Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 42
Tới chiều, hệ thống sưởi vẫn chưa hoạt động lại như thông báo. Sáng nay mấy ông công nhân sửa đi sửa lại cả buổi cũng không xong, công ty nhiệt lực lại phái thêm hai người tới vào buổi chiều. Kiểm trơ sơ bộ thì nói rằng – cần phải chỉnh sửa lại toàn bộ hệ thống, nhanh lắm thì cũng hai ngày mới xong. Mùa đông ở phía bắc, chỉ cần không có hệ thống sửa chừng nửa ngày thôi là có thể khiến người ta bị bệnh. Trường học không dám để cho đám học sinh 12 đông lạnh hết, liền ra thông báo tạm ngừng hai ngày tự học buổi tối.
Phong Phi vẫn lo Hải Tú sẽ bị cảm mạo, đọc được thông báo thì mới yên tâm được chút.
Cũng sắp tan trường, Phong Phi nhớ đến cuộc trò chuyện buổi sáng cùng Hà Hạo, bèn hỏi Hải Tú: “Nghe nói tháng trước cậu thi lại đứng nhất lớp, nhất khối nữa hả?”
Hải Tú thẹn thùng gật đầu: “Ừ.”
Phong Phi rất tự hào: “Giỏi lắm, sao không nói với tôi?”
Hải Tú chớp chớp mắt: “Cái này có gì đâu mà nói…”
“Việc này mà có gì đâu để nói à?” Hắn còn lo tháng trước Hải Tú vi phạm nội quy, mải lo nói chuyện với mình sẽ học hành sa sút. Không ngờ học bá thì vẫn là học bá, cậu chẳng bị ảnh hưởng tí nào. Phong Phi nói: “Nói đi, cậu muốn thưởng gì?”
Hải Tú cố gắng suy nghĩ hồi lâu, rồi bối rối đáp: “Không biết…”
“Mình muốn cái gì cũng không biết?” Phong Phi buồn cười: “Dạo này cậu thích gì nhất? Tôi mua cho.”
Hải Tú có cảm giác Phong Phi biết rồi mà còn hỏi, mắc cỡ nhỏ giọng nói: “Thích… thích cậu nhất.”
Phong Phi không thể nhịn cười, mím môi thấp giọng nói: “Được thôi, tôi dâng chính mình cho cậu, cậu muốn dùng thế nào đây?”
Vừa nghe được “dâng chính mình cho cậu”, Hải Tú còn cảm thấy lãng mạn quá chừng. Ai dè lại còn vế sau, khiến cho cậu phải suy nghĩ lại, lập tức lúng túng không biết làm sao. Hải Tú xích vào trong, cúi đầu đọc sách tiếp. Phong Phi lại chọt cậu, hỏi tới bằng được: “Hỏi cậu đó.”
Hải Tú dịch sát vào cửa sổ, Phong Phi lại tiếp tục chọt cậu, đến nỗi thầy giáo quản giờ tự học nhìn không nổi động tác kì lạ của hai đứa nữa, “khụ” một tiếng thật mạnh. Phong Phi chẳng thèm ngẩng đầu nhìn, tiếp tục chọt Hải Tú: “Nói mau, nói mau.”
Thầy giáo: “…”
Hải Tú bị Phong Phi chọc cho buồn cười mà không dám cười, viết lên tờ giấy chuyền cho hắn.
Hải Tú: Cậu đừng quậy, thầy nhìn mình kìa.
Phong Phi: Kệ ổng, mau nói thật, cậu muốn thưởng gì?”
Hải Tú: Không biết mà… Tối nay được nghỉ học, nấu ăn cùng nhau được không?
Phong Phi: Muốn ăn gì?
Hải Tú: Ăn lẩu đi, mình chỉ biết nấu cái này.
Phong Phi: OK!
Hải Tú kẹp tờ giấy vào cuốn từ điển, không chuyền nữa. Phong Phi lại làm thêm một đề, không lâu sau đã tan học. Phong Phi đi lấy áo khoác mặc vào, nhìn Hải Tú đang thu dọn bài tập về nhà của hai đứa, hỏi: “Mình đi mua ít đồ đạc cần thiết rồi về nhà nhá, dù sao cũng còn nhiều thời gian.”
Hải Tú không từ chối: “Mua cái gì?”
“Mua chút đồ ăn, nhân tiện mua dầu gội đầu, ở nhà sắp hết rồi.” Phong Phi suy nghĩ rồi nói: “Nguyên liệu nấu lẩu ở nhà còn không nhỉ?”
Hải Tú cũng không biết chắc: “Hình như không có, đi mua đi.”
Hắn gật đầu, một tay đeo cặp của hai đứa lên, một tay nắm lấy tay Hải Tú: “Đi thôi, đi trễ dễ kẹt xe lắm.”
—
Trong siêu thị, Phong Phi vừa chọn nguyên liệu nấu lẩu, vừa nói: “Mấy ngày nay cô vẫn bận lắm hả?”
Hải Tú gật đầu: “Tối nào tớ gọi cho mẹ, mẹ cũng nói đang ở công ty, nhưng… cũng có thể là mẹ muốn tránh ba.”
Phong Phi bất đắc dĩ nói: “Ba cậu… thiệt tình. À, mẹ mình năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hải Tú đáp: “Ba mươi chín.”
“Ồ.” Phong Phi gật đầu rồi nói: “Nhìn không ra luôn, mẹ cậu trẻ quá trời, nhìn như 32 hay 33.”
“Ừm.” Hải Tú như có điều gì suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì ba tớ nhìn cũng trẻ lắm, lớn hơn mẹ ba tuổi nhưng nhìn qua chỉ giống như ba mấy tuổi.”
Phong Phi quay đầu nhìn Hải Tú, cười nói: “Ba mẹ đều đẹp cả, nên sinh con mới đẹp như vậy.”
Ánh mắt hắn đầy vẻ trêu chọc – Hải Tú biết chắc là hắn đang chọc cậu đã tự khen mình xinh đẹp, nên chỉ ngượng ngùng cười. Phong Phi lựa xong một mớ nguyên liệu, đẩy xe đi đến khu đồ hàng ngày, hỏi tiếp: “Ba cậu hiện giờ đang làm gì? Tết nhất không bận bịu gì à, còn rảnh đi tìm cậu?”
“Ba tớ là giảng viên đại học.” Hải Tú cẩn thận giải thích: “Trường ở phía bắc người ta cho nghỉ đông sớm hơn, nên Tết ba có nhiều thời gian lắm.”
Phong Phi nhún vai, giữ lại lời châm chọc trong lòng: Không ngờ còn là giảng viên đại học đấy, đúng là mặt người dạ thú mà…
Hải Tú biết hắn đang nghĩ gì, cười nói: “Công việc gì cũng có người tốt người xấu. Ông ấy đối xử rất tốt với học sinh. Lúc tớ còn bé, lúc ba mẹ chưa ly dị ấy, năm nào cũng có sinh viên đến thăm ba vào ngày nhà giáo hết.”
“Bình thường thôi.” Phong Phi không bị dao động, “Trong công việc thì rất có năng lực, đối nhân xử thế lại chu toàn, nhưng chuyện gia đình thì chẳng ra sao – đàn ông có rất nhiều người như thế.. Ba cậu vậy còn đỡ, chỉ ngoại tình thôi. Còn có nhiều người bên ngoài là chính nhân quân tử, về nhà lại là người thích bạo lực gia đình.”
Hải Tú rụt vai: “Bạo… bạo lực gia đình…”
“Ừ.” Phong Phi nhìn xung quanh, thấy không có người thì ghé sát lại, nói nhỏ vào tai cậu: “Nghĩ ai cũng may mắn như cậu chắc, có bạn trai toàn năng như tôi?”
Hải Tú căng thẳng quan sát xung quanh, lo lắng nhắc hắn: “Đừng… Nói bừa nữa..”
“Tôi nói gì?” Phong Phi vẫn dửng dưng vừa lấy đồ vừa trêu Hải Tú: “Ai nghe được thì người ta nghe thôi, ở trường không cho nói, ra ngoài cũng không cho nói là sao? Mà nói tới đâu rồi… À, ba cậu, được nghỉ nên chạy tới đây rồi hả?”
Hải Tú không biết chắc: “Bà nội giờ khỏe rồi, chắc ba có thể đi xa được. Mẹ không nói rõ với tớ, tớ chỉ biết mấy hôm trước ba có gọi cho mẹ. Bây giờ thế nào… tớ cũng không biết. Hỏi mẹ thì mẹ bảo tớ đừng suy nghĩ nhiều.”
Điểm này thì hắn đồng ý với mẹ Hải Tú. Bệnh của Hải Tú vừa tốt lên, nhất định không thể mạo hiểm để cậu tiếp nhận một người ba như vậy: “Mẹ cậu sợ… ảnh… hưởng…”
Vừa đẩy xe đồ quẹo qua kệ hàng, Phong Phi nhìn người trước mặt, đột nhiên quên luôn mình muốn nói gì…
Cách đó ba mét, có một người đàn ông cũng đang đẩy xe đồ như bọn họ. Ông ta kinh ngạc nhìn lại, ánh mắt xuyên qua Phong Phi, rơi thẳng vào người Hải Tú.
Nụ cười trên mặt Phong Phi dần nhạt đi, quan sát người trước mặt từ trên xuống dưới…
Nhìn khoảng ba mấy tuổi —— Ba của Hải Tú đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn lại rất trẻ.
Mặc trên người bộ tây trang màu xám tro được cắt may khéo léo, áo sơ mi sạch sẽ chỉnh tề —– đúng là giảng viên đại học, ăn mặc rất nghiêm túc.
Trong xe đẩy của người đàn ông này có vài món đồ dùng hàng ngày —— vừa vội vàng đến đây, mới vừa tới.
Dĩ nhiên, những thứ này vẫn chưa đủ để Phong Phi khẳng định điều gì. Nhưng hắn nhìn người đàn ông trước mắt rất giống Hải Tú, thầm chắc chắn đây là ba của cậu – Hải Hạo Vĩ.
Hắn thầm chửi một câu, may mắn cái quần! Hiếm khi hệ thống sưởi bị hư nên mới được nghỉ, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến đây mua đồ, gặp trúng luôn người này!
Hải Tú cũng rất kinh ngạc – mặc dù cậu đã chuẩn bị tinh thần từ sớm rằng mình sẽ nhanh gặp Hải Hạo Vĩ thôi, nhưng ngàn lần không ngờ được lại gặp trong tình huống này. Đầu óc cậu mơ mơ màng màng, việc đầu tiên nghĩ tới lại là sợ Hải Hạo Vĩ nghe được những lời vừa nãy của Phong Phi. Cậu nhìn hắn, lại nhìn Hải Hạo Vĩ vẫn đang ngây người, khó khăn mở miệng: “Phong Phi, đây là… ba tớ.”
Phong Phi không lên tiếng. Hải Hạo Vĩ lúc này mới bừng tỉnh, hốc mắt đỏ lên, bước lại gần định ôm Hải Tú. Hải Tú theo bản năng lùi về sau, Phong Phi bước lên chắn trước người cậu, cười nói: “Chú ơi, đừng kích động vậy. Hải Tú, kêu ba đi.”
Hải Tú nuốt nước miếng, giọng nói đầy xa lạ: “Ba.”
“Hải Tú…” Hải Hạo Vĩ có rất nhiều điều muốn nói với Hải Tú, hít sâu một hơi, xúc động nói: “Hải Tú, rốt cuộc cũng gặp được con rồi. Mẹ con cứ hiểu lầm ba, mấy ngày qua toàn ngăn cản, không cho ba gặp con. Hải Tú, ba rất nhớ con.”
Phong Phi thầm cười lạnh, nói với Hải Hạo Vĩ: “Chỗ này không phải chỗ nói chuyện, tầng trên siêu thị có quán cà phê, cháu mời chú đi uống một ly được không?”
Hải Hạo Vĩ nhìn cái “người xa lạ” cứ ngăn cản ông nãy giờ, trong lòng cực kỳ khó hiểu. Chỉ là, vừa mới gặp mặt thì không tiện nói chuyện, nên ông miễn cưỡng gật đầu: “Được.”
Không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này, ai cũng không còn tâm trạng mua đồ nữa, liền vội vã đi tính tiền. Lúc Hải Hạo Vĩ đang định thanh toán, Phong Phi đã nhanh chóng móc ví tiền ra trước. Hải Hạo Vĩ hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Phong Phi mang theo vẻ phòng bị.
“Ba tách cappuccino, cảm ơn.” Lên lầu rồi, Phong Phi chọn một chỗ khá khuất, ngồi đối diện Hải Hạo Vĩ. Hắn chẳng thèm để tâm, không để ông chọn nước uống đã tự gọi theo khẩu vị của mình, lại cười nói với Hải Hạo Vĩ: “Chú đi xa như vậy, mệt lắm phải không ạ.”
Hải Hạo Vĩ có thể thấy được địch ý từ Phong Phi, qua loa trả lời một tiếng rồi nhìn về phía Hải Tú, yêu thương trong ánh mắt lại tăng thêm mấy phần: “Hải Tú, một năm rồi ba chưa gặp con.”
Hải Tú gật đầu thật nhẹ: “Vâng.”
Hải Hạo Vĩ có hơi lúng túng, nói tiếp: ” Thực ra, ba rất muốn gặp con. Nếu mẹ con không khăng khăng mang con đến đây ở theo ý mình, ba muốn gặp con cũng đâu khó như vậy.”
“Trước…” Hải Tú nói nhỏ: “Trước đây lúc con về quê, ba cũng đâu có gọi con.”
Phong Phi nhịn không được, bật cười thành tiếng. Mặt Hải Hạo Vĩ lập tức đỏ lên, ông nhìn Phong Phi, lại nói: “Vì ba không có thời gian mà, Hải Tú… Bây giờ ba hiểu ra rồi, ba không muốn thấy con phải chịu khổ, người ba có lỗi nhất chính là con, để ba bù đắp cho con, được không? Để con có một gia đình hoàn chỉnh…”
Phong Phi nghe không nổi nữa, hắn nếm thử một ngụm cà phê, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Khương Dụ Mạn.
Hải Tú vẫn đơ ra, nghe vậy thì nhẹ giọng nói: “Con không cần, ở với mẹ là tốt lắm rồi…”
“Mẹ con tẩy não con rồi!!” Hải Hạo Vĩ chỉ hận nãy giờ rèn mãi mà sắt không thành thép, “Hải Tú, ba người một nhà mới là một gia đình, con không muốn có một gia đình hoàn chỉnh như những bạn bè khác sao? Hải Tú… Giúp ba, khuyên mẹ con đi. Mẹ con cố chấp quá, ba biết là năm đó ba không đúng, nhưng ba đã ly dị với người kia, ba muốn bù đắp cho hai mẹ con! Ba…”
“Đinh đong…”
Chuông báo tin nhắn của Phong Phi đột nhiên vang lên, vô tình phá hư bầu không khí khổ sở mà Hải Hạo Vĩ cố gắng tạo ra. Hắn vừa cúi đầu đọc tin nhắn, vừa nói: “Chú cứ nói, chú cứ nói đi.”
Hải Hạo Vĩ nhìn cái người cứ liên tục xen ngang kia, chân mày dần nhíu lại, nói: “Xin lỗi, nhưng tôi đang nói chuyện gia đình với Hải Tú, xin hỏi cậu là…”
“Mẹ mình nhắn tin nè.” Hắn chả thèm quan tâm đến sự tồn tại của Hải Hạo Vĩ, đưa điện thoại cho Hải Tú xem: “Mẹ bảo phải về nhà sớm, tối phải đi ngủ sớm.” Hải Tú chột dạ nhìn Hải Hạo Vĩ, cầm lấy điện thoại Phong Phi đưa, cúi đầu nhìn tin nhắn của mẹ. Chân mày Hải Hạo Vĩ càng nhíu chặt hơn, khó hiểu nói: “Hình như tôi vừa nghe nhầm, cậu vừa nói…” mẹ mình? Tại sao người này lại gọi Khương Dụ Mạn là mẹ?!
Phong Phi ngẩng đầu, hơi sửng sốt một chút, rồi khóe miệng chợt cong lên, nhanh chóng đáp: “Đúng rồi, chú không nghe lầm đâu, mẹ của Hải Tú cũng là mẹ của cháu.”
Hải Tú: “!!”
Hải Tú lập tức quẳng hết những vướng mắc trong lòng đi, lúc này chỉ cảm thấy sợ hãi. Phong Phi là đang thừa nhận với ba cậu sao a a a a?!
Trong nháy mắt, hắn đã thay đổi kế hoạch, thuận theo câu chuyện, tự nhiên nói: “Dù không có quan hệ máu mủ, nhưng cháu xem cô là mẹ, cũng đón nhận luôn cậu em trai Hải Tú này.”
Phong Phi cầm tay Hải Tú, mỉm cười: “Vậy nên, lúc nãy chú nói chuyện gia đình, cháu cũng định nói – đây cũng là chuyện gia đình cháu. Chú Hải, cháu không muốn quấy rầy chú và con trai chú tiếp xúc, nhưng chuyện chú vừa nói đã ảnh hưởng đến gia đình mới của cháu.”
Hải Tú hoảng sợ nhìn Phong Phi, một câu cũng không dám nói, Phong Phi bị điên rồi sao?!!!!
Ánh mắt Hải Hạo Vĩ thoáng vẻ tức giận. Ông đứng bật dậy, lại cố kiềm chế lửa giận mà ngồi xuống, cất giọng chất vấn: “Khương Dụ Mạn tái hôn sao lại không nói với tôi?”
Hải Tú trợn to mắt – tái hôn?!!
Phong Phi bật cười: “Chuyện này… Vốn đâu cần phải thông báo cho chồng trước?”
“Khương Dụ Mạn cố ý chơi tôi đúng không?!” Hải Hạo Vĩ hoàn toàn mất kiềm chế, giận dữ nói: “Tại sao cô ta không nói với tôi?! Còn để tôi đi thật xa tới tận đây!”
Phong Phi tỏ vẻ vô tội: “Cháu không biết, nhưng theo cháu biết thì mẹ không muốn tái hôn với chú, sao có thể gọi là đùa giỡn được? Chú Hải à, chuyện này… chỉ một bên tình nguyện thì không hay lắm đâu.”
Hải Tú: “…”
Cậu hiểu rồi.
Hải Tú yên lặng quay đầu nhìn cửa sổ, không lên tiếng giải thích.
Hải Hạo Vĩ không ngờ – Khương Dụ Mạn sống độc thân nhiều năm vậy rồi mà mới gặp không tới một năm đã quyết định tái hôn. Kế hoạch của ông thất bại, thẹn quá hóa giận, nhìn Hải Tú lại càng thấy khó chịu hơn. Nhưng không đợi ông mất kiềm chế mắng chửi cậu, Phong Phi đã lấy một tấm danh thiếp trong ví ra, đưa cho ông, ung dung nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi cứ nghĩ qua chuyện này thì chú sẽ không muốn tiếp xúc với chúng tôi, tránh cho mọi người phải khó xử. Không ngờ chú lại để tâm như vậy, vậy đây là danh thiếp của ba tôi, có cơ hội thì chúng ta có thể gặp mặt.”
Hải Hạo Vĩ nới lỏng cà vạt, tức giận nhìn qua tấm danh thiếp, rồi thấy chức vụ của ba Phong Phi.
Hải Hạo Vĩ: “…”
Hai ngày trước, ông còn nhờ bà nội của Hải Tú khuyên Khương Dụ Mạn đừng cứng đầu quá, đã tuổi này rồi thì không tìm được người nào tốt hơn ông đâu…
Mặt ông nóng hực lên, nhìn danh thiếp của ba Phong Phi, muốn chửi lại không dám chửi.
Phong Phi đứng dậy, cầm cặp của hai đứa và đồ mới mua ở siêu thị lên, kéo Hải Tú: “Đi.”
Hải Tú hơi do dự, đi được hai bước thì quay lại, nghiêm túc nói với Hải Hạo Vĩ: “Ba… Con và mẹ, cuộc sống rất tốt, chúng ta… sau này đừng quấy rầy nhau nữa.”
Hải Hạo Vĩ lạnh lùng nhìn Hải Tú, thầm nghĩ – mẹ mày gả vào nhà cao cửa rộng, dĩ nhiên mày thấy rất tốt rồi.
Thấy ông ta bất mãn với Hải Tú, không chờ ông thốt ra lời nào làm tổn thương cậu, Phong Phi đã nói trước: “Chú Hải, lúc trước chú không biết nên tôi không nói, nhưng giờ tôi đã nói rõ với chú rồi, mong chú đừng dây dưa nữa, nếu không…”
Phong Phi dừng lại, cười cười nhìn Hải Hạo Vĩ: “Nghe em trai tôi nói, chú là giảng viên đại học phải không? Với công việc này, chú nên để ý chút danh tiếng của mình đi. Nếu để cho lãnh đạo của chú, đồng nghiệp rồi sinh viên biết chú dây dưa với vợ trước… Không ổn lắm đúng không?”
Hải Hạo Vĩ lập tức ngậm chặt miệng, nhẫn nhịn mấy lần, gương mặt ông cũng biến thành màu gan heo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!