Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 30: Đổi người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
520


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 30: Đổi người


Edit: Tiểu Sa

Beta: Hazjk

Hôm nay là ngày Thất Tịch, ngày lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc.

Tuy rằng sớm biết là vào núi đóng phim nhưng ngày hôm qua Thu Dật Bạch đã tưởng tượng ra vài điều tốt đẹp.

Nếu như nói, tìm một nơi đẹp đẽ đưa Tả Ninh đi ngắm sao hoặc là xem mặt trời mọc, tâm sự về tương lai của bọn họ, sau một hồi ngắm bầu trời đêm xuống, hoặc là ôm hôn dưới ánh hoàn hôn đẹp nhất.

Lại nói nếu như, trải nghiệm một lần làm dã chiến theo kiểu mà bọn họ chưa từng làm qua, đương nhiên xe rung cũng đúng, dù sao tình yêu về lâu dài cũng phải tiếp xúc thân mật.

Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, anh không thể tưởng tượng được Tả Ninh nhìn anh như người xa lạ làm anh vô cùng đau lòng.

Tả Ninh dùng ánh mắt kia nhìn về Giang Thuần Tâm, phẫn nộ, oán hận, rét lạnh đến xương tủy cũng là ánh mắt tuyệt vọng, thật sự làm anh sinh ra một loại ảo giác, giống như ngay sau đó cô sẽ lập tức cầm con dao gọt hoa quả đâm thẳng vào ngực Giang Thuần Tâm.

Theo bản năng anh tiến lên ôm chặt Tả Ninh, vừa là an ủi cô cũng là ngăn cản cô làm điều ngu ngốc.

Cao Hạ so với anh còn nhanh hơn, trong nháy mắt anh đứng dậy tiến lên giành trước con dao gọt hoa quả trêи bàn.

Bọn họ đương nhiên không quan tâm sống chết của Giang Thuần Tâm, chỉ sợ Tả Ninh nhất thời xúc động làm ra việc hối hận cả đời.

Nhưng Tả Ninh cuối cùng không làm gì cả.

Cô chỉ đứng yên lặng nhìn Giang Thuần Tâm hồi lâu sau đó nắm những mảnh vỡ kia xoay người đi lên tầng hai, mãi đến buổi tối đoàn phim quay xong trở về cũng không thấy cô bước ra.

Thu Dật Bạch hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô nhưng đoàn phim nhiều người như vậy anh không thể vì tư quên công, cho nên chỉ có thể phân công Tiểu Lâm ở bên cạnh cô một tấc cũng không được bỏ đi.

Cũng may thời điểm anh trở về, Tiểu Lâm nói với anh, trạng thái Tả Ninh không tệ lắm, đã ngủ rồi.

Giang Thuần Tâm tự nhiên đã bị chuyển sang phòng khác, nhìn thấy Thu Dật Bạch, Tiểu Lâm chủ động đi qua vách bên cạnh ngủ cùng người khác.

Lúc Thu Dật Bạch đi vào, trong khi ngủ mơ cô gắt gao cau mày, đôi tay nắm vạt áo trước ngực co rúm lại như đang sợ hãi điều gì.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, trêи trán mồ hôi toát ra thậm chí khóe mắt cô ướt đẫm nước mắt.

Thu Dật Bạch nhìn thấy mà trong ngực khó chịu, cảm thấy trong lòng bị thứ gì đó nắm chặt, đau đớn mà co rút từng đợt.

Mấy ngày trước cho tới bây giờ, mỗi đêm anh đều ôm cô đi vào giấc ngủ, khi ngủ cô chính là con mèo ngoan ngoãn, đáng yêu lại mê người.

Cô còn chưa bao giờ ở trước mặt anh, lộ ra bộ dáng yếu ớt như bây giờ.

Hiện tại cô tựa như búp bê sứ sắp vỡ đi, làm anh lo lắng muốn nhẹ nhàng chạm vào nhưng không dám.

“Mẹ…”Tả Ninh kêu lên một tiếng, giọng nói ngẹn ngào, lông mày nhíu chặt.

“Ninh Ninh!” Thu Dật Bạch ngồi ở mép giường, gắt gao nắm chặt tay cô, thanh âm ôn nhu, “Ninh Ninh đừng sợ, anh ở đây.”

Trong lúc ngủ mơ màng cô như đột nhiên bắt được cây cỏ cứu mạng, đôi tay càng thêm dùng sức, móng tay đều bấu chặt lên da thịt của anh nhưng cô vẫn có chút run rẩy.

Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt theo những sợi tóc của cô chậm rãi rơi xuống khăn trải giường màu lam, một lát sau dần dần khô đi.

“Ninh Ninh đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, Ninh Ninh, Ninh Ninh!”

Thân mình run rẩy đột nhiên chấn động, Tả Ninh mở mắt ra, xuyên qua dòng nước nhìn thấy đèn dây tóc trêи trần nhà, sửng sốt hồi lâu mới lẩm bẩm: “Em tỉnh rồi sao?”

Thu Dật Bạch cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trêи khóe mắt cô: “Không có việc gì, chỉ là ác mộng thôi, hiện tại không sao rồi, đừng sợ, anh ở đây.”

“Thu Dật Bạch….” Cô vươn tay gắt gao ôm lấy cổ anh, đem khuôn mặt vùi trong ngực của anh, “Thu Dật Bạch, Thu Dật Bạch…”

“Anh ở đây, đừng sợ.”

“Thu Dật Bạch, anh trò chuyện cùng em được không? Em không dám ngủ, em không muốn lại nhìn thấy cảnh tượng kia.”

“Được, em muốn nghe cái gì, anh kể cho em nghe.”

“Cái gì cũng được, chỉ cần không ngủ, nghe cái gì cũng được.”

Đêm nay, Thu Dật Bạch cả đêm không nhắm mắt, còn Tả Ninh nghe anh nói một hồi lâu lại nặng nề ngủ đi.

Cô vẫn luôn ngủ không yên giấc, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng sẽ làm cô thức giấc nhưng có một điều đáng mừng là cô dường như không gặp ác mộng nữa.

Thu Dật Bạch không ngủ được, một là sợ cô lại xảy ra chuyện, hai là anh đột nhiên ý thức được bản thân hiểu về cô quá ít.

Thật ra tính lại thời gian, bọn họ mới quen nhau hơn một tháng, mặc dù đã phát sinh quan hệ thân mật nhưng anh đối với cô dường như hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nếu không phải ngày đó cô đến nghĩa trang, anh cũng sẽ không biết mẹ cô đã qua đời, cũng sẽ không biết chiếc vòng đó quan trọng với cô như thế.

Nếu không phải đêm đó ngoài ý muốn nhắc đến, anh cũng sẽ không biết cô không còn người nhà.

Anh chỉ biết cô là người địa phương nhưng hiện tại cô lại không có nhà ở.

Anh chỉ biết cô viết rất nhiều tiểu thuyết nhưng ngoại trừ bộ tiểu thuyết《 gia 》đang quay ra, anh chưa đọc qua bộ nào khác.

Anh chỉ biết lúc trước cô nói chưa bao giờ yêu, lại không biết cô gái xinh đẹp như cô, vì sao vẫn luôn không có bạn trai.

Thậm chí anh cảm thấy, hiện giờ ngay cả làm bạn trai, thực ra anh cũng không đủ tư cách hoặc là nên nói không thể nào làm bạn trai thành công, bởi vì cô không muốn đem những gì cất giấu trong lòng nói ra với anh.

Dù cho tình hình đêm nay như vậy, cô cũng không giống những người con gái khác, nhào vào lòng bạn trai khóc lóc tận tình nói hết.

Thu Dật Bạch nhìn cô mà đau lòng, lại cảm thấy chính mình có chút thất bại.

Nhưng mà tương lai còn dài, bọn họ lại yêu đương quá vội vàng, có một số việc phải đi từng bước một.

Đương nhiên, còn có một chuyện, cũng phải lập tức giải quyết.

Chân trời đã bắt đầu ló vài tia sáng, Thu Dật Bạch lặng yên không tiếng động mà xuống giường, đi ra ngoài sân, gọi điện cho Thu Dật Mặc: “Em muốn đổi Giang Thuần Tâm.”

Bên kia Thu Dật Mặc dường như chưa ngủ dậy, giọng có chút nghẹn ngào: “Uống nhiều quá chưa tỉnh à?”

“Em đang rất tỉnh táo, việc làm của cô ta luôn làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim, việc muốn đổi người em đã nghĩ tới từ lâu, chỉ là không thể hạ quyết tâm…”

“Vậy sao bây giờ lại hạ quyết tâm? Em đừng quên, em đã quay hơn một tháng.”

“Cô ta khi dễ bạn gái em, lý do này đã đủ chưa?”

Thu Dật Mặc tựa hồ sửng sốt một chút: “Tả Ninh làm sao vậy?”

“Không có gì, tóm lại em nghĩ người nhất định phải đổi, vừa vì Tả Ninh lại càng vì bộ phim. Từ lúc bắt đầu chọn Giang Thuần Tâm, em không thể trốn tránh trách nhiệm, hiện tại anh chỉ cần dùng thân phận của anh, cùng em tận lực phối hợp, còn hậu quả sẽ do em gánh vác, tổn thất kinh phí em sẽ chịu hết tuyệt không liên lụy đến công ty.”

Thu Dật Mặc suy tư một lúc, nhàn nhạt nói: “Chờ em trở về rồi nói.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Thu Dật Bạch, em có biết từ nhỏ đến lớn em luôn có một khuyết điểm không thể sửa đổi hay không?”

“Anh muốn nói gì?”

“Em vẫn luôn có chính kiến của mình, gặp khó khăn chưa bao giờ nhận thua, nhưng có lúc em lại quyết định do dự không quyết đoán. Tự em cảm thấy Giang Thuần Tâm không thích hợp, từng có ý định đổi người thì nên nỗ lực tranh thủ khả năng nhưng em lại cố tình chưa từng nói qua với anh, cho nên bây giờ sự việc phát triển như thế, cũng chính là một bài học lớn cho em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN