Lấy Chồng Nhỏ Tuổi
Phần 13
Hơn Sáu giờ sáng tôi đang ngồi trang điểm thì bên ngoài có tiếng ồn ào cãi vã rất lớn, tôi không biết là ai nên kêu Tâm ra xem thử, nó chạy ra vài phút rồi chạy vào nói:
— Chị Lệ mẹ của lão Đăng đang quậy ở trước nhà , mẹ kiếp thật.
— Quậy cái gì?
— Bà ta đòi tiền dẫn cưới với tiền nuôi dưỡng chị, đúng là mẹ nào con nấy sống không có chút liêm sĩ nào. Để em ra dẹp loạn, em cay bà ta lâu nay rồi.
Dứt lời Tâm nó hùng hổ chạy đi, tôi biết tính nó nóng như lửa nên cũng lập tức chạy theo sau, vừa ra ngoài đã nghe tiếng của bà ấy oang oang:
— Tôi là mẹ nó, bà lấy tư cách gì mà đứng ra gả nó, bà muốn ăn tiền cưới thì đúng hơn, mau trả tiền đó cho tôi? Trả đây, nếu không thì không xong với tôi đâu.
Tâm quát:
— Bà mới lấy tư cách gì mà đòi tiền, bao lâu nay mẹ con bà bóc lột chị ấy chưa đủ à mà còn dám vác mặt lên đây đòi tiền, ôi mẹ ơi hai mấy năm nay tôi mới thấy ai mặt dày như mẹ con bà đấy.
mẹ Đăng chống nạnh chửi:
— mày là con mất dạy nào mà xen vào chuyện của tao, cẩn thận cái miệng của mày, cơm không ăn mà chuyển qua ăn cháo đó. biến..
— Tôi thích xen vào đấy bà làm gì được tôi, cái loại như mẹ con bà không có liêm sỉ mới vác mặt đến đây đòi tiền, chị Lệ không đòi mẹ con bà thì thôi bà lấy cái cứt gì mà đòi chị ấy, bà mất mẹ dây thần kinh nhục rồi à?
— mày..mày.. nói chung là nó là con tao, bây giờ nó lấy chồng thì tao là người phải đứng ra gả nó, ở đâu ra mà đến lượt cái loại người dưng nước lã như chúng mày..hôm nay không đưa tiền ra tao không đi đâu hết..
Tôi bước đến hỏi:
— Bà làm gì thế?
— Tao hỏi mày làm gì mới đúng, tao nuôi mày từng này bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi mày qua cầu rút ván, mày ăn cháo đá bát, lấy chồng cũng không thông báo tao hay một tiếng, mày có còn là con người nữa không.
Hôm nay bà con họ hàng của mẹ Hân đến cũng không ít, giờ này cũng đã đến đông đủ để phụ mẹ đón khách cho nên trước những lời của mẹ Đăng họ cúng hơi hoang mang, liên tục dồn hỏi mẹ Hân:
— ủa rốt cuộc chuyện này là sao chị Hân, bà này ở đâu ra mà nhận là mẹ của con Lệ?
bà ta vọt miệng trả lời:
— Tôi là người nuôi dưỡng nó từ hồi nó năm sáu tuổi,lúc đó mẹ nó dẫn nó vào nhà tôi xin chút nước nhân lúc tôi vào trong lấy nước rồi bỏ đi mất hút, các người nghĩ đi nuôi một đứa trẻ có phải chuyện dễ dàng không, trong khi nhà tôi thì nghèo nhưng vẫn cố lo cho nó ăn học đàng hoàng, người ta nói công sinh thành không bằng ơn dưỡng dục vậy mà bây giờ nó lấy chồng chẳng nói tôi hay một tiếng, loại vô ơn như nó đúng là có một trên đời này.
Tôi nghe bà ta kể với bộ dạng đáng thương mà muốn nôn một bãi, bật cười :
— Hình như bà kể thiếu rồi để tôi bổ sung cho nhé, mà phải kể là thấy nó bị bỏ rơi tôi ra sức hành hạ, một đứa bé năm sáu tuổi chưa biết hết tờ tiền đã phải thức thật sớm nấu cơm, mà ngày xưa làm gì có điện như bây giờ, phải nhóm lửa bằng củi, những hôm trời mưa nhà dột củi bị ướt tôi phải hì hục châm lửa, cơm chín trễ một chút là bà đánh không chút thương tiếc, khắp người tôi có khi nào được nguyên vẹn, có chỗ nào là không có vết roi của bà để lại..
Nói đến đó nước mắt từ khóe mắt đã chảy xuống ướt cả khuôn mặt chưa được trang điểm xong, mũi cay xè, trong lòng nhói lên như ai cầm dao đâm vào đó, đau và chua xót.
— Mày đừng ăn gian nói dối, tao đánh mày khi nào, có ai làm chứng không, còn nhà nghèo mày phụ giúp là chuyện bình thường, mày tưởng cơm gạo từ trên trời rơi xuống sao mà không phải làm..nói chuyện buồn cười..
— Những chuyện bà làm lương tâm bà tự biết, còn bà nói bà lo cho tôi ăn học đàng hoàng sao, tôi dám đứng đây và nói thẳng hai mấy năm qua tôi chưa từng tiêu đồng nào của bà cả, quần áo hay sách vở đều do tự tay thân tôi vận động có được, đó là chưa kể nhiều lần bà thua bạc bà điên lên bà đốt hết sách vở của tôi, chưa kể những năm tháng tôi nai lưng ra đi làm trả nợ cho bà, thậm chí phải đi bán máu đưa tiền cho bà đi chơi bài, có lần bà còn muốn gả bán tôi sang nước ngoài trong khi tôi mới mười lăm tuổi, bà có nhớ không, nhớ những gì mà bà đã làm với tôi không?
Những lời xầm xì ngày một nhiều lên, nước mắt tôi cũng chảy xuống thật nhiều, tuổi thơ bất hạnh đó có ai đã trải qua rồi mới hiểu, nó ám ảnh tôi đến từng giấc ngủ, ám ảnh những vết roi rơi xuống không ngừng, ám ảnh những lời chửi mắng đến mức có giai đoạn nghe đến giọng bà ấy tôi rất sợ, người co rúm lại, nhưng có lẽ bị đánh bị chửi nhiều quá dần dần tôi bắt đầu chai sạn, không còn thấy sợ nữa, đổi lại vết thương trong lòng ngày một lớn, không biết bao đêm bó gối bật khóc thương cho chính bản thân mình, thương cho phận côi cút bị người ta hắt hủi đánh đập không tiếc thương…
— Đừng nghe nó nói, tôi không có đánh nó, tôi..tôi rất thương nó..thương như con ruột vậy đó..
Bà ta giải thích thanh minh đến đây thì Đăng hớt hải chạy vào:
— mẹ, mẹ đến đây làm gì vậy?
— Mẹ đến cho người ta biết bộ mặt của nó, hôm nay mà không cho mẹ đứng ra làm chủ mẹ sẽ quậy nát cái đám cưới này, xem người ta có dám đón nó đi không?
Tâm xông lên hùng hổ nói:
–Bà quậy thử coi tôi có kêu công an bắt bà không, bà tưởng ai cũng hiền để cho bà bắt nạt à. Tôi nói cho bà biết luật pháp ở đây chứ không phải nà muốn làm gì làm đâu nhé, mag không cần đợi nữa, tôi báo công an luôn cái tội bà đến đây quấy rối người khác.
Nói là làm Tâm lấy điện thoại trên tay ấn gọi may mà mẹ Hân cản được:
— Tâm, từ từ nói chuyện.
— Nói gì nữa sắp đến giờ đón dâu rồi kìa, chị Lệ còn chưa trang điểm xong, lỡ giờ đẹp thì sao, cứ gọi công an lên gô cổ hết là xong.
Tôi nói với Đăng:
— Anh đưa mẹ anh về đi.
Đăng buồn bã nói:
— Anh xin lỗi. Mẹ, mình về thôi đừng làm phiền Lệ nữa.
Bà ta quát ầm lên:
— làm gì mà con phải xin lỗi nó, là nó sai, là nó ăn cháo đá bát, mẹ phải nói cho ra lẽ, nếu không mẹ không đi đâu cả.
— Mẹ à..
— mẹ nói không là không, trừ khi nó nôn tiền ra đây mới yên chuyện.
Tâm bật cười thành tiếng lớn:
— haha lòi mặt ra rồi nhé, chung quy bà ta muốn tiền thôi mọi người thấy không, ôi dồi ôi nhục chưa, tiền thì có nhưng không thích đưa bà đấy, không làm mà muốn có ăn thì chỉ có ăn..
Tôi cản:
— Tâm, đừng nói bậy…
— Với loại người không có liêm sỉ này thì ngại gì hả chị , tôi nói cho bà biết luôn nhé là sau những việc mẹ con bà đã làm với chị Lệ thì bà chẳng có tư cách gì đòi hỏi chị ấy thế này thế kia đâu nhé, chị Lệ còn hiền đấy, vào tay tôi thì mẹ con bà đã sáng nhất vịnh bắc bộ rồi chứ không nhởn nhơ vác mặt đến đây như này đâu, tôi là tôi cho mẹ con bà thay vì đội nón sẽ sang đội quần đấy. khiếp không tả nỗi.
Mẹ Đăng bị Tâm chửi một tràng thì mặt mày đỏ ké lên đứng phắt dậy lao vào định đánh Tâm nhưng Tâm nó nhanh nhẹn lách người sang một bên làm bà ta chúi nhủi người về phía trước, đầu đập vào thành ghế sô pha bằng gỗ, la oai oái;
— Trời ơi chết mẹ rồi Đăng lên, bọn chúng hùa vào đánh mẹ, mau báo công an đi con..
— cần tôi báo giúp không, định đến đây ăn vạ à?
Tôi thấy cũng không còn nhiều thời gian nữa nên lấy trong túi ra năm triệu đưa cho bà ấy:
— Tôi chỉ còn từng này tiền thôi, bà cầm tạm đi.
Mẹ Đăng liếc mắt rồi nguýt ngang:
— tạm là tạm thế nào, đủ một trăm triệu tao sẽ đi ngay bằng không tao cứ ở đây đấy.
Tâm nó cáu quá nên chửi tục :
— Má, bà đừng có được đằng chân lên đằng đầu nhé, năm triệu này còn nhiều hơn nhân cách của mẹ con bà nữa đấy, cầm lấy rồi cút hộ tôi, nơi này không hoan nghênh mẹ con bà.
— tao cứ không đi đó mày làm gì được tao, mày đánh tao đi, tao nói cho mày biết tao bị tim đó, mày thử động vào tao xem, tao mà có mệnh hệ gì mày có ở tù không thì biết, con ranh mất dạy.
Mẹ Hân từ nãy đến giờ im lặng không lên tiếng, bấy giờ mới nói:
— Một trăm triệu thì chúng tôi không có, ở đây tôi có ba mươi triệu, bà cầm lấy rồi về đi.
— Không đủ một trăm thì tôi không đi đâu hết.
Mẹ Hân lấy trong túi xách ra một cọc tiền rồi nói tiếp:
— Tôi chỉ có bao nhiêu đó thôi lấy hay không tùy bà, bà mà làm lỡ việc của con Lệ thì bà cũng không được đồng nào đâu, trái lại chưa chắc gì mẹ con bà yên chuyện, nói luôn cho bà biết chồng con Lệ là người có máu mặt, nó mà không vui rồi thì không nói trước được điều gì, quyết định nằm ở bà, tôi không ép.
Tâm nó chạy sang mẹ Hân định nói gì nhưng mẹ lắc đầu bảo nó không cần nói, còn mẹ Đăng nhìn cọc tiền đó bằng ánh mắt thèm muốn nhưng chưa lấy ngay, tôi thấy vậy liền bồi thêm:
— Mẹ lấy tiền lại đi. bà ấy muốn cương con chơi với bà ấy tới cùng không cưới gả gì nữa, để xem ai thiệt, lấy tiền lại đi mẹ..
Nghe tôi tuyên bố như vậy bà ta nhanh như cắt lao đến chụp lấy cọc tiền vào người, vênh mặt lên nói:
— Hôm nay tao tạm thời lấy bấy nhiêu, lần sau tao sẽ lấy thêm đến khi nào đủ trăm triệu thì thôi..chuyện này chưa xong đâu.
Mẹ con Đăng đi rồi Tâm mới trách:
— Bác đưa tiền cho bà ấy làm gì, con người như bà ta thì bao nhiêu cho đủ chứ?
Mẹ tôi thở dài:
— Nhà trai sắp sang rồi vùng vằng mãi không được, thôi Lệ vào trang điểm cho xong đi con, mọi người cũng giải tán lo việc của mình đi..sắp đến giờ rồi,…
Tôi đi vào cho thợ trang điểm rồi thay áo dài màu đỏ,xong xuôi hết thì nhà Phong vừa đến, bình thường cậu ấy đã đẹp hôm nay lại càng làm tôi không rời mắt được ,bộ vest trắng tinh, mái tóc vuốt keo bóng loáng, trên tay cầm bó hoa tươi thắm, dáng người cao ráo cùng với khuôn mặt không góc chết, không biết bao cô gái đã phải tiếc nuối, đến Tâm nó còn trầm trồ:
— Công nhận chồng chị đẹp thật.
Tôi cười cười Tâm nó nói tiếp:
— Em nhớ có ai nói không thích lái máy bay nhỉ, ai nói không bao giờ lấy chồng nhỏ tuổi nhỉ, ai chị Lệ biết không.
Tôi lườm nó:
— Ở đó mà nói móc chị, mày bớt đi chơi lại đi, chị thấy mày đăng ảnh đi bar suốt
— Đi cho vui chứ em có hư hỏng gì đâu, uống tí rượu nhảy vài bài rồi về. Thôi ra kìa chị..
Tôi từ từ tiến ra bên ngoài, sau màn chào hỏi và giới thiệu của trưởng họ thì Chúng tôi làm lễ đón dâu, rồi cùng nhau lên chiếc xe hoa về nhà cậu ấy làm lễ bái gia tiên mới ra nhà hàng đãi khách, lúc trên xe, tôi vẫn không tin nổi tôi đã là vợ Phong, không tin được cuộc gặp gỡ định mệnh đó đã làm cuộc đời tôi sang trang mới.
Phong lấy khăn ra chậm mồ hôi cho tôi rồi nói:
–thả lỏng ra đi.
— Phong..đây là sự thật đúng không? chúng ta kết hôn đúng không, tôi vẫn không tin nổi luôn đấy?
Phong cười nhẹ rồi gật đầu:
— Là sự thật, không phải giấc mơ.
Có lẽ thấy tôi hồi hộp quá nên Phong đan năm ngón tay mình vào tay tôi làm tôi sững sờ nhìn cậu ấy không chớp mắt, dù hôm nay chúng tôi kết hôn nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi có cử chỉ thân mật như vậy, vì thế nên không tránh khỏi đôi má tôi nóng ran lên, hô hấp có chút vất vả.
Xe chạy được một đoạn thì điện thoại Phong có người gọi đến, không biết có chuyện gì mà tầm mắt cậu ấy nhìn sang tôi một cái rồi nói với người trong điện thoại:
— Tôi biết rồi, giải quyết sạch sẽ giúp tôi.
Tắt điện thoại Phong bấm bấm gì đó trong điện thoại rồi quay sang hỏi:
— Đêm qua cô gặp tên kia làm gì?
Tên kia là ai? Ý Phong nói là Đăng sao? Nhưng sao Phong lại biết chứ?
— sao cậu hỏi vậy?
— Trả lời đi?
— Anh ta đến nói mấy câu thôi, không có chuyện gì cả.
— vậy sao, nói chuyện thân mật nhỉ, phải ôm nhau luôn à?
— Tôi….cậu theo dõi tôi ?
— Tôi không rảnh nhưng có người chụp được bình luận đầy trên fanpage của công ty với những lời lẽ rất không hay.
— Cái gì? Đăng lên fanpage công ty á?
Phong nói:
— Tôi không quản hết việc của cô nhưng làm gì cũng nên lưu ý một chút, dù sao hiện tại cô đã là vợ tôi.
— Tôi biết rồi, tôi xin lỗi, cậu cho tôi mượn điện thoại xem thử.
Phong định đưa điện thoại cho tôi nhưng đột nhiên thu lại:
— Chú Lâm xóa hết rồi.
Tôi thở dài ra một hơi, thầm suy nghĩ người nào lại làm như vậy, tôi ít bạn bè, hầu như chỉ chơi thân với mỗi cái Tâm, cho nên cũng không biết bản thân đã đắc tội với ai mà lại bị cho ăn một vố ngay ngày cưới như vậy, người này là ai, là Đăng sao, anh ta ghét tôi vì đã vạch trần mọi việc trước mặt chị Châu làm anh ta mất tất cả, nhưng mà lúc nãy thấy anh ta không có vẻ gì là muốn phá tôi cả, anh ta còn kịch liệt lôi kéo mẹ mình về kia mà, không phải Đăng vậy là ai chứ, hay là người nào thích Phong nên làm vậy?
— Cậu nghĩ là ai làm?/
— Tôi không biết.
Khuôn mặt Phong rõ ràng là không vui, lúc nãy còn vui vẻ cầm tay bây giờ lại lạnh tanh, ngữ khí toát ra thật khiến tôi cảm thấy mình là một người vợ làm sai bị chồng phát hiện, rất là khó chịu trong lòng.
Về đến nhà Phong chúng tôi làm lễ bái tổ tiên rồi thay váy cưới ra nhà hàng đãi khách luôn, nhà Phong làm ăn lớn nên lượng khách khá đông, tôi cười chào hỏi đến ngoác cả miệng, khi về nhà thì đã tối muộn, người mệt rã rời chỉ muốn ngủ một giấc cho đã thì Phong gọi:
— dậy đi.
— Tôi mệt quá, tôi muốn ngủ.
— Cô không định tắm à?
Tôi nhắm mắt trả lời:
— Tôi chỉ muốn ngủ..không làm gì nổi nữa cả..
Phong gọi mấy tiếng nữa mà tôi lười trả lời, thật sự rất buồn ngủ, chỉ muốn tận hưởng giấc ngủ trên chiếc giường rộng rãi này thôi.
Nhưng đột nhiên Phong bất ngờ một lực bế tôi lên cao làm tôi dù có đang buồn ngủ cách mấy cũng phải mở mắt:
–ôi cậu làm gì vậy, cậu đem tôi đi đâu?
Ai đó không trả lời bế tôi một mạch vào nhà tắm rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống nơi khô ráo, tôi ngơ ngác hỏi tiếp:
— Rốt cuộc là cậu muốn làm gì vậy Phong?
— tắm cho cô.
— Cái gì, tắm cho tôi?
— Chẳng phải cô nói cô không tắm nổi à, tôi giúp cô.
Tôi nghe mà cuống lên:
— Ai cần cậu tắm hộ chứ, tôi có tàn phế đâu, cậu đi ra đi tôi tự tắm một mình.. ra đi..
Phong nhếch cái môi mỏng của mình rồi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, cái tên này người ta đang ngủ mà cũng hành hạ nữa, haizzz..
Cởi xong váy cưới tôi mới phát hiện bên cạnh là bồn tắm đã được ai đó mở đầy nước, lại còn có cả những cánh hoa hồng đỏ trôi nhẹ trên mặt nước hiền hòa, tôi chạm tay vào, rất ấm và thơm, không nghĩ nhiều bèn ngâm mình trong đó, quả thật rất dễ chịu và thư thái, mùi thơm của hoa hồng và còn mùi gì đó cũng rất thơm, tôi vớt những cánh hoa lên bàn tay rồi lại thả nhẹ nó xuống cơ thể, cứ như vậy đến khi bên ngoài có tiếng của Phong hối thúc ra nhanh ra ngoài, lúc này mới chợt nhớ ra tôi chưa lấy quần áo vào, làm sao đây?
— Xong chưa?
— Sắp xong rồi..nhưng..nhưng…
— Làm sao?
— Tôi chưa có quần áo.
Phong im lặng, tôi lấy khăn quấn người lại rồi mở cửa ló đầu ra nhìn thử thì thấy Phong đang mở tủ chọn đồ,còn hỏi:
— đồ lót cô để đâu?
— Tôi..tôi để ngăn dưới cùng ấy.
lấy xong ai đó đem đến cho tôi chốt hạ bằng câu nói khó hiểu:
— cô thích cosplay à ?
Tôi cầm bộ quần áo Phong đưa ngơ ngác mặc vào người mà không hiểu cậu ta đang nói cái gì, cosplay gì chứ, cậy ta điên à?’
khi tôi ra ngoài lại không thấy Phong trong phòng, không biết cậu ấy đi đâu, nhưng thôi tôi phải ngủ đã, vừa leo lên giường thì điện thoại reo lên, Tâm nó gọi, tôi đưa điẹn thoại lên tai nghe:
— Chị đây.
— bà chị của em đang làm gì đấy?
— Đang chuẩn bị ngủ, mày về nhà chưa?
— Em về rồi nên mới cho chị đây, sao rồi , có mặc quà em tặng không?
— Quà gì nữa, không phải hôm trước đã xem rồi à?
— ơ chị nói vậy là chưa xem luôn à, mấy bộ đồ ngủ em tặng đợt sau đấy, hôm đó em cho vào va li mà chị đem về nhà chồng đó, nhớ không?
Tự dưng nghe Tâm nói tôi lại liên tưởng đến câu nói của Phong lúc nãy, vội xuống giường đi đến tủ quần áo kiểm tra thì ôi mẹ ơi, tôi há hốc không nói nên lời khi cầm mấy bộ đồ nó tặng, cái gì mà lạ lắm, có cả tất cả nơ , nói chung là tôi chưa từng mặc những loại đó bao giờ.
— Sao rồi chị, thấy chưa?
— mày tặng chị cái gì vậy?
— Đồ ngủ sexy đấy chị, đêm nay chị mặc cái đỏ đi là hợp lý lắm, nhưng nhớ nhẹ nhàng thôi nhé, đừng quá manh động nha, ngày tháng còn dài..haha..
— Cái con này, tào lao quá, chị không mặc đâu, mặc như không mặc, hở hang quá.
— Ơ đồ ngủ chả lẻ kín đáo, à có bộ cô hầu gái kín đáo nhất đấy.
— Thôi thôi cho chị xin Tâm ạ, đang buồn ngủ díp cả mắt đây.
— Thì mặc đi rồi ngủ, à không thức chứ, ngủ nghê gì tầm này.
— Thôi không nói nữa, chị mệt quá ngủ trước đây.
— Rồi rồi không phiền chị nữa, chúc chị yêu có một đêm đáng nhớ nhé..hihi.
–Mày điên quá rồi Tâm ạ.
Mắng nó xong tôi cầm mấy bộ quần áo nó tặng mà không biết nên khóc hay nên cười, thì ra Phong đã thấy những bộ nay nên mới trêu tôi như vậy, ôi ngại chết tôi rồi, chắc cậu ta đang nghĩ tôi mua những bộ này để dụ dỗ cậu ta, ôi mẹ cha ơi Tâm ơi là Tâm, mày hại chị rồi.
Đang rầu rĩ thì lại có tin nhắn facebook đến ùng ục, tôi nghĩ là Tâm nó trêu cái gì nữa nhưng không phải, mở ra mới thấy là những nick lạ, nhưng nick nào cũng chửi rủa nói tôi mồi chài Phong, họ dùng những lời lẽ hết sức tục tĩu bậy bạ, rồi có cả hình ảnh ngày xưa của tôi và Đăng được gửi qua nườm nượp, tin nhắn gửi đến như suối đổ, điện thoại tôi báo đến mức đơ luôn không đọc được, nhưng tôi không hiểu là ai lại làm vậy, ai lại có những hình ảnh này, không lẽ là Đăng sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!