Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Ngoại truyện 2.1: Chế phục play
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
316


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Ngoại truyện 2.1: Chế phục play


Lúc chạng vạng, rèm cửa trong khách sạn đã được kéo lên, trong phòng không bật đèn, ánh sáng rất tối tăm.

Tả Ninh ngồi ở trêи giường lớn, ngẩng đầu co quắp nhìn nam nhân trước mặt: “Cảnh sát Trần, ngài thật sự muốn…… Muốn soát người sao?”

Nam nhân thân hình cao lớn, ăn mặc cảnh phục rất vừa người, nhìn qua khí thế mười phần, cả người đứng ở mép giường liền khiến Tả Ninh sinh ra một loại cảm giác áp bức rất mạnh.

Thấy nam nhân không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô, Tả Ninh rụt rụt cơ thể về phía sau, khϊế͙p͙ vía thốt: “Vậy…… Vậy ngài lục soát đi, hy vọng ngài có thể nhanh một chút.”

Nam nhân cong lưng, bàn tay dày rộng rơi xuống đầu vai cô, sau đó theo đường cong mạn diệu của cô đi xuống một chút.

“Cảnh…… Cảnh sát Trần……” Tả Ninh gắt gao cắn môi, thân mình khẽ run, “Không phải chỉ…… Chỉ soát người sao? Vì sao lại phải cởi quần áo?”

Nam nhân vẫn không đáp, ngón tay thon dài chậm rãi đẩy áo sơ mi của cô ra, thẳng đến khi lộ ra nội y ren bên trong bao vây lấy bầu иɦũ ɦσα tròn trịa, hắn mới đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng đè ép lên, trầm giọng nói: “Nơi này, có phải ẩn giấu đồ vật gì hay không?”

Tả Ninh lắc đầu: “Không…… Không có.”

“Tôi phải kiểm tra một chút.” Nam nhân khẽ cười một tiếng, ngón tay đẩy nội y sang bên cạnh, trực tiếp dò xét vào, chậm rãi theo nhũ thịt chạm vào phần đỉnh kia một chút, đột nhiên dùng sức nhéo một cái, “Không giấu đồ vật? Vậy đây là cái gì?”

Tả Ninh một trận run rẩy, e lệ ngượng ngùng nói: “Đây là…… Đây là……”

“Là cái gì?” Nam nhân tăng thêm lực đạo, hai cái đầu ngón tay ở trêи nụ hoa xoay tròn, “Hửm?”

“Là…… Là…… Phốc!” Tả Ninh đột nhiên nhịn không được phụt cười ra tiếng, một phen vỗ vỗ bàn tay trước ngực, “Không được, cái lời kịch kia quá ɖâʍ đãng, em nói không nên lời.”

Cao Hạ cũng nhìn cô cười: “Còn muốn chơi không?”

“Muốn chơi.” Tả Ninh đứng lên ôm lấy cổ hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nói, “Nhưng mà không phải chơi trò đóng kịch truyện người lớn, mà là muốn anh…… Tiếp tục chơi em.”

Hơi thở ấm áp cùng thanh âm tràn ngập mị hoặc của cô đồng thời truyền vào trong tai, Cao Hạ cúi đầu liền có thể nhìn thấy hai luồng nhũ thịt trắng nõn để ở trước ngực hắn, đặc biệt trong đó một bên đầu иɦũ ɦσα bởi vì động tác vừa rồi của hắn đã từ trong nội y lộ ra, thẳng tắp đứng thẳng cọ lên trang phục diễn của hắn.

Hắn lần này sắm vai là một cảnh sát, Tả Ninh đến thăm diễn, suất diễn của hắn mới vừa kết thúc liền vội vàng trở về khách sạn, thậm chí ngay cả trang phục diễn cũng chưa kịp đổi.

Thấy hắn khó có dịp mặc chế phục, Tả Ninh còn cố ý ở trêи mạng tìm kiếm một nhân vật trong truyện người lớn làm kịch bản, muốn cùng hắn chơi một lần chế phục play, ai ngờ lời kịch của kịch bản kia một câu so với một câu còn ɖâʍ đãng hơn, cho dù cô ngày thường cũng nói qua không ít lời nói cợt nhả, nhưng vẫn không thể nguyên mô nguyên dạng nói ra được.

Bàn tay từ áo sơmi duỗi đến sau lưng cô cởi bỏ nội y, hai bầu иɦũ ɦσα đầy đặn lập tức đánh ra ngoài, Cao Hạ cúi người ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα vừa rồi bị hắn xoa nắn, chỉ tùy ý ɭϊếʍ ʍút̼ vài cái liền chọc đến Tả Ninh ưm ưm không ngừng.

“Cảnh sát ca ca, ɭϊếʍ bên kia một chút đi, bên kia cũng thật ngứa.”

Nghe thanh âm nũng nịu của cô, Cao Hạ hô hấp càng thêm dồn dập, thay đổi đầu иɦũ ɦσα bên kia ngậm vào trong miệng dùng đầu lưỡi khiêu khích, đồng thời duỗi tay cởi bỏ quần jean của cô.

Cảm giác tê dại không ngừng dâng lên, Tả Ninh nhẹ thở gấp đem bàn tay bên trong hắn, ấn đầu của hắn lên bộ ngực của mình bắt đầu cọ xát.

“A…… Cảnh sát ca ca, nơi đó không…… Không giấu đồ vật, chớ có sờ nơi đó……”

Nghe xong cô nói như vậy, Cao Hạ càng không kiêng nể gì dùng ngón tay thọc vào rút ra ở hoa huyệt cô, thẳng đến khi toàn bộ thân mình cô đều run run rẩy rẩy, hắn mới từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, thanh âm khàn khàn nói: “Không giấu đồ vật? Vậy cái này là cái gì?”

“A……” Tả Ninh yêu kiều rêи rỉ một tiếng, cơ thể không ngừng run rẩy, “Đó là…… Đó là nơi làm người ta cao trào a…….”

“Nơi đó gọi là gì?” Đầu ngón tay vẫn ở khu vực nếp uốn mẫn cảm nhất kia hoạt động, Cao Hạ ngậm lấy vành tai cô không nhịn được ɭϊếʍ láp, “Gọi là gì? Hửm?”

“Đó là…… Đó là tao huyệt của người ta……” Toàn bộ cơ thể của Tả Ninh đều đã xụi lơ ở trong lòng ngực hắn, “Là…… Là tao huyệt…… Điểm G…… A a a……”

Bàn tay bị mật dịch khi cô cao trào phun ra làm ướt, Cao Hạ dùng một cái tay khác nâng eo cô lên trực tiếp đẩy cô ngã vào giường lớn, vài cái liền cởi bỏ quần đè lên.

Dựa theo kịch bản mà câu truyện người lớn kia sớm định ra, cảnh diễn giữa hai người bọn họ còn rất nhiều, nhưng hắn đã chờ không kịp, ɖu͙ƈ vọng giữa háng căng đến khó chịu dị thường, nhu cầu thư giải cấp bách.

Đem hai cái chân thon dài của cô đặt lên trêи vai, lót một cái gối xuống dưới cái ʍôиɠ đĩnh kiều của cô, Cao Hạ nhanh chóng nắm lấy côn thịt của mình, cọ nhẹ bên ngoài miệng huyệt ướt dầm dề huyệt hai cái, dùng sức động một cái hung hăng cắm vào.

Tuy rằng hắn mới tiến tổ hơn mười ngày Tả Ninh đã tới thăm diễn, nhưng hắn lại cảm thấy hai người giống như đã xa cách mấy năm, cảm giác bên trong hoa huyệt ướt hoạt vừa ấm lại vừa chặt, làm hắn thoải mái than thở một tiếng, nắm chặt lấy eo cô nhanh chóng trừu động.

“Ân…… Chậm…… Chậm một chút…… Cảnh sát ca ca……” Hoa huyệt bị nhét đến tràn đầy, cảm giác no căng quen thuộc làm Tả Ninh thoải mái, ʍôиɠ vểnh cũng bất giác luân động theo động tác hắn thọc vào rút ra, một gương mặt đầy ý xuân vừa kiều lại mị, “Cảnh sát ca ca…… Anh thật lớn…… Thật thô…… Thật lớn……”

Thấy cô mị thái như vậy, Cao Hạ cảm thấy lửa ɖu͙ƈ trong ngực càng mênh ʍôиɠ, mỗi một lần thọc vào rút ra đều đâm đến tận sâu bên trong, vừa nhanh lại tàn nhẫn, không lưu tình chút nào, càng làm đến Tả Ninh thét chói tai.

Thẳng đến khi hai người đồng thời cao trào hai lần, Tả Ninh cả người vô lực mới đột nhiên ý thức được một vấn đề: “Anh đêm nay…… Có phải còn có cảnh diễn đêm hay không?”

“Ừ.”

“Phải mặc cảnh phục?”

“Ừ.”

“Vậy…… Vậy sao vừa rồi anh không cởi quần?”

Tả Ninh cường ngạnh chống cơ thể từ trêи giường ngồi dậy, nhìn về phía giữa háng Cao Hạ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một mảnh ướt dầm dề, tất cả đều là do ɖâʍ thủy của cô làm ướt nhẹp.

“Hiện tại giặt sạch hong khô còn kịp không?”

Nhìn bộ dáng sốt ruột của cô, Cao Hạ không nhịn được thấp giọng cười cười, cánh tay dài duỗi ra ôm cô vào trong lòng ngực: “Ai bảo em chảy ra nhiều nước như vậy?”

“Ai bảo anh thao tàn nhẫn như vậy?”

“Em chảy nhiều nước như vậy anh mới thao đến tàn nhẫn a.”

“Rõ ràng là anh thao tàn nhẫn em mới chảy nhiều nước như vậy.” Hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, Tả Ninh vẫn nhịn không được nhìn chằm chằm quần hắn, “Anh nhanh chóng cởi ra để em giúp anh giặt sạch, bằng không anh như vậy đi ra ngoài, toàn bộ người trong đoàn phim đều biết anh vừa rồi làm gì.”

“Không có việc gì, màu tối nhìn không ra.”

“Nhìn ra được, hiện tại ánh sáng như vậy ngay cả em đều có thể nhìn thấy.”

“Lát nữa quay phim ánh sáng sẽ càng tối.”

“Nhưng còn có ánh đèn a, anh nhanh chóng cởi ra đi.”

Thấy Tả Ninh gấp đến độ muốn tới cởi quần giúp hắn, Cao Hạ rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng: “Yên tâm, có dự phòng.”

“Vậy sao anh không nói sớm?”

“Em không hỏi a.”

“Em phát hiện anh với Phương Kinh Luân học xấu, càng ngày càng vô lại.”

“Ở trêи giường của anh lại nhắc đến nam nhân khác, phạt em lại thao một lần nữa.”

“Đừng…… Thời gian của anh không còn kịp rồi.”

“Anh sẽ xin nghỉ với đạo diễn, nói với cậu ta, đêm nay muốn ở cùng bà xã.”

“Nhưng anh hiện tại đang ngủ cùng bà xã của đạo diễn a.”

“Hửm? Lặp lại lần nữa.”

“Không có không có, là đạo diễn ngủ cùng bà xã của anh.”

“Anh hiện tại muốn ngủ lần nữa.”

“Ân…… Chậm một chút……”

Editor: sacnu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN