Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không? - Chương 6: Buổi Tiệc Hội Học Sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
587


Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?


Chương 6: Buổi Tiệc Hội Học Sinh


Sau những ngày học tập mệt mỏi, Hạ Nhi chỉ ước được ngủ, ngủ tới chết cũng được.

Cô về nhà trong sự mệt mỏi và hai mắt chỉ chực chờ híp lại.

Ông Hạ vừa thấy bóng dáng cháu gái đã ngay lập tức chống gậy bước tới vẻ mặt hiền lành.

“Con về rồi.”

Ông Hạ cười hiền từ.

Ông Hạ tuy đã lớn tuổi nhưng tinh thân hình vô cùng khoẻ mạnh, giọng nói to khoẻ, đi đứng vững vàng, đường nét trêи giương mặt cương nghị và nghiêm khắc.

Thật trái ngược với cách nói chuyện có chút cưng chiều cô cháu gái nhỏ lúc này.

“Cậu đâu rồi ạ? Con mệt chết rồi.” Hạ Nhi biếng nhác che miệng ngáp một cái.

Ông Hạ có chút nghiêm mặt:

“Nó bị ta phạt đóng sửa sám hối rồi.”

Hạ Nhi lắc đầu. Quả thật là người càng già thì tính lại càng trẻ con.

“Ông nội tha cậu đi. Con hết giận rồi. Với lại con cần yên tĩnh để ngủ, mỗi lần cậu bị nhốt quả thật rất ồn ào.” Giọng Hạ Nhi đầy ghét bỏ.

Ông Hạ liền nói: “Thế tống cổ nó ra khỏi nhà nhé.” Vừa nói liền định nhấn chuông gọi vệ sĩ.

Hạ Nhi thở dài, nhìn ông Hạ cười ngọt ngào nói:

“Không cần đâu ạ!.”

Ông Hạ Minh rút tay về khẽ vuốt cằm hơi lún phún vài sợi râu, nghiêm túc nói:

“Hạ Nhi. Mẹ con sắp nước.”

Hạ Nhi gật nhẹ đầu, khuôn mặt nhỏ không cảm xúc rồi đi lên cầu thang, ngang qua phòng của Hạ Minh Phát. Khẽ đưa tay ra gõ nhẹ hai tiếng rồi nói:

“Con bảo ông thả cậu rồi. Nhớ cảm ơn con đấy!”

Người ở trong vừa nghe tiếng của Hạ Nhi liền bước nhanh tới, thể hiện mình tức giận không nhẹ:

“Lão già ấy nhốt ta ba ngày rồi con mới xin tha cho ta. Lương tâm của con bị chó ăn rồi à?”

“Lương tâm của con bị thầy ăn!” Hạ Nhi cười khúc khích.

“Con bé chết tiệt!!!” Hạ Minh Phát gầm lên.

Hạ Nhi sải bước về phòng đóng cửa lại, căn phòng màu hồng, từ ga giường cho tới gối, mọi thứ đều là gam màu hồng, rèm cửa cũng hồng nốt, Hạ Nhi rất bất lực. Có một lão ngoan đồng yêu thương cũng không dễ dàng a~~

Hạ Nhi tới kéo kín cửa rèm rồi thay đồ, mọi thứ chuẩn bị xong thì ngã lên giường.

Điện thoại reo chuông.

Hạ Nhi đang chập chờn thì bị giật mình tỉnh giấc, Hạ Nhi quyết định không qua tâm tới cái thứ khốn khϊế͙p͙ đang reo ing ỏi đó.

Nhưng người gọi rất kiên nhẫn. Hạ Nhi điên tiết bắt máy.

[Hạ Nhi. Là tớ! Vỹ Quang đây!] Giọng Vỹ Quang tràn đầy vui vẻ.

Hạ Nhi vô cùng phẫn nộ lớn tiếng nói: “Ta không có điếc!”

Vỹ Quang nhanh miệng:

[Tớ..] 

Còn chưa nói dứt câu đã nghe tiếng Hạ Nhi gầm gừ vô cùng dữ tợn:

“Tên khốn! Để yên cho bà ngủ! Gọi lần nữa thì bà giết chết mi.” Hạ Nhi gằn giọng từng tiếng.

Vỹ Quang lạnh sống lưng:

[Hạ Nhi! Khoan đã. Tớ sẽ không làm phiền nhưng tớ có chuyện quan trọng muốn nói.]

“Ta không muốn nghe.”

Vỹ Quang nài nỉ:

[Chuyện quan trọng lắm, sống còn đó.]

“Mi chết thử xem ta có quan tâm không?”.

[…]

Hạ Nhi không do dự tắt máy, định kéo đen thì cuộc gọi lại tới.

Sự kiên nhẫn của Hạ Nhi sắp vỡ nát.

Ta nhịn!

Hạ Nhi bắt máy lạnh lùng:

“Nói! Chuyện gì?”

Vỹ Quang ngay lập tức nói một hơi như sợ Hạ Nhi tắt máy.

[Lương Hạ đó, tớ nghe nói Lương Hạ muốn tỏ tình với Khương Tình ở ngày hội bọn tớ. Cậu biết chưa?]

Hạ Nhi nghe tới Khương Tình thì trợn tròn mắt.

“Liên quan gì đến tôi?”.

Hạ Nhi lạnh giọng.

Vỹ Quang càng thêm nhanh nhảu.

[Khương Tình không thích con gái, ngày đó Lương Hạ mà tỏ tình chắc chắn sẽ bị tổn thương. Cậu phải tới để an ủi người bạn thân nhất của cậu hiện giờ chứ.]

Hạ Nhi chợt nhớ đến màn chạm mặt hôm qua với Khương Tình.

Cô ta không thích con gái?

Ta không cảm thấy thế!

Ta còn có cảm giác cô ta muốn làm thịt ta.

Tuy không thể xác định nhưng cô ta doạ ta sợ chết khϊế͙p͙ đấy!!!

Nghĩ tới Hạ Nhi liền chột dạ.

Thẳng!! là thẳng, thịt cái gì mà thịt. Hạ Nhi tự khinh bỉ bản thân đến mấy lần.

Vỹ Quang nói thêm vào:

[Khương Tình nhìn bề ngoài ôn hòa nhưng thật ra rất lạnh lùng, Bạn Lương Hạ của cậu nhất định sẽ bị tổn thương đến tan nát trái tim luôn!]

Ta thấy biết đâu lại thành mối lương duyên huyền thoại lưu truyền sử sách.

Người đời ca tụng!

Nghĩ vậy nhưng Hạ Nhi lại nói:

“Lương Hạ muốn tỏ tình thì mặc xác bạn ấy, mắc gì tôi phải tới hội gì đó của các người. Tôi tắt máy đây!  Gọi lần nữa thì tôi không để yên đâu.”

Để đảm bảo Cao Vỹ Quang không tim đường chết.

Hạ Nhi lập tức kéo đen luôn.

Cô nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ, cừu đếm tới cả nghìn con mà tâm trí vẫn còn tỉnh.

Cái tên khốn kiếp chết tiệt!!!

Bây giờ mở ra gọi chửi còn kịp không???

Phá hỏng giấc ngủ của con nhóc đáng thương tội nghiệp là cô.

Một lát sau Hạ Nhi lại bật người ngồi dậy.

Tại sao Lương Hạ lại cố chấp đi tỏ tình như thế?

Đối tượng lại là gái thẳng! Người ta còn từng có bạn trai.

Hạ Nhi lấy gối che kín đầu.

Đúng là không sợ bị ngược chết!

Ta chả thèm quan tâm.

Không suy nghĩ nữa. Chuyện tới đâu thì tới.

Hạ Nhi cố gắng tự thôi miên bản thân chìm vào giấc ngủ.

Rồi cũng tới ngày đó.

Sáng ngày buổi tiệc đến, cả trường xôn xao sắm sửa quần áo để tới dự tiệc tại nhà Vỹ Quang.

Hạ Nhi vẫn như cũ, một bộ dạng không quan tâm ai mà tiến tới lớp học. Vừa vào đã thấy Lương Hạ ngồi suy tư.

Cặp mắt nhuốm đầy phiền muộn.

Cạch!

Hạ Nhi đặt túi rồi ngồi bên cạnh Lương Hạ.

Chống má lên tay nhìn Lương Hạ, lạnh giọng hỏi.

“Tính đi tỏ tình thật à?”

Lương Hạ bừng tỉnh, hơi bất ngờ vì Hạ Nhi biết chuyện, cười cười rồi nhẹ giọng nói:

“Cậu biết rồi?”

Hạ Nhi bĩu môi, có chút ghét bỏ nói:

“Tên chó điên kia nói cho tớ biết” Vừa nói vừa chỉ sang Cao Vỹ Quang ngồi phía sau.

Cao Vỹ Quang giật mình vội lấy sách che mặt lại.

Lương Hạ bật cười.

“Chắc là theo dõi tớ, tớ viết mấy tờ giấy linh tinh rồi bị mất.”

Hạ Nhi gật gù, nhìn Lương Hạ chớp chớp mắt nói:

“Quan trọng là cậu làm thật?”

Lương Hạ gật nhẹ đầu rồi nghiêm túc:

“Cậu biết mà. Tớ tính thử một lần xem cảm giác của Tình đối với chuyện con gái yêu nhau là gì. Tình thuộc dạng người bí ẩn không thể hiện nhiều, tớ muốn biết suy nghĩ của cô ấy.”

Hạ Nhi nhìn Lương Hạ thầm nghĩ.

Khương Tình nhà ngươi cũng muốn biết ta là thể loại gì đây này.

Ta giấu ghiếm rất vất vả đó.

Hạ Nhi bỗng cười khẽ nói: “Sẽ không có kết quả đâu.”

Lương Hạ cười khanh khách:

“Tớ không quan tâm kết quả. Tớ chỉ muốn thử vận may.”

Hạ Nhi trầm lặng, cô biết cô bạn thân này của mình tính cách rất cởi mở nhưng luôn tự ti vì mối tình đơn phương mấy năm nay của bản thân, cũng nên để Lương Hạ thử một lần để biết kết quả.

Đôi khi biết kết quả sẽ khiến Lương Hạ buông tay một mối tình vô vọng.

Phải như ta đây này, tự biết thân biết phận mà yêu vẽ vời, sách vớ vẩn có phải hơn không?

Yêu đương làm cái gì cho mệt xác!

Hạ Nhi nghĩ một đường nói một nẻo:

“Tớ tôn trọng quyết định của cậu, chúc may mắn.”

Ta phải làm bạn tốt!

Làm bạn tốt là phải cỗ vũ bạn bè.

Lương Hạ cảm động nhìn Hạ Nhi mà mắt chực khóc.

“Hạ Nhi, cậu là người đầu tiên ủng hộ mình chuyện này. Mọi người đều bảo mình điên rồi. Một cô gái như Khương Tình làm sao thích mình được. Nhưng mình.. mình.. mình chỉ muốn thử một cơ hội thôi.”

Hạ Nhi gật gù.

Thử đi rồi nhào vào lòng ta mà khóc.

Ta sẽ cố gắng an ủi. Ta không ngại.

Hạ Nhi chống tay lên bàn, má tựa lên tay thản nhiên nói: “Cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị từ chối. Khương Tình đã từng có bạn trai. Cô ấy không giống cậu và tớ đâu.”

Lương Hạ cúi thấp đầu cười khổ nói:

“Tớ biết. Hạ Nhi. Tớ muốn nhờ cậu một chuyện được không?”.

Với trái tim một bạn thân của ta sắp tan vỡ thì ta phải nói được.

Hạ Nhi vô cùng nghiêm túc gật đầu.

“Đi với tớ. Cậu biết tớ rất nhút nhát mà!” Ánh mắt Lương Hạ cầu khẩn.

Hạ Nhi hơi sững lại, buông tầm mắt hơi suy tư.

Ta cũng rất nhút nhát đấy!

Tới xu hướng tình ɖu͙ƈ của ta mà người ta hỏi ta còn chả dám nhận vơ đây.

“Đi mà Hạ Nhi. Cậu là bạn thân nhất của tớ. Tớ chưa từng năn nỉ cậu điều gì nghiêm túc như chuyện này. Cậu giúp tớ đi mà.”

Hạ Nhi nằm xuống bàn thở dài nghĩ ngợi.

Làm bạn thật khó.

Làm bạn tốt còn khó hơn!!!

Hạ Nhi hít sâu một hơi, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Ừ! Nhưng tớ chỉ đứng từ xa. Có gì cậu bị người ta từ chối còn hốt xác cậu về nữa.”

Lương Hạ nghe thấy liền cười tươi đầy vui vẻ.

“Cảm ơn cậu. Tớ thích cậu nhất đó Hạ Nhi.”

Hạ Nhi nhắm mắt ngủ, trong đầu lại không ngừng tự kỉ.

Ta cũng rất thích ta nữa!

Lời này lại không thể nói.

Thôi cứ làm một mỹ nhân yên tĩnh vậy.

Buổi tối. Lương Hạ chọn cho mình một chiếc váy tinh xảo như công chúa.

Tóc tết gọn nhẹ nhàng và trang điểm thanh lịch nhất có thể.

Hạ Nhi không muốn trang điểm hay mặc đồ rườm rà như thế nhưng Lương Hạ cứ ép buộc mãi.

Cuối cùng cô phải mặc một đầm đen ôm body xẻ đùi khoe trọn cặp chân dài trắng muốt xinh đẹp, mang đôi giày cao gót đen tuyền và buông xõa mái tóc xuống, Hạ Nhi được Lương Hạ chau chuốt từng đường nét tinh xảo trêи giương mặt.

Sau khi xong Lương Hạ trêu chọc.

“Xem kìa. Đúng là mỹ nhân xinh nhất khối mà. Băng sơn mỹ nhân. Phải như cô nương không lạnh nhạt thì chắc tiểu nữ đã đổ gục vì sắc đẹp này từ lâu rồi.”

Hạ Nhi ngán ngẩm nhìn bản thân trong giương.

Lương Hạ đón xe rồi cùng Hạ Nhi tới nhà Vỹ Quang.

Một buổi họp mặt đông nghẹt toàn học sinh trong trường.

Hạ Nhi tới như một tâm điểm của ánh nhìn, cô nổi bật như một nữ thần trong truyện thần thoại Hy Lạp. Tuy chỉ lẳng lặng theo sau Lương Hạ nhưng toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.

Vỹ Quang đang cầm một cốc rượu nho cũng lỡ tay làm rơi vỡ vì ngạc nhiên. Ánh mắt không giấu nổi sự thèm khát và ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu.

Cô gái đứng cạnh Vỹ Quang là Hạnh Nhân. Cô con gái rượu của chủ tịch tập đoàn khách sạn nổi tiếng nhất nước.

Hạnh Nhân nhìn Hạ Nhi với ánh mắt kinh diễm, hoá ra đây là Hạ Nhi. Người mà Vỹ Quang đang theo đuổi, cô khẽ nắm chặt vạt váy, trong mắt lộ rõ sự không cam lòng cùng ghen tị.

Đúng là tiểu yêu tinh.

Cô đã yêu thầm Vỹ Quang bao lâu nay nhưng Vỹ Quang chỉ một lòng chết mê chết mệt cô gái kia. Cô khẽ cắn môi, miệng thì thầm nói một câu căm hận: “Chỉ là có bề ngoài xinh đẹp một chút, thì muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng.”

“Lương Hạ, từ đã!” Hạ Nhi ưu nhã đưa tay muốn đỡ Lương Hạ.

“Cậu mau lên.” Lương Hạ nhìn như một nàng công chúa, tay khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Nhi. Cười vô cùng e thẹn.

Hạ Nhi nắm tay Lương Hạ đang đi vòng phòng khách. Ánh mắt Lương Hạ tìm kiếm Khương Tình khắp nơi rồi nói:

“Tớ không thấy Tình Tình đâu cả.”

Hạ Nhi khẽ quay đầu nhìn xung quanh và bắt gặp một bóng dáng nổi bật trêи khán phòng.

Khương Tình đứng đó, tỏa sáng lấp lánh như một vì sao tinh tú, không lẫn với ai được, cô mặc một bộ tây trang màu trắng thanh lịch, quanh thân tỏa ra khí chất mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều khiến người khác cảm nhận được sự thanh nhã trong đó.

Hạ Nhi cảm thấy có chút đẹp trai soái khí bức người, mái tóc Khương Tình buông xoã, thẳng tắp vô cùng mượt mà, giương mặt trang điểm nhẹ nổi bật bởi đôi môi mỏng màu hồng nhạt, mũi cao thẳng đầy kiêu hãnh, chiếc cằm tinh xảo thon thả, đôi mắt màu nâu sẫm xinh đẹp, bên khoé môi nở một nụ cười ôn nhu tiêu chuẩn như được luyện tập cả trăm vạn lần. Tay khẽ lay động một ly rượu vang, từng cử động khiến những giọt rượu sóng sánh đỏ rực đến diễm lệ, ngón tay thon dài xinh đẹp không sao tả xiết, khẽ đưa ly rượu lên môi ưu nhã nếm một ngụm, phong cách thưởng thức rượu kiêu sa như một vị quý tộc thời xưa.

Hạ Nhi nhìn thấy liền có chút ngây người ra.

Bao nhiêu tinh hoa của nữ nhân đều dành hết cho người kia rồi. Yêu nghiệt quá phận như vậy.

Hạ Nhi bĩu môi.

Khương Tình bất chợt quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi, đôi mắt nâu sẫm nhiễm một chút mê man do rượu, làm người ta có cảm giác trầm lặng và tĩnh mịnh.

Lại nhìn ta. Hạ Nhi cuốn quýt cụp mắt. Trong lòng dâng lên chút chột dạ.

Hạ Nhi theo phản xạ lui một bước, rồi như cảm thấy mình như đang có tật giật mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương Tình, gật nhẹ đầu rồi khoé môi nhếch lên cho một ý cười chào hỏi.

Trong lòng tự nhủ. Sợ cái gì mà sợ.

Hai người nhìn nhau, một người nụ cười ôn nhuận như nước, ánh mắt xa xôi tĩnh mịch. Một người thì ý cười như cứng ở trêи môi, có chút lãnh đạm xa cách.

Khương Tình để ly rượu vang lên bàn. Khẽ quay đầu nói nhỏ một câu gì đó với Bối Lạc.

Bối Lạc khẽ gật đầu, Khương Tình liền xoay người ưu nhã hướng về phía cầu thang đi xuống. Ánh mắt nhìn về phía dưới sảnh, cô nhìn về phía bóng dáng Hạ Nhi đang đứng.

Khương Tình bị bóng dáng đó hút mắt đến không rời ra nổi, Hạ Nhi xinh đẹp như thế, như một vưu vật của trời đất. Nổi bật đến nỗi nếu Hạ Nhi xuất hiện ở đó, ngoài cô ra mọi thứ còn lại đều lu mờ đi.

Chiếc váy đen hở vai giúp Hạ Nhi khoe trọn xương quai xanh tinh xảo. Đẹp không sao tả xiết. Đôi chân thon dài thẳng tắp. Chiếc váy ôm sát thân hình xinh đẹp yểu điệu quyến rũ. Mắt Khương Tình khẽ hướng về phía trước ngực Hạ Nhi, ngực còn rất lớn, vòng eo thật sự rất nhỏ, ʍôиɠ vểnh cao đặc biệt gợi cảm, chiếc váy quyến rũ không che nổi đường cong hoàn hảo của Hạ Nhi.

Khương Tình lén lút hít sâu một hơi, trêи môi lại hiện về ý cười nhẹ.

Bỗng cô thấy Hạ Nhi kéo tay cô gái nhỏ nhìn như một tiểu lolita đi trước, rồi thì thầm vào tai cô gái đó đầy thân mật.

Nụ cười trêи môi Khương Tình lập tức biến mất, bàn tay vô thức vòng tay qua giữ lấy cánh tay mình, trong đầu như có điều suy nghĩ. Khương Tình dừng bước chân, đứng trêи cầu thang nhìn về phía Hạ Nhi.

Hạ Nhi chưa từng thân thiết với bất kì ai trong ngôi trường này.

Khương Tình cảm giác mình sắp mất khống chế mà đi kéo Hạ Nhi ra khỏi cô gái kia, buông cánh tay mình ra, Khương Tình vươn tay nắm chặt thành cầu thang lẳng lặng nhìn, ánh mắt có chút phức tạp.

Cô đang có xúc động muốn nhốt Hạ Nhi lại và cấm tuyệt không cho bất kì ai chạm vào.

Sự chiếm hữu với cô gái kia đang ngày ngày ăn mòn tâm trí cô.

Khương Tình cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, ưu nhã cúi đầu cười khẽ.

Ngay lúc này Lương Hạ liền nhìn về phía Khương Tình, sau đó chậm rãi bước tới, Khương Tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, cảm thấy ánh mắt tiểu Lolita này nhìn cô hơi khác lạ lại cũng rất quen thuộc.

Khương Tình khẽ nhíu mày.

Lương Hạ bước tới Khương Tình một cách rụt rè đầy e lệ, những bước chân chậm chạp đó làm tim Hạ Nhi có cảm giác hơi hoang mang lo lắng.

Nhà ngươi đi chịu ngược mà ta phải thót cả tim vì sợ hãi giùm đấy.

Hạ Nhi đưa tay vỗ ngực, rồi chớp nhẹ rèm mi, im lặng nhìn theo bóng dáng Lương Hạ. Cô gái bình thường hoạt bát năng động lại bỗng chốc biến thành một cô nương ngại ngùng bất an.

Cả đám đông xôn xao vì Lương Hạ đang bước tới gần hội trưởng của buổi họp hội.

“Bạn đó là Lương Hạ ở khối A đúng không?”

“Hạ Nhi kìa, các cậu thấy không? Thật xinh đẹp.”

“Dòm ngó người của Vỹ Quang thái tử, cậu muốn chết à.”

“Tớ chỉ nhìn cũng không có ăn cậu ấy.”

“Lương Hạ làm gì vậy? Cô ấy đi về phía hội trưởng?”

“Đúng rồi! Nghe nói bạn đó thích nữ sinh”

Cả đám xôn xao bàn tán.

Cao Vỹ Quang đứng trêи lầu khẽ cười lạnh.

Bối Lạc cất bước về phía Khương Tình rồi quay đầu nhìn Lương Hạ khó hiểu.

Tinh Thần nói khẽ vào tai Khanh Long câu gì đó.

Mặt Khanh Long trở nên tái mét, có xúc động muốn tiến tới chỗ Khương Tình.

Cao Vỹ Quang ngay lập tức giữ cánh tay Khanh Long. Ánh mắt nhìn Khanh Long ra vẻ không nên xúc động.

Lương Hạ lấy hết cam đam để tiến tới trước mặt Khương Tình, hai chân cô có cảm giác như đang bị trì nặng ngàn cân, đôi tay có chút run rẩy. Giương mặt nhỏ nhắn thoáng ửng hồng.

Khương Tình chỉ im lặng bình thản nhìn cô gái nhỏ.

Lương Hạ hít sâu một hơi lấy cam đảm rồi dõng dạc:

“Em là Lương Hạ. Học khối A. Khương Tình! Em thích chị!.”

Lời tỏ tình làm cả hội trường bùng nổ.

“Tao nói mà. Nhỏ đó là đồng tính”.

“Nhỏ đó từng công khai thích nữ sinh mà.”

“Tình Tỷ đúng là rất soái, gặp tao thì tao cũng cong luôn. Mày có thấy Tình Tỷ hôm nay siêu siêu soái và đẹp trai không?”

“Chồng tao không thích mày đâu, mày tự cong một mình đi.”

“Tình Tỷ không phải từng quen Khanh Long sao?”

“Chia tay rồi! Trước đó Tình tỷ chưa từng thừa nhận quen Khanh Long mà. Tao nghe bảo Khanh Long đơn phương.”

“Lương Hạ cam đảm ghê. Hội trưởng mình từng có bạn trai mà. Chắc chắn hội trưởng chả thích con gái đâu.”

“Nhìn phản ứng của hội trưởng kìa.”

Khương Tình bị giật mình vì câu nói của Lương Hạ.

Cô gái này đang run rẩy, đôi chân bước không vững nhưng vẫn cố gắng nói lời này với cô.

Xem ra đã lấy hết dũng khí của bản thân.

Khương Tình đưa mắt nhìn sau lưng Lương Hạ.

Hạ Nhi đang cầm một ly rượu trái cây, khẽ lay động rồi đưa lên môi nhấp một ngụm, bỗng nhiên nhíu nhẹ mày, tỏ vẻ ghét bỏ đặt ly rượu xuống đẩy ra. Sau đó hình như lại cảm thấy ly rượu chưa đủ cách xa mình, lại đặt ngón tay lên đáy ly rượu đẩy thêm một chút nữa. Khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ hài lòng rồi đưa tay đặt nhẹ lên chiếc cằm tinh xảo, quay đầu liếc mắt về phía Khương Tình.

Hạ Nhi liền nhận ra Khương Tình đang nhìn cô, hốt hoảng tới trợn tròn mắt, đôi mắt màu hổ phách lập tức né tránh. Cô trông giống như một con mèo Ba Tư đang vụng trộm làm điều gì đó sai trái. Hạ Nhi cúi đầu xuống giả vờ không thấy gì cả.

Khương Tình bật cười. Tiếng cười trong trẻo vô cùng nhu thuận.

“Hội trưởng cười, chả lẽ hội trưởng thích Lương Hạ?”

“Không phải chứ, hội trưởng mà thích nữ sinh thì nam sinh trường này FA hết mất.”

“Tao cũng thấy Khương Tình cười.”

“Hội trưởng mà thích con gái thì chắc tao tự nguyện hiến thân.”

“Bộ dạng như cô ai mà thèm.”

Lương Hạ nghe những lời nói đó.

Như được tiếp thêm động lực. Khương Tình cười với cô. Có phải cũng có chút cảm giác với cô không?

Chợt Vỹ Quang xuất hiện lúc nào ở phía sau đẩy nhẹ vai Khương Tình.

Nhắc nhở rằng cô đang được một cô gái tỏ tình đấy.

Bóng dáng Hạ Nhi vẫn ở đó, có chút thấp thỏm. Sau đó như không nhịn được sự hiếu kì, liền giả vờ bình tĩnh vươn tay cầm lấy ly rượu trái cây cô vừa vô cùng ghét bỏ. Nhìn về phía cô rồi khẽ đong đưa những giọt rượu.

Là Hạ Nhi muốn Lương Hạ tỏ tình với cô sao? Khương Tình bỗng có chút bất mãn. Cô nhìn về phía Lương Hạ đang thấp thỏm lo âu, khẽ cười vô cùng ôn hoà nói:

“Chào em!!.” Khương Tình nhỏ giọng.

Lương Hạ nghe Khương Tình chào hỏi mình liền tim đập chân run.

“Dạ vâng.”

Khương Tình đi xuống bậc thang tới trước mặt Lương Hạ.

“Tôi không biết em yêu thích tôi từ lúc nào, tôi rất trân trọng tình cảm đó.” Khương Tình cười ôn nhu nhẹ giọng nói.

Lương Hạ khẽ đỏ mặt.

Khương Tình lại nhìn Lương Hạ, cười như không cười nói:

“Nhưng tôi không có tình cảm đó với em.” Giọng Khương Tình có chút thở dài.

Tim Lương Hạ nhói lên, cô vẫn cố chấp cười và hỏi.

“Em biết chị không thích em. Em chỉ muốn hỏi chị. Em có cơ hội không? Và chị có thành kiến với chuyện hai người con gái có tình cảm với nhau không?” Lương Hạ hỏi liên tiếp mấy câu.

Khương Tình nhìn Lương Hạ cười nhẹ, thanh âm mang chút ý tứ không rõ:

“Tôi cũng đang thích một cô gái. Như thế có gọi là có thành kiến không?”

Cả khán phòng như nổ tung vì câu nói có lực sát thương của Khương Tình.

Hạ Nhi đang đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, nghe Khương Tình nói vậy liền bị sặc. Cô ho khan liên tục. Ly rượu chao đảo vương vãi khắp nơi. Hạ Nhi vuốt ngực mình.

Cô nghe nhầm phải không?

Sao tự dưng tóc gáy lạnh toát thế này.

Khương Tình thích con gái á?

Hạ Nhi liền quay đầu, cô nhìn về phía bàn tiệc có một dĩa bánh ngọt, cô vươn tay lấy miếng bánh trêи đó nhét ngay vào miệng để bình tĩnh lại.

Nghẹn rồi! Hạ Nhi khóc không ra nước mắt.

Lúc này Lương Hạ vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, cô há hốc mồm, sau đó liền dùng tay che lại, giọng có chút vui sướиɠ:

“Chị.. Chị thích con gái thật sao?”

Khương Tình cười trầm thấp, thanh âm ôn nhu mềm nhẹ như tơ, gật đầu khẳng định:

“Đúng vậy, tôi đang thích một cô gái.”

Trái tim non nớt của Lương Hạ chao nghiêng như sắp rụng ra ngoài.

“Chị nói thật sao ạ?”

Khương Tình khẽ nghiêng đầu tỏ vẻ rất bất lực, lời nói cô nói ra khi nào thì không đáng tin như vậy rồi.

“Nhưng đối tượng lại không phải em. Tôi cũng cảm thấy mình không có cảm xúc đó với em.” Khương Tình ôn nhuận dịu dàng nói.

Lương Hạ lúc này dù có chút nuối tiếc nhưng lại cực kì vui vẻ như phát hiện ra một đại lục mới.

“Không sao ạ. Em chỉ muốn một lần cam đảm nói ra lòng mình. Chị không yêu thích em cũng không sao. Nhưng em vẫn luôn thích chị.”

Khương Tình cười nhẹ, khẽ nhỏ giọng.

“Cảm ơn em”.

Lương Hạ kiễng chân tới sát Khương Tình, ánh mắt mang theo chút giảo hoạt nhỏ nhẹ hỏi:

“Em sẽ bỏ cuộc nhưng chị có thể cho em biết người chị thích là ai không?”

Khương Tình không trốn tránh sự tiếp cận của Lương Hạ vì cô biết cô bé này không có ý xấu. Cô cười dịu dàng nhìn về phía Hạ Nhi.

Ánh mắt Hạ Nhi nhìn biểu hiện của Lương Hạ có chút lo lắng. Cô khẽ đưa tay vuốt nhẹ mi tâm, biểu cảm vô cùng bất đắc dĩ. Cô lo sợ Lương Hạ

phát rồ làm chuyện gì đó mất mặt.

Có cô bạn thân thật vô cùng đáng lo mà.

Cô lại hướng mắt về phía Khương Tình, thấy Khương Tình lại đang cười nhẹ nhìn về phía cô.

Cô có xúc động muốn bỏ chạy.

Hạ Nhi quay đầu giả vờ bình tĩnh lui về phía phía sau vài bước.

Cô nhìn về phía Lương Hạ, xác định Lương Hạ có vẻ không hề đau lòng mà còn rất vui vẻ. Hạ Nhi quay đầu bỏ đi.

Còn Khương Tình sau khi nghe Lương Hạ tò mò hỏi xong liền lui về phía sau một bước bảo trì khoảng cách, ánh mắt như có như không nhìn về phía sau Lương Hạ.

Lương Hạ nhìn theo ánh mắt Khương Tình rơi vào khoảng trống sau lưng cô thì kinh ngạc, trong lòng chợt nhớ tới Hạ Nhi.

Khương Tình đảo mắt tìm quanh sảnh đường. Trong lòng có cảm giác bất mãn không nhẹ. Cô cảm thấy Hạ Nhi giống như một con mèo nhỏ, thoát ẩn thoát hiện, còn bỏ trốn rất nhanh.

Khương Tình quay lại nói với Lương Hạ:

“Tôi đi trước.”

Lương Hạ khẽ gật đầu, cười ngoan ngoãn:

“Vâng ạ.”

Khương Tình quay lưng tìm Vỹ Quang, nhờ Vỹ Quang coi quản buổi tiệc.

Bỏ lại cả khán phòng vẫn còn chưa hết hoàn hồn về cuộc nói chuyện vừa rồi. Khương Tình đi về phía nơi Hạ Nhi từng ngồi, nhìn ly rượu trái cây còn đầy ắp, Khương Tình xoay người bước ra cửa.

Trong sảnh đường.

Tin tức rung động rằng Khương Tình hội trưởng cong rồi, lấy một tốc độ nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Vỹ Quang đầy ngơ ngác, vô cùng khϊế͙p͙ sợ.

Khanh Long cũng không khá hơn là bao.

Bối Lạc hai tay buông xuống nắm chặt. Cảm xúc trêи mặt phức tạp.

Ngoài sân vườn tĩnh lặng.

Khương Tình tìm mãi cũng không thấy Hạ Nhi đang ở đâu.

Khương Tình đi một vòng, rồi bỗng một bàn tay kéo lấy cô.

Ngay lập tức Khương Tình phản xạ đổi thế chủ động, nắm chặt lại tay đối phương và đẩy đối phương vào thân cây gần đó, ánh mắt nheo lại cảnh giác và đầy nguy hiểm.

Bất chợt tiếng cười khúc khích cùng mùi hoa quế thoang thoảng khiến Khương Tình sững sờ, hơi tỏ vẻ bất mãn nói:

“Em chơi trò trốn tìm với tôi đấy à?”

“Không phải. Chỉ định dọa chị một chút thôi. Người quan trọng lại bỏ ra ngoài này làm…”

Chưa kịp nói hết câu thì Khương Tình đã lấy ngón tay thon dài xinh đẹp che đôi môi đang úp mở của Hạ Nhi lại.

Hạ Nhi giả vờ bình tĩnh. Đôi mắt màu hổ phách trong veo, rèm mi chớp động xoè ra như cánh quạt, lông mi dài và rất dày, trông xinh đẹp đến nỗi làm đáy lòng Khương Tình có chút ngứa. Khương Tình cúi thấp đầu cười nhẹ.

“Cũng có lúc em nghịch ngợm như vậy? Em quay tôi như chong chóng. Em biến mất, em trốn tránh, em đùa cợt tôi. Em biết không? Em làm tôi nhớ em!”

Hạ Nhi chợt vùng vẫy tay đang bị một bàn tay Khương Tình nắm chặt.

Ý muốn được thả ra nhưng Khương Tình nhất định không buông.

“Sao nào? Có gì muốn nói hả?.” Khương Tình từ từ kề sát góc mặt vào cạnh cổ Hạ Nhi và thả hơi thở nóng rực của mình lên đó.

Hạ Nhi run rẩy cả người.

Thân nhiệt lành lạnh của Hạ Nhi từ từ chuyển sang nóng rực.

Hạ Nhi trong đầu cực kì ấm ức vì sao bản thân không chống cự nổi, mùi hương từ ngón tay Khương Tình thoang thoảng như lan như sương thanh mát, khiến đầu óc Hạ Nhi mụ mị và có chút u mê.

Khương Tình quả thật là một cô gái có sức quyến rũ khó cưỡng lại.

Ngay cả ngón tay trêи môi cô cũng hết sức câu người.

Hạ Nhi không tự chủ được hé môi đưa lưỡi ɭϊếʍ nhẹ lên ngón tay Khương Tình, khiến Khương Tình ngay lập tức cứng người.

Khương Tình nhìn cô gái nhỏ trong tay mình đang làm cái trò khiêu khích giới hạn của bản thân cô.

Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại đang khẽ ɭϊếʍ ngón tay cô một cách đầy mị hoặc, ướt át nóng bỏng, xúc cảm tuyệt vời ấm áp đến nỗi Khương Tình cảm nhận được ɖu͙ƈ vọng trong cô bị khơi dậy một cách mãnh liệt. Đầu ngón tay ngứa ngáy như bị sợi lông vũ cọ vào. Khương Tình bất giác đưa ngón tay đó len lỏi vào miệng Hạ Nhi, Hạ Nhi nhìn Khương Tình mơ màng rồi khẽ ʍút̼ mát như ʍút̼ một viên kẹo ngọt.

Chiếc lưỡi nóng ấm cứ như chạm vào từng dây thần kinh khiến Khương Tình run rẩy cả người, tiếng thở không kiềm được mà nhanh dần.

Hạ Nhi vẫn say sưa làm cái điều mà bản thân cũng không biết là đang làm gì đó.

Rồi bỗng Khương Tình rút ra ngón tay dính đầy dịch lỏng đó, nó ướt đẫm còn kéo theo một sợi chỉ bạc mị hoặc câu người.

Khương Tình nhìn ngón tay mình thở gấp kịch liệt:

“Em đang khiêu khích tôi. Triệt để khiêu khích tôi. Lần trước em cũng thế. Bây giờ em cũng vậy. Em như một con hồ ly tinh câu dẫn đi lý trí của tôi. Em muốn giải quyết thế nào đây?”

Hạ Nhi im lặng, mặt nóng bừng, cô không biết lý do mình hành động như vậy, nhưng có lẽ là do rượu trái cây kia, cô không kiềm chế được điều gì khi có hơi rượu.

Cả gia đình cô ai cũng biết nên trong nhà hầu như không có sự xuất hiện của rượu.

Lúc nãy vì tâm trạng không tốt, cô không biết phải làm gì để vơi đi sự khó chịu trong người nên đã uống một chút.

Ánh mắt Hạ Nhi bỗng mở lớn nhìn hành động kế tiếp của Khương Tình.

Khương Tình đưa ngón tay dính đầy dịch lỏng kia vào miệng mình và ʍút̼ nó. Tiếng ʍút̼ đầy ám muội vang lên khiến Hạ Nhi sắc mặt liền ửng hồng.

Khương Tình ɭϊếʍ sạch vị ngọt dính trêи tay cô của Hạ Nhi.

Hạ Nhi bị kϊƈɦ thích, trái tim dồn dập vồn vã.

Chiếc lưỡi nhỏ ɭϊếʍ nhẹ lên đầu ngón tay vốn rất mảnh dẻ và đầy xinh đẹp, trông Khương Tình như một con báo đang thưởng thức vị ngon của con mồi.

Ánh mắt Khương Tình nhìn cô đầy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu, sức mạnh trêи bàn tay đang nắm chặt tay cô cũng càng thêm dùng lực.

Hạ Nhi khẽ động muốn thoát ra.

Khương Tình bật cười, tiếng cười như chuông bạc vừa quyến rũ vừa như đang khiêu khích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN