Ông Xã Của Tôi Quá Mức “Trâu Bò” Làm Sao Bây Giờ - Chương 35: Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
904


Ông Xã Của Tôi Quá Mức “Trâu Bò” Làm Sao Bây Giờ


Chương 35: Chương 35


Phiên ngoại 3*: Ngô Hoán và Trương Cẩn Ngọc của thời niên thiếu (3)

【Cơm chó hằng ngày】

Chiều thứ sáu, bọn học sinh như ong vỡ tổ ùa ra ngoài sau khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, chưa đến mười phút đã chẳng còn mấy mống.

Tiết của cùng của Ngô Hoán bọn họ là tiết Thể ɖu͙ƈ, dưới cái nắng gay gắt, đám thiếu niên thỏa thích chơi đùa trêи sân cỏ, luyện tập đá bóng, chạy cự li dài, cả sân tập ngập tràn hơi thở thanh xuân, vậy mà khi tiếng chuông vừa vang lên, bỗng chống liền chỉ còn lại lẻ tẻ vài người.

Trương Cẩn Ngọc có cái tính đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn, mà tụi con trai hẹn chơi bóng rổ cùng hắn khi nghe được tiếng chuông cũng phủi ʍôиɠ kéo nhau đến quán net, Trương Cẩn Ngọc cũng mặc kệ, cậu chàng với vóc người cao lớn phơi nửa thân trêи vẫn tiêu sái di chuyển trêи sân ném bóng vào rổ, trêи trán lấm tấm mồ hôi, tâm tình sảng kɧօáϊ.

Nhưng thực ra hắn chơi cũng không được tập trung cho lắm. . . Trương Cẩn Ngọc thực hiện một cú ném 3 điểm, nện mạnh bước chân giả vờ nhìn ngó xung quanh, sân tập chỉ còn lại ba bốn người.

Tên ngốc kia sao còn chưa tới tìm mình? Trương Cẩn Ngọc cúi người nhặt bóng, đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, lực tay đập bóng càng thêm điên cuồng, xen lẫn nóng nảy, đập một hồi, cuối cùng đập mạnh quả bóng xuống đất, “Oành” một tiếng văng ra xa.

Trương Cẩn Ngọc lau mồ hôi, thần sắc lạnh lùng, đuổi theo cất bóng về phòng dụng cụ, xoay người, đi tìm tên ngốc.

Quả nhiên, tên Ngô-cúp cua-Hoán này lại nằm ngủ như cún dưới gốc cây…

(Truyện chỉ đăng trêи truyendkm.com haddictedzone và WordPress haddictedzone.wordpress.com)

Trương Cẩn Ngọc biết tỏng Ngô Hoán đang ở đâu, hắn đi vòng qua khu rừng phía sau trường học, chỗ đó có một cây cổ thụ rất lớn đã hơn trăm tuổi, vào mùa hè, ở dưới tán cây râm mát vô vàn, các học sinh khác cảm thấy nơi này âm u đều không muốn đến, ngược lại Ngô Hoán như nhặt được món hời, cho nên khi Trương Cẩn Ngọc đến gần gốc cây cổ thụ, đập vào mặt chính là Ngô Hoán đang nằm dang tay dang chân ngủ mê man.

“. . .” Trương Cẩn Ngọc vừa bất lực vừa có chút tức giậm, cái tên ngốc này mỗi ngày đều mê muội đi theo hắn, chẳng thèm quan tâm hắn đi nơi nào, cứ Cẩn Ngọc đi đâu là Ngô Hoán theo đó, đột nhiên không thấy y, Trương Cẩn Ngọc vậy mà lại có chút không quen.

Đây là lần đầu tiên hắn đi tìm Ngô Hoán.

Trương Cẩn Ngọc thả nhẹ bước chân tới gần Ngô Hoán, nắng chiều mang theo sắc cam dịu xuyên qua từng kẽ lá rọi xuống bãi cỏ, ánh nắng lọt qua từng phiến lá phân cách tản ra, chiếu rọi trong không khí vương vấn những hạt bụi li ti, mảnh đất bỗng trở nên đẹp đẽ đến lạ, và người đang nằm cũng thế.

Ngô Hoán của lúc thường đẹp trai và đầy tràn nhiệt huyết, chỉ cần thấy y là có thể cảm nhận được sức sống lan tràn, đã quen với khuôn mặt luôn vui cười bây giờ lại yên tĩnh khác lạ, có chút non nớt hồn nhiên và thuần khiết, làn da tái nhợt của hắn hiếm thấy chợt đỏ lên, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Ngô Hoán, nhìn y đến xuất thần.

Trương Cẩn Ngọc đưa tay phải ra, ngón tay vuốt nhẹ lên gương mặt Ngô Hoán, đầu ngón tay chạm vào một mảnh láng mịn, tiếp tục di chuyển lên phía trêи, lông mi dài lướt qua đầu ngón tay hắn, lướt qua trái tim Trương Cẩn Ngọc đến tê dại, chính hắn cũng không ý thức được ánh mắt của mình hiện tại có biết nhiêu là dịu dàng.

Trương Cẩn Ngọc chống tay xuống hai bên đầu Ngô Hoán, nhìn ngắm y thật cẩn thật, nhịp tim thiếu niên đập càng lúc càng nhanh, đầu ccàngg ngày càng cúi thấp, chợt hắn dừng lại, rút tay về, lồng ngực phập phồng bán đứng tâm tình.

Hắn muốn hôn y.

Trương Cẩn Ngọc mất tự nhiên ngồi xếp bằng bên cạnh, trở về nét mặt lạnh nhạt lúc đầu, hắn dùng sức nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Hoán, hét lớn: “Tên ngốc!! Tỉnh dậy về nhà!!”

Ngô Hoán mơ mơ màng màng mở mắt, đôi mắt trong veo dường như còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng chung quanh, tên ngốc nhìn thấy Trương Cẩn Ngọc, hình như vẫn còn chưa tỉnh hẳn, tay phải nắm lấy tay Ngô Hoán đặt lên mặt y vuốt ve, trong miệng lẩm bẩm, “Cẩn Ngọc à…”

Biểu cảm băng sương của Trương Cẩn Ngọc xém nữa sụp đổ, tay hắn càng dùng sức, “Có chịu dậy không hửm?”

“Ui da ui da ui da!!! Đau đau đau!!” Ngô Hoán hét thảm thiết tỉnh luôn, khóe mắt còn vương nước, “Cậu làm gì thế!”

Trương Cẩn Ngọc bị phản ưng của y chọc cười, khóe miệng khẽ giương, “Trong trường đều không còn ai, cậu nói xem tôi đang làm gì.”

Hắn nói xong liền đúng dậy, đôi chân dài sải bước rời khỏi, Ngô Hoán tức giận vân vê lấy cái mặt bị nhéo đến đỏ ửng của mình, nhưng vẫn đứng lên hấp ta hấp tấp đuổi theo hắn.

Ngô Hoán vào lớp lấy cặp, Trương Cẩn Ngọc đứng dưới lầu chờ y, y vội vàng thu dọn đồ đạc, trêи tay cầm một chai nước còn đầy, Trương Cẩn Ngọc nhìn thấy nói: “Đưa cho tôi.”

Ngô Hoán đưa hắn chai nước, Trương Cẩn Ngọc cũng không ngại uống trực tiếp luôn, Ngô Hoán cố ý bày ra vẻ mắt ghét bỏ kêu lên, “Này này!! Bị dính nước bọt của cậu rồi nè!”

Trương Cẩn Ngọc liếc y một cái, trực tiếp uống đến non nửa chai, “Có tin tôi để miệng cậu dính nước bọt luôn không?”

(Re-up, đọc web lậu làm chó!)

“Hừ!” Ngô Hoán khoa trương khinh thường, Trương Cẩn Ngọc ném chai nước, hai người sóng vai đi trêи đường, Ngô Hoán luyên thuyên tám chuyện lớp bên cạnh, ai đang cặp với ai, làm cái gì này nọ, tự nói tự cười đến vui vẻ, Trương Cẩn Ngọc cũng nhếch miệng, ngẫu nhiên sẽ hỏi lại mấy câu, một đường cả hai trò chuyện đến hứng thú, dù cho một người có tính cách âm trầm, người còn lại như ánh mặt trời, nhưng họ giống như cho nhau lấp đầy chỗ trống của đối phương, ăn ý mà tự nhiên.

Lúc này Ngô Hoán đang đi đằng trước Trương Cẩn Ngọc, y chạy chậm đá vào một hòn đá nhỏ, đá qua đá lại, làm Trương Cẩn Ngọc có cảm tưởng cứ như đang nuôi một con Husky, hắn ở phía sau lạnh lùng quát: “Thiểu năng.”

Ngô Hoán đã thói quen bị hắn giễu cợt, không thèm care*, y ngước mắt nhìn thấy cửa hàng tiện lợi, liền chạy vào trỏng mua một hộp kem, ăn đến ngon lành.

*bản gốc tác giả ghi vậy luôn nha =)))))

Ngô Hoán ăn mấy miếng, đoạn xúc một thìa đưa đến trước mặt Trương Cẩn Ngọc, “Nè.”

Trương Cẩn Ngọc cúi đầu cắn thìa, nhìn chằm chằm Ngô Hoán, y muốn rút về thì phát hiện không thể, mà Trương Cẩn Ngọc lại đang cách y quá gần, còn nhìn y như thế nữa, Ngô Hoán có chút nóng nảy lắc lắc thìa, “Cậu là cún hả! Mau nhả ra!”

Trêи thìa dính đầy nước bọt của Trương Cẩn Ngọc, Ngô Hoán còn đang bận đỏ mặt vì cái khoảng cách ban nãy, quên quản luôn việc trêи thìa dính nước miếng của ai, cúi đầu “nghiêm tú” ăn kem như cô vợ nhỏ, một lúc sau mới nghẹn ra một câu, “Trương Cẩn Ngọc là đồ cún con.”

Mà Trương Cẩn Ngọc cũng có tốt đẹp hơn bao nhiêu, hành vi vừa rồi gần như bị xem là quấy rối, trêи mặt hắn cũng hiện lên màu đỏ khả nghi.

“Đồ ngốc.”

Hai tên ngốc một đường chửi nhau, nhưng chẳng mấy chốc Ngô Hoán đã quên ngượng ngùng, lại bật chế độ lắm mồm, hộp kem cậu một miếng tôi một miếng ăn sạch, Trương Cẩn Ngọc còn bất chợt dùng ngón tay lau đi vết kem dính trêи khóe miệng của Ngô Hoán, mà vị kia cũng không ý thức được hai người hành động mập mờ đến cỡ nào, chỉ theo bản năng muốn tới gần hắn, tận khi đến ngã ba cả hai mới tách ra.

Trương Cẩn Ngọc một mình trở về căn nhà không người kia.

Nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình bóng thiếu niên hắn gọi là đồ ngốc kia, mở mắt ra, thế giới của hắn đã ngập tràn y.

Hết phiên ngoại 3*

TOÀN VĂN HOÀN

(16/1/2020 – 9/2/2021)

Chắc thiên hạ này không ai nhây như tui luôn á =))))) ghi ngày mà tự hú hồn luôn =))))

Btw, cảm giác hoàn thành xong thật là sung sướиɠ :’> Cám ơn và iu cả nhà nhìu (‘ з ‘)

Đón chờ bộ Ma chủ nhé ♡ 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN