Viện Bảo Tàng Sơn Hải
Chương 76
Edit: CtNguyet
Beta: Snivy
—————————–
Trước thềm năm mới, viện bảo tàng Sơn Hải ngoài nhận được tiền chuyển khoản từ Phổ Dương Trương gia và Ngân Vũ tông, còn được họ tặng rất nhiều đặc sản của các quốc gia khác, quản lý rất vui, còn tặng lại một ít Long Linh Diệp.
Hai môn phái nhận được Long Linh Diệp cũng rất mừng, đây chính là Linh Diệp thượng cổ, đã biến mất từ rất lâu, có tiền cũng không mua được!
Hai bên đều rất vui vẻ, náo nhiệt chuẩn bị đón Tết, các môn phái khác nghe được lời đồn cũng sốt ruột, muốn xin một ít Long Linh Diệp, nhưng cuối cùng cũng không dám đến viện bảo tàng xin, lũ lượt liên hệ với Phổ Dương Trương Gia và Ngân Vũ tông, thầm mong mua được một ít Long Linh Diệp, cũng đảm bảo rằng giá cả sẽ không khiến hai môn phái lớn bị lỗ.
Nhưng dù là Phổ Dương Trương Gia hay Ngân Vũ tông cũng không chịu bán Long Linh Diệp, nói thẳng là muốn đưa cho đệ tử nội môn có thiên phú cùng thưởng thức.
Các môn phái khác thất vọng, người ta không chịu bán, bọn họ cũng không thể miễn cưỡng, vì thế có môn phái đề nghị: “Hay là chúng ta mua trực tiếp từ viện bảo tàng đi?”
Các môn phái khác nghe xong, trực tiếp bác bỏ: “Nhóm đại yêu ở viện bảo tàng không ưa chúng ta, nhất định sẽ không chịu bán.”
Lập tức trong lòng mọi người thấy tủi thân, Phổ Dương Trương Gia có đệ tử kết đạo lữ với Bạch Trạch ở viện bảo tàng, bọn họ lại không có đệ tử để đá vào bên trong.
Đến cả Ngân Vũ tông…
Đó chẳng qua chỉ là may mắn, dính chút hào quang của Phổ Dương Trương Gia, bọn họ không thèm hâm mộ hay ghen tỵ đâu!
Lăng quản lý cũng không biết việc này, vốn dĩ cậu có thể dựa vào việc bán Long Linh Diệp để làm giàu, thế mà lại vì tiếng xấu của đám yêu quái mà mất đi cơ hội làm phú hào ngoài ý muốn.
Đêm Giao Thừa ở viện bảo tàng tràn ngập không khí năm mới, mỗi phiến cửa sổ đều dán các hình vẽ do đám yêu quái dùng móng vuốt cào ra, quản lý mang bạn trai mình và đám yêu quái vào phòng nhỏ trong nhà kính làm sủi cảo, cả viện bảo tàng ngoại trừ Bạch Trạch và người nhà nó thì đều rất chỉnh tề.
“Bạch Trạch không ăn Tết với chúng ta à?” Chân tay Phì Di Điểu vụng về nặn vỏ sủi cảo, sợ làm xấu vỏ ngoài sủi cảo.
“Bạch Trạch muốn ăn Tết với gia đình chồng, chồng của nó bảo mùng một Tết sẽ mở từ đường nhập Bạch Trạch vào gia phả Trương Gia.” Phượng Hoàng bao một cái sủi cảo hình vuông.
“Vậy Bạch Trạch gả ra ngoài hả?” Thao Thiết bao nát mười cái sủi cảo, thở hồng hộc ném vỏ và nhân sủi cảo cho lang yêu Lang Võ.
“…”
“…”
“…”
Phòng nhỏ trong nhà kính lặng ngắt như tờ, mọi người dừng động tác, lẳng lặng nhìn Thao Thiết.
Thao Thiết dè dặt: “Sao thế? Tui nói không đúng à?”
Chúng yêu: “Không, Bọn tui đều cảm thấy ông nói quá đúng!”
Phòng nhỏ trong nhà kính lập tức khôi phục lại không khí náo nhiệt, đám yêu quái tiếp tục làm sủi cảo, còn biểu đạt nỗi bi thương to lớn với Bạch Trạch —— Đường đường là một con hùng thú hùng tráng, thế mà trị không nổi một tên con người.
Lăng Mục Du nói nhỏ với Đan Tiêu: “Em đã nói Bạch Trạch nằm dưới mà, nói về trình độ nham hiểm, cát thú sao so được với con người.”
Đan Tiêu cũng thì thầm bên tai cậu: “Em nói gì cũng đúng.”
Lăng Mục Du đắc ý bọc một cái sủi cảo hoàn hảo.
Cơm tất niên đêm Giao Thừa rất phong phú, sau đó mọi người vừa ăn đồ ăn vặt vừa đón Giao Thừa, đúng 0 giờ, ngoài cửa lớn bắn đầy pháo hoa.
Sáng mùng một, phát sóng trực tiếp lễ tế thiên, buổi chiều dẫn Đan Tiêu đi tảo mộ ông bà, buổi tối ở lại tứ hợp viện.
Mùng hai hẹn hò cả ngày.
Mùng ba, mùng bốn, tiếp đón đôi chồng chồng Trương Sơn và ba người Cao tổ trưởng của Cục an ninh.
Mùng năm ăn sủi cảo, phát sóng trực tiếp nghi thức cầu phúc năm mới.
Mùng sáu đến Phổ Dương Trương gia tham gia lễ mừng Trương Đấu Nam tấn giai hóa thần.
Mùng bảy quay lại viện bảo tàng, chuẩn bị cho mùng tám khai trương đầu năm.
Lăng Mục Du sắp xếp lịch trình Tết kín mít, nhưng không sắp xếp một vị trí nào cho Lăng gia.
Lăng Dĩnh và Lăng Ứng Thiều trước sau nối nhau gọi điện cho cậu, mời cậu đến nhà họ đón lễ trừ tịch, nhưng cậu từ chối.
Giữa những câu chữ mà họ nói, cậu nghe ra, bác gái và bác trai rất phản cảm chuyện cậu có bạn trai. Anh họ nói chuyện còn uyển chuyển, Lăng Dĩnh thì nói huỵch toẹt ra, muốn qua nhà họ, thì chỉ được đến một mình.
Lăng Mục Du nghe xong chỉ cười cười, nói mùng một bản thân phải đi công tác, nhà bọn họ xum họp, cậu không nên đến phá.
Cậu cũng có gia đình để xum họp rồi.
Đến cả một nhà ba người Lăng Chí Chuyên, từ lâu cậu đã chẳng xem họ là người thân, mà bọn họ cũng thế, nên lúc không cần làm màu cho người khác nhìn thì họ cũng không thèm gọi điện cho cậu.
“Tiểu Ngư, có thể không làm nữa được không?” Nhóm đại yêu bị sủi cảo tra tấn không nhẹ tỉ tê kêu, ngược lại nhóm tiểu yêu tay nghề rất tốt, một đống sủi cảo trắng trắng, múp múp nằm chỉnh tề trên thớt, đặc biệt đẹp.
“Không được!” Quản lý lãnh khốc, vô tình bác bỏ lời cầu xin: “Trừ tịch phải cùng người trong nhà làm sủi cảo. Trước kia tao và ông bà cũng như thế này.”
Các yêu quái liếc nhau, đáy mắt đầy nỗi bi thương, im lặng không phản đối nữa, không sợ tay chân vụng về làm rách sủi cảo, nghiêm túc bọc.
Lăng Mục Du trộm cười.
Đám yêu này, cậu đâu có bất hạnh như thế, cậu còn có ông bà yêu cậu rất nhiều.
Đan Tiêu thấy cậu cười trộm, hai tay dính bột mì, không thể sờ đầu cậu, nên nghiêng đầu cọ mặt vào má cậu.
Lăng Mục Du lập tức cọ lại.
Đối mặt với cẩu lương nóng hầm hập, các yêu quái…
Đám yêu tỏ vẻ đã quen rồi, dù là ngọt hay cay, chúng nó cũng ăn hết, thêm ít thịt gà giòn là tuyệt nhất.
Hoạt động tra tấn nhóm đại yêu làm vằn thắn kết thúc, Lăng Mục Du cất sủi cảo bao đẹp vào tủ lạnh, còn đám sủi cảo hình dáng khó coi thì đưa cho nhóm Lang Võ và Hắc Long nấu, bé Rồng Trắng không tham gia hoạt động làm sủi cảo thì bay tới bay lui, gấp không chờ nổi muốn ăn.
Thao Thiết kéo một chân sau của bé Rồng Trắng, lúc đầu nó định kéo cái đuôi, nhưng nhớ đến đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp, đành đổi móng, nghiêm túc nói: “Chỉ có yêu bao sủi cảo mới được ăn.”
Bé Rồng Trắng cúi đầu nhìn vuốt rồng của mình, tủi thân nói: “Em cũng muốn bao mà, nhưng em bao không được.” Nó giơ hai chân trước cho Thao Thiết xem.
Thao Thiết lãnh khốc nói: “Vậy nhóc không được ăn.”
Bé Rồng Trắng nước mắt lưng tròng, cực kỳ tủi thân.
Phượng Hoàng đập lên tay Thao Thiết, đánh rớt móng vuốt của nó đang túm chân sau của bé Rồng Trắng, ghét bỏ nói: “Bắt nạt con nít, ông có thấy xấu hổ không?”
Thao Thiết trừng Phượng Hoàng: “Nếu không phải hôm nay là Tết, tui sẽ đánh ông quỳ rạp xuống đất gọi ba ba.”
Phượng Hoàng phản kích: “Buồn cười, chả biết ai gọi ai là ba ba đâu. Tui không có đứa con xấu như ông.”
Thao Thiết và Phượng Hoàng lập tức biến thành giương cung bạt kiếm, bé Rồng Trắng nhân cơ hội chạy đến cạnh quản lý trốn.
Lăng Mục Du cúi đầu nấu sủi cảo, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Đã bảo ăn Tết thì không được đánh nhau, ai dám đánh nhau thì khấu trừ đồ ăn vặt một năm, tao từ trước đến giờ nói là làm.”
Khấu trừ đồ ăn vặt một năm!!!
Cực kỳ tàn nhẫn!!!
Thao Thiết và Phượng Hoàng một giây trước còn giương cung bạt kiếm giây sau biến thành kề vai sát cánh, cùng nhau nói: “Tiểu Ngư, bọn tui đâu đánh nhau, bọn tui đang tương thân tương ái mà.”
Lăng Mục Du ngẩng đầu nhìn bọn nó mỉm cười, hai đứa kề vai sát cánh rời khỏi nhà bếp, đến văn phòng xem TV.
Đương nhiên, vừa rời khỏi phòng bếp, hai tên này đã ghét bỏ vứt móng vuốt đối phương ra.
“Vừa nãy Thao Thiết bảo ‘gọi ba ba’ là học được ở đâu vậy?” Lăng Mục Du hỏi Đan Tiêu.
Đan Tiêu lắc đầu không biết, bé Rồng Trắng giơ móng vuốt, nói: “Em biết.”
Lăng Mục Du và Đan Tiêu cùng nhìn nó, bé Rồng Trắng lớn tiếng nói: “Anh Thao Thiết cầm Ipad của chồng anh Bạch Trạch, trên đó có rất nhiều tiểu thuyết, em và Thao Thiết xem chung, có một quyển trong đó lúc vai chính đánh ngã đối thủ sẽ nói ‘gọi ba ba’”
Lăng Mục Du & Đan Tiêu: “…”
Cái này không biết nên truy cứu trách nhiệm Thao Thiết hay Trương Sơn, dạy hư con rồng đang thành niên làm sao mà chấp nhận được!
Lăng Mục Du nói: “Khấu đồ ăn vặt của Bạch Trạch và Thao Thiết.”
Đan Tiêu nói: “Được.”
Bé Rồng Trắng chớp chớp mắt, cảm giác hình như mình vừa gây chuyện, đang định giải thích thì nghe Ngao Lục hô: “Sủi cảo đến đây!” Đầu nó lập tức bị sủi cảo chiếm đóng, hoàn toàn không còn nhớ vụ Bạch Trạch và Thao Thiết bị khấu trừ đồ ăn vặt.
Bữa trưa của viện bảo tàng là sủi cảo và một ít rau trộn, đến chiều, Lang Yêu, Hắc Long và Lăng Mục Du cùng chuẩn bị bữa cơm tất niên phong phú.
Đám yêu quái ăn sủi cảo nát mà bản thân bao, nên rất rất mong chờ bữa cơm tất niên.
Lăng Mục Du vừa thái lát cá vừa nói chuyện với Đan Tiêu đang lột vỏ tỏi: “Sang năm bọn mình tuyển vài tiểu yêu đến làm công đi.”
“Em cứ quyết định đi.” Đan Tiêu đập dẹp lép múi tỏi vừa bóc, cho dễ bằm.
“Ngày mai đi với em gặp ông bà, anh có hồi hộp không?” Lăng Mục Du vui đùa hỏi.
Đan Tiêu xoa đầu cậu, xoa đến nỗi đầu cậu toàn mùi tỏi: “ Anh phải cảm ơn họ vì đã thương yêu em, nuôi em khôn lớn.” Để anh được gặp em một lần nữa.
Đáy mắt Lăng Mục Du tràn đầy hồi ức: “Ông bà em rất tốt. Khi em còn nhỏ rất thích ăn kẹo sữa, bà lo em ăn lắm kẹo sẽ sâu răng, nên không cho em ăn nhiều, lúc đó ông sẽ lén trộm kẹo cho em.”
“Sau đó thì sao?”
“… Sau đó em bị sâu răng. Đến bệnh viện nhổ răng, siêu đau, khóc rất thảm, rồi không dám ăn kẹo nữa.”
Đan Tiêu nghe xong cười lớn, đáy lòng lại có một tia nuối tiếc, nếu Tiểu Ngư khi còn nhỏ mà gặp y thì tốt rồi, Tiểu Ngư hồi nhỏ chắc chắn rất đáng yêu.
Cả buổi chiều, từ phòng bếp bay ra rất nhiều mùi hương, quyến rũ đám yêu quái rục rịch, không thể yên tĩnh xem TV nổi, động tác nhất trí mấp mé trước cửa phòng bếp nhìn: Bên trong có dê nướng, bò kho, những lát cá cay, sườn chua ngọt, thịt viên trân châu… cứ thế con nào con nấy nước dãi chảy ròng ròng.
8 giờ tối, cuối cùng cũng được ăn cơm, nơi ăn cơm không còn ở phòng nhỏ trong nhà kính nữa, mà ăn ở văn phòng, như thế có thể vừa ăn vừa ngắm đêm xuân.
Đám yêu quái mang rượu ngon đã ủ nhiều năm ra, Đan Tiêu cũng lấy ra mấy vò rượu hoa đào lớn.
Bé Rồng Trắng không biết bị ai dụ uống một ly rượu, thế là biến thành rồng say xỉn, mềm mại cuộn người trên vai Ngao Nhất nói sảng. Trong TV đang phát sóng chương trình tấu hài, khiến đám yêu quái cười nghiêng ngả.
Tửu lượng của Lăng Mục Du thật ra không tệ, nhưng không chịu nổi đám yêu mỗi đứa chuốc một ly, lập tức say chuếnh choáng, dựa lên người Đan Tiêu, nắm tay y, cười ngây ngô.
“Cười gì vậy?” Đan Tiêu nhẹ giọng hỏi.
“Em rất vui.” Lăng Mục Du nói: “Có thể gặp được anh, có thể ăn Tết cùng anh.”
Đan Tiêu cúi đầu hôn lên đôi môi nhuốm hương rượu, nói bên tai người yêu: “Anh cũng rất vui, từ nay về sau chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới.”
Lăng Mục Du cười hắc hắc, ôm eo nam thần nhà mình không buông tay, giây sau ngủ quên.
Đan Tiêu thay đổi tư thế thoải mái, ôm cậu đợi pháo hoa lúc 0 giờ, Tiểu Ngư nhà y nói, phải tự mình thắp lên tiếng vang lớn nhất trong năm mới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!