Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 87: Tỉnh lại sau “Chiến tranh “
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 87: Tỉnh lại sau “Chiến tranh “


Edit: Eirlys

Beta: Cá Muối

“Bảo bối có muốn nữa không?”

Đây có lẽ là những gì Daniel đã nói trong đêm nay!

Tuy rằng sau khi hai người lần đầu tiên cùng nhau đạt cao trào đều có chút mệt mỏi mà thϊế͙p͙ đi nhưng tác dụng của thuốc cực mạnh trong người Mỵ Mỵ lại không buông tha hai người dễ dàng như vậy! Sau khi hai người bị hành hạ một hồi, mới mệt mỏi nhắm mắt chưa được bao lâu thì Mỵ Mỵ lại không kiềm chế được bản thân mà đốt lửa trêи người Daniel, mà Daniel cũng không thể phụ lòng cô, càng nỗ lực làm cô vừa lòng.

Đến khi Mỵ Mỵ đã không còn sức để bị thuốc khống chế mà kϊƈɦ thích Daniel thì đã là ba bốn giờ sáng ngày hôm sau! Daniel không thể không cảm thán, thì ra năng lực của mình lại xuất sắc như vậy, quá trình hoan ái gần 12 giờ, thời khắc cuối cùng anh lại vẫn giỏi đến mức ôm Mỵ Mỵ đi tắm rửa, thay một cái ga giường mới rồi mới đi ngủ. Ngẫm lại bình thường bản thân cũng được trợ lý kiêm bảo mẫu chăm sóc chu đáo, hiện giờ bắt anh hầu hạ phụ nữ, anh không hề cảm thấy mất kiên nhẫn, ngược lại thấy mình có thể làm chút gì đó cho Mỵ Mỵ liền cảm thấy ngọt ngào.

Nếu bị David, cái người đại diện lắm mồm kia của anh biết được thì không biết sẽ cười nhạo anh tới mức nào nữa!

Sau khi làm xong tất cả thì anh ôm Mỵ Mỵ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vào trong ngực, xoa nắm da thịt trơn nhẵn của cô. ɖu͙ƈ vọng của mình vì sử dụng quá nhiều mà đã không còn phản ứng, lúc này lại có dấu hiệu đứng lên. Cười nhạo nhìn qua tiểu đệ đệ của mình, đại khái có lẽ là vì anh chưa từng mở “máy” trước đây, hiện tại đột nhiên mở “máy” thì không muốn dừng lại nữa! (Eirlys: xử nam đó mn :vv)

“Mỵ Mỵ, em nhất định sẽ không làm tôi thất vọng đúng chứ!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say giấc của Mỵ Mỵ, tay nhỏ cuộn thành nắm đấm để ở bên mặt nhìn giống hệt con mèo chiêu tài, Daniel hận không thể đem Mỵ Mỵ hòa vào cốt nhục của mình. Ôm ấp bảo bối như vậy khiến cho anh có được cảm giác thật thoải mái, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng chiếm cứ thần kinh của anh khiến anh cũng ngủ thϊế͙p͙ đi.

“Ưm…”

Sau khi Mỵ Mỵ “ưm” một tiếng, từ từ tỉnh lại thì cảm thấy người đàn ông đang trói chặt cô trong lồng ngực ấm áp càng ôm cô chặt hơn nữa. Vô cùng tự nhiên cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào vòm ngực rộng rãi của người đàn ông, có chút tò mò dạo này Thịnh đi tập thể hình sao, cơ ngực hình như lớn hơn chút? Hít vào bầu không khí tươi mát, sao cứ cảm thấy là lạ thế nào ý nhỉ, có phải Thịnh đổi sữa tắm rồi hay không? Vẫn không định ngẩng mặt lên để nhìn chủ nhân của nó, cô giống như chú chó nhỏ ngửi ngửi trêи người anh, tay nhỏ cũng không đứng đắn mà xoa bóp hai đầu ngực trêи vòm ngực rộng lớn.

“Có hài lòng với dáng người của tôi không?”

Giọng đàn ông dễ nghe mang theo sự vui mừng truyền đến từ đỉnh đầu cô.

“Ừm!”

Luyện tập cũng chăm chỉ phết đó, cô “khẩu phục” cười hì hì!

“Thật vui lòng vì có thể làm em thỏa mãn, tiểu thư của tôi! Xem ra tối qua em cũng rất sung sướиɠ nha!”

Giọng nói dễ nghe lại truyền đến một lần nữa nhưng tại sao nghe có chút kì kì vậy nhỉ!

“A!”

Khi Mỵ Mỵ cuối cùng cũng ý thức được hoàn cành cùng thời gian có phần không đúng, cô rốt cuộc cũng nhớ ra chủ nhân của thân thể này là ai. Ý nghĩ người đàn ông này không phải là bọn Thịnh các anh làm cô hít một ngụm khí lạnh, sau đó mới kịp phản ứng, hai người hiện tại đang không mặc gì mà ôm nhau, giữa hai chân cô còn có một vật thể mà không khó để đoán ra. Mỵ Mỵ cuối cùng cũng biết phản ứng lúc này của mình phải là thét chói tai, cô đương nhiên cũng không khách khi mà thét to ra tiếng!

“A!”

Lăn một vòng trêи giường rồi bò dậy, Mỵ Mỵ nghĩ mình tuyệt đối không thể thua người kia, kéo chăn chùm lên đầu anh, không để ý vì hành động đó mà cơ thể hai người lộ ra ngoài không khí, cầm lấy cái gối bên canh ném đi, đương nhiên cũng không quên tiếp tục thét chói tai, nói không chừng hàng xóm nghe thấy có thể giúp bắt tên đại sắc lang này lại!

“A! A! A!”

“Ha ha ha…”

Anh đang bị bọc lại trong chăn sao? Hiển nhiên Daniel rất dễ đoán được suy nghĩ trong lòng Mỵ Mỵ, nhưng mà cô dùng chăn bông che lại rồi đánh anh bằng gối như vậy không phải là không có hiệu quá mấy sao? Anh là người bị đánh không những không cảm thấy đau đớn mà chỉ thấy như bị bông đập vào người! Lúc ở trêи giường là một bé mèo hoang, lúc này liền lập tức biến thành cọp mẹ hung dữ sao? À, không đúng, hiện tại vẫn đang ở trêи giường mà!

“A!”

Mỵ Mỵ vì đánh hăng say mà thở hổn hển, phát hiện người mình đánh vẫn không nhúc nhích nằm trong chăn, từ từ ngừng lại động tác, tim bắt đầu đập nhanh hơn, không phải chết rồi đó chứ? Chẳng lẽ chết rồi?

“Này, anh, chết rồi hả!”

“Chưa!”

Trong chăn truyền ra một chữ ngắn gọn nhưng người đó vẫn duy trì tư thế không động đậy.

“Này, anh…”

Không đúng, hiện tại là tình huống như thế nào chứ, rõ ràng là cô bị anh chiếm tiện nghi! Cho dù là anh bị đánh cũng là đáng đời nha, mình cần gì phải sợ chứ. Thừa dịp anh vẫn chưa động đậy, cô có nên ngạy lập tức bỏ trốn? Hay nhanh chóng kêu cứu?

Ai, quên đi, ai bảo cô có tư tưởng nhân nghĩa như Nightingale* chứ! Dù gì cô cũng đang dần nhớ lại chuyện hôm qua bị cái người tên Lý cái gì Duy kia bỏ thuốc, cũng từ từ nhớ lại chuyện hôm qua hình như là cô chủ động! Nếu anh thật sự bị đánh chết, cô chẳng phải là bị quy vào tội giết người sao?

* Florence Nightingale (12/5/1820 – 13/ 8/1910), còn được tưởng nhớ là “Người phụ nữ với cây đèn”, là người khẳng định lại vị trí người điều dưỡng hiện đại và là một nhà thống kê y tế.

“Này, sao lại không phản ứng gì thế? Anh bị thương hả?”

Tối qua hình như cô điên cuồng cùng người đàn ông này cầu hoan, có phải đã bị cô “sử dụng quá độ” rồi mệt chết hay không? Dù sao tất cả đàn ông không phải ai cũng giống ba tên ngốc ở nhà kia, không biết có phải lén ăn thuốc bổ hay không mà lúc nào cũng dồi dào tinh lực, dùng mãi không hết! Ném cái gối che đậy trước ngực xuống, cô có chút chần chừ kéo chăn bông lên, nhìn xem có phải vì mình xuống tay quá mạnh hay không mà làm đau người đàn ông cũng coi như đã “giúp” cô tối hôm qua.

“Anh…”

Lúc cô phát hiện người đàn ông cười nham hiểm, một bộ chờ cô chui đầu vào lưới thì tiếng chuông trong lòng Mỵ Mỵ kêu to xúi giục cô chạy trốn.

Ai, nhưng mà vì hành động quá chậm, Mỵ Mỵ vừa mới quay người bò xuống giường thì người đàn ông sau lưng đã ôm chặt eo nhỏ của cô, thử một chút tư thế mà tối hôm qua anh đã muốn thử, “phập” một tiếng, ɖu͙ƈ vọng nóng rực chứ thế lại chen vào huyệt động ướt át.

“A…”

Tuy rằng tiểu huyệt chật hẹp chưa đủ dịch bôi trơn nhưng hai người kết hợp chặt chẽ cùng một lúc liền vì đau mà sinh ra chút kɧօáϊ cảm, thoải mái thở hắt ra.

“Mỵ Mỵ, ngày hôm qua tôi hầu hạ em cả đêm, hiện tại nên đến lượt của em nha! Đây là em thiếu nợ tôi!”

Nằm sấp lên tấm lưng cong gợi cảm của Mỵ Mỵ khiến thân thể hai người kết hợp càng chặt chẽ, Daniel thổi khí bên tai Mỵ Mỵ dụ dỗ cô trầm luân trong bể ɖu͙ƈ vọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN