Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 62
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu


Chương 62


Editor: Miri

———————————

Sau khi công đạo rõ ràng rồi, Úc Xá ra lệnh cho nha dịch lui xuống.

Chung Uyển như đang trầm ngâm suy tư, nhìn đuôi giường mà thất thần.

Úc Xá biết y có rất nhiều thứ muốn hỏi mình, cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng ngồi chờ.

Chuyện của Tuyên Thụy là Úc Xá tự mình dốc hết sức xử trí, hắn kỳ thật cũng không rõ ràng lắm là rốt cuộc Chung Uyển có chấp nhận cách xử trí của hắn hay không.

Chung Uyển bị bệnh hơn một tháng, gầy đi một vòng lớn, cơ hồ là hình tiêu cốt lập*, đôi vai gầy trơ xương đều hiện ra sau lớp trung y.

*Hình tiêu cốt lập: thân thể mảnh khảnh ốm yếu

Thứ mà đầu vai lởm chởm kia phải gánh vác, chính là toàn bộ Ninh Vương phủ.

Úc Xá nhìn Chung Uyển, bao nhiêu oán khí trong lòng cũng tiêu tan hết.

Chỉ cần y có thể tỉnh lại, thì dù lát nữa Chung Uyển có cầu mình trả lại quận Vương tước vị cho Tuyên Thụy, Úc Xá cũng sẽ không có nửa phần bất mãn.

Úc Xá lại đợi một lát, Chung Uyển vẫn chưa nói câu nào. Trong lòng Úc Xá có chút bất an, người này……rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Y còn có yêu cầu nào không thể trực tiếp nói với mình sao? Đã trải qua chuyện này rồi, còn có lời nào không thể thắng thắn hỏi mình chứ?

“Ngươi……” Úc Xá không nhịn được, “Muốn hỏi ta cái gì?”

Chung Uyển ngẩn ra, “A?”

Úc Xá nhíu mày, “Cả nửa ngày nay ngươi suy nghĩ cái gì?”

Chung Uyển chột dạ nhìn qua chỗ khác, cắn môi, “Đang đoán……nếu ta thật sự si ngốc rồi, ngươi sẽ gạt ta thế nào.”

Úc Xá: “……”

Mình lại suy nghĩ nhiều.

“Gạt ngươi cùng ta là thanh mai trúc mã, gạt ngươi là nhà ngươi gặp chuyện, còn ta là người đã đem ngươi về, chúng ta cùng nhau lớn lên.” Úc Xá nói xong còn thấy đau hết cả răng, nhưng hắn biết Chung Uyển chính là muốn nghe cái này, chỉ có thể nói cho nhanh, “Gạt ngươi, nói ngươi đối với ta tình căn thâm chủng*, đối với ta luôn luôn là dư thủ dư cầu, được chưa?”

*Tình căn thâm chủng: Tình rễ bén sâu, yêu sâu đậm.

Chung Uyển vùi đầu vào gối, thấp giọng cười tới mức ho lên vài tiếng.

Trong lòng Úc Xá lại nhịn không được mà xót xa.

Nếu thật như vậy thì tốt quá rồi.

Úc Xá thấp giọng nói: “Mấy ngày trước lúc ngươi còn bệnh, ta cũng đã nói qua chuyện Tuyên Thụy, cũng không biết ngươi rốt cuộc là có nghe được không, ta xử trí như vậy, ngươi cảm thấy……”

Chung Uyển nói: “Rất tốt.”

Tảng đá lớn trong lòng Úc Xá rơi xuống đất, “Chuyện Tuyên Du tập tước vẫn chưa làm được, ta còn đang suy nghĩ biện pháp, ngươi……”

“Cái kia nói sau.” Chung Uyển lắc đầu, “Việc này không thể làm bây giờ, không cần cưỡng cầu, lần này Hoàng Thượng có thể giao cho ngươi tùy ý an bài, chính là bởi vì việc ngươi tước đi Vương vị Tuyên Thụy cũng thuận theo tâm ý hắn, nếu lại phong cho Tuyên Du……Sợ là Hoàng Thượng sẽ không nguyện ý, cứ từ từ, không được thì thôi.”

Úc Xá cũng không kể công, “Mấy ngày gần đây bắc cương không an ổn, sức khỏe hoàng đế lại suy yếu, vốn cũng không có tâm tư mà quản Tuyên Thụy, ta nguyện ý ra mặt liệu lý thay hắn, hắn cầu còn không được.”

Chung Uyển sửng sốt, “Về Bắc Địch, trước đó mấy ngày ta cũng có nghe nói qua, bên kia không chỉ là bị một chút nạn cướp bóc thôi sao? Lớn chuyện như vậy?”

“Không lớn, Bắc Địch Vương ba tháng trước đã chết, nhi tử nhỏ nhất kế tục Vương vị, nhưng lại đấu không lại mấy đại ca của hắn. Hắn nuôi không nổi đội quân của mình nên phải tới biên cảnh quấy nhiễu.” Úc Xá trầm giọng nói, “Bắc Địch hiện tại tổng cộng cũng không còn bao nhiêu người, đánh trả chúng về là được……Đều là chuyện nhỏ, đợi Bắc Địch tự mình nội loạn xong, đáng chết đều đã chết, kẻ sống sót tất cũng sẽ gánh nổi đại cục, lập tức an ổn.”

Ninh Vương năm đó chính là chết ở bắc cương, sau trận chiến ấy, Bắc Địch bị đánh cho tan tác, tuy đã tĩnh dưỡng bảy năm nhưng sức dân binh lực vẫn còn không bằng một nửa năm đó. Hiện tại nếu xảy ra nội loạn, xác thật sẽ không có khả năng tạo ra sóng to gió lớn gì, Chung Uyển nghe vậy gật gật đầu, “Hy vọng là vậy……”

Trong khi nói chuyện, thái y bên ngoài nghe nói Chung Uyển đã tỉnh liền muốn tới bắt mạch, Úc Xá sai người cho vào.

Thái y bắt mạch cho Chung Uyển, hỏi vài câu, thấy Chung Uyển vẫn còn chút sốt, không muốn cho y dùng dược, vẫn là muốn thi châm, hỏi ý tứ của Úc Xá. Úc Xá thấy Chung Uyển đã tỉnh rồi thì cũng tín nhiệm thái y nhiều hơn vài phần, gật đầu.

Thái y nhận dược tương* từ trong tay dược đồng, làm theo quy củ của Úc Xá, sai dược đồng đi ra ngoài chờ. Thái y tự mình chuẩn bị đầy đủ ngân châm rồi thì đứng ở mép giường, chờ.

*Dược tương: hòm đựng thuốc.

Sau một chén trà nhỏ, thái y vẫn không nhúc nhích, còn đang chờ.

Chung Uyển cũng đã bày xong tư thế, vẫn cùng thái y mắt to mắt nhỏ trừng nhau, thái y nghi hoặc nhìn qua Úc Xá.

Úc Xá nhíu mày: “Sao ngươi còn không thi châm, nhìn ta làm chi?”

Thái y lắp bắp, “Đang, đang đợi thế tử a, ngày xưa không phải thế tử luôn muốn……muốn tránh đi sao? Hoặc là xoay người sang chỗ khác……”

Thái y cực kì vô tội, “Này không phải là quy củ thế tử định ra sao?”

Úc Xá nhìn Chung Uyển, tùy tay lấy một quyển sách tới đọc, tận lực khiến cho giọng điệu mình lơ đãng đi một chút, “Vài ngày trước……Người bệnh đã bộc bạch tình cảm với ta, cho nên sau này ta không cần tránh đi.”

Chung Uyển đang dựa vào thành giường: “……”

Thái y ngốc tại chỗ, Úc Xá còn cho rằng thái y không tin, nhíu mày, “Ta lừa ngươi làm gì? Quả thật y đã nói với ta rồi, chính là……《 Tử Câm 》 của Kinh Thi, ngươi chắc cũng đã đọc rồi đi? Thanh thanh tử……”

“Được rồi được rồi.” Chung Uyển hỏng mất, “Đừng đọc thơ!”

Úc Xá biết nghe lời, liền ngậm miệng. Thái y lại lần nữa khiếp sợ trước quy củ nghiêm minh của đại thế gia môn, nuốt nước miếng, “Hảo, vậy……Chung thiếu gia giải khai y phục đi.”

Chung Uyển đỏ mặt cởi trung y ném sang một bên, nằm sấp xuống.

Chung Uyển lúc này mới hiểu được, vì sao Úc Xá vừa rồi không che mắt mà vẫn thoát y phục của y ra, nguyên lai là hắn tự động đẩy quan hệ giữa hai người lên thêm một bước, cảm thấy có thể nhìn nửa trên thân thể của y.

Sau khi tỉnh lại, đầu tiên Úc Xá phải xử trí Thang Minh, sau đó lại có thái y tiến vào, hai người còn chưa kịp nói được câu nào riêng tư với nhau.

Nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, bây giờ Chung Uyển lại có chút ngượng ngùng.

Lời chua xót nói ra thuở niên thiếu, bây giờ nhắc lại……thấy xấu hổ vô cùng.

Tuổi đã không còn nhỏ, vạn sự chỉ cần trong lòng minh bạch là được, nên hôn thì hôn, nên……làm cái đó thì làm cái đó, mấy lời ngoài mặt này cũng không cần phải thật sự nói ra.

Tất nhiên, này chỉ là mong muốn của một mình Chung Uyển.

Úc Xá hiển nhiên là rất muốn nhắc lại.

“Trước đó ta có nói, muốn trị nhanh hay chậm đều phải nghe theo ý y, nhưng sau này không cần.” Úc Xá nhìn chằm chằm thái y, đột ngột mở miệng, “Y bệnh, sau này ta có thể làm chủ.”

Thái y vội đáp ứng, “Vâng vâng.”

Úc Xá lại nói: “Vì sao lại thế, thì ta đã nói khi nãy.”

Chung Uyển chôn mặt vào gối đầu.

Úc Xá muốn nói lại thôi, “Thái y nếu chưa đọc qua 《 Kinh Thi 》 cũng không sao, lát nữa ta đưa ngươi một quyển.”

Thái y căng thẳng nói, “Vậy……thì tốt quá, đa tạ, đa tạ thế tử tặng sách.”

Úc Xá gật gật đầu: “Không có gì làm thì đọc nhiều một chút.”

Chung Uyển hấp hối, hận không thể làm thái y châm kim chết mình luôn.

May mắn thay, trong cung đột nhiên lại có người tới truyền Úc Xá, thỉnh Úc Xá đi rồi.

Trong triều không an ổn, bắc cương còn xảy ra chuyện, kỳ thật cũng không có quan hệ gì với Úc Xá, chỉ là trước đó Sùng An Đế đã được Úc Xá giao ước, vậy nên có tâm muốn cho Úc Xá học cách liệu lý chính sự, chuyện lông gà vỏ tỏi gì đều phải truyền hắn vào.

Bên kia, Úc Xá ngày ngày dùng phần còn lại của chân tay thi thể kia để tra tấn Thang Minh, nhưng cũng chưa quên mất Thang Khâm bên này.

Thang Khâm ở trong cung, tất nhiên đã biết chuyện Thang Minh mê hoặc Tuyên Thụy bị bưng đi sào huyệt, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa nghe được tin tức về Thang Minh, vậy nên Thang Khâm tin là Thang Minh nhất định đã tránh được kiếp nạn này.

Úc Xá cũng không nhiều lời với Thang Khâm, vào ngày hắn bắt Thang Minh, Úc Xá cướp hết sạch đồ vật tùy thân của lão, sai người vẩy máu vào tất cả mấy món phục sức đó, mỗi ngày đều sai người trong cung đưa cho Thang Khâm.

Cũng như Thang Minh, mới đầu thì Thang Khâm cũng bất động thanh sắc, tựa hồ cũng không để ý, hơn nữa cũng rất đề phòng, chuẩn bị đủ cách để đối phó, nhưng cũng không có ai để ý tới lão.

Đồ vật nhiễm huyết, cứ giống như vậy mà tặng qua cho lão.

Thang Khâm rốt cuộc ngồi không yên, bắt đầu chủ động truyền tin ra ngoài cung, nhưng tin tức lại như đá chìm đáy biển.

Úc Xá lần này ra tay tàn nhẫn, làm thịt sạch sẽ người của Thang Minh, Thang Khâm tìm không được ai.

Thang Khâm minh bạch đây là Úc Xá đang ép lão vào đường cùng. Lão nhịn mấy ngày, cuối cùng vô pháp, chủ động nhờ người truyền tin với Úc Xá.

Ngày ấy Chung Uyển còn hôn mê, Úc Xá căn bản cũng không có tâm tư để ý tới chuyện khác, không đoái hoài gì tới Thang Khâm. Lão thái giám chưa từng giao thủ với người nào như vậy, trong lúc nhất thời lại càng không biết nên đối phó thế nào.

Lại qua thêm vài ngày, Thang Khâm thật sự không nhịn được nữa, lại một lần nữa nhờ người truyền tin cho Úc Xá.

Sau khi hạ triều, Úc Xá lại bị Sùng An Đế giữ lại nghị sự, làm cho mật thám không thể truyền tin tức cho Úc Xá, lại sốt ruột. Phùng quản gia suy nghĩ một chút, dứt khoát đem người vào nội viện, giao cho Chung Uyển.

Chung Uyển không hiểu ra sao, “Làm sao vậy?”

“Người của thế tử, nói có chuyện gấp phải công đạo với thế tử, trì hoãn không được.”

Phùng quản gia nói với mật thám, “Có thể nói với Chung thiếu gia.”

Nói xong, Phùng quản gia liền lui xuống, thám tử hành lễ với Chung Uyển rồi thấp giọng nói: “Lão thái giám trong cung muốn biết tin tức Thang Minh, nói sẽ nguyện ý bán thế tử một ân tình.”

Chung Uyển nói, “Ân tình gì?”

Thám tử nói: “Lão thái giám nói, hôm qua, bên Bắc cương có sai người truyền tin cho Ngũ điện hạ.”

Chung Uyển ngạc nhiên: “Bắc Địch?”

“Đúng vậy, chính là người của Bắc Địch Vương.” Mật thám nói, “Tình hình cụ thể và tỉ mỉ thì tiểu nhân không hiểu, chỉ là nghe nói Bắc Địch Vương này rất vô dụng, sau khi kế tục Vương vị thì tình cảnh thật không được tốt, bị mấy ca ca của hắn thay nhau khinh nhục. Mấy tháng sau thì lang bạc kỳ hồ*, dời chỗ đóng quân vài lần, đã bị đuổi tới biên cảnh.”

*Lang bạc kỳ hồ: lang thang đầu đường xó chợ.

Chung Uyển gật đầu: “Thế tử cũng nhắc qua một lần với ta, hắn liên lạc Tuyên Quỳnh để làm gì?”

Thám tử nói: “Lão nói rất hàm hồ, tiểu nhân nghe không hiểu, chỉ có thể thuật lại nguyên lời của lão, Bắc Địch Vương hỏi Ngũ điện hạ, có muốn chuyện xảy ra bảy năm trước ở Bắc cương lại được truyền xướng hay không.”

Con ngươi Chung Uyển tối sầm lại.

Chung Uyển tận lực bất động thanh sắc, “Lão còn nói cái gì sao?”

Thám tử lắc đầu, “Không có, tiểu nhân hoài nghi lão già này còn biết chuyện khác, hiện giờ hắn đã thành tâm phúc của Úc Phi, Ngũ điện hạ trong một ngày cũng nhiều lần chạy qua bên Úc Phi, chuyện của họ……lão nhất định biết. Lão già này đang lấy lòng thế tử, tiểu nhân muốn hỏi một câu là tiếp tục ép lão, hay là nghĩ cách thu phục lão, hỏi rõ ràng chuyện này?”

“Trước cứ ép lão, không cần để ý tới.” Chung Uyển nói, “Chờ thế tử trở về, hỏi thế tử…… Ngươi đi trước đi.”

Mật thám không thể ở lâu, nghe vậy liền đi.

Thể lực Chung Uyển chống đỡ hết nổi, ngồi xuống uống hai ngụm trà.

Úc Xá ép Thang Minh cùng Thang Khâm, Thang Khâm hiện tại hiển nhiên là muốn đảo khách thành chủ, tranh quyền chủ động.

Lời lão nói có thể có bao nhiêu phần sự thật?

“Có muốn chuyện xảy ra bảy năm trước ở Bắc cương lại được truyền xướng hay không”, đây tất nhiên là chuyện của Ninh Vương.

Triều đại Thái Tổ hoàng đế đã định ra một thiết luật, mỗi khi có chiến sự, nhất định phải phái một hoàng tử theo quân xuất chinh để làm phấn chấn quân tâm.

Chung Uyển bỗng nghĩ tới một tình huống xấu nhất.

Bắc Địch Vương……có lẽ cũng không phải là bị binh hùng tướng mạnh của các ca ca xua đuổi đến tận bắc cương, mà là hắn đang cố ý.

Chung Uyển suy nghĩ lại lời của mật thám nói, mơ hồ cảm thấy mưa gió sắp tới rồi.

Chung Uyển hy vọng là mình chỉ đang đa tâm, nhưng vẫn đứng dậy kêu Phùng quản gia tới.

“Ta……” Chung Uyển cười gượng, bản thân cảm thấy mình rất nhạt nhẽo, nhưng vẫn là da mặt dày nói, “Thân mình ta có điểm không tốt, làm phiền ngài……vào cung thỉnh thế tử trở về một chuyến.”

Phùng quản gia khó xử nhìn Chung Uyển, “Có chuyện gì chờ thế tử buổi tối trở về lại nói, nếu thỉnh thái tử về sớm mà lại dùng cớ này……Thế tử cũng đâu có ngốc? Làm sao sẽ tin?”

Chung Uyển không dám trì hoãn thời gian, vô pháp, đành phải dặn dò Phùng quản gia thế này thế nọ một phen, “Đi…… Đi đi, hắn nghe xong tất nhiên sẽ trở về.”

Phùng quản gia một lời khó nói hết đi mất.

Một canh giờ sau.

Trong phòng nghị sự, vị trí chính giữa trống rỗng. Sùng An Đế đã sớm hồi hậu cung, phòng nghị sự phân thành hai gian, ở gian ngoài, các tiểu hàn lâm đang phân loại sửa sang lại công văn; ở noản các, nhóm các lão thì lại ngồi xử lý chính sự. Úc Xá bị

bắt lưu lại cũng ngồi ở giữa noãn, tiếp nhận các công văn đã phê duyệt của nhóm các lão, xem qua từng cái một.

Để cho các hoàng tử hoặc là các tiểu thân Vương được nể trọng biết cách xử lý chính vụ, đều là phải tới đây quan sát thế này. Úc Xá bây giờ cũng bị đưa tới, nhóm các lão trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra, cam chịu để người khác họ như Úc Xá ngồi chung.

Một tiểu thái giám ở ngoài noãn các lấp ló nhìn nhìn, đợi hết một nén nhang cũng không thấy Úc Xá ra, vô pháp, chỉ có thể tự mình khom người vào noãn các, vừa vào đã bị các thái giám hầu hạ bên trong phòng quét ra ngoài như bụi, tiểu thái giám lại bất chấp chui vào, nói: “Úc Vương phủ có việc muốn bẩm.”

Người khác không dám lại cản nữa, để tiểu thái giám tiến vào.

Trong noãn các yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy các tiểu hàn lâm sàn sạt bước chân cùng tiếng xoàn xoạt lật công văn của mọi người, Úc Xá buông công văn trong tay xuống, hạ giọng, “Lại làm sao vậy?”

Tiểu thái giám vẻ mặt rối rắm, nhỏ giọng nói, “Thân mình Chung…… Chung thiếu gia không thoải mái.”

Mấy các lão trong noãn các đều vội vã làm công vụ của mình, nhưng đều đang dựng đứng lỗ tai lên, hận không thể để sát vào nghe cho rõ ràng.

Lại là Chung thiếu gia kia!

Úc Xá đảo mắt quét ngang mọi người một cái, áp xuống chút hoan hỉ trong lòng, trên mặt lại như thường, “Không nói với y ta đang bận?”

Tiểu thái giám đau khổ, “Nói rồi.”

“Nói rồi thì lui xuống.” Úc Xá cầm lấy một cuộn công văn khác, “Nói với y, ta xong chuyện bên này rồi sẽ tự khắc hồi phủ bồi y.”

Tiểu thái giám không dám đi.

Úc Xá tận lực đè nặng khóe miệng đang cong lên, “Không thoải mái thì tìm thái y, khó chịu một chút lại nhất quyết phải thấy ta là cái tật xấu gì? Ai nuông chiều y như vậy?”

Tiểu thái giám nói lắp, “Tìm……tìm thái y rồi.”

Úc Xá cơ hồ là sắp giấu không nổi ý cười trong mắt rồi, nhưng vẫn tận lực giữ mặt lạnh, “Lại không chịu uống dược? Muốn ta đút y?”

Mấy các lão đau răng không thôi, nhưng lỗ tai càng lúc càng thẳng.

Mặt tiểu thái giám mặt nhăn thành một đoàn, “Thế tử……đừng hỏi mà.”

Úc Xá chính là muốn nghe Chung Uyển chơi xấu hắn cái gì, làm sao không hỏi cho được. Hắn bưng lên một chén trà nhỏ, đạm nhiên, “Không có gì quan trọng thì bỏ đi.”

“Có! Có……” Tiểu thái giám vô pháp, quỳ xuống “bịch” một tiếng, hỏng mất nói, “Chung thiếu gia nói thái y khám ra hỉ mạch cho y! Bảo thế tử vô luận thế nào cũng phải trở về nhìn xem!”

Úc Xá sặc một ngụm trà.

Cùng lúc đó, người trong nửa cái noãn các đồng thanh khụ lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN