Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt
Chương 13: Nhiệm vụ không đơn giản
Tiếng chim hót líu lo trên cây khiến cô bừng tỉnh giấc, người cô cảm thấy rất ấm áp, cô muốn luue mãi khoảnh khắc này.
” Này, Tiểu Duệ, đã ai nói với anh rằng anh rất đẹp trai không nhỉ “.
Lúc cô còn lo ngắm khuôn mặt say giấc ngủ của anh thì anh mở mắt từ từ, khiến cô giật mình, lúng túng:
– Dậy mau thôi, chúng ta còn làm nhiệm vụ nữa đấy!!
– Được rồi, nhưng phải thay băng gạc cho cả em và tôi đã.
– Anh đùa tôi à, làm sao mà anh thay cho tôi chứ! – Khả Băng vừa nói vừa lộ vẻ lúng túng. Tên này nói lung tung gì thế.
– Tôi không đùa, quay lưng lại mau.
– Này…!!!
– Là tòa nhà này đúng không?
– Anh tự đi mà xem!!
Có vẻ cô vẫn còn hờn dỗi, ngại ngùng chuyện ban nãy.
– Được rồi, không đùa nữa, nghiêm túc lại nào.
– Thưa dì, con là người từ Hàn Sát đến giúp dì giải quyết nhiệm vụ cấp C do dì nhờ ạ – Khả Băng vừa nói vừa bấm chuông.
– Được rồi, hai người vào đi. Khoan đã.. Cậu là… Khả Băng!!
Nói rồi cậu ta nhảy lên ôm chầm lấy Khả Băng. Cô vẫn có chút bất ngờ. Sau khi cậu ta buông ra thì cô mới nhớ ra cậu ta là ai.
– Là cậu à Mạch Thiên?
– Đúng rồi, là tớ này. Lâu quá không gặp cậu rồi.
Hai người vui vẻ chuyện trò mà không hề nhận ra có sát khí nhận ra, Khả Băng nhận ra ít nhiều nhưng cô nghĩ là do cô nghĩ xa thôi.
Mãi đến 8 giờ, Thành Duệ và Khả Băng vẫn chẳng nhìn mặt nhau.
– Này, anh sao thế, tôi làm gì sai à?
– Đúng.
– Tôi đã làm gì chứ?!
– Là em tiếp xúc thân mật với thằng nhóc ấy
– Cậu ta chỉ là bạn lúc nhỏ của tôi thôi mà.
– Không nói chuyện với em nữa.
Nói rồi anh quay đi, nhìn anh lúc này thật giống một đứa trẻ.
…
– Anh có muốn biết tại sao cơ thể tôi vết thương lành nhanh mà không để lại sẹo không?
– Em nói đi, tôi sẽ xem xét tha thứ cho em.
– Lúc nhỏ tôi khá nghịch ngợm, tôi liên tục gặp những tai nạn nhỏ như té, ngã xe,.. lúc ấy Dì Lâm phát hiện vết thương trên người tôi lành nhanh và không để lại sẹo, nhưng trong lúc chịu vết thương sẽ đau gấp 3 lần bình thường. Ví dụ như vết thương hiện tại, mọi người phải hơn 1 tháng mới hồi phục, tôi chỉ cần khoảng 2 tuần thôi
– Thế en luôn phải chịu những cơn đau đó à?
– Đúng, mọi người kì thị tôi vì đôi mắt hai màu vốn không thuộc về kẻ ở tầng lớp tầm thường. Tôi cũng nghĩ..
Bỗng nhiên Thành Duệ lấy tay che miệng cô lại:
– Mắt tôi cũng là mắt hai màu, nếu em khinh thường em cững là khinh thường tôi, tôi sẽ không tha cho em.
Sau đó hai người cùng đi xuống nhà ăn cơm và bàn bạc về nhiệm vụ của hai người.
– Chuyện là gần đây liên tục có những người vào nhà tớ cướp đồ, nhưng chẳng ai làm được gì, tớ muốn nhờ hai người bắt gọn chúng, được không?
– Được rồi, những tên đấy thường xuất hiện lúc nào?
– Họ xuất hiện khoảng 4 giờ chiều, lúc đấy em tớ ở nhà canh nhà, còn tớ cùng mẹ đi mua đồ, ba thì đi làm ở công ty, nên chỉ có mình em ấy ở nhà không làm được gì, do sợ bị la nên con bé đã dấu khá lâu.
– Vậy tớ nghỉ ngơi một lát, gia đình cậu cứ sinh hoạt bình thường, khoảng 4 giờ chiều, tớ sẽ phục kích ở nhà cậu.
– Cảm ơn cậu nhiều.
– Chuyện tớ nên làm mà.
– Này, anh lại dỗi đấy à?
– Em đi mà nói chuyện với tên Mạch Thiên ấy, lúc nãy thân thiết lắm mà.
– Anh bị ngốc à?!
Anh không trả lời, nhìn sang thấy anh đã ngủ say, chắc anh đã mệt rồi, cô chỉ mỉm cười, sửa lại tư thế anh nằm, sau đó cô cũng ngủ.
4 giờ chiều
– Mọi người đừng lo, cứ sinh hoạt bình thường đi ạ.
– Được rồi, ta tin con.
Sau khi mọi người đi thì cô và Thành Duệ liền nấp gần đó, bỗng có tiếng kính vỡ, Mạch Nhu có chút lo sợ, nhưng đã cố bình tĩnh.
– Các người lại đến à…?
– Đúng vậy, nhưng hôm nay, thay vì chỉ lấy đồ thì ta có một món quà dành cho cô nhóc đây!!
Nói rồi hắn đánh một quả hình cầu vào Mạch Nhu rồi biến mất. Khả Băng không kịp suy nghĩ gì mà chỉ lao ra ôm và lấy tay che mặt cô bé…
– Hộc… Hộc… Tiểu Duệ.. mắt tôi… mắt tôi không thấy gì nữa…
– Chị ơi…
– Tiểu Băng, từ từ hít thở nào, có tôi ở đây, em sẽ không sao đâu…
– Bố, giúp con xin cho Tiểu Băng nghỉ thêm vài ngày.
– Có chuyện gì à?
– Bố à, đây không còn là nhiệm vụ cấp C nữa, đây là nhiệm vụ cấp A rồi. Nhiệm vụ này không hề đơn giản, Tiểu Băng bị trúng một loại thuốc khói khiến mắt cô ấy mù tạm thời rồi, có lẽ khoảng 3-4 ngày.
– Được, hai con cẩn thận.
– Vâng ạ…
” Tiểu Băng, đừng lo, miễn là có anh ở đây, em sẽ không gặp chuyện gì, những kẻ khiến em đau đớn, anh sẽ khiến chúng đau đớn gấp bội! “.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!