Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
Chương 3
Edit: Miri
“Chung, Quy, Viễn”
—————————————————
“Mừng thọ xong, ngươi quay về Kiềm An cùng ta.”
Thấy mình sắp vào tới thành, Chung Uyển phân phó Lâm Tư: “Có việc gì chưa xong, ngươi cứ tự xử trí trước.”
Lâm Tư ngẩn ra, khoa tay múa chân: Ta không thể đi, ta phải lưu tại trong kinh giúp ngươi.
“Không cần.” Chung Uyển lắc đầu, “Gặp Tuyên Thụy, Tuyên Du xong, Hoàng Thượng hẳn có thể hoàn toàn yên tâm, ngươi lưu tại cũng không giúp ích được gì, không bằng cùng chúng ta trở về, sau này trời cao biển rộng, ngươi đi theo ta sống an ổn.”
Không đợi Lâm Tư phản bác, Chung Uyển lại nói: “Chính ngươi cũng bảo là Úc Xá không niệm tình xưa, lần trước hắn mắt nhắm mắt mở mà buông tha ngươi, vậy lần sau thì sao? Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử sợ là sẽ tranh đấu gay gắt hơn, Ngũ hoàng tử có Úc vương phủ chèo chống, nhưng Tứ hoàng tử chưa chắc bảo trụ được, ngươi ở trong phủ hắn không an toàn, ta không thể để ngươi ở lại nơi này.”
Lâm Tư suy nghĩ, không kiên trì nói nữa, do dự mà gật gật đầu.
Chung Uyển vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Đi thôi.”
Lâm Tư dập đầu với Chung Uyển, cũng giống như lúc tới mà lặng lẽ đi ra. Chung Uyển xốc mành xe, nhìn cửa thành cách đó không xa, sửa sang lại y quan.
Chung Uyển lo sẽ bị tra vấn nên không xuống xe, Nghiêm Bình Sơn bên ngoài trò chuyện, đưa công văn cho một tiểu quan của Lễ Bộ và lính thủ thành, nửa tháng trước bọn họ đã nhận được tin báo là Kiềm An vương phủ muốn vào kinh, vậy nên không hề làm khó dễ, từ phía xa mà hành lễ với Tuyên Thụy ngồi trong xe, hỏi sơ số lượng hạ nhân rồi dẫn mọi người vào thành.
Nơi từng là Ninh vương phủ đã sớm bị Kim Thượng thu hồi, sau khi tu sửa sau thì trở thành phủ của Ngũ hoàng tử Tuyên Quỳnh bây giờ, khi đi ngang qua Ninh vương phủ, Chung Uyển vén rèm xe lên.
Lúc Kim Thượng vừa kế vị, ít nhất ngoài mặt vẫn đối xử thập phần hào phóng với đệ đệ ruột của mình, phong vương ban phủ, tuyển cao môn quý nữ để tứ hôn, rất có bộ dáng huynh trưởng thay cha chăm sóc.
Lúc ấy, nhà ngoại Chung phủ của Ninh Vương đã phạm tội, Chung gia nhiều nữ thiếu nam, có hai vị hoàng phi nhưng nam đinh trong nhà cũng không nhiều, số người được phong hào cơ bản đều bị liên lụy, chỉ còn một nam đồng ở một nhà nhánh nghèo khó, bởi vì tuổi quá nhỏ nên mới không bị liên luỵ, sau này qua tay nhiều người mới được Ninh Vương đưa vào phủ, nhận làm nghĩa tử, không để cho Ngự Sử Đài tra vấn.
Có Ninh Vương che chở như thế, Chung Uyển mới có thể vô ưu vô lo mà lớn lên.
Chịu đại ân của Ninh Vương sâu nặng tới thế, vậy mà sau này lại xảy ra biến cố, suýt nữa không giữ được Tuyên Thụy. Chung Uyển không còn mặt mũi nào mà nhìn nơi mình lớn lên, sau khi hít sâu một hơi thì buông rèm xe xuống.
Mọi người bị đưa tới một phủ đệ khác, nơi này không lớn, nhưng cũng coi như đẹp đẽ.
Nghiêm Bình Sơn không quen giao tiếp với tiểu quan, Chung Uyển đành tự mình cầm mấy túi tiền giấu vào trong tay áo, nhảy xuống xe, thành thạo đi qua tiếp đón, nịnh nọt mấy tiểu quan của Lễ Bộ, khiến mặt họ đầy ý cười.
“Thỉnh vương gia nghỉ tạm tại đây cho thật tốt, cũng nên rửa mặt chải đầu một chút.” Một tiểu quan cười cười, nói, “Trước giờ Thân sẽ có người từ trong cung tới thỉnh.”
Chung Uyển khoanh tay hành lễ, “Đa tạ.”
Sau khi tiễn người của Lễ Bộ về thật chu đáo, Chung Uyển không kịp nghỉ ngơi, xoa xoa cái cổ nhức mỏi rồi liền tới nội viện tiếp đón người đã tập hợp tại thư phòng nhỏ trong phủ.
Chung Uyển đứng ở trong viện, cách rèm cửa mà hỏi: “Khuê phòng của tiểu thư bố trí thỏa đáng chưa?”
Tuyên Từ Tâm được y trông nom từ nhỏ đến lớn, không có chút hiềm nghi y, tự mình cầm áo choàng lông cừu đi ra, “Ta may nó trên đường tới đây, rốt cuộc cũng làm xong, ngươi nhìn xem có vừa hay không.”
Chung Uyển vội nhận lấy, cười nói: “Hóa ra mấy ngày nay ngươi làm cái này cho ta? Ta còn tưởng cho đại ca của ngươi……”
“Ngươi sợ lạnh hơn hắn.” Khác hẳn đệ đệ ruột còn ngây thơ của mình, Tuyên Từ Tâm sớm đã thông minh hơn nhiều. Tính tình nàng lãnh đạm, ngữ khí khi quan tâm người khác cũng mang vẻ nhàn nhạt, “Trong kinh quả nhiên rất lạnh, ngươi nên sớm về phòng ngoan ngoãn ngốc ở đó một chút, để khi về đừng tái bệnh nữa.”
“Biết biết.” Chung Uyển cười, khoác áo choàng lên, đáp ứng, “Ta đi liền.”
Tuyên Từ Tâm ngó phải ngó trái, âm thầm ghi nhớ kích cỡ, nói, “Không kịp sửa lại, ngươi cứ mặc tạm đi, chờ trời tối thì kêu người đem nó tới chỗ ta, ta thu hẹp cổ áo lại cho vừa.”
Chung Uyển dở khóc dở cười: “Tính ngạt chết ta sao.”
Tuyên Từ Tâm không nhiều lời nữa, nói xong liền xoay người vào nhà.
Chung Uyển lại không chịu đi nghỉ ngơi, tiếp tục xoay người đi vào phòng Tuyên Thụy.
Sắc mặt của Tuyên Thụy cực kì không tốt.
Một nửa là vì trở lại trong kinh gợi nhớ tới chuyện cũ năm xưa, một nửa là bị Chung Uyển dọa.
Chung Uyển cũng không nghĩ tới Tuyên Thụy già đầu rồi mà vẫn bị dọa đến vậy, tự nhiên thấy hơi xấu hổ, dựa vào cửa mà cười, nói: “Vương gia nếu đi diện thánh với vẻ mặt đó, thánh thượng lại cho rằng Kiềm An chúng ta nghèo tới độ Vương gia ăn cơm không đủ no.”
Tuyên Thụy biết Chung Uyển là đang đùa giỡn hắn, nhưng vẫn cười không nổi, hắn nhấp nhấp cái môi khô, mắt lo âu, “Ta từ khi vào thành thì hốt hoảng không thôi, trong đầu kí ức đều là cảnh tượng bảy năm trước ta bị nhốt một mình ở vương phủ, phụ vương qua đời, ngươi cũng bị người ta mang đi, ta……”
Chung Uyển thở dài.
Chung Uyển thấp giọng nói: “Là ta không tốt, ta lúc ấy cũng là một lòng muốn đi tìm ngươi, nhưng tin tức không tài nào qua lọt cửa Úc vương phủ, ta……Thôi, đều đã qua rồi.”
Tuyên Thụy lo lắng nói: “Hắn lỡ như hỏi ta, hỏi ta……”
“Hắn sẽ không hỏi mà làm ngươi khó xử, chuyện cũ năm xưa, so với ngươi, hắn càng không muốn nhắc tới.” Chung Uyển nghiêm mặt nói, “Hắn muốn an tâm thì ngươi làm hắn an tâm là được, nếu thật là muốn thủ tiêu ngươi, thì hắn chỉ cần cho người mang tới Kiềm An một bình rượu độc là được, hà tất phải cố ý triệu ngươi tới nơi này? Còn ngại sách sử không đủ chuyện để ghi sao?”
Tuyên Thụy nghe vậy, sắc mặt thoáng tốt hơn một chút, Chung Uyển nhẹ giọng nói: “Đều đã qua rồi, nếu trở về……Ta đi cùng các ngươi.”
“Thật sao?” ánh mắt Tuyên Thụy sáng lên, “Ngươi bồi ta vào cung?”
“Đương nhiên là không.” Chung Uyển cười, “Tuy ta cũng nghĩ tới chuyện ấy, nhưng đi được sao? Ta ở ngoài cung chờ.”
Tuyên Thụy bất đắc dĩ cười, nhưng cuối cùng cũng an tâm thêm một chút.
Giờ Thân, quả nhiên là có người từ trong cung tới, chỉ cho truyền hai người Tuyên Thụy Tuyên Du vào cung.
Chung Uyển sung làm tôi tớ đi theo đi, nhưng chưa tới cửa cung đã bị ngăn cản không cho xuống xe, Tuyên Thụy, Tuyên Du xuống xe ngựa, đi theo người trong cung.
Hai người đi theo bọn thái giám, suốt đường luôn cẩn thận, đi một hồi lòng vòng quanh co, cũng không biết đi hết bao lâu mới gặp được hoàng đế, liền gập đầu hành lễ.
Tuyên Thụy căn bản không dám ngẩng đầu, hỏi cái gì đáp cái nấy, thanh âm lúc nói chuyện cũng không lớn hơn tiếng muỗi vo ve là bao, còn phải nhờ lão thái giám cao giọng truyền lời.
Tuy nhỏ tuổi hơn nhưng tiểu Tuyên Du trả lời còn rành mạch hơn một chút. Ninh vương xảy ra biến cố khi hắn mới hai, ba tuổi, còn chưa hiểu chuyện, mấy năm nay vô ưu vô lo lớn lên, so với đại ca hắn thì can đảm hơn nhiều. Hắn khi bị hoàng đế hỏi chuyện vẫn còn có thể giương mắt mà liếc hoàng đế một cái, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
“Hoàng bá phụ” này của hắn tuổi cũng đã khá cao, nhìn có lẽ đã hơn 60, xét tuổi tác có thể làm tổ phụ của Tuyên Du.
Sùng An Đế mấy năm nay dần hiện nét già nua, lúc nói chuyện còn không kịp thở, hắn nhìn kỹ tiểu Tuyên Du, hiền hoà cười cười, hỏi việc học của hắn.
Tuyên Du còn chưa nói lời nào, Tuyên Thụy đã âm thầm toát ra mồ hôi lạnh ướt cả thân.
Năm đó, Sùng An Đế cũng hỏi Tuyên Thụy như vậy, một ngày sau, hắn cùng Chung Uyển bị đưa vào cung.
Sùng An Đế…… Có khi nào sẽ dựa vào cái cớ này mà lưu Tuyên Du lại trong kinh?
Tuyên Thụy thấp thỏm bất an, Sùng An Đế lại thuận miệng khảo dạy tiểu Tuyên Du vài câu, Tuyên Du đáp từng cái rõ ràng.
Sùng An Đế vừa lòng gật gật đầu, thanh âm ôn hòa, nói: “Rất có tiền đồ, ca ca ngươi thỉnh cho ngươi một tiên sinh rất giỏi sao? Học vấn người đó thế nào, có nghiêm khắc không?”
Tuyên Du cúi đầu đáp: “Vẫn chưa thỉnh sư, là theo……”
Tuyên Du tuy nhỏ, nhưng bản năng vẫn cảm thấy không thể nói ra tên của Chung Uyển, dừng một chút nói: “Là theo một quản gia biết chữ trong nhà mà học.”
Sùng An Đế trầm mặc một lát, hỏi: “Là Quy Viễn đang dạy dỗ ngươi?”
Chung Uyển, tên tự là Quy Viễn.
Tuyên Du hoang mang nhíu mày, sao ngài ấy lại biết?
Sùng An Đế chậm rãi nói, “Có y dạy ngươi, tất nhiên sẽ không sai.”
Sùng An Đế nói rất chậm, có vẻ như đang xuất thần, qua một hồi lâu mới nói, “Năm đó nếu y đi thi đình……”
Tiểu Tuyên Du lẳng lặng nghe, không dám nói tiếp, đợi Sùng An Đế mãi vẫn chưa nói xong, hắn vẫy vẫy tay, không hỏi việc học của hai người nữa, Tuyên Thụy âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lại hỏi chút việc nhà, sắc trời cũng chuyển tối, tinh thần Sùng An Đế tựa hồ uể oải đi, ban cho hai người một bàn ngự thiện, gọi lão thái giám đưa hai người đi.
Tuyên Thụy, Tuyên Du bị đưa tới tiểu noãn các, không có người khác ở trong, Tuyên Du thấp giọng hỏi nói: “Sao Hoàng Thượng vừa nghe tới Chung Uyển, liền……”
Lão thái giám hầu hạ bên người Hoàng Thượng đưa người truyền thiện vào, Tuyên Du lập tức câm miệng, lão thái giám khóe miệng thoáng cong một chút, giả vờ như không nghe thấy, tự mình bưng thức ăn cho hai người.
“Lão nô mới vừa nghe nói.” Lão thái giám cười nói, “Việc học của tiểu điện hạ là do Chung thiếu gia tự mình dạy dỗ?”
Tuyên Du kinh ngạc: “Công công cũng biết Chung Uyển?”
Một tiểu nội thị phía sau lão thái giám che miệng cười thầm một cái.
Chuyện diễm tình của Chung Uyển được truyền khắp thiên hạ, ai mà không biết?
Tiểu Tuyên Du tất nhiên cũng nghe qua mấy chuyện đó, hiểu được bọn họ là đang chê cười Chung Uyển, tức giận tới mức mặt trắng bệch.
Tuyên Thụy liếc Tuyên Du một cái: Đó là thái giám tùy thân của Sùng An Đế, không phải là người bọn họ có thể đắc tội.
Tuyên Du cúi đầu, miễn cưỡng lùa cơm ăn.
Lão thái giám quay đầu liếc tiểu nội thị kia một cái, vừa chia thức ăn vừa không nhanh không chậm nói: “Tất nhiên là biết, người thi đỗ trẻ tuổi nhất của triều đại ta, ai lại không biết được?”
Tuyên Du ngẩng đầu, hắn cũng không biết Chung Uyển hóa ra lại lợi hại như vậy, nhất thời ngây người: “A?”
Lão thái giám cười cười, chậm rì rì nói, “Chung gia tuy suy tàn, nhưng Ninh vương gia nuôi dưỡng hắn như nhi tử của mình, một thế gia công tử có xuất thân như vậy, tài tình như vậy, sau này tam tỉnh lục bộ, nha môn nào mà y đi không được? Thế nhưng Chung thiếu gia tâm cao khí ngạo, muốn tự mình thi khoa cử, không muốn một bước lên mây……Giải Nguyên kỳ thi xuân, Hội Nguyên kỳ thi thu, nếu không vì……”
Lão thái giám ém xuống lời không thể nói, “Lão nô nghe nói Trạng Nguyên nhỏ tuổi nhất của tiền triều là mười tám tuổi, Chung thiếu gia năm đó nếu có thể tiếp tục thi đình……”
“Sợ sẽ là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất từ trước tới nay.” Lão thái giám phủi chút bụi bặm bên hông, quay đầu gọi tiểu thái giám không hiểu chuyện kia tới, “Cẩu tài không biết trời cao đất dày, cút đi!”
Ngoài cung, tài tử suýt nữa là ôm tam nguyên đang đứng trong gió rét, hắt xì một cái.
“Lạnh quá……”
Chung Uyển đã đợi hai canh giờ, than trong lò sưởi tay đều đã cháy hết. Y sợ chân bị đông cứng, dứt khoát xuống xe, đi qua đi lại một chút để làm ấm tay chân.
Đã giờ Mậu, trời cũng đã sớm chuyển màu đen, Chung Uyển từ xa ngó vào cửa cung, nhưng trong lòng thật ra lại không có chút nào nóng nảy.
Tình huống xấu nhất là Hoàng Thượng sẽ lưu Tuyên Du lại làm con tin, nhưng khả năng xảy ra chuyện này cũng rất thấp.
Lưu thế tử của phiên vương nắm trong tay quân quyền thì còn hiểu được, đằng này đi lưu Tuyên Du để làm gì? Là để phòng cái gì? Đề phòng Tuyên Thụy ở Kiềm An tập hợp mấy chục miệng người để tạo phản sao?
Kiềm An hoang vắng cằn cỗi như vậy, lâu lâu còn phải nhờ triều đình cứu tế, Chung Uyển nếu là hoàng đế, nghe nói Kiềm An có người muốn tạo phản thì sẽ tán thành ngay lập tức, ước gì đàn quỷ nghèo này cút lên núi ở, thế là đỡ tốn đồ cứu tế mấy năm sau.
Chung Uyển chà xát hai tay cứng đờ, hai tay y đã đông cứng tới mức không còn cảm giác, hiện tại toàn dựa vào nhiệt khí trong ngực để chống đỡ.
Đột nhiên xa xa truyền đến tiếng xe ngựa, Chung Uyển lấy lại tinh thần mà nhìn qua.
Xe ngựa dần dần đến gần, trên xe còn treo một ngọn đèn dầu, trên đèn xe còn ghi chữ “Úc” lớn thấy rõ.
Chung Uyển trong lòng lộp bộp một tiếng.
Xe ngựa của Úc vương phủ dần đến gần, suy nghĩ trong lòng Chung Uyển bay loạn xạ.
An Quốc công chúa có xe ngựa của riêng mình, hiển nhiên là không phải nàng.
Tạp vụ chi khác của Úc vương phủ tuyệt đối không thể đi từ trong cung ra vào giờ này.
Ngồi trong xe chỉ có thể là Úc vương gia hoặc người nào đó thôi.
Chung Uyển thở ra một hơi, trong lòng mặc niệm, Úc vương gia, Úc vương gia, Úc vương gia……
Bên hông xe ngựa của Chung Uyển treo là đèn lồng của Kiềm An vương phủ, đối phương không thể nào mà không thấy được, nếu trên xe là Úc vương gia thì hắn sẽ không thèm để ý, hiển nhiên là sẽ lướt qua mà đi, nhưng nếu là Úc Xá……
Vô luận Úc Xá có bao nhiêu sủng ái thì hắn vẫn là người không có chức tước, nhìn thấy xe ngựa Kiềm An Vương thì hẳn phải muốn tránh xe qua một bên.
Xe ngựa của Úc vương phủ càng lúc càng gần, gió lạnh thổi qua, sau lưng Chung Uyển nổi lên một tầng mồ hôi nóng.
Một lát sau, xe ngựa ngừng.
Chung Uyển nhắm mắt lại, thôi xong con mẹ nó rồi.
Xe ngựa Úc Xá chậm rãi ngừng ở ven đường, một quản sự xuống xe, từ xa hành lễ, sau đó đứng dậy từ từ chạy lại đây.
Chung Uyển trong lòng vui vẻ, trời rét như vậy, Úc Xá sẽ không nguyện ý xuống xe, hẳn là sai quản sự tới hỏi một câu, nếu biết trên xe không có ai thì tự nhiên sẽ đi thôi.
Quản sự tới nghênh tiếp, vừa nhấc đầu liền sửng sốt.
Quản sự lập tức nhận ra người tới là Chung Uyển, lớn tiếng nói: “Chung…… Chung thiếu gia?!”
Chung Uyển sụp đổ, có thể bé mồm lại chút không?!!
Chung Uyển nắm chặt bàn tay đã đông cứng, hít sâu một hơi, nhàn nhạt cười, nói: “Là ta, Vương gia tiến cung còn chưa ra, thỉnh Úc tiểu vương gia đi trước.”
“Đoán được.” Quản sự nhìn Chung Uyển một lượt từ trên xuống dưới, ngữ khí kích động, “Để ta nói cho chủ tử của ta là ngài đang ở đây đã!”
“Không không không……” Chung Uyển bị gió lạnh làm cho sặc, khụ lên, “Không không……”
Nhưng quản sự kia đã sớm như đang dẫm trên lửa mà chạy về.
Chung Uyển kéo kéo cổ áo mà ho, thở không nổi, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống cái tên quản sự kia.
Hắn đứng từ xa nhìn quản sự kia chạy đến xe ngựa Úc Xá, khom người xuống thì thầm cái gì đó…
Xong rồi xong rồi xong rồi……
Lần này thiệt là xong rồi…….
Chung Uyển tim đập ầm ầm, tính toán lát nữa phải ứng phó với Úc Xá như thế nào.
Quản sự kia ở xe Úc Xá đứng một lúc lâu, lâu đến mức khiến Chung Uyển hoài nghi liệu Úc Xá có phải là đang an bài Ngự lâm quân tới bắn chết mình hay không.
“Đây là muốn……làm gì?”
Chung Uyển bị lạnh tới mức nói không ra hơi, y híp mắt nhìn xe Úc Xá.
Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, quản sự kia lại lên tiếng nghênh đón, xe ngựa của Úc vương phủ rung lên, chậm rãi đi mất.
Ủa, cứ thế mà đi rồi?
Chung Uyển lẳng lặng nhìn xe ngựa Úc vương phủ đi xa, đột nhiên bị gió lạnh xâm nhập vào phổi, lại ho lên sặc sụa.
Hạ nhân đi cùng xe nhanh chóng tới đỡ Chung Uyển, vội vàng nói: “Nếu không thì ngài cứ đi về trước đi? Này……Này……”
“Không…… Không có việc gì.” Chung Uyển trì hoãn hạ nhân một hồi lâu, tự giễu cười, “Là ta tự mình dọa mình, suy nghĩ nhiều rồi.”
Chung Uyển nhìn xe ngựa Úc Xá càng lúc càng xa, cười một cái.
Tính tình Úc Xá đại biến cũng chẳng thay đổi sự thật rằng hắn cùng mình chưa từng có quan hệ nào.
Cứ coi như là hắn biết mình ở đây đi, thì hắn làm gì được?
Xuống xe cùng mình ôn chuyện cũ?
Nếu thế thì ngày mai, không chừng tất cả mọi người trong kinh đều biết mình tái ngộ hắn ở cửa cung.
Chung Uyển nhịn cười hết nổi, hắn mà làm thế thì cả đời này cũng không tẩy sạch tiếng oan.
Chung Uyển nhiễm một chút gió lạnh, ngực trở nên lạnh lẽo một mảnh, nhưng trên người dường như lại có chỗ nóng lên, thời điểm mấu chốt, Chung Uyển không dám lấy thân thể mình ra đùa giỡn, nếu mình tại lúc này ngã bệnh, mấy hài tử kia liền sẽ hoang mang lo sợ.
Chung Uyển không dám cậy mình mạnh, nghe hạ nhân nói xong thì kêu hắn đưa xe ngựa tới.
Chung Uyển không cho người đi theo, tự mình lên kiệu nhỏ.
Chung Uyển dựa vào thành kiệu, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bảy năm, thiếu niên tài tình phong lưu năm đó giờ đã thành nhân vật đoạn tụ được biên trong thoại bản.
Nào ai thấy được trước chuyện này.
Cơ thể Chung Uyển lúc nóng lúc lạnh, lúc cứ như ngủ rồi lại như không ngủ, mơ mơ màng màng, thấy một giấc mộng.
Trong mộng người nọ chỉ hơn mười tuổi, không thích nói chuyện, ngồi ở cửa sổ lẳng lặng mà viết chữ, ngoài cửa sổ có cây đào đã nở, rơi vài cánh hoa trên đầu vai hắn.
Kiệu phu nâng y lên, lung lay không biết bao lâu, rốt cuộc cũng hạ kiệu.
Chung Uyển bị chấn động một chút, tỉnh dậy.
Chung Uyển xoa xoa đôi mắt, suy nghĩ xuất thần, người trầm mặc ít lời luôn luôn khuôn phép như thế, sao lại có thể làm ra những chuyện mà Lâm Tư nói?
Chung Uyển bị lạnh nên cả người cứng đờ, khi y đang muốn cố hết sức đứng lên thì rèm kiệu bị vén lên.
Đứng ngoài kiệu, thân hình cao lớn, trên người khoác áo lông cừu màu đen Úc Tử Hựu, mặt vô biểu tình mà vén rèm kiệu lên, gằn từng chữ một nói: “Chung, Quy, Viễn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!