Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 136: Ngoại truyện Phương Kinh Luân (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
278


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 136: Ngoại truyện Phương Kinh Luân (3)


Điều kiện chữa bệnh ở bệnh viện trường còn giới hạn, chuyện cứu giúp người như này cũng không am hiểu, vậy nên Phương Kinh Luân nhanh chóng chạy lên phía trước, đỡ lấy Tả Ninh đưa lên xe của mình, vội vàng đưa người đến bệnh viện Phương gia phụ cần trường đại học. 

Lúc yêu cầu người nhà ký tên, hắn nghe được một người bạn cùng phòng của cô nói một câu: “Người nhà cô ấy đều đã qua đời, không có thân nhân.”

Lời này làm toàn thân Phương Kinh Luân vốn đã lạnh lẽo lại càng lạnh đến thiếu chút nữa hít thở không thông.

“Chúng tôi ở đây là bệnh viện tư nhân, không giống như bệnh viện công lập có chính phủ duy trì. Nếu không ký tên, đến lúc đó xảy ra chuyện gì chúng tôi…..”

“Xảy ra chuyện gì tôi sẽ toàn quyền phụ trách, bây giờ các người…… Cứu người……   Cái gì cũng không cần xen vào, nhanh chóng cứu người…….”

Cả người hắn cơ hồ như run rẩy mà nói những lời này với bác sĩ đối diện trước mặt, lúc ấy trong lòng hắn chỉ có một ý niệm: Nếu Tả Ninh chết thì đời này của hắn cũng đừng chỉ nghĩ đến chuyện áy náy, thậm chí ngay cả cái mạng này của hắn cũng nên bồi thường cho cô.

Cái đêm Bình An đó là ban đêm mà Phương Kinh Luân mười tám tuổi kinh hoảng thất thố nhất, cũng là đêm bất lực tuyệt vọng nhất.

Quá trình cấp cứu trải qua từng giây từng phút đối với hắn đều là khoảng thời gian dày vò thể xác và tinh thần lớn nhất.

Tận đến khi bác sĩ đứng trước mặt hắn, nói với hắn người đã được cứu về, hắn mới chậm rãi tìm lại được ý thức cùa chính mình, nhưng ngay sau đó, cả người hắn đã nằm liệt xuống sàn.

Cùng tình trạng với hắn còn có ba người bạn cùng phòng của Tả Ninh, các cô khẩn trương đến mức run bần bật không nói lên một lời, sau đó nghe được một câu của bác sĩ liền ôm nhau khóc rống.

Lúc Tả Ninh vẫn còn chưa tỉnh, bốn người ở ngoài nhỏ giọng nói chuyện.

Tiền Nhã hỏi Lạc Tiểu Đồng: “Làm sao mà cậu biết cậu ấy không còn thân nhân? Cậu ấy chưa từng nói chuyện của mình cho chúng ta nghe nữa mà.”

Lạc Tiểu Đồng sắc mặt trầm trọng: “Trong lúc vô tình tớ tình cờ nghe được cậu ấy gọi điện thoại, hình như còn cùng người kia khắc khẩu, cậu ấy nói người kia mang căn phòng của ba mẹ cậu ấy mua trả lại, nói là muốn bán phòng đi để trả nợ trong nhà. Sau đó tớ cũng không biết đối phương đã nói cái gì, cậu ấy nói…… Cậu ấy nói cho dù người nhà của cậu ấy đều qua đời, nhưng lúc bọn họ sống xem trọng nhất chính là danh dự, cậu ấy nhất định sẽ thay bọn họ trả hết nợ nần. 

Vào buổi chiều ngày hôm đó, cậu ấy bị người ta chụp ảnh nhặt tiền ở cổng trường, còn bị đăng lên diễn đàn. Lúc ấy tớ đã biết nam nhân kia chẳng phải là cái kim chủ gì, còn thay cậu ấy lên diễn đàn giải thích, nhưng mọi người căn bản không nghe. Hơn nữa tớ thấy cậu ấy không để ý chút nào, lại vẫn không muốn nói cho chúng ta, vậy nên tớ chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết.”

Phương Kinh Luân như trúng một đòn nghiêm trọng, từng sự kiện lúc trước dần dần hiện lên, từng câu từng chữ hắn nói với Tả Ninh đều giống như một chiếc chuỷ thuỷ sắc bén, hung hăng đâm vào ngực hắn. 

Hắn đã nghĩ, trêи đời này liệu còn có người nào buồn cười hơn hắn không, tự nhân là thông minh chính nghĩa, nhưng kỳ thật, đều giống như mấy lời đồn đại vớ vẩn đó, ngu xuẩn mà dơ bẩn.

Sau khi Tả Ninh tỉnh lại, Tiền Nhã liền xông lên tát cho cô một cái: “Mẹ nó, cậu có phải có bệnh hay không? Cứ như vậy là có cốt khí sao? Cho dù người nhà của cậu không còn nữa, chẳng lẽ cậu cho rằng bọn họ sẽ nguyện ý để cậu đi tìm chết sao? Còn những cái lời đồn đó, bọn họ nói càng khó nghe, cậu mẹ nó càng phải sống cho thật tốt, không chỉ sống để cho những gia hỏa miệng phun đầy phân đó xem mà còn phải dùng chân tướng hung hăng vả mặt bọn họ! Lùi một vạn bước nói, cho dù tin đồn là thật thì như thế nào? Ngay cả tội phạm đều có tư cách tồn tại, cậu dựa vào gì mà không được?”

Một cái tát kia của Tiền Nhã lực đạo không lớn, rốt cuộc cô ấy vẫn bận tâm Tả Ninh là một người bệnh suy yếu, nhưng động tác bất thình lình của cô vẫn khiến Phương Kinh Luân với hai người khác sợ ngây người.

Ngược lại Tả Ninh ngơ ngác nhìn Tiền Nhã một lúc lâu, đột nhiên từ khóe miệng gợi lên một nụ cười, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Sau đó cô đối với mỗi người trong phòng bệnh đều nói một tiếng cảm ơn, tất nhiên cũng bao gồm cả Phương Kinh Luân. 

Phương Kinh Luân cảm giác yết hầu phát khổ, rất nhiều lời xin lỗi đã sớm chuẩn bị tốt lại không thể nói ra khỏi miệng. Những ngày kế tiếp, hắn cơ hồ đều canh giữ ở bệnh viện, không rời một tấc. 

Hắn giúp Tả Ninh tìm bác sĩ tâm lý, trải qua đánh giá, chẩn đoán chính xác cô đang trong giai đoạn của bệnh trầm cảm.

Nhưng mà cho dù là vậy, lời đồn đại về chuyện Tả Ninh tự sát trong trường học vẫn bất kham như cũ. Có người nói cô bị kim chủ vứt bỏ, có người nói cô là tiểu tam bị chính thất dồn vào đường chết, cũng có người nói bởi vì sinh hoạt các nhân của cô hỗn loạn nên mắc bệnh không thể trị được.

Phương Kinh Luân phẫn nộ, so với tiền nhiệm còn mãnh liệt hơn. 

Trường học tổ chức tiệc tối của Tết Nguyên Đán, khi đến phiên Phương Kinh Luân biểu diễn, toàn bộ hội trường đều sôi trào, đặc biệt là các nữ sinh, tất cả đều hét chói tai hoan nghênh hắn lên sân khấu.

Nhưng mà hình ảnh dừng trêи màn hình không phải là bối cảnh của tiết mục mà là cảnh liên hợp của Phương Kinh Luân cùng ba người bạn cùng phòng của Tả Ninh. Vì cô làm thời gian biểu nghỉ ngơi và sinh hoạt, bên trêи đó ghi lại rõ ràng tỉ mỉ nhật trình nghỉ ngơi, làm thêm của Tả Ninh kể từ khi nhập học đến nay.

Phương Kinh Luân cầm microphone, đứng ở trêи sân khấu lạnh lùng nhìn đám người phía dưới: “Mẹ nó, đều nhìn rõ ràng cho tôi, mỗi ngày Tả Ninh đều đúng giờ đi học, bình thường đi làm thêm, mỗi đêm đều tự học hoặc là sau khi làm việc xong đều về phòng đi ngủ. Các người nói cô ấy có kim chủ, cô ấy ra ngoài bán thân, vậy tôi đây xin hỏi một chút, cô lấy đâu ra thời gian? Đầu năm nay, kim chủ đều dễ lừa gạt như vậy sao, không cần bồi cũng đưa tiền?”

Giọng nói của hắn vừa dứt, trêи màn hình lại phát ra một đoạn video, đó là video theo dõi ở cửa ký túc xá của Tả Ninh, còn có video theo dõi ở mấy cửa hàng làm thêm, có cả ở khu dạy học. Tất cả video theo dõi đều biên tập cắt nối dựa theo trình tự thời gian, ghi lại rõ ràng sinh hoạt mỗi ngày của Tả Ninh.

Cuối cùng là một đoạn video tự thuật của một nam nhân, ông ta nói ông ta là chú hai của Tả Ninh, không phải là kim chủ gì hết. Hôm đó chuyện phát sinh ở cổng trường là việc do ông ta thẹn quá hoá giận làm ra, trêи thực tế, ông ta thiếu nợ nhà Tả Ninh rất nhiều tiền, còn Tả Ninh chẳng qua chỉ muốn đòi lại cho ba mẹ mà thôi.

“Các người, tất cả những người tung tin đồn bịa đặt con mẹ nó đều là hỗn đản! Đương nhiên, tôi cũng là hỗn đản, vừa ngu ngốc vừa dơ bẩn! Nhưng bây giờ tên hỗn đản này đã tỉnh ngộ, sau này các người nếu ai còn dám tuỳ ý chửi bới Tả Ninh, còn dám không giữ được miệng nói ra những lời ô ngôn uế ngữ như vậy, vậy thì đừng trách lão tử đây không khách khí!”

Toàn trường một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người bị “Tiết mục” bất thình lình này làm sợ ngây người, rốt cuộc hiện trường không chỉ có học sinh, còn có rất nhiều lãnh đạo trường.

Chuyện đêm đó, video quay lại toàn bộ quá trình còn thêm chữ viết được phát  sóng trực tiếp trêи diễn đàn trường, cũng thành sự kiện oanh động nhất năm đó của đại học S, ngay cả nhà trường cũng không ra mặt can thiệp, để mặc cho sự việc lên men. 

Sau đó bác sĩ Lâm nói cho Phương Kinh Luân, cũng vì chuyện này, Tả Ninh cảm nhận được sự quan tâm của hắn và ba người bạn cùng phòng, mới vì bọn họ nguyện ý thử phối hợp điều trị.

Editor: sacnu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN