Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 35 Thu Dật Bạch nghẹn lâu lắm rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
399


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 35 Thu Dật Bạch nghẹn lâu lắm rồi


Edit: Tiểu Sa

Beta: Hazjk

Tả Ninh vừa mở cửa phòng bước vào, đã bị thân hình cao lớn của Thu Dật Bạch ép ở trêи tường, hai người môi lưỡi giao hòa một lúc lâu anh mới thở hổn hển buông cô ra: “Nói cái gì với Cao Hạ?”

“Còn không phải cảm ơn anh ta đã giúp em chuyện lớn như vậy?”

“Còn gì nữa.”

Hơi thở ấm áp thổi bên tai, cô chỉ cảm thấy thân tê dại: “Còn có nói với anh ta…A Thu Dật Bạch…”

Tay phải anh trực tiếp luồn vào trong váy cô, cách lớp qυầи ɭót mỏng chơi đùa hoa huyệt.

“Bảo bối, em sao lại ướt thế này?” Anh đem tay phải vươn lên giơ giơ trước mặt cô, “Em xem cách lớp qυầи ɭót mà vẫn chảy ra tay anh, em có phải rất muốn anh hay không?”

Nhìn chất lỏng trong suốt trêи tay của anh, Tả Ninh sắc mặt ửng hồng, vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt với anh: “Anh không biết xấu hổ.”

“Anh xấu hổ để làm gì? Muốn em là đủ rồi.” Tay của anh một lần nữa chen vào giữa hai chân cô, chậm rãi kéo ra qυầи ɭót ren, không ngừng xoa bóp hoa hạch mẫn cảm.

“Nói cho anh biết, có phải ở trong thang máy liền ướt không?”

Tả Ninh cắn môi gật gật đầu lập tức thấy anh cười khẽ một tiếng: “Vậy em còn dám đem bộ dáng này vào phòng người đàn ông khác?”

“Ưm…Nhẹ chút…” Thân dưới ngứa ngáy làm cô có chút run rẩy, tay nhỏ không tự giác mà duỗi đến thân dưới của anh sờ soạng.

“Xem ra bảo bối thật là đói bụng.” Giọng của anh trầm thấp, nghe ra quả thực gợi cảm đến chết người,”Đừng nóng vội, ai kêu em vừa rồi bảo anh trở về? Anh chỉ có thể tự giải quyết một lần, hiện tại xem em.”

Tả Ninh rũ mắt nhìn chằm chằm thân dưới của anh, duỗi tay kéo dây kéo xuống, cách qυầи ɭót chậm rãi vuốt ve côn thịt.

Thu Dật Bạch rêи lên một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng gặm cần cổ non mịn của cô, một bàn tay duỗi đến phía sau lưng cô cởi bỏ váy áo và áօ ɭót, không ngừng xoa nắn lên hai bầu ngực tuyết trắng.

Tả Ninh thở gấp liên tục, dựa lưng vào tường, lấy côn thịt từ trong qυầи ɭót ra, tiếp tục vỗ về chơi đùa.

Tay nhỏ mềm mại tinh tế của cô mang theo một chút lạnh lẽo, côn thịt đỏ tím bị cô gắt gao cầm lấy, thực mau liền to thêm một vòng.

“Bảo bối…Nhanh nữa lên…” Thu Dật Bạch hít hà một hơi cúi đầu ngậm lấy một bên đầu ti của cô, một tay xoa nắn bầu ngực bên kia, tay còn lại chậm rãi thọc vào rút ra ở hoa huyệt của cô.

“Ưm a…Thu Dật Bạch…” Cô ngửa đầu thở dốc, giữa trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi.

Thu Dật Bạch rút tay ra, đứng thẳng lên, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối, tự mình bỏ vào đi.”

Tả Ninh nắm côn thịt trong tay đặt giữa hai chân, hoa huyệt quá ướt át, cô lại cảm thấy sốt ruột, rất nhiều lần chưa thể cắm vào được làm cho cô bất mãn mà ưm một tiếng.

Thu Dật Bạch cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ mê người của cô đồng thời duỗi tay nắm lấy côn thịt của mình, eo khẽ động liền cắm vào bên trong tiểu huyệt ướt nhẹp.

Hai người đồng thời thỏa mãn mà than nhẹ một tiếng, Thu Dật Bạch gắt gao nắm eo cô mãnh liệt đưa đẩy.

“Mới ba ngày không muốn em, anh cảm thấy anh sắp nghẹn đến chết, em nói em có phải là yêu tinh hay không?”

“Ừm…Chỉ ăn anh…A…Đừng…Đừng sâu như vậy…”

“Sâu như vậy mới làm em thoải mái…” Thu Dật Bạch dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Nhớ kỹ lời em nói, chỉ ăn anh…chỉ cho anh làm…”

“Ưm…Thu…Thu Dật Bạch…Anh không mang bao…”

“Kỳ an toàn không sao….Không mang mới thoải mái…” Mồ hôi nhễ nhại trêи khuôn mặt tuấn tú của anh chậm rãi rơi xuống, đôi mắt sớm đã bị tình ɖu͙ƈ bao phủ, “Bảo bối, xoay người đi.”

Thấy anh rút ra côn thịt, cô nghe lời mà xoay người, hai tay chống lên tường, tự giác nhếch ʍôиɠ lên.

Nhìn hoa huyệt của cô lúc khép lúc mở, mật dịch chảy ra không ngừng, yết hầu của anh không ngừng kϊƈɦ thích, thân dưới trướng đến phát đau nhưng anh vẫn thực mau từ trong ngăn kéo lấy ra áo mưa, mang lên rồi sau đó đột nhiên cắm vào.

Anh thật không thích mang bao tiến vào hoa huyệt của cô, nhưng mà cô lo lắng sẽ mang thai, anh chỉ có thể làm như vậy để cho cô cảm giác an toàn.

Đôi tay duỗi ra phía trước xoa иɦũ ɦσα cô, anh ra vào nhanh chóng, tinh hoàn đánh vào trêи ʍôиɠ của cô phát ra tiếng làm người ta cảm thấy thẹn thùng, cùng với tiếng rêи rỉ của cô, cả căn phòng đều là hơi thở ɖâʍ mĩ.

“Ưm a a…Thu Dật Bạch…Thật thoải mái…Thật nóng…”

Như được cổ vũ, anh càng dùng sức cắm vào rút ra, một bàn tay luồn ra trước xoa nắn hoa huyệt, dùng sức ấn lên hoa hạch.

“A a a a….” Toàn thân như có luồng điện chạy qua, khoái cảm lên đỉnh làm đầu óc cô trống rỗng, thân dưới co rút, thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.

“Bảo bối, anh còn chưa tới đâu.” Anh gắt gao đỡ lấy eo cô, tiếp tục cắm vào mấy chục cái, lúc sau mới đem chất lỏng màu trắng bắn ra ngoài.

“Eo thật mỏi.” Cô vặn vẹo cái ʍôиɠ, ấm ức mà làm nũng.

“Thể lực của em không chịu được, còn phải tăng mạnh.” Anh nghỉ một lúc, rút ra côn thịt chưa hoàn toàn mềm nhũn, bỏ áo mưa, bế cô lên, “Chúng ta lên giường.”

Mật dịch lầy lội từ hoa huyệt chảy ra rơi xuống đất, cô gắt gao ôm lấy cổ anh: “Lần này em muốn nằm, anh tự mình vận động đi.”

Anh cười xấu xa: “Bảo bối đây là đang chủ động? Nhưng anh chưa nói là sẽ đồng ý.”

“Không muốn thì thôi.” Tả Ninh lười nhác mà liếc mắt nhìn anh, kề sát người vào anh thổi khí vào tai, “Thu Dật Bạch, em muốn anh, muốn anh hung hăng làm em, anh có cho hay không?”

Trước giờ cô luôn thẹn thùng, chưa bao giờ nói những lời không có chừng mực như thế, thân dưới Thu Dật Bạch dường như nóng lên lập tức đứng thẳng.

Hung hăng trừng mắt với cô, đôi mắt anh càng thêm thâm trầm: “Hôm nay không làm em đến không xuống giường được, anh không phải là Thu Dật Bạch.”

Buổi tối, tại câu lạc bộ tư nhân “Hoa Đăng Sơ Thượng”, Cao Hạ và Bạch Tấn ngồi trong một căn phòng, từng người uống rượu.

Bạch Tấn cả người không tỉnh táo, chậm rãi nói: “Tôi sẽ đi Anh.”

Cao Hạ ngược lại không có say, chỉ nhàn nhạt nói: “Người ta sắp tốt nghiệp về nước, cậu liền chờ không kịp rồi?”

“Đột nhiên cảm thấy nhớ cô ấy, kết quả…Vừa vặn nhìn thấy cô ấy cùng người đàn ông khác vào khách sạn.”

Cao Hạ sửng sốt, ngay sau đó lại cười ra tiếng: “Thì sao? Giữa cậu và cô ấy trước giờ vẫn chính là quan hệ bạn giường.”

Bạch Tấn yên lặng nhìn anh, biểu tình có chút cô đơn: “Cậu biết không? Tôi đã hai tháng không chạm qua phụ nữ.”

“Phải không?” Cao Hạ vẫn cười như cũ, bưng chén rượu lên uống một hơi, lúc này mới lẩm bẩm nói, “Vừa vặn, tôi cũng vậy.”

“Trừ bỏ cô ấy, tôi đối với ai đều không có hứng thú, có lẽ… Thực sự đã yêu cô ấy rồi.”

Hai người lại uống rất nhiều, nhìn Bạch Tấn đối diện đã nhắm mắt, Cao Hạ tiếp tục lẩm bẩm tự nói: “Lão Bạch, cậu hại tôi thật thê thảm, thì ra tổn thương người khác lại đau khổ như vậy, so với hận thù mấy năm nay của tôi, còn đau hơn.”

Nói rồi, anh lại cười khổ: “Không, cũng không phải cậu hại mà là tôi tự làm tự chịu. Cậu so với tôi còn tốt hơn, cậu chỉ là yêu, còn có cơ hội không giống tôi không có tư cách yêu cũng không thể quên được, mang theo một loại tội nghiệt, cái gì cũng không có hi vọng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN