Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ - Chương 3: Vì hạnh phúc, thử một lần vậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ


Chương 3: Vì hạnh phúc, thử một lần vậy


Vừa đúng lúc Trình Gia Tiên, bạn thân của tôi hẹn tôi đi dạo phố, tôi lập tức quyết định hẹn gặp cô ấy ở một cửa hàng.

Khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi cười đùa, huýt sáo một cái: “Gia Tiên, cùng tớ gặp mặt thôi mà cậu ăn mặc đẹp như vậy hả, định làm gì sao?”

“Xùy! Người nào cũng giống cậu chắc, cả ngày không mặc cây đen thì lại mặc cả cây xám! Kha Kha, cậu mới hai mươi tư tuổi mà cà ngày ăn mặc như bà già vậy, có cảm thấy thiệt thòi không?”

Tôi cúi đầu nhìn chính mình, bộ đồ màu đen toát lên sự chuyên nghiệp của tôi là do Hạng Chương giúp tôi chuẩn bị, rộng hơn cỡ của tôi một số, mặc lên người hơi rộng một chút.

Không ôm sát, không đẹp, cũng không sao, đâu có ai chú ý?

“Bạn thân của tớ ơi, cậu ghen tị sao?” Tôi bĩu môi, cố ý tỏ ra khoe khoang.

“Được lắm, Đồng Kha Kha, kết hôn rồi, có chồng rồi đúng là không tầm thường nha! Nhìn cậu như vậy mọi người sẽ tuyệt giao với cậu đó!” Gia Tiên trợn mắt một cái với tôi.

Tôi lè lưỡi, cùng cô ấy nhìn nhau cười.

Đi dạo một vòng, bước vào cửa hàng nội y, Gia Tiên vừa xem vừa trêu chọc tôi: “Kha Kha, bây giờ cậu và Hạng Chương thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Chính là chuyện ban đêm đó…” Cô ấy nhíu mày: “Cậu hiểu được mà, có phải vẫn vô vị như vậy không?”

“Gia Tiên!” Tôi vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, trên mặt ửng hồng: “Sao cậu lại nói lời như vậy ở chỗ công cộng chứ?”

“Sợ cái gì, cũng không phải kẻ trộm, đây là đề tài bình thường trong phòng the đó!” Gia Tiên bĩu môi, cướp đồ nội y màu trắng trong tay tôi, ném qua một bên: “Cậu đó, vài chục năm đều mặc kiểu dáng như này, quê không chịu được!”

Tôi đỏ mặt nói: “Sợ gì chứ? Mặc ở bên trong mà, người khác đâu có nhìn thấy.”

“Chồng cậu nhìn thấy đó! Cậu nghĩ một chút đi, nhiều năm như vậy, Hạng Chương đều nhìn một kiểu dáng giống nhau, có thể không chán ngấy sao? Nghe tớ đi, mặc cái này nè!” Vừa nói, cô ấy vừa đưa cho tôi một bộ đồ lót màu tím.

Mặt tôi càng đỏ hơn: “Không cần đâu, cái này… sao tớ mặc được…”

“Mặc ở bên trong cơ mà, sợ cái gì, chỉ có Hạng Chương nhà cậu mới có thể nhìn thấy mà thôi. Da cậu trắng, mặc màu tím này lên, tớ đảm bảo tối nay Hạng Chương nhà cậu sẽ biến thành sói cho xem!” Cô ấy cười đùa nói ra.

Thật sự sao?

Trong lòng tôi hơi dao động một chút.

Gia Tiên không hề biết tôi và Hạng Chương chưa từng làm chuyện đó, cô ấy chỉ suy đoán chúng tôi làm chuyện đó không hợp nhau lắm mà thôi.

Tuy nhiên, cô ấy nói cũng có đạo lý, có phải tôi và Hạng Chương quen nhau quá lâu, thiếu đi cảm giác mới mẻ nên mới khiến hắn không động vào tôi không?

Có lẽ giấc mộng đêm hôm qua đã tiếp thêm can đảm cho tôi, tôi khẽ cắn môi, cầm áo lót màu tím trong tay không buông ra.

Gia Tiên lộ vẻ kinh ngạc: “Chậc chậc, Kha Kha, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi! Đi thôi, cái này tớ chọn giúp cậu, coi như quà tặng cậu đi, ngày mai cậu phải hậu tạ tớ đó!”

Vừa nói, cô ấy vừa cướp lại đồ lót trên tay tôi, bảo tôi đứng tại chỗ đợi, cô ấy đi tính tiền.

Bởi vì bộ quần áo này, cả ngày tôi như người mất hồn. Sau khi chia tay Gia Tiên, tôi trở về nhà, mở túi ra, phát hiện bên trong trừ đồ nội y màu tím còn có một cái váy ngắn màu tím làm từ vải voan mỏng.

Vô cùng thiếu vải, vô cùng xuyên thấu, tôi cảm giác cả mặt tôi đỏ bừng lên.

Hoảng loạn nhét đồ vào ngăn kéo, tôi chạy xuống bếp nấu cơm tối cho Hạng Chương, làm một bàn đồ ăn, sau khi hầm một nồi canh, tôi cảm thấy tôi không có tâm trạng làm đồ ăn, tất cả những suy nghĩ trong đầu tôi lúc này đều xoay quanh nội y, váy ngủ, và cảnh tượng trong giấc mộng đêm hôm qua…

“Tinh tinh tinh!”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, tôi vội vàng lau tay, đi ra ngoài.

“Alo, Kha Kha…”

Là mẹ chồng tôi, tôi liếm bờ môi khô cằn, cười nói: “Mẹ…”

“Kha Kha, gần đây sức khỏe sao rồi? Có động tĩnh gì không?”

“Dạ, vẫn chưa có…” Tôi chột dạ đáp, điện thoại lập tức bị cúp.

Tôi thở dài, chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Từ khi tôi và Hạng Chương đính hôn, mẹ chồng vẫn luôn hỏi tôi chuyện này, chỉ hận không thể lập tức ôm cháu nội. Sau khi kết hôn, bà càng nhấn mạnh chuyện này, mỗi ngày đều gọi điện thoại tới hỏi một lần, gần đây có vẻ như mất kiên nhẫn rồi…

Tôi và Hạng Chương từ khi kết hôn đến giờ vẫn chưa động phòng, sao có thể sinh con đây? Chỉ là chuyện xấu hổ như vậy, tôi không thể mở miệng nói với người khác được.

Tặc lưỡi một cái, tôi quyết định đi vào phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay đổi đồ nội y và váy ngủ.

Vì hạnh phúc sau này, cũng nên thử một chút, không phải sao?

Nhìn chính mình trong gương một chút, tôi lập tức né tránh, không dám nhìn thêm lần thứ hai, tôi cảm thấy quá khó xử!

Lấy một chiếc áo ngủ dài tay mặc lên người, tôi mới có cảm giác an toàn, nhịp tim cũng không đập nhanh như lúc nãy nữa.

Tôi đứng ngồi không yên, chờ đợi ngoài phòng khách, đến tận hơn chín giờ tối, tôi mới nghe được âm thanh chìa khóa cắm vào cửa, tôi từ ghế sofa chạy xuống.

“Ông xã!”

“Kha Kha, em về rồi sao? Anh còn tưởng em và Gia Tiên phải đi chơi đến hơn mười giờ mới về đó!”

Nhìn thấy tôi ở nhà, Hạng Chương lộ vẻ kinh ngạc, khi nhìn thấy tôi mặc áo ngủ, hắn lại có chút xấu hổ: “Thật xin lỗi, anh trở về muộn quá, nếu em mệt thì ngủ trước đi.”

Hắn đặt chìa khóa xuống, vừa nói vừa đi về phía tôi.

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, cắn răng một cái, hạ quyết tâm, đứng thẳng người, cởi áo ngủ khoác bên ngoài ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN