Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ
Chương 16: Chẳng lẽ, nàng thích một lão sói xám tên là Ốc Đồng
Nguyễn Thu Thu nói xong, đưa mắt nhìn lão sói xám tiên sinh nằm trên giường tựa như cái gì cũng không nghe thấy.
Nàng cảm thấy “Ốc Đồng sói xám tiên sinh” có lẽ cần một chút không gian phát huy, liền cầm lấy mấy tấm da thú dơ và hai cái chậu gỗ, đi ra “phòng ngủ chính”.
Tuyết bên ngoài vẫn không có dấu hiệu nhỏ đi, trên bầu trời tích góp tầng mây thật dày, thoạt nhìn vô cùng áp lực.
Nguyễn Thu Thu nhớ lại số lượng củi tối hôm qua bỏ vào lò đá, đoán chừng bây giờ đã là hai ba giờ xế chiều ngày thứ hai.
Thật ra nàng cũng không nghĩ tới mình vừa ngủ một giấc đã qua lâu như vậy, nhưng cũng may thể lực khôi phục không ít.
Trên người mặc dù còn rất đau nhức, nhưng so với hôm qua thiếu chút nữa không có cách nào từ trong tuyết bò dậy, đã tốt hơn rất nhiều.
Nguyễn Thu Thu bưng chậu gỗ, lấy một ít tuyết đến “phòng chứa đồ”, định thừa dịp chờ tuyết tan ra cho lão sói xám tiên sinh thời gian phát huy, trước tiên đem da thú dơ ngày hôm qua ra giặt sạch.
Tuyết lớn không biết sẽ còn rơi bao nhiêu ngày, bằng tốc độ làm bẩn da thú của lão sói xám tiên sinh, nếu như không giặt sớm một chút, nói không chừng qua mấy ngày nữa các nàng sẽ rơi vào tình cảnh lúng túng không có da thú để dùng.
Thời gian chờ tuyết tan ra, Nguyễn Thu Thu cũng không chậm trễ, nàng cầm một nhành cây thon dài, vừa nhắm mắt lại cảm nhận nguyên tố thủy trong không khí, vừa cầm nhánh cây nhỏ ở trên vách núi khoa tay múa chân.
– — Đây là một cái thói quen nhỏ của nàng, thích đem kế hoạch đang suy nghĩ viết ra.
Nếu như đang ở căn cứ, nàng có lẽ sẽ móc giấy bút ra, bây giờ chỉ có thể dùng nhánh cây nhỏ dùng tạm một chút.
Vật liệu trong sơn động lúc trước đã tính qua, ăn mặc cần kiệm có thể chống đỡ hơn nửa tháng.
Tình huống khá lý tưởng là, tuyết lớn nhanh chóng ngừng rơi, nàng có thể ở xung quang rừng rậm bố trí bẫy rập đi săn, thuận tiện dùng muối thạch trong tay bọn họ đi bộ lạc Viêm Lang đổi lấy chút thức ăn và dược thảo.
Tình huống khá gay go chính là, tuyết rơi một mực không ngừng.
Một con người còn rất nhỏ yếu như nàng, không có khả năng ở trong tuyết rơi đầy trời mà đi săn, nhiều nhất nghĩ biện pháp kiếm chút củi đốt.
Thương thế bây giờ của Ác Lang tiên sinh, năm buội cây dược thảo nhất định là không hề đủ, coi như tiết kiệm nữa, nhiều nhất cũng chỉ chèo chống được hơn năm ngày.
Đến lúc đó nếu như nàng còn không trở nên mạnh mẽ, mỗi ngày chỉ có thể ngưng tụ ra ba đến năm giọt nước chứa hiệu quả chữa trị yếu ớt, sợ rằng không có cách nào khiến cho lão sói xám tốt lên.
Hiển nhiên nàng không có cách nào thay đổi điều kiện, cho nên việc khẩn cấp trước mắt bây giờ chính là tận khả năng cải thiện điều kiện cuộc sống, còn có… Trở nên mạnh mẽ.
Tất cả ý tưởng của nàng vừa rồi đều thành lập trên một cơ sở tốt đẹp, đó chính là mùa đông này bọn họ không gặp phải công kích từ sinh vật viễn cổ và Ma tộc.
Nhưng thế giới này vốn là không an toàn, căn cứ ký ức trong sách của nàng, ước chừng chưa tới hai tháng nữa, lúc mùa đông sắp kết thúc, bộ lạc Phong Sư chỗ nam nữ chính liền sẽ gặp một đợt thú triều.
Mặc dù bộ lạc Viêm Lang cùng bộ lạc Phong Sư có chút khoảng cách, nhưng nói không chừng cũng sẽ gặp thú triều.
Một khi thú triều tới, nàng và lão sói xám tiên sinh ở tại biên giới rừng rậm, tình cảnh sẽ hết sức nguy hiểm.
Nước tuyết trong nồi đá “ục ục” nổi lên bong bóng, Nguyễn Thu Thu không tiếp tục cảm thụ nguyên tố thủy trong không khí nữa, mà là từ từ mở mắt.
Bất kể là vì lão sói xám tiên sinh mau khỏe lại, hay là vì nàng có thể ở thế giới này sống lâu hơn chút.
Nàng đều phải cố gắng tu luyện, sớm trở nên mạnh mẽ mới được.
Nguyễn Thu Thu nghĩ tới đây, đem nhánh cây nhỏ đặt ở một bên, bắt đầu ra tay giặt da thú.
Trong sơn động Ác Lang tiên sinh cũng không có đồ vật chuyên để giặt, Nguyễn Thu Thu chỉ có thể cầm một loại lá cây mình mang tới dùng để gội đầu, vò nát đặt ở trong nước tuyết vừa tan.
Nguyễn Thu Thu rùng mình, vừa chà da thú vừa than thở:
Nếu như dị năng hệ thủy biến dị của nàng lên cấp thì tốt rồi, đến lúc đó nào cần phải phiền phức giặt da thú như vậy, trực tiếp dùng dị năng là có thể đem đồ cần giặt đều giặt sạch.
Cũng không cần đi đi về về làm tuyết tan thành nước.
Thậm chí có thể trực tiếp làm nước nóng uống….
Thật ra nếu nàng là song hệ dị năng thì tốt, tốt nhất là thức tỉnh dị năng hệ mộc.
Như vậy không chỉ có thể luôn giữ tươi thức ăn, còn có thể dùng hạt giống xúc tiến ra một đống thức ăn, nào cần giống như bây giờ bụng đói kêu rột rột, cũng chỉ có thể vạch kế hoạch, tính toán lát nữa nàng chỉ có thể ăn bao nhiêu thức ăn.
Nhưng ảo tưởng vẫn luôn tốt đẹp như thế, nhưng thực tế lại phi thường gian nan.
Con cá mặn như nàng đây, dị năng vừa không có lên cấp cũng không có thức tỉnh dị năng hệ mộc bao ăn đủ no không lo đói bụng.
Chờ sau khi nàng tận lực nhanh chóng giặt sạch da thú rồi vắt khô, mười ngón tay cà rốt của nàng so với trước đó càng sưng húp.
Nguyễn Thu Thu có chút khóc không ra nước mắt, nàng chà xát ngón tay lạnh cóng, bưng chậu gỗ trở lại “phòng ngủ chính” ấm áp.
Có lẽ là nàng trở về có chút đột ngột, làm “Ốc Đồng sói xám” không kịp đề phòng, còn chưa có khôi phục thành dáng vẻ y hôn mê lúc trước, tư thế toàn thân sói có chút kỳ quái nằm nghiêng ở trên giường đá, nửa gương mặt tuấn tú lộ ở bên ngoài nổi lên một màu đỏ ửng rõ ràng.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng có chút nghi ngờ, đem chậu gỗ để ở trên mặt đất, đi về phía trước hai bước, sau đó ngay tại trên bàn đá là một bãi “thi thể” muối thạch chất thành đống bột nhỏ.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng dùng một loại biểu cảm khó có thể nói nên lời nhìn hai mắt lão sói xám tiên sinh, người sau nhìn như không hề có phản ứng nào.
Nguyễn Thu Thu thầm thở dài, đi lên trước đem “thi thể” muối thạch thu lại, nhưng ở bên cạnh đống bột nhỏ phát hiện ra mấy miếng cục muối thạch nhỏ được làm vỡ rất chỉnh tề.
Bên khối muối thạch vỡ còn có cốt châm và gân động vật nhỏ làm thành “chỉ”, rõ ràng đã được dùng qua.
Chẳng lẽ Ốc Đồng sói xám tiên sinh còn may vá quần áo?
Nguyễn Thu Thu cảm thấy có chút ngạc nhiên, nàng quay đầu, liền phát hiện chậu tuyết vốn là để ở dưới đất, cũng được lão sói xám tiên sinh bỏ vào trong nồi đá đun sôi.
Thậm chí, sói còn biệt nữu dùng chén gỗ múc một chút nước nóng, đặt lên bàn để nguội.
((*) Biệt nữu: người có lời nói và hành động đi ngược nhau, là kiểu nghĩ một đằng làm một nẻo, thích muốn chết nhưng miệng tiện cứ nói trái lòng.)
Nguyễn Thu Thu tiến lên, sờ chén gỗ, bên trong nước vẫn còn ấm áp.
Nàng uống một hớp, trong lòng cùng dạ dày cùng nhau ấm lên, thậm chí đôi mắt cũng có chút mất mặt đỏ lên.
Tính cả tối hôm qua cứu nàng từ trong tuyết thì đây đã lần thứ hai lão sói xám tiên sinh biến thái trong lời đồn đáp lại nàng.
Nang biết y nghe không hiểu ý nghĩa “Ốc Đồng sói xám tiên sinh”, nhưng y nghe hiểu câu “muốn ăn thức ăn có thêm muối” đó của nàng.
Nàng chẳng qua là nửa đùa nửa chờ mong nói thử, nhưng y lại thật sự đáp lại nàng.
Đến nỗi y đáp lại so với nàng mong đợi còn nhiều hơn.
Nguyễn Thu Thu không nhịn được nhìn nhìn lão sói xám tiên sinh nằm trên giường đá, nhìn vết sẹo dữ tợn vẫn còn hơi rướm máu trên mặt y, đáy lòng có chút chua xót.
Lão sói xám phu quân này của nàng, thật sự biến thái thích giết chóc giống như lời đồn bên ngoài ư?
Nàng biết, nàng giặt da thú bị y làm bẩn rất mệt mỏi, rất lạnh rất đói. Nhưng thương thế y nghiêm trọng như vậy, lại gian nan bực nào di chuyển chân cụt, vừa biệt nữu lại đau đớn bóp nát muối thạch cho nàng.
Nguyễn Thu Thu càng thêm kiên định ý niệm tuyệt không bỏ rơi y, lấy một chút bột muối thạch được lão sói xám tiên sinh làm nát, lại cầm lên năm miếng thịt cùng một chút bột thân củ, bỏ vào trong nồi đá đang sôi.
Chờ nàng quay đầu, liền phát hiện sói thừa dịp nàng không chú ý lặng lẽ đổi một tư thế, mặt mũi vốn đỏ ửng lại trắng bệch ra.
Nguyễn Thu Thu bị một loạt hành động của y làm cho vừa đau xót vừa buồn cười, nàng dùng muỗng gỗ khuấy khuấy nồi thức ăn, đáy lòng ấm áp.
Nguyễn Thu Thu cong cong môi, chân thành cảm ơn nói, “Ốc Đồng sói xám tiên sinh, cám ơn chàng.”
Trong giọng nàng mang theo ý cười rõ ràng, trong miệng nói lời cảm ơn với “Ốc Đồng sói xám tiên sinh”, nhìn có vẻ vô cùng vui vẻ.
Uyên Quyết run rẩy lông mi, ngực tê tê, có chút hụt hẫng.
– —- Trên thế giới này cũng không có bộ lạc Ốc Đồng, cũng không có loại sinh vật Ốc Đồng sói xám này.
Muối thạch rõ ràng là y bóp vỡ, mặc dù ban đầu bởi vì lo lắng nàng sẽ đột ngột trở lại không có khống chế tốt sức lực, vỡ nát mất một khối.
Nước cũng là y đun, căn bản cũng không phải là Ốc Đồng sói xám tiên sinh gì gì đó.
Đầu ngón tay dài nhọn của Uyên Quyết một lần lại một lần vuốt ve lỗ da thú vừa được mình len lén vá lại, trong lòng vừa bực bội lại có chút tủi thân nói không rõ:
Nàng chỉ biết gọi y Dự trữ lương tiên sinh.
Đối với kỹ thuật diễn của mình quá mức tự tin, Ác Lang tiên sinh căn bản không biết tiểu phu nhân Nhân tộc của y đã sớm phát hiện y đang giả bộ bất tỉnh, y nghĩ nghĩ, trong đầu chợt xuất hiện một ý niệm làm ngực y thắt lại và phiền muộn —-
Chẳng lẽ, nàng thích một tên gọi là Ốc Đồng sói xám?
– —————-
Tác giả có lời muốn nói:
Uyên Quyết: Ta ăn giấm của chính mình.
*****************
Cảm ơn đã chờ đợi ♡(˃͈ દ ˂͈ ༶)
Hết chương 16.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!