Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt
Chương 18: Bảo vệ trong âm thầm - Tận cùng của sự đau đớn
” Tỉnh lại đi “.
Đó là câu nói cuối cùng anh được nghe, ý thức anh mất dần.
– Bác sĩ, anh ấy sao rồi?
– Cũng may là cấp cứu kịp lúc, anh ta bị sốt xuất huyết. Cô có thể vào thăm.
– Vâng ạ. Cảm ơn bác sĩ.
Sau đó cô vào thăm, cầm lấy tay của anh đặt trên má mình:
– Sao anh cứ ngốc như vậy chứ, luôn làm việc quá sức. Sau này em sẽ quản anh chặt chẽ hơn…
Khoảng 30 phút sau, cô bước ra ngoài, trở về nhà dì Lâm, xin phép ở lại bệnh viện chăm sóc anh vì cô không mang điện thoại.
Ở nơi nào đó, Phương Du cầm trên tay chiếc điện thoại và mở một tấm hình, nở nụ cười man rợ.
– Mày sẽ biết thế nào là kết cục khi gây sự với tao!
Khi Khả Băng tới bệnh viên thì thấy rất nhiều phóng viên. Lại là biến gì đây!?
– Cái..
– Suỵt, im lặng, là tớ.
– Sao cậu lại ở đây?
– Lên phòng của anh ta rồi tớ giải thích tiếp.
– Được.
Khi đi lên đến nơi thì mọi chuyện càng phức tạp hơn…
– Này, anh ấy bị sao vậy, Vân Minh Thành!!
– Lúc nãy cậu ta chưa hồi phục, thấy tờ báo ấy liền
định đi giải tán đám phóng viên, nhưng đi giữa chừng thì ai đó đụng phải, khiến cậu ta té cầu thang…
– Tờ báo?
– Cô xem đi…
Cô cầm tờ báo rồi ngã xuống. Là ai… ai đã đăng tấm hình này…tấm hình lúc cô đẫm máu… chiến đấu với Thành Duệ… mọi người nghĩ cô là kẻ sát nhân… nhưng điều đó không quan trọng bằng người cô yêu đang phải nằm trong phòng phẫu thuật.
Cô hận cô không thể tìm ra người hại cô, hại cả người cô yêu. Cô hận cô không thể bóp chết người đó lúc này.
Kha Nguyệt đứng cạnh cô phải run sợ. Chưa bao giờ thấy Khả Băng đáng sợ như lúc này…
– Tiểu Băng, cậu đừng làm tớ sợ….
– Không sao đâu, cậu đừng lo.
Đèn phẫu thuật tắt, cô chưa kịp lại hỏi thì lại nhận được câu sét đánh.
– Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng…
– Nhưng sao thưa bác sĩ?!
– Tôi biết việc này khó chấp nhận, nhưng có lẽ cả quãng đời sau này cậu ấy sẽ không thể nào đi lại được.
– Cái…
Đây thực sự là tin sét đánh ngang tai đối với cô. Sao mọi thứ xui xẻo cứ phải đổ lên cô và anh ấy chứ. Đôi chân coi run rẩy. Bầu trời như sụp đổ trước mắt cô…
– Người nhà có thể vào thăm. Nhưng 1 người thôi. Đừng làm ồn cậu ấy.
– Tiểu Băng, cậu… cậu ổn chứ…?
– Tớ… không sao… Tớ vào thăm anh ấy đây…
– Được rồi…
– Em xin lỗi, em là sao chổi, từ khi yêu anh, em luôn mang lại xui xẻo cho anh, hết lần này đến lần khác. Anh luôn bị ảnh hưởng bởi sự xui xẻo của em. Tất cả là do em… Em chỉ muốn bên cạnh anh nhưng sao lại khó như thế này… Em mong mọi chuyện sẽ chỉ là mơ… Nhưng có vẻ mọi thứ không như ý của em rồi… Anh có nghe em nói không…. Em mong anh sẽ tha thứ cho em…. Em chỉ mong người nằm đó là em… Anh có biết cảm giác bất lực của em lúc này không…. Nghĩ đến chuyện quãng đời sau này của anh không thể đi được, anh phải dùng xe lăng để di chuyển…. Tim em đau lắm… Nếu…Nếu như… em không đến bên anh… nếu em chưa từng tồn tại… Có lẽ… anh sẽ không bị như thế này…
Em xin lỗi.. Em muốn nói rằng… Em yêu anh rất nhiều…
Rồi cô đặt nụ hôn lên trán anh… Cô cũng biến mất từ đêm đó, không ai thấy cô xuất hiện ở đâu nữa, trường học hay Hàn Sát. Về phía trường học, Hàn Sát đã xin cho cô nghỉ lâu dài để tìm ra cô.
Thành Duệ cũng day dứt không kém, anh luôn mơ thấy cô, mơ thấy cô vì mình bị tai nạn mà tự sát. Cứ mỗi lần như vậy, tim anh thật sự đau… Tiểu Băng… em ở đâu…mau về đi… Anh nhớ em…
Bài báo sau đó theo lệnh của Thành Duệ được gỡ xuống. Anh vẫn luôn tìm tung tích của cô.
– Con định khi nào về Hàn Sát đây?
– Khi nào anh ấy đi được ạ…
– Con đùa ta à, nó chẳng thể nào đi được, đồng nghĩa con phải lén lút làm nhiệm vụ như thế này à? Con đừng quên hình phạt khi trốn khỏi Hàn Sát.
– Con biết rồi. Nhiệm vụ là gì ạ…
– Bảo vệ thằng bé trong im lặng, gần đây nó rất cáu kỉnh, chẳng ai tiếp xúc được với nó. Con nên cẩn thận kẻo chết dưới tay nó. Con biết vì sao ta yêu cầu con bảo vệ nó không?
– Vì anh ấy là người kế thừa Hàn Gia, thông tin anh ấy bị liệt nửa người đã bị tiết lộ bởi ai đó. Bây giờ anh ấy có thể bị những tổ chức khác tấn công để đe dọa Hàn Gia.
– Tốt lắm, con làm được chứ?
– Con biết rồi. Con sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.
– Này, thiếu gia, cậu đã không ăn uống một ngày trời rồi, tôi xin cậu hãy ăn chút cháo đi…
– Dì để đó đi…
” Khả Băng, tôi muốn em về đây…. nếu em mà xuất hiện trước mắt tôi lúc này… em sẽ không được yên đâu “.
Khả Băng đứng trên nóc nhà đã nghe được những lời anh nói. Làm sao cô dám xuất hiện trước anh lúc này chứ. Nếu nhìn thấy anh cô sẽ bật khóc mất. Anh bị như thế không phải là do cô à. Chắc hẳn anh hận cô lắm… Cô chỉ có thể bảo vệ anh trong âm thầm…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!