Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu


Chương 22


Editor: Miri

“Quy Viễn, ta tới đây là để làm nhục ngươi, nhưng ngươi phản ứng thế này……lại khiến ta có hơi khó xử.”

—————————————

Phùng quản gia đạt được mục đích rồi thì muốn lui xuống, Úc Xá lại đột nhiên nói: “Đứng lại.”

Trong lòng Phùng quản gia lộp bộp một tiếng, nhưng nét mặt vẫn như thường, khom người nói: “Thế tử có gì phân phó.”

Úc Xá chăm chú nhìn Phùng quản gia, “Chung Uyển bây giờ ngay cả ra ngoài còn hận không thể cách xa Úc Vương phủ mười dặm, y thật sự nói như vậy? Y dám sao?”

Làm sao mà dám.

Tối hôm qua, Phùng quản gia cùng Chung Uyển hàn huyên một hồi lâu, tất cả đều là nói về Úc Xá. Lão đem chuyện nạp thiếp vứt luôn sau đầu, khi trở về biệt viện mới vỗ đùi nhớ ra mình vừa quên mất một chuyện cực kì quan trọng.

Phùng quản gia biết chuyện lão tới Kiềm An Vương phủ sẽ không thể gạt được Úc Xá, hiện tại đành bất lực, chỉ có thể vô căn vô cứ mà nói lung tung.

Lúc đầu Phùng quản gia còn cảm thấy lời lão bịa rất hợp với ngữ khí của Chung Uyển, không ngờ vẫn bị Úc Xá phát hiện ra, lão ổn định tâm thần, hỏi lại: “Không phải Chung thiếu gia cứ không vừa lòng cái gì là nói thẳng ra như thế này sao? Y sao lại không dám?

Úc Xá nghe vậy, trong lòng lại nổi lửa một phen, “Được, hắn gan lắm.”

Phùng quản gia đi theo thở dài: “Thế tử rộng lượng cho y.”

Úc Xá bị chọc tức, suýt nữa quăng ngã luôn chén trà, “Ngươi đi đi.”

Phùng quản gia muốn đi, nhưng thấy bộ dáng của Úc Xá bây giờ thì lại thầm lo lắng cho Chung Uyển, hắn suy đoán tâm tư của Úc Xá, vì an nguy của Chung Uyển mà nói: “Cũng không trách được Chung thiếu gia, y đã hai mươi mấy tuổi, đến giờ vẫn đơn côi chiết bóng. Thánh nhân đều nói, thực sắc tính dã*, lại nói, nhân chi đại dục tồn yên**, y đường đường là một nam tử trưởng thành, trong phòng không có ai mới là kỳ quái.”

*Thực sắc tính dã – Để hưởng thụ sắc đẹp thì phải nếm qua thân mật nam nữ (Mạnh Tử)

**Nhân chi đại dục tồn yên – Tình cảm nam nữ là ham muốn lớn để giúp con người sinh tồn (Khổng Tử).

Úc Xá nghe vậy, lệ khí quanh thân lại dày lên vài phần, hắn ngước mắt, lạnh nhạt nói: “Ý ngươi là ta kỳ quái à?”

Phùng quản gia hận không thể cho mình một cái tát, cái hay không nói, nói cái dở!

Phùng quản gia vội sửa sai, nói: “Không không……Thế tử nhỏ hơn y! Không vội!”

Phùng quản gia đổ dầu vào lửa, hoàn toàn chọc giận Úc Xá, Úc Xá cười lạnh, “Được rồi……Trong phòng y cô đơn quạnh quẽ đúng không? Ta hiểu.”

Phùng quản gia càng nói càng sai, không dám khuyên nữa, ngượng ngùng lui xuống.

Ra khỏi chính sảnh, Phùng quản gia lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, may mà Úc Xá hiện giờ tính tình điên cuồng, lại bị lửa giận công tâm nên đầu óc càng không sáng suốt, mới có thể bị lừa gạt như vậy.

Tiếng đổ vỡ vang lên, không biết Úc Xá đã đập cái gì trong chính sảnh. Phùng quản gia yên tâm, bị chọc giận tới như vậy, chắc Úc Xá sẽ không còn tâm tư mà đi nhảy hồ băng đâu nhỉ?

Phùng quản gia cảm thấy mỹ mãn, vội vàng đi mà quên mất chuyện của mình, lại còn bị dọa mất mật mấy phen sau đó, nên giờ lão cũng quên luôn việc nhờ người đi truyền tin cho Chung Uyển.

Bên trong Kiềm An Vương phủ, Tuyên Thụy cùng Tuyên Từ Tâm ngồi ở noãn các, cùng nhau nhìn một chén dược.

Tuyên Thụy nhìn chằm chằm chén dược này hết chừng nửa nén hương, rốt cuộc cũng bưng lên.

Tuyên Từ Tâm liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu thêu túi tiền cho mình.

Kỳ thật Tuyên Từ Tâm cũng không giỏi may vá, nếu làm một bộ y phục chỉnh tề thì chắc chắn nhìn không nổi, đùa nghịch mấy đồ vật nho nhỏ tinh tế thì lại dễ dàng lòi đuôi. Hai cây hoa mẫu đơn xinh đẹp dưới tay nghề thêu thùa của Tuyên Từ Tâm đều nhìn không ra đâu là lá đâu là hoa.

Áo lông cừu nàng may được một nửa cho Tuyên Thụy đến nay vẫn còn bị nàng ném ở trên giường trong phòng.

Tuyên Thụy bưng dược, cẩn thận nghe nghe, lại buông xuống.

Tuyên Từ Tâm lạnh lùng nói: “Đại ca, có phải dược nguội rồi không? Để muội hâm nóng lại cho huynh nhé?”

“Muội tới đây làm cái gì?” Tuyên Thụy nhíu mày, “Thêu thùa may vá thì làm ở đâu chẳng được?”

“Chờ.” Tuyên Từ Tâm đùa nghịch kim chỉ trong tay, sửa mẫu đơn đã thêu thành lão hổ, thất thần, “Nếu huynh chần chừ tới buổi tối còn chưa uống, muội uống thay huynh.”

Tuyên Thụy bị muội muội đả kích, lại bưng chén dược lên.

Hắn làm như đang thưởng trà mà nếm một chút.

Tuyên Từ Tâm tận lực kiềm chế, không nổi giận.

Tuyên Từ Tâm cúi đầu chọc chọc lão hổ, lần đầu tiên nàng thấy cảm thông cho các vị Hoàng Đế mấy đời, tại sao chỉ vì cái ngọc tỷ kia mà huynh đệ tương tàn, giương cung bạt kiếm.

Đừng nói là ngôi vị hoàng đế, Tuyên Từ Tâm ngẩng đầu nhìn đại ca của mình, thầm nghĩ nếu ta là một nam tử, thì chắc ta đã cùng ngươi đấu một trận để giành cái tước vị quận Vương này.

Thật sự là……không nhịn nổi nữa.

Tuyên Từ Tâm cảm thán vài câu nữ nhi mệnh khổ, tiếp tục thêu lão hổ của nàng.

Qua một hồi lâu, Tuyên Thụy bưng chén dược lên lần thứ ba.

Lại buông xuống.

Tuyên Từ Tâm chết lặng nhìn Tuyên Thụy, thầm nghĩ nếu ngươi và ta đều là hoàng tử, dù hai ta do cùng một mẫu thân sinh ra thì ta khẳng định cũng sẽ không nương tay với ngươi.

Sẽ sớm ném ngươi tới đất phong mà gặm cỏ thay cơm.

Lại qua nửa canh giờ, có vẻ Tuyên Thụy đã hạ quyết tâm, đứng lên, bưng chén dược, tay run run, lại buông xuống.

Tuyên Từ Tâm đem kim chỉ đang thêu phượng hoàng ném xuống, giựt lấy chén dược, ngửa đầu có ý muốn uống, Tuyên Thụy hoảng sợ, nhào lên đoạt chén về khiến dược đổ hết nửa chén.

“Muội làm gì vậy?!” Tuyên Thụy nóng nảy, “Muội được bao tuổi mà có thể uống cái này?!”

Tuyên Từ Tâm cầm lấy khăn lau lau khóe miệng, “Thế thì làm sao bây giờ? Muội muốn hồi Kiềm An, huynh không uống thì chỉ có thể để muội uống.”

Tuyên Từ Tâm ngẩng đầu nhìn Tuyên Thụy, “Huynh chần chừ lâu như vậy không phải muốn để muội uống thay huynh sao?”

“Hỗn trướng!” Tuyên Thụy giận dữ, “Huynh biết huynh nhát gan! Nhưng làm sao huynh có thể hại muội?!”

Tuyên Từ Tâm trong mắt có chút nghi hoặc, Tuyên Thụy bị chọc tức tới mức thở dốc, hắn quở trách Tuyên Từ Tâm thật nặng một hồi, sau đó sai ma ma đưa nàng về phòng.

Tuyên Thụy nhìn nửa chén dược còn sót lại, thở dài, phân phó: “Đi……nấu lại cho ta chén khác, nấu……đặc một chút.”

Một lát sau, hạ nhân đưa chén dược tới, lần này Tuyên Thụy không do dự nữa, thừa dịp còn nóng mà đem chén dược đầy uống xuống.

Ngoại viện, Nghiêm Bình Sơn vỗ vỗ tuyết rơi trên người, đi vào phòng Chung Uyển.

“Uống rồi?” Chung Uyển ngồi cách bình phong hỏi.

Nghiêm Bình Sơn gật đầu: “Uống rồi, bây giờ đã bắt đầu sốt, ta muốn đợi tới lúc Vương gia sốt cao mới đi thỉnh thái y thì mới có vẻ nghiêm trọng.”

“Được rồi.” Chung Uyển nhịn cười, “Có phải là do cãi với tiểu thư không?”

Nghiêm Bình Sơn oán trách nhìn Chung Uyển một cái: “Ngươi kêu tiểu thư qua đó làm cái gì?”

“Để kích động hắn.” Chung Uyển thản nhiên nói, “Nếu ta không trở về Kiềm An, Tuyên Thụy phải tự mình lo liệu công việc của Vương phủ, hắn cần phải từng chút trở nên cứng cỏi lên.”

“Ngươi thật sự không định quay về?” Nghiêm Bình Sơn muốn nói lại thôi, “Không phải ngươi muốn nạp tiểu thiếp à? Ngày hôm qua người tới tìm ngươi……có phải là quản gia tâm phúc của Úc tiểu Vương gia không?”

Chung Uyển gật gật đầu.

“Nếu lần này có thể thuận lợi hồi Kiềm An, chúng ta sẽ không còn gì phải lo lắng, rốt cuộc có thể yên ổn mà sống.” Nghiêm Bình Sơn không đành lòng nói, “Chính ngươi tốn bao nhiêu tâm huyết mới đổi được ngày này, giờ lại muốn bỏ cuộc sống sung sướng, hà tất gì phải làm vậy?”

Chung Uyển cười nhạt, “Ngươi cứ cho rằng ta mệnh tiện, không được một ngày sung sướng đi.”

Nghiêm Bình Sơn vội la lên: “Lại nói bậy cái gì?!”

“Không phải nói bậy.” Chung Uyển thình lình nói, “Ngươi biết……thư phòng của Sử Kim, Sử lão thái phó gọi là gì không?”

Nghiêm Bình Sơn sửng sốt một chút, không hiểu vì sao Chung Uyển lại đột nhiên nói tới cái này, “Gọi là gì?”

Chung Uyển nói, “Tứ Vi Đường.”*

*Bốn chữ “vì”, nôm na là bốn cách làm người.

“Năm đó, ta lần đầu tới phủ thái phó, nhìn tấm biển phía trên cửa thư phòng, cảm xúc dâng trào trong ngực. Ta cảm thấy ba chữ này thật sự rất hay.” Trong mắt Chung Uyển mang ý cười, “Bốn chữ vì: tâm vì trời đất, mạng vì bá tánh, học vì hướng đạo thánh hiền, cả đời vì giang sơn thái bình.”

“Lúc còn thiếu niên không hiểu chuyện, tâm cao khí ngạo, cảm thấy mấy việc nhỏ nhặt đều không đáng để tâm tới, chỉ có bốn điều này khiến ta cảm thấy đáng để mình hao tâm tổn sức, cảm thấy tương lai nhất định phải được phong hầu bái tướng, thế mới không uổng phí công sức tìm đường trả thù này, nhưng sau này thì……”

“Quên con mẹ nó đi!” Chung Uyển mặt vô biểu tình nói, “Có thể chăm sóc bản thân mình cùng mấy miệng ăn trong nhà, để tất cả đều sống sót đã không dễ chút nào rồi, ta làm gì có năng lực để làm mấy chuyện kia, thái phó đề cao ta quá rồi.”

Nghiêm Bình Sơn vội la lên: “Ngươi nếu thấy tiếc cho mạng của mình thì nên cùng chúng ta……”

“Nghiêm thúc.” Chung Uyển đánh gãy Nghiêm Bình Sơn, bất đắc dĩ cười, “Nhưng người ta không bỏ xuống được không chỉ nằm trong phủ này.”

Nghiêm Bình Sơn cứng lại, nhẹ giọng nói: “Ngươi đối với Úc tiểu Vương gia……”

“Chuyện cũ không cần nhắc lại.” Chung Uyển tự rót cho mình một chén trà nhỏ, thổn thức, “Ta không muốn khóc.”

Nghiêm Bình Sơn: “……”

Trong lòng Nghiêm Bình Sơn một trận chua xót nhưng cũng thấy buồn cười quá đỗi, hắn suy nghĩ một chút, nói: “Chỉ là……không ai có thể nói trước tương lai”

Chung Uyển gật đầu: “Sinh tử có mệnh, đều là ta tự chọn cho mình.”

Lúc mới tới kinh thành, Chung Uyển xác thật là không có ý muốn lưu lại, nhưng nhớ lại lời của Phùng quản gia, Chung Uyển cảm thấy bên này có thể sẽ cần phải dùng đến y.

Giờ đã biết tính mạng Úc Xá lúc nào cũng ngàn cân treo sợi tóc, Chung Uyển làm sao đi được đây?

“Được rồi, trong phủ đã có ta chiếu ứng, ngươi cứ yên tâm.” Nghiêm Bình Sơn trấn an Chung Uyển nói, “Vương gia nhát gan không hẳn là chuyện xấu. Miễn hắn gánh vác ổn thỏa, tương lai thú một Vương phi có khả năng lo liệu việc nhà là được, chỉ có tiểu thư……”

Chung Uyển nói: “Không cần ép uổng hôn sự của nàng, phải nghe theo ý nàng, không chiêu được tiểu nữ tế thì thôi, cứ nuôi nàng trong phủ, miễn cho nàng có cái tính tình này lại phải tới nhà người khác chịu ủy khuất.”

Nghiêm Bình Sơn cười khổ gật đầu: “Vâng.”

Đang nói chuyện, người hầu hạ Tuyên Thụy lại tới, nói là Tuyên Thụy không biết sao lại sốt cao, bắt đầu nói sảng. Chung Uyển lập tức sai người đi thỉnh thái y, lại làm tôi tớ hoảng loạn một chút, muốn cho tất cả bá tánh trong kinh biết Tuyên Thụy sắp không xong rồi.

Tôi tớ đi ra rồi, Nghiêm Bình Sơn đứng dậy buông rèm cửa xuống, không cho gió lạnh thổi vào.

“Vậy ngươi tính thế nào?” Nghiêm Bình Sơn hỏi tiếp nói, “Đầu tiên ngươi muốn hàn gắn quan hệ lại với Úc tiểu Vương gia sao? Hàn gắn bằng cách nào? Cần ta giúp đỡ không?”

“Không, chuyện này chỉ một mình ta làm được thôi.” Chung Uyển thật ra cũng đang rất đau đầu, “Cả hai nháo thành thế này vốn cũng đã hơi xấu hổ, tính tình của hắn lại thay đổi rất nhiều……Trước hết ta muốn hòa hoãn một chút, từ từ lấy lòng hắn.”

Nghiêm Bình Sơn không hiểu gì: “Từ từ lấy lòng bằng cách nào?”

Chung Uyển cũng chưa biết cách nào, y nghĩ nghĩ, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó: “Bên Kiềm An vài ngày trước đó có đưa tới không ít thổ sản, đều đã tặng hết rồi?”

“Hết rồi” Nghiêm Bình Sơn nói, “Phần lớn đều đã đưa vào cung, còn biếu tặng một chút qua phủ lão tông thân, chỉ còn thừa một ít.”

“Lấy một chút lá trà gì đó đi.” Chung Uyển nói: “Lấy danh nghĩa của ta mà tặng cho Úc Vương phủ.”

Nghiêm Bình Sơn gật đầu, Chung Uyển lại dặn dò: “Đừng đưa sai chỗ, phải đưa tới biệt viện của Úc Vương phủ.”

Nghiêm Bình Sơn đáp ứng: “Hiểu hiểu, hôm nay trời lạnh, ngươi đừng ra khỏi phòng, cứ để ta lo liệu.”

Nghiêm Bình Sơn dứt lời liền đi, Chung Uyển lo sợ, hy vọng đồ vật y tặng sẽ không bị Úc Xá vứt ra ngoài.

Nghiêm Bình Sơn ra khỏi viện của Chung Uyển liền đi thẳng đến kho chứa, vòng trái vòng phải xem xét một hồi, kêu tiểu quản sự tới, nhíu mày hỏi: “Mấy bao trà mao tiêm còn dư đâu rồi?”

Tiểu quản sự nghĩ không ra: “Còn dư? Không phải ngài nói cái đó không để tặng người, mà là đưa đến cho mấy chủ tử sao? Chung thiếu gia thích nhất là trà mao tiêm, ngài ấy đã uống hơn một nửa.”

Nghiêm Bình Sơn lúc này mới nhớ ra: “Phải rồi, vậy còn mấy vò rượu đâu? Đều là từ Kiềm An mang tới, đâu hết rồi?”

“Trù bếp bên kia muốn chúng……” Tiểu quản sự đúng sự thật nói, “Hôm trước nói phải làm gà hấp rượu nên có bao nhiêu đều cầm đi hết, dùng một nửa, dư lại một nửa thì tiểu thư lại kêu người nấu ngỗng ướp rượu.”

Nghiêm Bình Sơn bất đắc dĩ, “Vậy giờ còn dư cái gì?!”

Tiểu quản sự lắc đầu: “Không còn gì cả.”

Nghiêm Bình Sơn nổi nóng, tiểu quản sự vội nói: “Có có có……Còn mười con gà nuôi ở Kiềm An đem tới đây, vẫn sống, bây giờ đang nuôi ở dưới bếp!”

“Láo xược!” Nghiêm Bình Sơn nhíu mày, “Đem tặng mấy con gà sống, đập cánh phạch phạch, còn ra thể thống gì!”

Tiểu quản sự bị dọa đến nỗi không dám nói tiếp nữa.

“Thôi.” Nghiêm Bình Sơn bất đắc dĩ nói, “Ngươi dẫn ta đi xem.”

Hai người đi xem gà quê, Nghiêm Bình Sơn cong eo nhìn lồng nhốt mười con gà mái bị lạnh đến phát run, không vừa lòng lắm, “Sợ hãi rụt rè, lông cũng rớt nhiều, không đẹp chút nào!”

“Đúng là hơi khó coi……” Tiểu quản sự gãi gãi sau cổ, “Vậy tặng trứng gà đi! Mấy con gà này của chúng ta giãy giụa khó coi, nhưng trứng chúng đẻ là thượng phẩm a! Cũng còn rất mới! Lau khô mấy quả trứng kĩ càng, đặt vào giỏ tre nhỏ, phủ lụa hồng lên, ai da……cực kì đẹp mắt!”

Nghiêm Bình Sơn suy nghĩ một chút, thế này thì quả thật tốt hơn là tặng mấy con gà rụng lông, do dự mà gật đầu: “Được, mấy quả trứng cũng coi như đã là thổ sản Kiềm An, vậy ngươi lập tức thu thập, sai người chuẩn bị tốt để đưa đến Úc Vương phủ đi.”

Tiểu quản sự vội vàng tung tăng chạy đi.

Hai canh giờ sau, Úc Xá vốn đã bớt giận, bây giờ nhìn một giỏ trứng gà phủ lụa hồng trông cực kì hoan thiên hỉ địa, sắc mặt liền thay đổi.

Phùng quản gia đứng ở một bên, bộ dạng khiếp sợ.

“Ta nghe nói……” Úc Xá ráng áp cơn giận xuống mà bình tĩnh, “Dân thường khi tặng người khác trứng gà đỏ, tức là có ý thông báo trong nhà có hỉ sự, sinh hài tử, đúng không?”

Phùng quản gia dè dặt đáp: “Hình như là vậy.”

“Y làm thế là có ý gì?” trán Úc Xá nhíu lại, dần dần tức giận, “Là muốn khiêu khích ta, báo cho ta biết y muốn nạp thiếp, muốn sinh nhi tử?”

“Không không không……” Phùng quản gia vội nói, “Chung thiếu gia nhất định không ý này! Y không dám đâu!”

“Y có gì mà không dám!” trong lòng Úc Xá dâng lên lửa giận cuồn cuộn, bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu sạch toàn bộ phủ đệ, “Muốn thú Khoa Phụ, còn tặng ta trứng gà đỏ của y và Khoa Phụ……Còn cái gì mà Chung Quy Viễn không dám làm nữa?!”

Đầu Phùng quản gia đập bình bịch như trống bỏi, hắn cũng rất muốn đập Chung Uyển một trận, lúc trước không phải đã bàn tốt rồi sao? Chuyện này cứ từ từ mà làm, giờ y đang giở trò gì thế này!?

Phùng quản gia tận lực khuyên: “Không không không, nhất định là có hiểu lầm.”

“Hắn tiêu rồi……” Úc Xá bị chọc tức tới đỏ mắt, “Kiềm An Vương phủ tiêu rồi, toàn bộ quận Kiềm An, tất cả đều tiêu rồi……”

Phùng quản gia vẻ mặt đau khổ: “Thế tử!”

“Giờ nào rồi?” Úc Xá nhìn ra bên ngoài, “Chuẩn bị xe!”

“Đừng đừng đừng……” Phùng quản gia vội khuyên nhủ, “Sắp tới giờ Hợi rồi, đã nửa đêm, cửa nẻo ngoài ngõ đều đã đóng! Bây giờ đi ra ngoài lại phạm vào lệnh cấm đi lại ban đêm, bên ngoài nước đóng thành băng, tuyết còn đang rơi, đi không được đâu, ngày mai……ngày mai rồi tính.”

Úc Xá làm sao mà chịu nghe, cuối cùng vẫn là Phùng quản gia nài ép lôi kéo Úc Xá, ngăn cản hắn.

Úc Xá lửa giận công tâm, uống hết hai cân trà lài mới miễn cưỡng ngủ được.

Cùng lúc đó tại Kiềm An Vương phủ, Chung Uyển sau khi thăm Tuyên Thụy, y liền trở về viện của mình, uống một ngụm trà nóng. Y nhìn mặt nước tĩnh lặng trong chén trà mà xuất thần, đột nhiên cười một cái.

Bây giờ có lẽ Úc Xá đang uống cùng một loại trà với y chăng?

Chung Uyển vừa lo lắng, lại vừa hồi hộp.

Đã nhiều năm y không có cảm giác này.

Chung Uyển nhớ rõ Úc Xá thích uống trà, hôm nay lúc hắn nhận được mấy lá trà đó, không biết hắn sẽ nghĩ thế nào.

Mặc kệ hắn nghĩ gì, quan hệ giữa hai người có lẽ đã hòa hoãn được một ít rồi đi?

Tuy không thể xóa bỏ toàn bộ quá khứ, nhưng lần sau gặp mặt, thấy được nét mặt muốn lấy lòng của y, chắc thần sắc Úc Xá ít nhất sẽ không còn nghiêm nghị lạnh lùng như vậy nữa?

Chung Uyển bỗng nhớ lại vài lần hai người gặp mặt, tim lại đập nhanh một chút. Úc Tử Hựu ôn nhu hữu lễ ngày xưa, bây giờ đã thay đổi quá nhiều.

Chung Uyển buông chén trà, nằm xuống.

Sáng sớm hôm sau, Chung Uyển ra tay kiên quyết, lại sai người đưa cho Tuyên Thụy một liều dược.

Lần này Tuyên Thụy không còn do dự, miệng hắn bây giờ đã khô nóng, biết rõ là độc dược cũng nhận lấy mà uống, không đến nửa canh giờ, Tuyên Thụy lại sốt nặng hơn. Hắn nôn không sót một miếng đồ ăn vừa cho vào bụng, mặt như giấy vàng, thở hổn hển. Tuyên Du không biết gì, lại thấy Tuyên Thụy như vậy, bị dọa đến ngốc, Tuyên Từ Tâm cầm cái khăn lau lau khóe mắt, thấp giọng nói, “Không sao hết, còn có tỷ tỷ mà.”

Tuyên Từ Tâm nói chưa dứt câu, Tuyên Du đã chạy tới trước giường của Tuyên Thụy mà khóc rống lên thảm thiết. Tuyên Từ Tâm đứng bên cạnh nhìn hắn khóc, nhớ tới phụ mẫu mất sớm, cũng chảy theo vài giọt nước mắt. Kiềm An Vương phủ trên dưới nhất thời mang đầy vẻ gió thảm mưa sầu, không thể thảm thương hơn.

Chung Uyển lại sai người đi thỉnh thái y, lần này rốt cuộc đã kinh động tới trong cung. Sùng An Đế nghe chuyện liền phái hai thái y tới chỗ bọn họ, thưởng không ít đồ bồi bổ.

Sùng An Đế đã lên tiếng hỏi, tất nhiên các tông thân khác cũng bắt đầu đến thăm. Buổi trưa vừa đến, người thăm cũng nối liền không dứt. Thời tiết thật sự quá lạnh, Nghiêm Bình Sơn sợ Chung Uyển lại tái bệnh, không để y ra cửa nghênh đón, tự mình tiếp đãi khách.

Xe ngựa của Úc Vương phủ cũng tới rồi.

Nghiêm Bình Sơn hoảng sợ: “Người của Úc Vương phủ cũng tới? Ai tới? Úc Vương gia phái người tới?”

“Hình như không phải.” người gác cửa cũng bị tầng mây mù dày đặc bao phủ đầu óc, “Nếu là phái quản sự của phủ tới tặng đồ, thì cũng không cần phải dọn đường như vậy chứ? Lại có cả gia tướng tới trước để thông báo……Quản sự Úc Vương phủ ra ngoài cũng uy vũ như thế sao?”

Nghiêm Bình Sơn cả giận nói: “Còn ở đây nói nhảm! Rõ ràng là Úc tiểu Vương gia tới! Người đến chỗ nào rồi?”

Người gác cửa bị dọa đến chết khiếp: “Đến đến đến đến…… Lúc này chắc đã đến đây rồi!”

Nghiêm Bình Sơn không kịp tìm người đi báo Chung Uyển, Úc Xá tới lại không thể không ai đón, hắn căng da đầu, chạy đi nghênh đón trước.

Chung Uyển dậy sớm bởi vì phải đi qua nhìn Tuyên Thụy một cái, lại bị Nghiêm Bình Sơn giáo huấn cho một trận, y không dám lại ra ngoài, đành ở trong phòng có để chậu than mà đọc sách giết thời gian.

Bên ngoài truyền đến vài tiếng bước chân ồn ào, Chung Uyển cũng không ngẩng đầu lên. Hôm nay không ít người tới phủ, y đoán chắc là Nghiêm Bình Sơn lo liệu không xuể, sai người thu lễ trước rồi đưa tới đặt ở viện của y.

Có người gõ cửa hai cái, Chung Uyển ngẩng đầu, “Nghiêm thúc? Vào đi……cửa không đóng.”

Cửa bị người đẩy ra, Chung Uyển ngẩng đầu.

Úc Xá mang theo một thân hàn ý, trong mắt lại mang theo hỏa khí, bình tĩnh nhìn Chung Uyển.

Chung Uyển ngẩn ra, nào biết bản thân đầu tiên là bị Phùng quản gia bán đi sạch sẽ, sau đó còn bị Nghiêm Bình Sơn hãm hại tàn nhẫn. Y không biết Úc Xá tới đây bằng cách nào, nhất thời ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn.

Úc Xá không nói một lời, lạnh lùng nhìn Chung Uyển, tận lực áp chế lửa giận.

Nghiêm Bình Sơn từ bên ngoài vội vàng đuổi theo tới, ở ngoài cửa hổn hển nói: “Tiểu, tiểu Vương gia…Đây không phải viện của Vương gia chúng ta! Ngài……”

Úc Xá hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt như cũ nhìn Chung Uyển, trầm giọng nói: “Ta lần đầu tới, không biết đường.”

“Không, không sao.”

Úc Xá vừa xuống xe là hướng thẳng đến bên này, Nghiêm Bình Sơn ở phía sau đuổi theo chạy tới đổ đầy mồ hôi, hắn ở ngoài cửa khom người nói, “Ngài, ngài đi theo ta.”

Úc Xá nhìn Chung Uyển thật sâu, xoay người.

Không đợi Nghiêm Bình Sơn thở ra một hơi, Úc Xá đã ở trong phòng đóng sập cửa lại, giơ tay cài chốt cửa cái cụp.

Bên ngoài, một đống tôi tớ bị nhốt ở ngoài cửa, ngơ ngẩn nhìn nhau.

Trong phòng, Chung Uyển: “……”

Chung Uyển nhìn sắc mặt Úc Xá, sao y cảm thấy cái biểu tình này dù ngắm cỡ nào cũng không thể dùng từ “thân thiện” để tả.

Chung Uyển tự ngẫm lại, mình gần đây lại làm cái gì sao?

Rõ ràng không có nha!

Lần trước gặp mặt, Úc Xá bảo y cút, y liền ngoan ngoãn mà cút ngay. Ngày hôm qua, y còn sai người tặng lá trà. Tặng đồ mà còn khiến người ta nổi giận tới vậy hả?

Quanh thân Úc Xá như có lửa đốt phừng phừng, vậy mà khóe miệng lại còn ẩn ẩn ý cười, Chung Uyển bản năng cảm thấy không ổn, có một số việc……tựa hồ không giống như bản thân mong muốn.

Chung Uyển một bên nhanh chóng nhớ lại xem mình gần đây nhất đã làm cái chuyện đại nghịch bất đạo nào mà Úc Xá bị chọc tới mức nổi nóng như vậy, một bên lại theo bản năng mà lùi một bước, “Thỉnh an….Úc tiểu Vương gia.”

Úc Xá nhìn xung quanh phòng một vòng, “Khoa Phụ cùng nhi tử của ngươi đâu?”

Trong đầu Chung Uyển trống rỗng.

Cái gì Khoa Phụ? Cái gì nhi tử?

Úc Xá thấy Chung Uyển không phủ nhận, cười, “Ngươi còn muốn cho thiên hạ biết phủ ta bạc tình bạc nghĩa?”

Chung Uyển càng mờ mịt.

Ai bạc nghĩa?

Chung Uyển nhớ tới lời Phùng quản gia nói, Úc Xá khi điên lên sẽ không nói đạo lý. Y đoán chắc hắn lại phát bệnh, không dám chọc giận hắn, mơ hồ nói: “Phải……Đúng vậy.”

Úc Xá giận cực, nhưng biểu tình lại càng thêm dửng dưng, hắn cởi bỏ dây lưng của áo choàng, đem áo choàng dày nặng ném sang một bên, “Ngươi không phủ nhận thì tốt rồi.”

Chung Uyển thầm nghĩ tiêu rồi tiêu rồi, Úc Xá đây là thật sự điên rồi.

Chung Uyển nghiêng người muốn trốn ra ngoài, Úc Xá lại một phen nắm lấy cổ tay Chung Uyển, kéo người đến trước ngực.

“Ngươi……” Chung Uyển tận lực ổn định tâm thần, ôm một đường hy vọng, lắp bắp hỏi: “Có phải ngươi lại xem cái thoại bản cổ quái nào không? Sinh……Sinh hài tử?”

Úc Xá nghe vậy, trong mắt lại hiện lên một mạt u quang, thanh âm thấp xuống, “Nghe nói ngươi cảm thấy trong phòng quạnh quẽ?”

Chung Uyển ngây người một chút, thẹn quá hóa giận: “Ngươi tự trọng một chút!”

Úc Xá cười lạnh: “Trong hai ta ai mới là người không tự trọng? Ngươi không phải thấy quạnh quẽ sao……Ta tới ngủ cùng ngươi.”

Úc Xá dán Chung Uyển rất gần, lúc nói chuyện hơi thở đều sẽ quét ngang lỗ tai Chung Uyển, Chung Uyển cắn răng, “Úc tiểu Vương gia xông vào nhà một nam tử trưởng thành như vậy, lại cởi y phục mà nhào vào ngực người họ……A, may mà ngươi không phải là cô nương, nếu ngươi là cô nương thì ta đã phải thú ngươi rồi.”

“Ngươi nhìn cho kĩ.” Úc Xá lôi kéo Chung Uyển, hơi hơi nâng cánh tay của y lên, cưỡng bách Chung Uyển dán vào ngực hắn, “Hiện tại là ai đang nhào vào ngực ai? Ngươi nếu là một cô nương, đừng nói thú, ta sợ là đã làm ngươi có thai luôn đi?”

Chung Uyển chán nản, hắn muốn chống đẩy nhưng ngược lại còn bị Úc Xá trói chặt tay, Úc Xá gắt gao nhìn chằm chằm Chung Uyển, nụ cười đầy ẩn ý, thấp giọng hỏi: “Ngươi…..mang thai được sao?”

Chung Uyển cố gắng giãy giụa thoát ra khỏi Úc Xá, đột nhiên, Úc Xá ngẩn ra một chút.

Hắn nãy giờ dính sát vào Chung Uyển, nên y có cái gì biến hóa hắn đều cảm nhận được ngay.

Lỗ tai Chung Uyển bỗng nhiên đỏ ửng.

Úc Xá dường như phát giác ra cái gì, sắc mặt thay đổi.

Chung Uyển hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Này là cái chuyện chó má gì?!

“……” Úc Xá vẫn không chịu buông Chung Uyển ra, lúc đầu hắn còn theo bản năng không nghiêng đầu nhìn Chung Uyển, miễn cho hắn không kiềm chế được, nhưng trong miệng vẫn là nói, “Quy Viễn, ta tới đây là để làm nhục ngươi, nhưng ngươi phản ứng thế này……lại khiến ta có hơi khó xử.”

Lời editor:

╮(╯∀╰)╭ Cương rồi ╮(╯∀╰)╭╮(╯∀╰)╭

Chương này dài ghê…..ᕕ( ͡° ͜ʖ ͡°)ᕗ

Lâu lâu bạn thấy Úc Xá gọi Uyển là “hắn” thì tức là bản đang giận đó ╮(╯∀╰)╭

Còn không thì vài lúc thấy từ hắn hợp hơn hoy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN