnh mà hắn từng đóng, lấy nội dung phim rồi biến nó thành một thế giới hoàn chỉnh trong mơ.
Đỗ Yến cẩn thận tính toán, dựa theo tần suất gặp ác mộng của Thiệu Lăng Hằng mà nói, nếu cậu chỉ bám theo người này thì không cần phải bôn ba ngoài đường hàng đêm để lấp đầy cái bụng đói nữa.
Khi Đỗ Yến đã thăm dò được khởi nguồn ác mộng của Thiệu Lăng Hằng bèn rời khỏi khách sạn, bỏ ra mấy tháng để học hỏi kinh nghiệm từ những người có huyết mạch Bá Ký khác thông qua Tiểu Bát. Ví dụ như điều kiện tiên quyết để không làm tổn hại đến chủ nhân giấc mơ, cách chế biến ác mộng và làm sao để lấy được nhiều năng lượng nhất có thể.
Sau đó Đỗ Yến tiếp tục mất vài tháng nữa, xin làm trợ lý của Thiệu Lăng Hằng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Đỗ Yến đi làm.
Tốn gần một năm mới có thể thưởng thức món ăn ngon trước mặt, rốt cục Đỗ Yến cũng không nhịn nổi nữa.
Cậu đi tới cạnh giường, vươn ngón tay chạm nhẹ lên trán Thiệu Lăng Hằng.
“Nhập mộng.”
***
Đỗ Yến trôi nổi giữa không trung, nhìn chủ nhân giấc mơ phía dưới. Trước hết cậu phải xem xét nội dung cụ thể của giấc mộng này thì mới có thể thay đổi nội dung bộ phim.
Dựa vào một năm học tập nghiên cứu vừa qua, Đỗ Yến biết nếu muốn ăn ác mộng thật ngon thì nhất định phải khiến mọi suy nghĩ tiêu cực trong đó biến mất.
Các ác mộng rời rạc có thể ăn ngay lập tức mà không gây ảnh hưởng xấu tới người nằm mơ. Nhưng với ác mộng có đầy đủ thế giới quan và nội dung lại khác, nhất định phải triệt tiêu toàn bộ tiêu cực thì mới có thể chuyển hóa thành năng lượng để hấp thụ.
Đơn giản mà nói cậu phải xóa bỏ chấp niệm của chủ nhân giấc mơ, bù lại những thiếu sót, sau đó ác mộng sẽ tiêu tan dựa trên hình thức năng lượng và Đỗ Yến có thể c ăn no.
Nếu cưỡng ép chiếm lấy ác mộng sẽ gây thương tổn tới đại não của chủ nhân giấc mơ, cướp đoạt càng nhiều càng khiến đối phương đánh mất tâm trí, biến thành cái xác không hồn.
Đây cũng là một tác dụng khác của Tiểu Bát, bản thể đại yêu bồ công anh của nó chính là thuộc hạ của thần thú Bá Kỳ. Thần thú Bá Kỳ là thần thú đem lại sự may mắn, đương nhiên sẽ không để mặc cho huyết mạch của mình hại người.
Mỗi một truyền nhân mang trong mình dòng máu Bá Kỳ đều có thứ tương tự như Tiểu Bát ở bên. Ngoại trừ đảm nhận việc hướng dẫn, bọn chúng còn kiêm luôn cả công việc giám sát, phòng ngừa những kẻ thừa kế huyết mạch gây họa chỉ vì thỏa mãn ham muốn ăn uống.
Nhân vật chính của mộng cảnh là thiếu niên có vẻ ngoài non nớt.
Dường như thiếu niên đó mới chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi nhưng thân hình lại rất cao, mặt mũi đượm chút nét bướng bỉnh khó thuần.
Vì tuổi tác hạn chế cho nên vóc người không được tính là cường tráng, nhưng lúc đánh nhau vẫn có thể thấy rõ đường nét bắp thịt ẩn dưới lớp quần áo, tựa như một chú báo nhỏ dũng mãnh thiện chiến, ngập tràn vẻ đẹp dã tính.
Trận đánh kia đã dần kết thúc, phe thiếu niên kia tuy ít người nhưng lại dùng ưu thế tuyệt đối nghiền ép đối phương, giành được chiến thắng.
Dựa theo quy trình bình thường, song phương bắt đầu đe dọa lẫn nhau.
Chỉ thấy kẻ bị thiếu niên giẫm lên, giãy dụa ngẩng đầu: “Hạ Cẩn, mày đừng có vênh váo, cứ chờ mà xem!”
Thiếu niên chỉ cười nhạo một tiếng, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn kẻ thua cuộc dưới chân. Hắn di đế giày lên quần áo của tên côn đồ cắc ké kia, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Đỗ Yến chú ý đến hai chữ “Hạ Cẩn ” song lại nghĩ lan man đến vấn đề khác.
Thì ra là Hạ Cẩn. Mấy tháng nay Đỗ Yến đã tìm hiểu hết các vai diễn của Thiệu Lăng Hằng, lập tức có thể nói ra tên bộ phim liên quan.
Nhân vật Hạ Cẩn trong《Người con gái tôi yêu mùa hè năm ấy》đem về cho Thiệu Lăng Hằng giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất.
Đây là một bộ phim thanh xuân bi thương.
Vô cùng bi thương.
Hạ Cẩn cứu một cô gái trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp 2. Tiếp đó vào lễ khai giảng cấp 3, hắn nhìn thấy cô gái tên Phương Tưởng Tưởng kia đứng trên bục phát biểu.
Thiếu niên động lòng, nhất kiến chung tình với cô.
Từ đó trở đi Hạ Cẩn vốn kiêu ngạo khó thuần, chẳng để ai vào mắt lại luôn chú ý đến Phương Tưởng Tưởng, làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch chỉ vì muốn Phương Tưởng Tưởng có thể nhìn hắn một lần.
Phương Tưởng Tưởng là kiểu con gái mà mọi thiếu niên trẻ tuổi đều thích. Vừa đơn thuần vừa tốt bụng, thành tích học tập xuất sắc, biết múa, biết đánh đàn, quả đúng là nữ thần trong lòng toàn bộ các nam sinh.
Nhưng với tính cách Phương Tưởng Tưởng, đương nhiên sẽ có phần sợ hãi đối với một học sinh hư, ngang ngược bất trị như Hạ Cẩn. Khi Phương Tưởng Tưởng tìm mọi cách trốn tránh hắn, Hạ Cẩn quyết định thay đổi bản thân.
Đó là lần đầu tiên Hạ Cẩn vì một cô gái mà bằng lòng làm những việc hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Lúc thi đại học xong, Phương Tưởng Tưởng đỗ. Còn Hạ Cẩn, tuy vô cùng cố gắng vào năm lớp 12 nhưng do nền tảng quá kém, không thể học chung với Phương Tưởng Tưởng.
Hạ Cẩn quyết định học lại, sang năm sau đã thực hiện được lời hứa, trở thành đàn em trong trường của Phương Tưởng Tưởng. Phương Tưởng Tưởng nhìn người con trai thoát thai hoán cốt vì mình kia, rốt cục cũng bị cảm động.
Nếu như là phim thần tượng thì chắc hẳn hai người sẽ lưỡng tình tương duyệt ân ân ái ái. Nhưng đây vốn là một bộ phim thanh xuân bi thương.
Hạ Cẩn phát hiện cha Phương Tưởng Tưởng chính là kẻ say rượu lái xe đâm chết cha mẹ hắn, chịu đả kích quá lớn, cảm thấy bản thân không thể nào đối mặt với cô gái mà mình yêu nên lựa chọn trốn tránh.
Hạ Cẩn buộc phải đấu tranh giữa thù hận và tình yêu. Vì muốn thoát khỏi sự đau khổ ấy, hắn đến quán rượu, sau khi say khướt lại nảy sinh quan hệ với cô bé khóa dưới vẫn luôn thầm mến hắn.
Phương Tưởng Tưởng phát hiện Hạ Cẩn phản bội, họa vô đơn chí là cô còn mang thai.
Phương Tưởng Tưởng thuộc kiểu con gái ngoài mềm trong cứng, tự mình đến bệnh viện phẫu thuật rồi chia tay Hạ Cẩn.
Hạ Cẩn chẳng thể đối mặt với hết thảy mọi chuyện nên đi tha hương
Vài năm sau, Hạ Cẩn nửa đêm tỉnh giấc lại nhớ tới mối tình đầu thời cấp hai, cấp ba, mà cảm xúc mãnh liệt thuở thiếu thời ấy cũng bặt vô âm tín. Hắn nhận ra trong suốt từng ấy thời gian, hắn vẫn yêu Phương Tưởng Tưởng giống như trước đây.
Hạ Cẩn trở nên chín chắn hơn, quyết định buông xuống mọi chuyện đã qua, về nước tìm Phương Tưởng Tưởng.
Tại thành phố thân thuộc, hắn gặp lại một Phương Tưởng Tưởng vừa quen biết vừa xa lạ. Phương Tưởng Tưởng vẫn là cô gái thanh thuần xinh đẹp, Hạ Cẩn nói cho cô biết mọi việc năm đó, hai người xóa bỏ mọi hiềm khích khi xưa.
Phương Tưởng Tưởng mỉm cười tha thứ cho Hạ Cẩn.
Khi trong lòng Hạ Cẩn dâng lên hi vọng thì Phương Tưởng Tưởng bèn đưa cho hắn một tấm thiệp mời. Cô dâu Phương Tưởng Tưởng, chú rể lại là cái tên hoàn toàn lạ lẫm.
Kết phim là lễ cưới của Phương Tưởng Tưởng. Hạ Cẩn đi nhưng chỉ trốn ở góc phòng, nhìn cô gái duy nhất hắn từng yêu mặc váy cưới trắng tinh, được một người đàn ông khác nắm tay. Từ giờ trở đi, Hạ Cẩn không còn quyền can thiệp vào cuộc sống của cô nữa.
Tiểu Bát lên tiếng: “Căn cứ theo phân tích của cơ sở dữ liệu, nguyên nhân dẫn đến ác mộng là cảm giác áy náy và tiếc nuối.”
Nếu dựa trên trình độ mà người hiện đại có thể tiếp nhận, công dụng của Tiểu Bát tương đương với một chiếc máy tính sinh học. Nếu bản thể của nó là đại yêu bồ công anh thì sẽ được coi là siêu máy chủ của yêu giới. Đỗ Yến có thể lưu trữ hoặc kiểm tra dữ liệu thông qua Tiểu Bát.
“Tôi vừa mới xem xét một số trường hợp có nội dung tương tự từ bản thể bên kia. Phương pháp công lược tốt nhất sẽ chia làm hai loại: Thứ nhất – trực tiếp thay thế nhân vật Phương Tưởng Tưởng, thứ hai – tạo ra nhân vật nào đó ví dụ như thanh mai trúc mã hay bạn thân chẳng hạn, nói chung là phải ngăn cản bi kịch xảy ra hoặc khiến cho Hạ Cẩn yêu người khác.”
Tiểu Bát ngừng lại một chút: “Phương Tưởng Tưởng là nữ, tôi cảm thấy việc sáng tạo ra nhân vật mới tương đối thích hợp với cậu, làm người anh em tốt của Hạ Cẩn, khuyên cậu ta đừng mắc sai lầm.”
“Không, tao muốn làm ba cậu ta.”
“Cái, cái gì cơ?”Tiểu Bát hoảng sợ.
Đỗ Yến hỏi: “Mày biết tại sao trong bộ phim này lại có tình tiết vượt rào dẫn đến mang thai và phá thai không?”
“Vì ngược thân ngược tâm mới khiến người ta cảm thấy thanh xuân chính là bi thương và ngập tràn hối hận như thế?”
Đỗ Yến vô cùng đau lòng: “Tất cả đều do người lớn trong nhà chẳng chịu dạy dỗ đến nơi đến chốn chứ còn gì nữa! Bỏ qua việc tiến hành giáo dục giới tính trong tuổi dậy thì khiến trẻ có tư tưởng lệch lạc, ra ngoài ăn chơi vượt quá giới hạn, khi quan hệ không dùng biện pháp phòng tránh, dẫn đến việc hơi một tí là mang thai rồi phá thai đó!”
Mặc dù Tiểu Bát chỉ là một đóa bồ công anh, thế nhưng nó cảm thấy biểu cảm trên mặt mình hiện giờ đã trở nên cứng ngắc. Các phân thân đều có kết nối với cơ sở dữ liệu bản thể, trong số rất nhiều huyết mạch thần thú thì mạch não của Đỗ Yến là kỳ quái nhất.
Đỗ Yến không biết Tiểu Bát đang nghĩ gì, bèn nói tiếp: “Cho nên tao muốn làm ba cậu ta, từ từ tiến hành giáo dục kiến thức tuổi dậy thì, ngăn chặn bi kịch xảy ra.”
Tiểu Bát khuyên nhủ trong vô vọng: “Nội dung bộ phim viết cha mẹ Hạ Cẩn chết vì tai nạn xe nên không thể thay thế. Nếu như thiết lập một thân phận quá vô lý sẽ khiến người nằm mơ phát hiện bất thường, đối phương mà tỉnh lại thì mộng cảnh sẽ sụp đổ ngay lập tức.”
“Vậy thì người giám hộ là được rồi.” Đỗ Yến vẫn kiên trì muốn làm trưởng bối của Hạ Cẩn “Khi đó tao mới mới có thể dạy dỗ tên nhóc này thật tốt, bao gồm cả giáo dục giới tính thời dậy thì.”
Huyết thống Bá Kỳ của Đỗ Yến phát huy tác dụng. Sau khi tiến vào mộng cảnh, nơi đây lập tức trở thành sân nhà của chủ nhân giấc mơ, Đỗ Yến chỉ có thể biến đổi một chút trong phạm vi nhất định.
Cậu nhanh chóng miêu tả toàn bộ bối cảnh thân phận của mình. Tay cậu run rẩy, nâng quả cầu ánh sáng lên rồi hạ xuống.
“Bắt đầu thôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Công không tra, trong cốt truyện tra như vầy đều là theo nội dung của bộ phim.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!