Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 89: Không áo mưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
362


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 89: Không áo mưa


Edit: Tiểu Sa

Beta: Mol + Su

“A… Chờ… Chờ một chút…” Cảm nhận được côn thịt nóng bỏng đã để ở trước hoa huyệt, Tả Ninh vội vàng mở miệng: “Còn… Còn chưa đủ ướt, sẽ đau…”

Tác phong của người đàn ông này đối với việc làʍ ȶìиɦ cũng giống như ngày thường, bá đạo và trực tiếp, vốn dĩ đã nghiêm túc làm màn dạo đầu không có kĩ xảo gì, bây giờ lại còn thiếu điều đâm thẳng vô trong.

Du Hạo Nam hơi dừng lại, tuy rằng trong lòng vội vàng, nhưng thấy cô dùng đôi mắt ngập nước nhìn anh, anh lại mềm lòng đến rối tinh rối mù nên chỉ có thể đè nén ɖu͙ƈ vọng dưới thân, bàn tay thâm nhập vào giữa hai chân cô, tận lực dùng ngón tay chậm chạp xoa nắn huyệt khẩu ướt át, sau đó đẩy vào.

“Ưm a…” Hoa huyệt mẫn cảm bị đầu ngón tay có vết chai mỏng cọ xát, Tả Ninh bất giác cong người lên, khó chịu rêи rỉ vài tiếng.

Du Hạo Nam nghẹn đến mức khó chịu, nhưng vẫn để ý biểu tình của cô, thấy cô cũng không giống như thống khổ, lúc này mới lại cắm ngón tay vào xong chậm rãi đẩy mạnh vào bên trong rồi không ngừng càn quấy tiểu huyệt chặt chẽ của cô.

Tả Ninh ngửa đầu thở dốc, đôi môi hồng nhuận không ngừng đóng mở, đôi mắt ướt át, trêи mặt còn đỏ ửng, nhìn qua kiều tiếu mà nhu mị.

Du Hạo Nam chỉ cảm thấy hạ thể căng chặt, anh nhanh chóng gia tăng tốc độ ở tay, đồng thời cúi đầu ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα đang đong đưa vào trong miệng xong dùng sức ɭϊếʍ mút đùa bỡn.

“Ah… Ư…” Hơi thở Tả Ninh gấp gáp, đôi tay gắt gao bám vào cổ anh, làm anh càng áp sát vào ngực cô.

Ngón tay thon dài bị hoa huyệt của cô gắt gao cắn lấy, mật dịch chảy ra trêи tay anh càng lúc càng nhiều, đôi mắt của anh thâm trầm, tiếng nói khàn khàn: “Đã đủ ướt chưa?”

Tả Ninh gật đầu: “Ừm có thể…Vào được rồi…”

Du Hạo Nam rút tay ra, nắm lấy côn thịt thô to tìm đúng vị trí, khi đang chuẩn bị tiến vào thì lại nghe được tiếng Tả Ninh kinh hô: “Chờ một chút!”

Anh cảm thấy toàn bộ kiên nhẫn của anh đều bị tiêu diệt, chính là người dưới thân làm anh đau lòng, anh thật sự không muốn vi phạm ý nguyện của cô đi cưỡng bách cô, thế nên chỉ có thể nói: “Làm sao vậy?”

“Có… Áo mưa hay không?” Kỳ thật Tả Ninh đã ý thức được muốn ở trong văn phòng của xử nam 30 tuổi này tìm được áo mưa căn bản là chuyện không có khả năng, nhưng cô không thể không nói: “Tôi đang ở kỳ rụng trứng, bắn ở bên ngoài cũng không an toàn, xong việc cũng không thể lại uống thuốc….”

Du Hạo Nam ảo não mà gãi đầu, sự việc hôm nay phát sinh đột ngột, làm sao anh biết mà chuẩn bị áo mưa?

Chính là nhìn biểu tình đáng thương của cô, anh cũng biết không nên làm việc không có trách nhiệm như vậy.

Kiềm chế ɖu͙ƈ vọng căng chặt dưới hạ thân, anh đứng lên trầm giọng nói: “Tôi đi tìm Dương Cảnh Diệu, chỗ của cậu ta có.”

“A?” Tả Ninh sửng sốt một chút, vừa định nói anh không cảm thấy thẹn sao? Nhưng lời còn chưa nói ra cô lại lập tức nghĩ đến vấn đề khác: “Anh ta không phải đang cùng Đồng Tâm…”

Du Hạo Nam quả thực muốn phát cuồng, anh đang suy xét không biết có nên gọi cho thư ký đi mua hay không thì Tả Ninh đã quần áo không chỉnh tề đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Hay là… Tôi tiếp tục giúp anh khẩu giao? Chúng ta lần sau lại làm?”

Nhìn bộ dáng cô ôn nhu động lòng người, Du Hạo Nam một tay ôm cô vào trong ngực, sau đó hung hăng hôn lên cánh môi sưng đỏ của cô hồi lâu rồi mới ở bên tai cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần sau nhất định tôi sẽ có đủ áo mưa ở văn phòng!”

Nói đến đây, đột nhiên anh nghĩ ra cái gì, anh vô cùng lo lắng phóng tới bàn làm việc mở ngăn kéo, vài giây sau liền lấy một cái gói đồ màu xanh dương từ bên trong ra.

Tả Ninh sửng sốt: “Sao nơi này của anh lại có…”

“Tên ngựa giống Dương Cảnh Diệu kia để đây.” Du Hạo Nam gấp đến không chờ nổi mà kéo cô trở lại sô pha, gần như thô bạo mà xé bao tròng lên mình xong lúc này mới đỡ côn thịt đã nổi gân xanh động eo tiến vào.

Tiểu huyệt của cô ướt át lại ấm áp, côn thịt cứng rắn mới vừa đi vào, anh liền cảm thấy cả người tê dại một trận, không ngờ lại đột nhiên muốn phun ra.

Nhưng anh còn nhớ giáo huấn đáng xấu hổ vừa rồi, thế cho nên dừng động tác 2 giây, cuối cùng là dựa vào lực tự chủ kinh người mà kiềm chế lại.

Nghe cô phát ra một tiếng than nhẹ thỏa mãn, đôi tay anh cố định ở bên hông cô, nhẹ nhàng thở gấp hai tiếng xong lại bắt đầu động eo chậm rãi đẩy mạnh vào, chạm tới nơi sâu nhất bên trong hoa huyệt rồi lại rút ra một nửa, tiếp đó hung hăng đâm vào, lặp đi lặp lại như thế, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dùng sức.

“Như vậy… Em có vừa lòng không? Mồ hôi trêи khuôn mặt tuấn lãng lăn xuống rơi trêи thân thể mềm mại của cô, anh thở gấp gáp, vẫn chưa từ bỏ ý định mà đặt câu hỏi: “Thoải mái không?”

“Ưm a… Vừa lòng… Thật thoải mái…” Cô chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, nửa điểm sức lực cũng không có.

Du Hạo Nam đắc ý mà khẽ cười một tiếng, rồi lại va chạm mấy chục cái xomh mới nói: “Hiện tại còn hoài nghi anh có bệnh kín không?”

“Không có… Sẽ không…” Giọng nói cô mang theo nức nở, có chút khàn khàn: “Anh rất… Lợi hại… Ưm a… Đừng… Đừng sâu như vậy…”

Nghe được đáp án vừa lòng, anh lại không có ý hòa hoãn, tốc độ thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, anh cố ý không ngừng kϊƈɦ thích cô, ép cô phải phát ra tiếng rêи rỉ động lòng người.

“A a a…” Một khắc tiến đến cao trào, cô rốt cuộc không chịu nổi mà thét chói tai, ngay cả móng tay cũng bấm sâu vào lưng anh.

Nhưng mà Du Hạo Nam lại không có dấu hiệu cao trào, như là muốn nỗ lực rửa mối nhục xưa, lần này anh kéo dài đến đáng sợ, Tả Ninh ước chừng đã cao trào 3 lần thì mới cảm nhận được anh phun ra hạt giống nóng như lửa.

Hai người vẫn giữ tư thế làʍ ȶìиɦ nằm kề sát nhau trêи sô pha, cảm thụ được hơi thở lẫn nhau, thẳng đến khi hoàn toàn hồi phục, Du Hạo Nam mới lưu luyến mà rời khỏi cơ thể cô, sau đó hôn lên khóe môi cô: “Hết áo mưa rồi.”

Giọng điệu này của anh đâu chỉ là ɖu͙ƈ cầu bất mãn, quả thực đáng thương giống như đứa trẻ nhỏ bị đói bụng 3 ngày.

Tả Ninh không nhìn được cười nhẹ ra tiếng: “Có thể tìm được một cái là đã không tồi rồi, nhưng mà em rất tò mò, Dương Cảnh Diệu sao lại để áo mưa ở chỗ của anh? Không phải anh ta đã mang phụ nữ tới đây đấy chứ?”

“Cậu ta dám!” Du Hạo Nam đem áo mưa chứa đầy hạt giống của mình ném vào thùng rác xong lấy khăn giấy trêи bàn đưa cho Tả Ninh: “Lần trước cậu ta không cẩn thận làm dơ quần áo nên đến đây mượn quần áo của anh, cái này là rớt ra từ trong túi của cậu ta, anh thấy cậu ta tiện tay bỏ vào ngăn kéo, suýt chút nữa đã ném đi.”

Nói đến đây anh bất giác cảm thấy may mắn, may mà không ném đi, nếu không hôm nay anh thật sự sẽ nghẹn chết.

Tuy rằng lúc ấy anh hung hăng cười nhạo Dương Cảnh Diệu, nhưng hiện tại ngẫm lại đúng là nên cảm ơn truyền thống lúc nào cũng mang áo mưa tốt đẹp của cậu ta.

“Ưm… Anh… Em có thể tự làm được…” Hoa huyệt mẫn cảm bị bàn tay to cầm khăn giấy không cẩn thận đụng vào, Tả Ninh bất giác ưm một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng muốn lấy đi khăn giấy trêи tay anh.

Nhìn cánh hoa phấn nộn run rẩy trước mắt, yết hầu Du Hạo Nam khẽ nhúc nhích, trong mắt nhanh chóng nổi lên ɖu͙ƈ vọng.

Nhìn thấy ánh mắt của anh, Tả Ninh theo bản năng liếc mắt nhìn hạ thân trần trụi của anh, thấy côn thịt cư nhiên lại ngẩng đầu, cô nhanh chóng mở miệng nhắc nhở: “Chúng ta không còn áo mưa.”

“Em cho rằng thư ký ở đây làm gì?” Du Hạo Nam khẽ cười một tiếng, đi đến bàn làm việc gọi điện thoại ra bên ngoài: “Mua cho tôi hai hộp áo mưa, lớn nhất, ngay lập tức.”

“Anh…” Tả Ninh trực tiếp há hốc mồm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN