Viện Bảo Tàng Sơn Hải
Chương 67
Editor: Kei
Beta-er: Thng
………….
Khiếp sợ! Phế vật nhà họ Trương nghịch tập, kết làm đạo lữ với thánh thú Bạch Trạch duy nhất trong trời đất!
Đây là một tin tức kinh thiên động địa làm rung chuyển toàn bộ giới tu chân nước Hoa. Tất nhiên trong đó cũng bao gồm nhà họ Trương ở Phổ Dương.
Trương Đấu Nam nhận được điện thoại của con gái & con dâu & cháu họ & cháu trai, cả người dại ra giống như nguyên thần xuất khiếu, miệng nhỏ của phó hội trưởng Hiệp hội Tu chân, chưởng môn Ngân Vũ tông – Thạch Hàn Trì nhấp trà nóng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, vờ không quan tâm mấy tin tám nhảm: “Trương huynh làm sao vậy? Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì hay sao?”
Trương huynh còn trơ mặt ra đây, tin tức này thật sự quá mức chấn động, đến mức ông ta chưa kịp đề phòng đã nói lời nói thật: “Trong nhà đúng là có việc, hôm nay cháu trai kết hôn.”
“Hả? Là vị cháu trai nào của Trương huynh vậy? Đã là chuyện vui, Trương huynh nên về nhà sớm thôi.”
“Trương Sơn.”
“Cái gì?”
“Hôm nay Trương Sơn kết hôn.”
Thạch Hàn Trì kinh ngạc, không phải mới nghe nói nhà họ Trương cố ý cho đứa nhỏ phế vật này đi xem mắt, sao mới nghe được tin này có hai ngày thì nó đã phải kết hôn rồi, động tác này của Trương gia khá nhanh đấy, không, là nhanh thái quá luôn rồi!
Không đúng!
Xem dáng vẻ này của Trương Đấu Nam, giống như mới biết hôm nay Trương Sơn phải kết hôn, nói cách khác, là thằng nhóc phế vật kia không muốn bị người nhà sắp đặt, tự chủ trương dùng hôn nhân chớp nhoáng để phản kháng.
Trong lòng Thạch Hàn Trì tấm tắc hai tiếng, rất là chướng mắt với việc Trương Đấu Nam cưng chiều con cháu như vậy. Nếu chuyện này xảy ra ở Ngân Vũ tông bọn họ, không, Ngân Vũ tông bọn họ căn bản sẽ không có chuyện trái ý tôn trưởng thế này xảy ra.
Bất kể thời đại thay đổi thế nào, chế độ ở giới Tu chân vẫn luôn là đại gia trưởng (*), tôn trọng cha mẹ, sư phụ, không tôn sư trọng đạo, làm trái ý tôn trưởng, là phải phế bỏ tu vi đuổi khỏi sư môn.
(*) Đại gia trưởng: người tuổi cao đức trọng, nắm quyền to trong dòng họ.
“Trương Sơn là đứa nhỏ biết vươn lên,” Thạch Hàn Trì rất hài lòng đối với từ hình dung mà mình chọn ra, mỉm cười khuyên Trương Đấu Nam còn đang đờ người, “Chung quy thằng bé tiếp xúc với thế tục quá nhiều, có ý nghĩ của mình, Trương huynh cũng đừng giận nó quá, ta thấy nó cũng rất tuyệt, chỉ bằng sức lực của bản thân lại lọt vào được mắt xanh của tôn thần.” Rất để cho người ta ước ao ghen tị.
Trương Đấu Nam liếc mắt nhìn Thạch Hàn Trì, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, lập tức cầm di động gọi điện thoại cho con dâu thứ, chuông reo nhưng không ai nhận, thật làm ông vội muốn chết, lại gọi cho đứa con thứ, cũng y vậy, cuối cùng ông chẳng còn cách nào nữa, đành nhắn tin vào WeChat nhóm của nhà họ Trương hỏi về hôn lễ của Trương Sơn.
Trong nhóm WeChat, Trương Bạch đã trả lời ông rất nhanh –【Tiểu Sơn nói hôn lễ sẽ cử hành vào 8 giờ 18 phút tối nay, Đào Ngột và Phì Di Điểu đã đưa chú hai từ Đức về. Con có xin thiệp mời từ chú ấy, Xích Nhụ ở viện bảo tàng vừa mới đưa tới thôi, ông nội, con muốn xin điều động máy bay trực thăng trong nhà.】
Trương Đấu Nam bị cháu trai làm tức giận đến dựng râu trừng mắt, cầm di động, hai ngón tay cái đánh chữ bùm bùm–【 Thằng khốn nạn, mày chỉ nghĩ đến thiệp mời của mình mày thôi 】
Trương Bạch –【 Đâu phải chỉ mình con, còn có mẹ, cô, vài ông chú và em họ nữa 】
Trương Đấu Nam phát điên –【 Còn ông nội đâu? Cháu trai kết hôn, ông nội không xuất hiện thì giống cái gì (♯▼皿▼)】
Trương Bạch –【[ vui ơi là vui.gif]】
Trương Đấu Nam suýt chút nữa là bị đứa cháu xui xẻo này làm tức hộc máu, sau khi Trương Bạch gửi xong cái gif này, cảm thấy mình vui quá mức, vội cứu chữa bổ sung –【 Ông nội, ông ở Hiệp hội Tu chân chờ nhé, con bảo máy bay trực thăng đi đón ông trước, rồi đến viện bảo tàng 】
Thế này còn tạm được.
Trương Đấu Nam cúp di động, an tâm chờ cháu mình tới đón, mắt thấy Thạch Hàn Trì còn đang an ủi ông, lại mang theo chút chê bai với cháu trai Trương Sơn, cũng khoe khoang đệ tử môn phái mình, làm ông rất khó chịu, thế là ông minh biếm ngầm bao (*) một chút: “Thằng bé Trương Sơn này, từ nhỏ đã rất có chủ kiến, ta quản nó không được. Haizz, cũng sắp cử hành đại lễ kết đạo lữ, vậy mà để ông nội ta đây trở thành người biết cuối cùng, không phải là phát tâm thề kết đạo lữ với Bạch Trạch Thần Quân ư, thế mà còn giấu, chẳng lẽ ta là một gia trưởng cổ hủ, không cho phép con cháu tự do yêu đương à?!”
(*) Minh biếm ngầm bao: ngoài khen trong chê
“Đúng đó, thằng nhóc này thật làm cho người ta hao tâm tổn trí mà, với Bạch Trạch…” Thạch Hàn Trì đang nói bỗng dưng cảm thấy là lạ, nắm chặt lấy tay Trương Đấu Nam, “Ông nói cháu của ông kết đạo lữ với ai?”
Trương Đấu Nam cười ha hả hất “cái kìm” trên cổ tay ra, vuốt râu trên cằm mình, nói một câu rất muốn ăn đòn: “Chính là Bạch Trạch Thần Quân á, thánh thú Bạch Trạch Thần Quân, duy nhất trong trời đất.”
Thạch Hàn Trì: “…”
Trương Đấu Nam nói tiếp: “Ôi cha, thằng nhóc kia là đứa có chủ kiến từ nhỏ, tôi không quản được, không quản được!”
Thạch Hàn Trì… Thạch Hàn Trì nghe xong rất muốn đánh người.
Tên Trương Đấu Nam khốn nạn này, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Trương Đấu Nam: “Bây giờ Trương Bạch tới đón tôi, đến viện bảo tàng chủ trì đại lễ kết đạo lữ của Trương Sơn và Bạch Trạch Thần Quân đây.”
Thạch Hàn Trì không muốn nói chuyện với tên hỗn đản này nữa, nhưng mới quay đầu đi chuẩn bị hờn dỗi, bỗng nhiên ông ta lại nghĩ đến — Ngân Vũ tông bọn họ có thể đến viện bảo tàng dự lễ á!
Nghĩ như vậy, ông ta lập tức thay đổi, nở nụ cười, chắp tay với Trương Đấu Nam: “Trương huynh, chúc mừng chúc mừng, lệnh tôn Trương Sơn đúng là tuấn tú lịch sự, cùng với Bạch Trạch Thần Quân quả là một đôi trời đất tạo thành.”
“Khách sáo khách sáo quá rồi, cùng vui cùng vui.” Trương Đấu Nam chắp tay đáp lại, rất khâm phục tuyệt kỹ biến sắc mặt của lão đồng nghiệp, trong lòng cũng âm thầm cảnh giác việc ông ta đột nhiên thay đổi.
Thạch Hàn Trì nghe được hai chữ “cùng vui”, suýt chút nữa phun máu đầy mặt lão Trương, phế vật nhà lão Trương nghịch tập, Ngân Vũ tông bọn họ hoàn toàn không cảm thấy vui sướng chút nào nhé, cảm ơn!
Nhưng mà vẫn phải nói cho xong chuyện: “Trương huynh, lệnh tôn kết làm đạo lữ với Bạch Trạch Thần Quân, là một chuyện lớn trong giới tu chân chúng ta, Ngân Vũ tông và nhà huynh vẫn luôn thân thiết, sao lại có thể không đi để giúp tăng thêm chút không khí vui mừng cho nhà họ Trương được đây.”
Lần này đến lượt Trương Đấu Nam muốn phun máu đầy mặt lão Thạch. Da mặt ông ta dày hơn cả đá tảng, cũng không ai có thể nói chuyện cọ chút lợi ích trở nên tươi mát thoát tục như ông ta.
Ngoại trừ Hiệp hội Tu chân, đoạn đối thoại này cũng gần như xảy ra ở các nơi có con cháu nhà họ Trương ở Phổ Dương cả.
Vì thế còn chưa tới giữa trưa, Trương Sơn đã nhận được nhiều cuộc gọi của đủ loại người nhà họ Trương, hỏi thăm xem có thể dẫn bạn đến dự lễ cùng được không.
Lý do không gọi được cho vợ chồng Trương Phi Hùng, là vì bọn họ bị đưa đi quá nhanh, không kịp lấy bất kì cái gì, bao gồm cả di động.
Trương Sơn cảm thấy khó xử với điện thoại của những người này.
Địa vị của cậu ta ở giới tu chân thế nào tự trong lòng hiểu rõ, những người này dùng trăm phương nghìn kế muốn tới viện bảo tàng dự lễ, không phải vì Trương Sơn này, cũng không phải thiệt tình chúc phúc cho cậu ta, mà mục đích chính của bọn họ chính là xem trò vui, đồng thời thừa cơ hội này lôi kéo làm quen với các yêu quái ở viện bảo tàng.
Cậu ta muốn trực tiếp từ chối, lại bị Bạch Trạch và ba ngăn lại.
Lý do của Trương Phi Hùng là: “Từ chối làm gì, cứ để bọn họ tới, tới đây thì cũng phải đi tiền mừng chứ. Viện bảo tàng Sơn Hải có tôn thần, có thần mùa xuân, còn có Ma Thần – người cai quản sống chết trong chiến tranh. Con và Bạch Trạch Thần Quân kết làm đạo lữ, dù gì nhà họ Trương chúng ta cũng có chút mặt mũi, dù sao ba cũng là nhà giàu số một, bọn họ cũng sẽ không dám đi tiền mừng quá ít, nếu không thì chính là đánh mặt viện bảo tàng và nhà họ Trương chúng ta. Nếu bọn họ dám đến, thì chúng ta có thể thu bớt một số tiền không chính đáng rồi.”
Bạch Trạch ngăn cản Trương Sơn không có nghĩ tới vấn đề tiền bạc, chỉ biết từ nhỏ Trương Sơn đã bị những người này khinh thường, hôm nay hắn phải để những người này biết bọn họ với không tới nổi người của hắn.
“Khó trách ba của anh Trương có thể trở thành nhà giàu số một, rất có đầu óc kinh doanh, em thấy mình nên học tập ổng nhiều hơn.” Lăng Mục Du kề tai nói nhỏ với Đan Tiêu, trong lời nói đều tỏ vẻ sùng bái ba ba nhà giàu số một.
Đan Tiêu niết lấy tay người yêu, cũng kề tai nói nhỏ: “Em cũng rất có đầu óc kinh doanh, rất thông minh, xem viện bảo tàng chúng ta đi, được em kinh doanh đến sinh động cỡ nào.”
Lăng Mục Du rất tán thành, vui vẻ ra mặt: “Em cũng cảm thấy mình thực thông minh, ưm, anh nói em là thần mùa xuân, nhưng em lại cảm thấy mình giống Thần Tài hơn.”
Đan Tiêu nhéo má cậu, “Thần linh thời thượng cổ không có Thần Tài, đó đều là tôn giáo của nhân loại đời sau và tín ngưỡng tự phát phong lên.”
Lăng Mục Du hơi tiếc nuối: “Nếu em là Thần Tài, nói không chừng nhà giàu số một hiện tại là em đó. Đến lúc đó toàn bộ người nước Hoa đều sẽ sửa miệng gọi em là ‘ba ba’.”
Đan Tiêu nhớ lại mấy dòng do nhân loại viết khi lướt weibo với người yêu, nghiêng đầu nhìn Lăng Mục Du, nói: “Ba ba Lăng, anh muốn sinh khỉ con cho em?!”
Lăng Mục Du lập tức ngây ra như phỗng, bỗng dưng nghe Đan Tiêu nói một câu như thế, như bị sét đánh không nhẹ.
Ba ba Lăng gì đó, độ xấu hổ cao quá, chịu không nổi chịu không nổi.
Đan Tiêu nhéo nhéo cằm cậu, nói: “Ai dám gọi em như vậy, anh sẽ để cậu ta xui xẻo cả đời.”
Ôi chao, chẳng biết tại sao nam thần lại ăn dấm thật là quá đáng yêu. Đồng chí Lăng Tiểu Ngư ôm lấy eo nam thần nhà mình, cười thành tên ngốc.
Bạch Trạch ở bên cạnh thấy Viện trưởng và quản lý không biết xấu hổ không coi ai ra gì như thế, cảm thấy mình thân là thú kết hôn trước Viện trưởng một bước, không thể thua ở phương diện khoe tình cảm này được, liền kéo hai cánh tay Trương Sơn quấn lên trên eo mình.
Nhưng người Trương Sơn cao hơn Lăng Mục Du, cao bằng hình người của hắn, ôm như vậy, cũng không giống chim nhỏ nép vào thú tí nào. Bạch Trạch nghĩ nghĩ, lén lút điều chỉnh chiều cao của mình một chút, Trương Sơn lập tức lùn hơn hắn ngay.
Mấy vị thần và người ở trong văn phòng trơ mắt nhìn hình người của Bạch Trạch và Trương Sơn từ cao như nhau, biến thành cao hơn Trương Sơn nửa đầu, cao tới gần hai mét.
Thần & người: “…” Quên đi, hôm nay hắn kết hôn, hắn vui vẻ là được rồi.
Chỉ có Trương Sơn có chút ưu sầu, bà xã mình điều chỉnh người cao lên, vậy vào hôn lễ, mình còn ôm công chúa nổi ư?
Yêu quái có vóc dáng nho nhỏ không quá thu hút của viện bảo tàng đi ra ngoài phát thiệp mời, bắt đầu từ hơn ba giờ chiều, con cháu nhà họ Trương và khách mời lục tục tới viện bảo tàng.
Lăng Mục Du và Đan Tiêu làm phụ huynh của Bạch Trạch ở viện bảo tàng Sơn Hải, và phụ huynh của Trương Sơn – vợ chồng Trương Phi Hùng, đứng ở … trong sân viện bảo tàng đón tiếp khách.
Đúng vậy, nhân sĩ giới tu chân tới dự lễ phải mua vé vào viện bảo tàng — trong lòng anh Lăng tự cho đầu óc kinh doanh của mình một trăm hai mươi likes.
Vì hôn lễ lần này, viện bảo tàng đã bố trí một sảnh triển lãm trống, bày bàn ghế lên, để cung cấp cho khách tới dự lễ chỗ nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, chờ đến hôn lễ buổi tối.
Đám cưới lần này, gần như mọi nhà mọi môn phái ở giới tu chân đều tới, ngay cả nhà họ Đan bị Đan Tiêu ghét bỏ cũng mặt dày mày dạn cọ nhân tình một người bên chi thứ của nhà họ Trương, mang theo lễ vật hậu hĩnh tới cửa.
Lão chuột yêu Hứa Ngũ có bằng cấp cao nhất không ở sảnh triển lãm giải thích cho du khách nghe, mà được sắp xếp đi ghi tên các vị khách đến tặng lễ, rồng đen Ngao Ngũ Ngao Lục ở bên cạnh giúp đỡ nó.
Các tân khách tới cửa, chào hỏi nhau một lát, đều ăn ý đi tham quan sảnh triển lãm đang được trưng bày, cảnh tượng thời thượng cổ cũng có thể giúp bọn họ lĩnh hội được đại đạo, nhưng mà Tôn thần Đan Tiêu không cho phép bọn họ phun ra nuốt vào linh khí ở núi Ngọa Long để tu luyện, bởi vì linh khí trên núi này là để tẩm bổ cho vạn vật trong núi, mà trong vạn vật này, không bao gồm tu sĩ nhân loại.
Năm giờ rưỡi chiều, viện bảo tàng Sơn Hải đóng cửa, tiễn tất cả du khách đi, vì hôn lễ đêm nay, toàn bộ đám yêu quái ở phòng triển lãm đều biến thành hình người, nhảy xuống khỏi mô hình núi của mình, trước nhìn khinh bỉ đám tu sĩ nhân loại một phen như thường ngày, sau đó đi tìm vai chính đêm nay.
Trương Sơn và Bạch Trạch đã thay xong đồ cưới đầy đá quý lóe sáng, bởi vì trên quần áo nạm quá nhiều đá quý, ngồi xuống cộm mông, nên Trương Sơn đứng yên trong phòng. Lăng Mục Du làm người dẫn chương trình đang đọc lại đoạn chuyển tiếp điều tiết không khí, Đan Tiêu làm thần chủ hôn, thay một bộ áo mũ màu đen hoa lệ, đẹp trai đến độ làm người ta không thể nhìn thẳng.
Nhưng tất cả đều không có hấp dẫn ánh mắt các yêu quái, ánh mắt của chúng nó đều bị hình người cao hai mét của Bạch Trạch thu hút.
Sau khi các yêu quái hóa thành hình người, bình thường thì con đực sẽ cao tầm khoảng 1 mét 8 đến 1 mét 85, con cái thì tầm 1 mét 68 đến 1m75. Đương nhiên chúng nó có thể tùy ý điều chỉnh chiều cao, giống như nguyên hình có thể biến to biến nhỏ.
Nhưng điều chỉnh chiều cao của bản thân đến hai mét…
Các yêu quái đột nhiên cảm thấy mình không thể lùn hơn Bạch Trạch được, mặc kệ đực hay cái, đều rối rít điều chỉnh thân thể mình cao đến hai mét.
Lăng Mục Du đọc đoạn chuyển tiếp điều tiết không khí xong, vừa quay đầu lại, phát hiện mình biến thành một chú lùn, trong lòng có hơn trăm vạn dòng WTF chạy qua. Còn may Đan Tiêu đáng tin, vẫn duy trì chiều cao như cũ, nhưng chiều cao ban đầu đã cao hơn cậu rồi, cho nên quản lý Lăng vẫn là người lùn nhất bảo tàng.
Các nhân tu chờ ở sảnh triển lãm trống được mời đến lễ đường hôn lễ, vừa đi vào lập tức có một loại cảm giác như lạc vào vương quốc của người khổng lồ, nhìn một đám đại yêu hình người cao hai mét cần mình phải ngước nhìn, các tu sĩ trầm mặc sâu sắc.
8 giờ 18 phút tối, đây là giờ lành mà Phì Di Điểu tính ra, tám giờ, MC Lăng Mục Du lên sân khấu, nói lời may mắn làm nóng hiện trường.
Tu sĩ nhân loại đang ngồi nhìn cậu, trong lòng đều có chút phức tạp. Ban đầu tưởng rằng đây nhân loại bình thường, ai ngờ đâu lại nghe được đội đặc nhiệm nói đây lại là thần mùa xuân thời thượng cổ.
Nhất là Đan Tái Thành, nghĩ đến con trai mình còn từng tính kế viện bảo tàng Sơn Hải và Đông quân, ông ta lập tức hối hận không thôi.
Còn có Trương Sơn kia, nếu biết trước cậu ta gặp được may mắn cỡ này, thì lúc trước ông ta sẽ quản con trai cho tốt, để không tùy tiện đắc tội với người.
Nhưng ngàn vàng khó mua được biết trước.
Đứa con trai ông ta vẫn luôn tự hào bị tôn thần phế đi tu vi, không chỉ thành người thường mà còn tổn thọ. Người mà bọn họ tưởng là nhân loại bình thường muốn tính kế, thật ra là thần linh thời xa xưa; phế vật mà trước nay bọn họ khinh thường, thì lại kết làm đạo lữ với Bạch Trạch Thần quân, từ đây có thánh thú phù hộ, có được phúc lớn hay không cũng không phải vấn đề nữa.
Các tu sĩ ở đây ít nhiều đều có chút xúc động, chỉ có nhà họ Trương, nhất là vợ chồng Trương Phi Hùng, lại vui vẻ vô cùng.
Giờ lành đã đến, cô dâu chú rể đi vào.
Tất cả quay đầu nhìn về ngoài cửa lễ đường, Trương Sơn và Bạch Trạch nắm tay tiến vào, dưới ánh đèn rực rỡ, bọn hắn mặc một bộ đồ cưới đầy đá quý và chỉ vàng thêu thùa, lập tức lóe mù mắt hợp kim Titan của mọi người.
“Bộ đồ cưới này…” Trương Phi Hùng trừng lớn mắt, Trương Đấu Nam nhìn đứa con trai thứ hai của mình, sợ ông không giữ mồm giữ miệng nói ra câu gì đó phá không khí, đang định ngăn lại, chợt nghe con trai mình nói: “Quá phù hợp với thân phận của con trai con!”
Trương Phi Hổ hỏi: “Thân phận của Tiểu Sơn là gì?”
Trương Phi Hùng nói: “Anh cả, anh xem đường chỉ vàng kia, là Bạch Trạch thêu, anh xem đá quý kia, lấp la lấp lánh. Còn không phải là đang nói, Tiểu Sơn là đạo lữ của Bạch Trạch, cũng là con trai của nhà giàu số một nước Hoa em sao. Có phải quá phù hợp không.”
Trương Phi Hổ quay đầu làm bộ uống rượu, mình không nên hỏi câu dư thừa này!
Các yêu quái siêu cấp vừa lòng với đồ cưới mình thiết kế, các tu sĩ thì vừa hâm mộ đá quý ẩn chứa linh khí đính trên hỉ phục vừa âm thầm khinh thường hành vi khoe của của Trương Sơn – sợ người khác không biết ba cậu ta là nhà giàu số một à.
Lăng Mục Du bị đá quý lóa hết cả mắt, vô cùng kiên cường tiếp tục nhiệm vụ dẫn chương trình của mình, nói một tràng khích lệ Trương Sơn Bạch Trạch, sau đó mời Đan Tiêu lên, chủ hôn và tặng cho đôi chồng chồng mới cưới lời chúc phúc của thần. Sau đó là phụ huynh của nhà họ Trương, Trương Đấu Nam và vợ chồng Trương Phi Hùng, chia nhau lên chúc phúc. Cuối cùng là Phượng Hoàng và Trương Bạch làm đại biểu ngang vai vế, lên chúc phúc.
Quy trình này, cũng không biết là đám yêu quái tham khảo phim truyền hình kỳ quái nào.
Đợi chúc phúc xong rồi, Trương Sơn và Bạch Trạch mặt đối mặt, tay nắm chặt lấy nhau, đồng thanh nói: “Hôm nay Trương Sơn/ Bạch Trạch lấy đạo tâm thề, kết làm đạo lữ với Bạch Trạch/ Trương Sơn, không rời không bỏ, trung trinh không thay đổi.”
Sau khi bọn họ lập lời thề xong, mỗi người đều có thể cảm ứng được cảm giác huyền diệu kia, giống như là Thiên Đạo đang ghi chép lời nói của mình.
Tâm thề kết thúc, Kỳ Lân lập tức đưa nhẫn ngọc lên để bọn họ trao cho nhau, sau đó Thao Thiết đưa một bó hoa để bọn họ ném về phía khách mời.
“Bạch Trạch, anh ném đi.” Trương Sơn lén lút đưa bó hoa cho Bạch Trạch, “Sức lực anh lớn hơn em.” Bình thường đều là cô dâu ném hoa.
Bạch Trạch không nói hai lời, ném hoa cưới ra ngoài. Các tu sĩ thấy là Bạch Trạch Thần Quân ném, vì muốn cầu điềm lành, đều lên tranh nhau.
MC Lăng Mục Du kêu: “Cắt bánh kem kết hôn.” Các yêu quái đều không bình tĩnh nhìn nhân tu cướp hoa nữa, vội bay đến vây quanh chỗ bánh kem.
Làm bánh kem kết hôn rất phức tạp, cần phải đặt trước, với hình thức kết hôn nhanh như Bạch Trạch, làm sao có thời giờ đặt bánh kem kết hôn, vì thế Lăng Mục Du đặt thật nhiều bánh nhung đỏ ba lớp chung một chỗ, góp thành cái bánh kem kết hôn đỏ chót đầy không khí vui mừng, các yêu quái cũng đã sớm nhìn chằm chằm chúng.
“Cô dâu” chú rể cầm lấy dao ăn, mới cắt một nhát, bánh kem đã bị các yêu quái cướp đi mất, Bạch Trạch Trương Sơn còn bị vội vàng đưa vào động phòng.
“Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, động phòng quan trọng nhất, đi mau đi mau, tụi tui ăn bánh kem hộ ngài, sẽ không nháo động phòng của ngài đâu.”
Bạch Trạch vừa muốn ăn bánh kem lại vừa muốn đêm xuân, thật giống đi tới ngã tư đường của cuộc đời thú, khó mà lựa chọn.
Trương Sơn nắm tay hắn, cưng chiều nói: “Ngày mai chúng ta đi mua bánh kem, mua đủ vị cho anh ăn luôn nha, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Hôm nay chúng ta động phòng trước đi.”
Bạch Trạch nghe xong, đắc ý không thôi, lập tức lôi kéo người của hắn đi động phòng.
Lăng Mục Du thấy cô dâu chú rể đã tự đi động phòng, đám yêu quái vùi đầu cướp bánh kem, cậu làm quản lý của viện bảo tàng Sơn Hải, đành phải gánh vác trọng trách tiếp đãi khách khứa, ngượng ngùng cười cười với mấy người nhà họ Trương.
Quy trình kết hôn mà đám yêu quái làm thật… Không cách nào hình dung nổi.
Partager:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!