Ông Xã Của Tôi Quá Mức “Trâu Bò” Làm Sao Bây Giờ - Chương 34: Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
646


Ông Xã Của Tôi Quá Mức “Trâu Bò” Làm Sao Bây Giờ


Chương 34: Chương 34


Phiên ngoại 2* Ngô Hoán và Trương Cẩn Ngọc của thời niên thiếu (2)

Ngô Hoán trở thành cái đuôi nhỏ của Trương Cẩn Ngọc

Trương Cẩn Ngọc một hồi lâu mới đáp lời Ngô Hoán, giọng nói có chút khàn khàn, “Vì sao lại….. cứu tôi?”

Nhất thời vẻ mặt Ngô Hoán hơi mất tự nhiên, làm sao dám nói cho hắn nghe vì mình đặc biệt để ý hắn chứ…..

Ngô Hoán sờ sờ mũi, chột dạ nói: “Thì vừa lúc tôi đi ngang qua, thuận tiện cứu cậu luôn đó, tôi làm sao có thể nhìn cậu bị đánh chết hả?”

Trương Cẩn Ngọc trầm mặc một hồi, con ngươi đen láy lạnh tựa băng sương, hắn nghiêng người, quay lưng về phía Ngô Hoán, ngữ khí lạnh lẽo: “Nhiều chuyện.”

Trong lòng Ngô Hoán không ngừng chửi mịa nó, nhất thời nói không nên lời.

Thấy tên này không chịu để ý mình, vả lại bây giờ cũng đã muộn, Ngô Hoán liền vào bếp nấu cơm, mang ra một nồi thịt xào thập cẩm và một chén cháo.

Ngô Hoán cầm tô lớn đặt “cạch” một cái lên tủ đầu giường, thiếu niên Trương Cẩn Ngọc đang tuổi ăn lớn ngửi thấy mùi thơm dạ dày lập tức liền phản chủ kêu rột rột, Ngô Hoán trộm nhếch lên khóe miệng, nói to: “Này, có ăn không?”

Trương Cẩn Ngọc lạnh mặt đá văng chăn ngồi dậy làm hơi động đến miệng vết thương, lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng, Ngô Hoán nhân cơ hội mắng một câu: “Đồ ngốc.”

“……” Trương Cẩn Ngọc trừng y, thô bạo cầm lấy chén đũa, như khi nhìn thấy rõ dĩa thịt xào rau dưa hỗn tạp của Ngô Hoán, hắn chần chừ.

Ngô Hoán nghe được Trương Cẩn Ngọc nghi ngờ hỏi: “Cái này ăn được?”

“Đờ mờ!” Ngô Hoán quạu, cầm lấy đũa gắp thức ăn vào miệng, nhai chóp chép, “Nhìn rõ? Ăn rất ngon!”

Trương Cẩn Ngọc thấy y tự mình thử độc, cũng yên tâm bắt đầu ăn, một mớ rau xào tuy trông xấu thật, nhưng hương vị quả thật không tồi, Trương Cẩn Ngọc ăn đến nhiệt tình, kết quả một nồi to Ngô Hoán ăn chưa được bao nhiêu, phần lớn đều chui vào bụng của Trương Cẩn Ngọc, hắn ăn ngấu nghiến cứ như bị bỏ đói một tuần.

Ngô Hoán kinh ngạc hỏi: “Cậu ba ngày chưa ăn cơm hả?”

Trương Cẩn Ngọc giương mắt nhìn y, “Quên.”

“……” Ngô Hoán lập tức câm nín.

Cha mẹ không ở bên, không có người thân, không tiền bạc, Ngô Hoán thậm chí ngay cả câu “Vậy bình thường cậu ăn cái gì” cũng không sao hỏi thành lời.

Ngô Hoán thật không biết, một đám bạn học con ông cháu cha trong lớp nghĩ cái gì mới có thể nói ra những lời giễu cợt Trương Cẩn Ngọc như vậy.

“Tôi ăn xong sẽ về ngay,” Trương Cẩn Ngọc ăn đến no căng buông chén, khoanh chân ngồi trêи giường nói, “Tuy tôi và cậu không thân, cũng cảm thấy cậu rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, nhưng vẫn là cảm ơn cậu.”

Khóe miệng Ngô Hoán giật giật, lời cám ơn quỷ gì đây hả trời, nghĩ tới đám người kia còn có thể tìm Trương Cẩn Ngọc gây phiền toái, vội nói: “Cậu về nhà lúc này không chừng sẽ bị đám kia đánh chết, không thể ngủ ở nhà tôi sao, tôi ở nhà một mình, trong nhà không còn ai.”

Trương Cẩn Ngọc lãnh đạm từ chối, “Không cần.”

“Nè,” Ngô Hoán bắt đầu cáu kỉnh, “Cậu vẫn luôn đối nghịch với người khác, tiếp nhận lòng tốt của người khác sẽ chết sao, có biết vì sao mọi người không thích cậu không?”

Ngô Hoán vừa nói xong ngay lập tức liền hối hận, y sao có thể nói ra lời nói như vậy chứ!

Trương Cẩn Ngọc nhìn thẳng vào y, đuôi mắt và khóe miệng lộ ra tia châm chọc cậu đã từng thấy qua, khuôn mặt đẹp trai trở nên hung dữ, “Đúng là tôi sống thảm thật, lấy chuyện của tôi đem viết thành sách không chừng sẽ có vô số người tới đây quyên góp.”

“Nhưng tôi không cần phải dựa vào “lòng tốt” của các người để sống, tôi biết tỏng các người nói gì sau lưng tôi, tự tôi cũng có thể sống được, cuộc ẩu đả giống như hôm nay đã rất nhẹ nhàng rồi, tôi chịu đựng được.”

Giọng nói thiếu niên trầm thấp và kiên định, mọi lời nói ra, mỗi quyết định đưa ra đều chắc như đinh đóng cột, không ai có thể chối cãi.

Trương Cẩn Ngọc nhìn chằm chằm Ngô Hoán một hồi, từ trêи giường đứng lên, tập tễnh rời đi.

Ngô Hoán một đêm không ngủ.

(Truyện chỉ được đăng tại truyendkm.com haddictedzone và WordPress haddictedzone.wordpress.com)

Bên kia, Trương Cẩn Ngọc ngã gục trêи sô pha đối diện với cánh cửa đang bị người gõ điên cuồng, thần sắc lạnh lùng cùng chết lặng, dù cho cửa có mở ra, chào đón hắn chính là cái chết, hắn cũng chẳng thèm bận tâm.

Cái số phận dơ bẩn tăm tối này của hắn, ngập đầy nước bọt cùng sự khinh miệt của người đời, nếu có thể có được một chút ánh sáng…..

Trong đầu Trương Cẩn Ngọc hiện lên khuôn mặt của Ngô Hoán, con ngươi đen nhánh xẹt qua tia rung động, sau đó nhắm lại.

Đây là lần đầu tiên có người sẵn sàng cứu hắn, nguyện ý chạm vào thân thể chảy dòng máu của một tên tội phạm cưỡng hϊế͙p͙, không phải là biểu tình khinh thường quen thuộc thường thấy, cậu ta ngồi cạnh giường, vẻ mặt vui mừng nói “Cậu tỉnh rồi.”

Tiếng đập cửa bên ngoài dần lắng xuống, Trương Cẩn Ngọc ngồi trêи sô pha nặng nề thϊế͙p͙ đi.

Ngày hôm sau, Trương Cẩn Ngọc vác cái đầu băng bó đến trường, bạn cùng lớp đều nhìn hắn với con mắt kinh ngạc, tiếng xì xào bàn tán nổi lên.

Ngô Hoán ngồi bàn thứ ở giữa, cùng bàn là một bạn gái, Ngô Hoán lại nghe được những lời làm y chán ghét từ đám bạn học xung quanh, y bực bội vò tóc, ngay lúc này giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, đầu tiên là chú ý tới cái đầu xác ướp bắt mắt của Trương Cẩn Ngọc, hai là bạn học Ngô Hoán đang thu dọn sách vở.

Chủ nhiệm lớp không khỏi nghi hoặc: “Ngô Hoán, em đang làm gì thế?”

“Cô Vương, em muốn ngồi cạnh Trương Cẩn Ngọc!” Thiếu niên cười tươi như ánh mặt trời, chói lóa đến nỗi suýt mù mắt cô chủ nhiệm.

Cô Vương lập tức sập bẫy, đang không biết làm sao thì Ngô Hoán đã dọn đồ đến cái bàn trống bên cạnh Trương Cẩn Ngọc, đặt ʍôиɠ ngồi xuống, tặng bạn học đã bị dọa đến câm lặng một nụ cười xán lạn, sau đó nói: “Sao vậy? Mấy người nhìn tui chi?”

Cả lớp lặng như tờ, ai ai cũng không nói chuyện, cô chủ nhiệm cũng không nhiều lời, chỉ mở sách vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra bắt đầu dạy học.

Tâm trạng Trương Cẩn Ngọc phức tạp, gần như bị sốc trước hành động này của Ngô Hoán, hắn nghiến răng nghiến lợi nói với Ngô Hoán: “Cậu mẹ nó lại giở trò gì!”

Ngô Hoán trưng ra vẻ mặt mặc kệ cậu nói cái gì bố đây chính là muốn ăn vạ không đi đó nhìn Trương Cẩn Ngọc, mặt dày ngồi bên cạnh, hết sức bình tĩnh nói “Tôi muốn ngồi cạnh cậu đó, làm sao?”

Trương Cẩn Ngọc mím môi, quay mặt vào sách, không nói chuyện nữa.

Mà mấy ngày kế tiếp, Trương Cẩn Ngọc sắp điên đến nơi rồi.

“Trương Cẩn Ngọc Trương Cẩn Ngọc ới!! Nhanh đến nhà ăn thôi!! Cơm gà sắp hết rồi!!!”

“Trương Cẩn Ngọc! Đi đi xả nước với tôi, ông đây sắp không nhịn được!”

“Trương Cẩn Ngọc! Cậu giảng bài này cho tôi với!”

“Trương Cẩn Ngọc……”

(Re-up, đọc web lậu làm chó!)

Một tiếng Trương Cẩn Ngọc, hai tiếng Trương Cẩn Ngọc, chính Trương Cẩn Ngọc hắn cũng cảm thấy cả đời này bị mọi người gọi tên đều không so nổi với số lần Ngô Hoán gọi hắn ngày hôm nay, hắn như ƈôи ȶɦịt̼ li mặc kệ có đồng ý hay không cũng bị Ngô Hoán hô hào khắp nơi, có thể tưởng tượng được chủ đề được bán tàn nhiều nhất trong khuôn viên trường ngày hôm nay chính là học bá nổi tiếng Ngô Hoán thế mà lại trở thành anh em tốt với con trai của tội phạm cưỡng hϊế͙p͙, mọi người bắt đầu bán tán sôi nổi tiêu chuẩn kết bạn của Ngô Hoán, tức khắc vầng sáng trêи đầu Ngô Hoán dần trở nên xám xịt.

Cơ mà thiếu gia Ngô Hoán nào có sợ hãi chi, ngược lại còn có chút đắc ý ấy chứ.

Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ lại bất lực của Trương Cẩn Ngọc, bộ dáng dung túng không có biện pháp của hắn khiến y sung sướиɠ muốn chết, làm Ngô Hoán hôm nay không cách nào nghiêm túc nghe giảng, vẫn luôn đi ghẹo hắn.

Giữa trưa tan học, Trương Cẩn Ngọc lập tức đi ra khỏi phòng, cũng không đợi Ngô Hoán đang còn phía sau gọi hắn, Ngô Hoán vội vàng thu dọn cặp sách chạy theo, “Sao cậu không kêu tôi!”

Trương Cẩn Ngọc đầu không ngoảnh lại vẫn tiếp tục đi về phía trước, chân hắn dài làm Ngô Hoán phải ton ton chạy theo, chật vật không chịu nổi, cho đến khi chỉ còn cách Trương Cẩn Ngọc vài trăm mét, Trương Cẩn Ngọc hết cách mới dừng lại, thở dài, “Đầu óc cậu có bệnh à? Có thể buông tha cho tôi được không cậu (*) Ngô?”

(*) dùng kính ngữ.

Ngô Hoán ngẩng đầu nhìn hắn, thở hồng hộc, “Tôi, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi mà.”

Trương Cẩn Ngọc trưng ra biểu tình không thể hiểu được, “Cậu không thấy hôm nay bọn họ nhìn cậu bằng con mắt nào sao? Tại sao lại muốn làm bạn với một người như tôi?”

“Bọn họ thấy thế nào thì liên quan gì tới tôi!” Ngô Hoán lớn tiếng trả lời, “Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu không được sao! Tôi thấy đám người đó mới dối trá, ghê tởm, tôi chỉ muốn chơi với cậu thôi!”

Trương Cẩn Ngọc bị y quát đến ngẩn người, sau đó xoay người đi mất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy chữ “Đồ ngốc”, “Có bệnh”, Ngô Hoán lại vội vàng theo sau, vẫn theo Trương Cẩn Ngọc tới nhà hắn, cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, Ngô Hoán đứng bên ngoài hét lớn: “Hai giờ cùng nhau đi học đó! Tôi đứng ở dưới đợi cậu!”

Trương Cẩn Ngọc đá mạnh vào cửa, phát ra tiếng động cực lớn dọa sợ Ngô Hoán, nhưng sau đó y vẫn mặt dài tiếp tục hét: “Tôi đứng đợi ở dưới thật đó Trương Cẩn Ngọc!”

Trương Cẩn Ngọc bất lực vò đầu bứt tai, con mẹ nó, tên Ngô Hoán này so với bọn đòi nợ còn khó chơi hơi nhiều!

Ngô Hoán chậm rãi xuống lầu, nhà của Trương Cẩn Ngọc ở trong một tiểu khu đổ nát, lâu ngày không có người quét dọn, khắp nơi đều bốc mùi hôi thối, nhà hắn từ tầng dưới tới cửa phủ đầy những câu chữ bằng sơn đỏ, không gì hơn ngoài “Không có tiền chết cả nhà”, “Trả nợ” vân vân, cửa bị tạt đủ loại màu sơn làm nhìn không rõ màu sắc vốn có, dưới đất chi chít dấu chân giẫm đạp.

Cậu ấy sống trong hoàn cảnh như vậy, không thân không thích, không người yêu thương.

Ngay cả bản thân Ngô Hoán cũng không biết mình rốt cuộc muốn làm gì, chỉ là bản năng bị Trương Cẩn Ngọc hấp dẫn, muốn tới gần hắn, nói chuyện với hắn, cùng hắn vui đùa, không muốn nhìn thấy hắn bị gây khó dễ, không muốn nghe người khác đồn thổi về hắn.

Chỉ là Ngô Hoán thời niên thiếu, cũng không rõ cái gì là ‘thích’

Hai giờ trưa, Trương Cẩn Ngọc quả nhiên phát hiện Ngô Hoán đứng nhàm chán chờ dưới lầu, chân đá sỏi, chốc lại vùi đầu vào cổ áo ngửi ngửi, giống như không chịu nổi cái mùi ở đây.

Hắn không tự giác cong lên khóe miệng, nhưng rất nhanh dập tắt nụ cười, cầm cặp bước xuống, tựa như thời điểm bọn họ tới đây, Ngô Hoán vẫn một đường đi sau hắn, đôi chân dài miên man của Trương Cẩn Ngọc vẫn không dừng bước.

Và cứ thế, Trương Cẩn Ngọc bắt đầu một cuộc sống mỗi ngày đều có cái đuôi theo sau.

Hết Phiên ngoại 2*.

Nhớ nghe nhạc nha dễ thương lắm á >

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN