Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Chương 39: Cốt truyện cẩu huyết
Beta: Hazjk
Nam chủ Cao Phú đẹp trai chủ động cùng nữ chủ cô bé lọ lem yêu nhau, mẹ già ác độc của nam chủ khinh miệt cười cười với nữ chủ, bàn tay vung lên nói: “Tôi cho cô 500 vạn (gần 17 tỷ VND), rời khỏi con trai tôi.”
Rất nhiều bộ phim điện ảnh thuộc loại tình tiết cẩu huyết, cũng thường bị khán giả đem ra trêu chọc đủ kiểu.
Ngay cả lúc trước Tả Ninh cũng cùng một người bạn đại học cùng phòng vui đùa, nói muốn đem loại tình tiết này viết vào trong sách.
Nhưng mà nữ chính không thể đáng thương mà nói “Chúng tôi ở bên nhau là vì tình yêu”, mà hẳn là khí phách đáp lại “Bà đưa tiền quá ít”, hoặc là nói “Gả cho con trai bà có thể lấy được toàn bộ tài sản, bà tưởng tôi ngốc sao.”
Chỉ là Tả Ninh sao cũng không nghĩ tới, loại cốt truyện cẩu huyết đó sẽ phát sinh trêи người cô.
Nhưng cô so với nữ chính phim truyền hình cũng không bằng, bởi vì 500 vạn tống cổ cô cũng không có.
Bày ra ở trước mặt cô, là một số ảnh chụp.
Ảnh chụp, cô cả người trần trụi sắc mặt ửng hồng, trong mắt toàn là tình ɖu͙ƈ chi sắc, đôi tay gắt gao vòng qua cổ người đàn ông nhìn thật phóng đãng mà ɖâʍ loạn.
Mà người đàn ông cô ôm, ăn mặc chỉnh tề không chút cẩu thả, sườn mặt đường cong ngạnh lãng, sóng mũi cao, sắc mặt lạnh nhạt, ngược lại ngồi trong lòng mà bộ dáng vẫn không loạn.
Đó là lần duy nhất cô cùng Thu Dật Mặc phát sinh quan hệ, bởi vì tác dụng của thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, thần trí cô đã không còn thanh tỉnh.
Nhìn ảnh chụp trong nháy mắt cô cả người liền ngã xuống ghế, toàn thân lạnh ngắt.
Nhưng cô không kịp suy nghĩ ảnh chụp làm sao có được, bởi vì người ngồi đối diện cô, không có cảm xúc gì mà nhìn cô, đôi mắt như chim ưng sắc bén.
Đó là cha của Thu Dật Bạch và Thu Dật Mặc, chủ tịch tập đoàn Thu Viễn Thu Quốc Bình, diện mạo so với anh em nhà họ Thu năm phần tương tự, khí thế lại mạnh mẽ hơn vài lần so với hai người đàn ông kia.
Tả Ninh không biết nên sợ hãi, hay là nên cảm thấy thẹn thùng, cho dù ảnh chụp trêи bàn bị ly nước dằn lại trêи đó, vừa có ảnh chụp như vậy lại vừa đối diện với người đàn ông này làm đầu cô cũng không ngẩng lên nổi.
“Tiểu Bạch nói có bạn gái, là biên kịch của đoàn phim, trước kia viết nhiều tiểu thuyết, rất tài hoa.”
Thu Quốc Bình ngữ khí gợn sóng, giống như muốn kết thúc tất cả, lời nói tùy ý mà đơn giản, “Tôi còn nghĩ kêu nó dẫn về xem thử, trước giờ đứa con trai này chưa từng nghiêm túc kết giao bạn gái. Xét về địa vị hiện giờ của nhà họ Thu chúng tôi, cũng không đến mức phải hy sinh hôn nhân của con cái để đổi lấy lợi ích, cho nên nếu nó vui vẻ, tôi và mẹ của nó có lẽ sẽ không phản đối.”
Nói xong ông liếc nhìn Tả Ninh một cái, nâng ly cà phê trêи bàn uống một ngụm sau đó mới chậm rãi nói: “Chỉ là tôi không nghĩ tới, Tả tiểu thư lại đồng thời coi trọng cả hai đứa con của tôi.”
Tả Ninh muốn giải thích cái gì nhưng hết thảy tất cả đều không nói ra được.
Rốt cuộc, cô và Thu Dật Mặc, thật sự phát sinh quan hệ.
Thu Quốc Bình tiếp tục nói: “Hai đứa con của tôi đều rất ham chơi, cũng từng có không ít phụ nữ nhưng tôi không can thiệp. Nói trắng ra, mặc kệ chúng nó chơi loại phụ nữ gì, thậm chí là cùng đùa bỡn một cô gái, tôi đều không quan tâm nhưng không phải là mang về nhà, chúng nó muốn yêu đương ra sao đối với tôi không có quan hệ.”
Bộ dáng của ông nhìn qua nghiêm túc, nhưng trong miệng lại nói ra những lời lộ liễu như thế, Tả Ninh giống như bị người ta siết cổ, nửa câu cũng không thể nói.
“Nhà họ Thu chúng tôi gia giáo không nghiêm nhưng nguyên tắc vẫn phải tuân thủ. Tôi không phải người bảo thủ, không yêu cầu con dâu tương lai của nhà họ Thu trước hôn nhân có bao nhiêu sạch sẽ nhưng ít ra cũng không phải loại phụ nữ cùng có quan hệ với hai đứa chúng nó.
Nếu cô gả vào nhà họ Thu, về sau còn không phải bị người ta gièm pha chuyện anh chồng và em dâu sao? Hoặc là nói, người cô muốn gả không phải là Thu Dật Bạch, mà là Thu Dật Mặc?
Nhưng bất luận là ai, tóm lại đều là hai đứa con của tôi, đều là hai anh em ruột, thanh danh của nhà họ Thu bấy lâu, không chấp nhận để cô phá hư.”
Tả Ninh cắn môi, cuối cùng là mở miệng nói: “Tôi chưa từng hy vọng xa vời có thể gả vào nhà họ Thu.”
“Sao? Vậy cô cùng Thu Dật Bạch ở bên nhau là vì cái gì? Tiền? Hay là cái mà người trẻ tuổi mấy người gọi là tình yêu? Bất luận là cái gì, chỉ cần tôi không đồng ý, cô liền không có địa vị chẳng lẽ như vậy cô cũng không để bụng? Hoặc là từ lúc đầu, cô cũng giống như mẹ cô, vĩnh viễn làm người thứ ba?”
Tả Ninh cả người chấn động, yên lặng nhìn ông: “Ông điều tra tôi?”
“Đương nhiên, tôi phải biết tất cả về người mà con trai tôi muốn lấy về là cái dạng người gì. Tư liệu của cô cũng không khó điều tra nhưng nội dung thật khiến tôi giật mình, dù cô và Thu Dật Mặc không có quan hệ, tôi cũng không dám cho cô vào cửa lớn nhà họ Thu.”
Tả Ninh thậm chí không nhớ rõ Thu Quốc Bình rời đi lúc nào, cô chỉ biết khuôn mặt cô nóng rát đau đớn mặc dù không ai chạm vào, cô cảm thấy như có người hung hăng tát vào mặt.
Cẩu huyết sao?
Sỉ nhục sao?
Đau lòng sao?
Đều là giống nhau. Cô lại đột nhiên muốn cười, cười cô tự cho là đã sớm bỏ đi quá khứ mang theo sự sỉ nhục kia, rốt cuộc vẫn trở thành thứ xé rách tôn nghiêm của cô.
Tôn nghiêm….
Loại đồ vật đó, sớm đã bị cô vứt bỏ một lần, cô không nghĩ sẽ lại làm vậy đâu.
Lúc trước không hoàn toàn ném đi sao? Hay là vì hấp thu quá nhiều ấm áp, cô lại không nhịn được nhặt lên?
Từ trong phòng đi ra, giữa hai chân khó chịu, toàn thân vô lực, bụng nhỏ ẩn ẩn đau đớn lúc này cô mới ý thức được, đau bụng kinh lần này so với lần trước còn đau hơn, là bởi vì quá mức túng ɖu͙ƈ? Hay là thân thể bị cảm xúc ảnh hưởng?
Cô lại nghĩ tới tối hôm qua từng hồi hoan ái, loại sung sướиɠ từ thân đến trái tim.
Khi đó cô còn nghĩ, tạm biệt ân oán cũ đi Tả Ninh, hy vọng vào tương lai đi.
Chính là, thật sự có thể buông xuống không? Người khác có cho phép cô buông xuống hay không?
“Cô Tả, cô không sao chứ? Có phải thân thể không thoải mái không?”
Giọng nói hấp dẫn truyền đến, Tả Ninh vì đau bụng mà dựa tường cong eo xuống, xoay người nhìn người đàn ông phía sau.
Vẫn là sơ mi trắng quần tây đen, dáng người cao lớn, khuôn mắt có vài phần lạnh nhạt nhưng không hiểu sao cô cảm thấy người đàn ông này rất thân thiện.
Có lẽ là bởi vì chuyện lần trước, làm bạn của Du Hạo Nam nhưng người đàn ông này cũng chưa từng lộ vẻ khinh thường và giễu cợt với cô.
“Anh Văn? Sao anh lại ở đây?”
“Hôm nay nghỉ ngơi, tôi cùng bạn đi ăn cơm.” Thấy cô lung lay như sắp ngã, Văn Khải An cũng bất chấp cái gì mà nam nữ khác biệt, đi lên phía trước một tay cầm cánh tay cô, một tay đỡ eo cô: “Cô bị bệnh sao? Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Cô cười khẽ lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần, tôi chỉ là… Đến kỳ sinh lý, trở về nghỉ ngơi một chút liền không sao.”
Nghe cô nói như vậy, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, Văn Khải An nhìn một vòng xung quanh, đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó: “Cô ngồi đi nghỉ ngơi một chút, tôi lập tức trở lại.”
Tả Ninh cũng không muốn biết anh đi đâu, đôi tay chống lên bàn hơi gục đầu xuống, hơi hơi cong bụng, muốn giảm bớt đau đớn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!