Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu


Chương 48


Editor: Miri

——————————————

Bên này, Chung Uyển đã hồi phủ.

Chung Uyển trở về viện, đã thấy Lâm Tư đang ngồi trong phòng y.

Lâm Tư một thân phong trần mệt mỏi, tựa hồ cũng là vừa từ bên ngoài trở về. Chung Uyển đóng cửa lại, ngạc nhiên nói: “Ngươi vừa mới đi đâu về?”

Trong mắt Lâm Tư mang theo tơ máu, hẳn là một đêm không ngủ. Hắn khoa tay múa chân: Thay chủ nhân đi ra ngoài thành tìm Thang Minh, giúp hắn truyền tin cho ngươi.

Chung Uyển bật cười: “Vậy cũng không cần suốt đêm chạy đi, không tới nỗi gấp như vậy. Đưa tin cho ta rồi ngươi đi nghỉ ngơi trước đi….À phải rồi.”

Chung Uyển tiếp nhận tin Lâm Tư đưa cho y, trong mắt mang theo một chút ý cười chế nhạo, “Ngày hôm qua, sau khi Tuyên Cảnh tới phủ chúng ta tìm không ra ngươi, hắn liền đánh tới phủ Úc tiểu vương gia, cùng Úc Xá náo loạn một trận, còn nói là Úc Xá đã bắt nhốt ngươi.”

Mắt Lâm Tư sáng lên, sau đó lại tối sầm, hắn xua xua tay, khoa tay múa chân: Suốt đêm qua ta ra khỏi thành truyền tin cho chủ tử ngươi là vì muốn trốn hắn.

Chung Uyển có tâm muốn giúp Lâm Tư, có điều về loại chuyện này thì chính y còn đang không biết giải quyết ra sao, gỡ càng rối hơn. Y không biết nên an ủi Lâm Tư thế nào, chỉ có thể nói: “Ta khuyên ngươi một câu.”

Lâm Tư nhìn Chung Uyển.

“Đừng bởi vì trong lòng nhất thời luẩn quẩn mà cố tình chậm chạp kéo dài thời gian.” Chung Uyển mỉm cười, “Cả đời người, nào có được bao nhiêu cái bảy năm.”

Lâm Tư im lặng, hắn đến gần hai bước, khoa tay múa chân: Không nói chuyện này nữa, chủ tử xem tin trước đi, ta còn có chuyện nói.

Chung Uyển mở phong thư ra.

Thư của Thang Minh nói, lão ở trong cung còn người có thể sử dụng, là một lão thái giám, lúc trẻ có làm một hai việc nhỏ nhặt cho Úc Mộ Thành Úc vương gia. Hiện giờ tuổi tác hắn đã lớn, cũng sớm không còn được Úc vương gia nể trọng, chỉ là hắn chưa từng nhúng tay vào chuyện đại sự nào nên mới được bảo toàn mạng sống.Tuổi đã cao lại cũng không có quyền lực gì, chỉ thắng nhờ sống được lâu, ở trong cung còn có chút giao tình với người khác, người này có thể sở dụng bởi Chung Uyển.

Chung Uyển đọc nhanh như gió, xem xong liền thiêu ngay.

Chung Uyển nhìn ngọn lửa phừng lên, như đang suy tư gì.

Không biết vì sao, cái lão Thang Minh luôn đem lại cho y cảm giác có chút không đúng.

Y cũng cảm thấy rất kỳ quái, Thang Minh rõ ràng là người Sử lão thái phó để lại cho y, cũng là môn sinh của Sử lão thái phó, nhưng Chung Uyển lại không dám hoàn toàn tín nhiệm lão.

Chung Uyển nhìn về phía Lâm Tư: “Còn đứng làm cái gì? Ngồi xuống……ngươi muốn nói gì với ta?”

Lâm Tư ngồi xuống, cau mày, dùng thủ ngữ với Chung Uyển.

Lâm Tư hai lần thay Chung Uyển đi tìm Thang Minh, lần đầu còn sợ Thang Minh sẽ không tin mình, nên đã chuẩn bị sẵn một bụng lý do thoái thác. Hắn không ngờ Thang Minh gặp Lâm Tư thì vẫn dùng bộ dáng ôn hòa nghênh đón, cùng Lâm Tư uống trà nói chuyện phiếm. Thậm chí hắn còn biết một chút ngôn ngữ của người câm.

Lần đó Lâm Tư sốt ruột trở về thành, nên chỉ khoa tay múa chân nói vài câu, nói về mục đích trao đổi thư từ với Thang Minh xong rồi liền trở về thành. Hôm qua bởi vì sợ trở về đụng phải người của Tuyên Cảnh, Lâm Tư cố tình kéo dài thời gian, làm cho Thang Minh thuận thế cùng Lâm Tư nói chuyện một hồi lâu.

Thang Minh không nhanh không chậm hủy đi tin, lại không sốt ruột đọc, cười nhẹ nhànghỏi trước một câu: “Tiểu huynh đệ, trước kia ngươi cũng là người của Chung phủ đúng không?”

Lâm Tư gật đầu, khoa tay múa chân: Ta là hài tử của bà vú trông nom chủ tử.

Thang Minh cười gật đầu: “Ta nhớ rõ, năm đó Ninh vương gia hao tâm tổn lực, đi tìm ngươi và Quy Viễn đem về.”

Lâm Tư khoa tay múa chân: Vương gia ngày đó chỉ tìm được chủ nhân, là chủ tử nhiều lần nói với Vương gia, Vương gia mới biết là còn có ta đang bên ngoài, mới đi tìm ta đem về.

Thang Minh như đang khắc sâu trong lòng, than thở: “Hóa ra Quy Viễn từ nhỏ đã như vậy, chỉ cần là người đứng bên cạnh y, y đều phải bảo hộ.”

Lâm Tư gật đầu.

Thang Minh xem tin của Chung Uyển xong liền thiêu cháy, suy nghĩ một lát, sau lại lấy giấy bút tới. Lâm Tư cố ý quay người đi ra ngoài cửa đứng, cũng không tò mò.

Ước chừng tốn khoảng một nén nhang Thang Minh phơi khô vài tờ giấy viết thư, xếp gọn lại cất vào phong bì, cũng không dùng sáp để niêm phong, tùy ý đóng hờ rồi đưa cho Lâm Tư.

Lâm Tư tiếp nhận thư xong liền cất vào trong lòng ngực, muốn cáo từ, nhưng Thang Minh vội nói: “Không cần gấp, tiểu huynh đệ nghe ta một lời.”

Lâm Tư gật đầu nghe.

Thang Minh thở dài, “Có chút lời……ta đã muốn nói với Quy Viễn lần trước, nhưng lại sợ tăng thêm phiền não cho y. Mấy ngày nay ta cân nhắc hết mấy phen, đến bây giờ còn không biết có nên nói hay không.”

Lâm Tư nhíu mày, khoa tay múa chân: Vậy thỉnh đại nhân chỉ dạy cho y.

“Không cần xa lạ với ta như vậy.” Thang Minh đau lòng than thở, “Quy Viễn không tín nhiệm ta, mấy ngày qua chắc cũng đã đem xuất thân của ta tra xét tường tận, vậy chắc ngươi cũng đã biết ngoại gia của ta là Chung phủ.”

Lâm Tư cứng họng, khoa tay múa chân: Ta không biết.

Thang Minh nhìn kỹ thần sắc Lâm Tư, nhất thời không phân biệt ra Lâm Tư có phải đang giả vờ hay không, hắn lắc đầu cười, “Chung phủ nếu không xảy ra việc gì……thì chắc ngươi và Quy Viễn đã sớm quen biết ta, thôi, không nhắc tới chuyện này.”

Thang Minh dẫn Lâm Tư trở về phòng mình, một lần nữa rót trà, “Lòng ta bị cọc án này đè nặng, cứ đắn đo không biết nên nói rõ chi gian khúc mắc này hay không, cơ hồ đã thành tật. Bây giờ gặp ngươi, thôi coi như lão già ta nói vài câu đùa giỡn. Ta nói cho ngươi, tự ngươi cân nhắc.”

Lâm Tư nhíu mày, khoa tay múa chân: Ta chỉ là nô tài của chủ tử, không quan tâm chuyện khác.

Thang Minh ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lâm Tư một cái, cười hỏi: “Ngươi chỉ là nô tài? Thôi, coi như ta đang lẩm bẩm một mình, ta muốn hỏi Quy Viễn một chút, y bây giờ đang tiếp tay làm việc xấu, hao tâm tổn sức giúp Úc tiểu vương gia như thế, là muốn đạt được cái gì.”

Lâm Tư khoa tay múa chân: Tất nhiên là muốn cứu Úc tiểu vương gia.

Thang Minh lại hỏi: “Cứu thế nào? Quy Viễn tâm tư thông thấu, lần trước hắn nghe ta kể chuyện trước kia, chắc lúc sau cũng đã rõ ràng mọi chuyện. Úc tiểu vương gia từ khi sinh ra đã là quân cờ trong tay kẻ khác, có thể sống đến bây giờ chỉ là bởi vì hắn còn hữu dụng đối với tất cả mọi người. Nếu hắn muốn sống lâu trăm tuổi thì chỉ có một đường ra duy nhất, chính là……”

Thang Minh nhìn về phía Lâm Tư: “Lâm Tư……Mấy năm nay ngươi được Tứ hoàng tử che chở đúng không?”

Lâm Tư không ngờ Thang Minh lại đột nhiên hỏi chuyện của mình, hắn đề phòng nhìn Thang Minh, cũng không trả lời.

Thang Minh thở dài: “Tương lai nếu Úc tiểu vương gia kế vị, Tứ hoàng tử sẽ thế nào? Hai vị này tựa hồ đã sớm xung khắc như nước với lửa rồi đi? Mấy năm nay, vô số người đã hãm hại Úc tiểu vương gia, ngươi đừng nói với ta là Tứ hoàng tử không hề nhúng tay vào dù chỉ một phần.”

Trong mắt Lâm Tư khẽ động.

Thang Minh thở dài: “Đúng thế, ta biết Quy Viễn và Tứ hoàng tử có chút cựu hữu chi giao, tương lai tất sẽ vì tình nghĩa xưa mà lo chu toàn cho Tứ hoàng tử. Nhưng Tứ hoàng tử thật sự chống đỡ được sao? Úc tiểu vương gia là tư sinh tử của Hoàng Thượng, nếu hắn kế vị, chẳng lẽ lại chịu để yên cho mấy kháng tử danh chính ngôn thuận này? Ta cân nhắc tới lui, cảm thấy đây vẫn là một nước tử kì*, nếu lại có người có thể……”

*tử kì: nước cờ chết.

Lâm Tư giả vờ hoảng hốt: Ngươi biết Úc tiểu vương gia là nhi tử Hoàng Thượng?

Thang Minh so với Lâm Tư còn có phần kinh hãi hơn: “Ta đã kể hết cho Quy Viễn, y không nói với ngươi?”

Thang Minh lập tức ho khan, run như cầy sấy, Lâm Tư vội tiến lên vỗ vỗ cho lão, Thang Minh thở hổn hển nửa ngày, thở dài: “Ta phạm sai lầm lớn rồi! Ngươi……”

Con ngươi Lâm Tư hơi hơi khẽ động, giơ tay ở trên bàn viết: Ta giả vờ không biết là được.

Thang Minh hối hận không thôi, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, gật đầu tiễn Lâm Tư đi.

Lâm Tư khoa tay múa chân: Chuyện là vậy đấy, hoặc là tại ta đa tâm xuyên tạc hảo ý của lão, hoặc là……

Chung Uyển nói: “Hoặc là Thang Minh cố ý, muốn chôn một cây châm giữa chúng ta.”

Chung Uyển nhìn về phía Lâm Tư, không cần nói một lời thừa thãi nào. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dù bây giờ có bị ai bày mưu ly gián, cũng sẽ không nghi ngờ tính kế nhau.

“Thang Minh nói nghe rất chu toàn, nếu là ấn lẽ thường bảo ngươi đừng nói cho ta này kia, trong lòng ngươi cũng sẽ sinh cảnh giác. Lão có thể thừa dịp hư mà vào, vươn tay cắm tại chỗ Tuyên Cảnh một cái cọc, vậy là lập tức có một người thân trong phủ Tứ hoàng tử.” Chung Uyển nhàn nhạt nói, “Dù ngươi có nói với ta……thì cũng có thể biện bạch là lão đang lo lắng cho tương lai chúng ta không được lưỡng toàn.”

Lâm Tư hỏi Chung Uyển, trong mắt hiện lên một mạt sát ý: Phải xử lý lão sao?

Chung Uyển bối rối nhìn Lâm Tư một cái, “Ngươi học được tật xấu này từ Tuyên Cảnh à? Ngươi biết hôm qua Tuyên Cảnh đã tới biệt viện Úc vương phủ với dáng vẻ nào không?”

“Là cầm một cái gậy gỗ đó. Lần đầu ta thấy một hoàng tử xách theo gậy gỗ đi tranh ngôi. Thật luôn, nếu hắn ngày nào đó một gậy gõ chết Úc……Bậy bậy!” Chung Uyển tát nhẹ mình một cái, “Nếu hắn ngày nào đó nhờ một gậy gõ chết Tuyên Quỳnh mà đạt được Thái Tử chi vị, ta thề không nói hai lời, lập tức thăng thiên làm thần.”

Lâm Tư ngượng ngùng.

Chung Uyển nhắm mắt lại, đem lời Lâm Tư mới vừa “Nói” lẩm nhẩm trong đầu lại một lần, nhẹ giọng nói: “Thang Minh rốt cuộc muốn làm cái gì……”

Lâm Tư chớp chớp mắt, hoang mang nhìn Chung Uyển.

“Chung phủ là ngoại gia của lão, tuy rằng không biết vị Chung phu nhân kia là ai, nhưng phỏng chừng không phải là loại nhà nhánh nhỏ nhoi như ta. Rất có khả năng lão có quan hệ thân thích với Ninh Vương.” Chung Uyển thấp giọng nói, “Lão có thể đang thật lòng muốn tương trợ ta, nhưng đối với Úc Xá thì không, hiện tại có vẻ lão đang muốn thấy Úc Xá và Tuyên Cảnh tương tàn lẫn nhau……Vậy thì lão muốn ai thượng vị?”

Lâm Tư cứng họng, khoa tay múa chân:Lão hồ đồ rồi sao? Vì cái gì lại muốn bán mạng cho Tuyên Quỳnh?

Chung Uyển bật cười: “Đương nhiên không phải, trong xương cốt Tuyên Quỳnh có huyết mạch của Úc gia, hẳn là kẻ Thang Minh chán ghét nhất.”

Lâm Tư mờ mịt: Vậy còn có ai?

Chung Uyển môi giật giật, chỉ nói chuyện, không ra tiếng.

Lâm Tư đọc môi ngữ, hoảng sợ.

Tuyên Thụy.

Lâm Tư đứng lên, ở trong phòng đi lại một vòng, nôn nóng khoa tay múa chân với Chung Uyển: Chúng ta không muốn sống, tương lai không thành công thì cũng xả thân bỏ mình. Ta mệnh tiện, chết thì chết, nhưng Tuyên Thụy là nhi tử trưởng thành duy nhất của Ninh Vương, ngần ấy năm vất vả lắm mới tránh thoát thị phi, không thể lại để hắn rơi vào chiến loạn tranh trữ! Nếu Tuyên Cảnh bọn họ biết Tuyên Thụy có tâm tư này, tất nhiên sẽ muốn ăn sống hắn!

Chung Uyển cũng không nói lời nào. Y và Lâm Tư giống nhau, cam nguyện bước trên con đường cửu tử nhất sinh này, nhưng không một chút nào muốn kéo hài tử của Ninh vương chết theo mình.

Chung Uyển lấy giấy bút ra viết: Thang Minh chắc là cũng đủ tự tin mới cảm thấy có thể tương trợ Tuyên Thụy tranh chấp một phen…. Rốt cuộc sư huynh này của ta có lai lịch thế nào?

Lâm Tư thủ ngữ: Không biết, nhưng ngươi xác định là lão muốn nâng đỡ Tuyên Thụy?

Chung Uyển nhìn về phía Lâm Tư, viết: Ngươi dám đánh cược với ta không? Ta đoán người của lão đã tìm được Tuyên Thụy.

Lâm Tư hoảng sợ.

Chung Uyển thở một hơi dài: “Sai một nước cờ……Ta tốn biết bao tâm tư mới đưa Tuyên Thụy trở về được, ngàn tính vạn tính, không ngờ đã có kẻ khác chờ sẵn ngay đây.”

Lâm Tư sốt ruột khoa tay múa chân: Sao có thể trách ngươi được? Nhờ ngươi mà hắn mới sớm hồi Kiềm An, tránh được tai hoạ. Vả lại chưa chắc chuyện đã như vậy, này không phải mới chỉ là suy đoán của ngươi sao?

Lâm Tư chần chờ hạ tay xuống, Chung Uyển tâm tư hơn người, chuyện y suy đoán, mười phần thì hết tám, chín phần thành sự thật.

Chung Uyển thấp giọng nói: “Cái tốt không linh, cái xấu linh. Giờ chỉ biết cầu nguyện là Tuyên Thụy tin ta, cầu nguyện cho hắn nhát gan sợ phiền phức, dù Thang Minh có hứa hẹn cái gì cũng sẽ không động tâm.”

Lâm Tư không hiểu ý của Chung Uyển, khoa tay múa chân: Tuyên Thụy không phải là thập phần tín nhiệm ngươi sao?

Chung Uyển trầm mặc một lát, “……chỉ hy vọng là vậy.”

Hy vọng.

Lâm Tư nhìn Chung Uyển, trong lòng nhất thời có ngàn ngọn sóng chực tuôn trào, trái tim Chung Uyển cư nhiên đã trở nên nguội lạnh.

“Thôi khoan nói cái này.” Tia buồn bã trong mắt Chung Uyển lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt, thần sắc lại như bình thường, “Thang Minh cố ý châm ngòi ly gián chúng ta, ngươi cũng chuẩn bị theo ý lão mà châm ngòi, ta, ta……”

Chung Uyển theo bản năng đứng lên, “Ta……”

Lâm Tư thủ ngữ: “Cái gì?”

“Trước tiên ta phải bảo đảm Tuyên Thụy không xảy ra chuyện gì.” Chung Uyển hạ giọng, “Thang Minh không thể tùy tiện xé rách da mặt mà giấu hắn ngay ở đây……”

Chung Uyển thấp giọng nói: “Thang Minh không thể tin được, cũng đúng là đang tính kế ta, nhưng ta vẫn cảm thấy… ít nhất lão không đến mức tàn nhẫn đối với ta. Lão là người thái phó để lại cho ta, không nên là loại người chỉ vì tư dục bản thân mà quấy loạn mưa gió.”

Lâm Tư không thể hiện thái độ gì, nhưng khoa tay múa chân nói: Còn có thể dùng đến lão.

Chung Uyển gật đầu: “Ta phái người hồi Kiềm An nhìn một chút, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”

Lâm Tư đáp ứng. Hắn vừa mới đi xong, tôi tớ bên ngoài lại dâng một phong thư lên, nói là quản gia biệt viện Úc vương phủ đưa tới.

Trong lòng Chung Uyển tự nhiên cảm thấy bất an.

Mình vừa hồi phủ chưa bao lâu, Phùng quản gia có thể còn cái gì muốn nói chứ?

Úc Xá đã xảy ra chuyện?

Sử lão thái phó để lại cho y một thân sư huynh đầy toan tính, còn đang không biết Tuyên Thụy ngoài Kiềm An xa xôi có bị mê hoặc hay không……Nếu bây giờ Úc Xá lại muốn gây loạn tìm đường chết, Chung Uyển sợ chính mình cũng sẽ phát điên.

Chung Uyển hít sâu một hơi, thôi, sớm chết sớm siêu sinh, mở phong thư ra ——

Sau một nén nhang.

“Tử Hựu thật đúng là……” Chung Uyển mắt nổi đầy sao, “Sẽ không bao giờ làm ta thất vọng……”

Lúc các hoàng tử còn niên thiếu, trải qua năm tháng yên bình không tranh không đoạt, thì tiểu Úc Tử Hựu lại làm đủ chuyện kinh thiên động địa, đằng vân giá vũ không từ bất cứ việc xấu nào, khiến ai ai cũng cảm thấy hắn đang có tâm muốn tranh ngôi.

Hiện tại, các hoàng tử khác đều đã trưởng thành, bắt đầu lục đục với nhau tranh quyền đoạt lợi. Úc Xá lại như không còn một chút hứng thú với thế sự, đem hết tinh lực đổ vào mấy quyển thoại bản đoạn tụ, vất vả lắm mới sinh ra ý niệm muốn tranh đoạt, cư nhiên lại là vì……vì……

Chung Uyển nắm nhẹ tờ thư một phen, bị chọc tới mức thanh âm phát run: “Con mẹ nó, ai cần hắn vì ta không bị người khác trói trên giường mà đi tranh ngôi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN