Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)
97. Lại đánh mất người ấy
Beta: Cá Muối
Thực ra thì mẹ ruột của Mỵ Mỵ không phải là mẹ của Ngô Khắc Phỉ mà là con gái tình nhân bên ngoài của Chủ tịch Ngô Cương đương nhiệm sinh. Sau khi Mỵ Mỵ sinh ra được đem về nhà họ Ngô do vợ của Ngô Cương, cũng chính là mẹ của Ngô Khắc Phỉ nuôi nấng. Cô có thể giải thích được, cả ngày đối mặt với kết quả ngoại tình của chồng mình, không có mấy người phụ nữ có thể chịu đựng được. Cho nên Mỵ Mỵ cũng hiểu rõ tại sao trong trí nhớ của mình, trong mắt mẹ lúc nào cũng mang theo chán ghét đối với cô. Khi Mỵ Mỵ đi lạc thì mẹ của Ngô Khắc Phỉ trình báo sai lệch tư liệu và tình huống của cô với cảnh sát, hơn nữa Ngô Cương cũng không thèm quan tâm đến con gái mình nên đã đánh mất cơ hội để Mỵ Mỵ trở về nhà. Tuy rằng Ngô Khắc Phỉ ngoài ý muốn biết được hành động của mẹ mình nhưng anh không muốn thấy người mẹ nhiều năm thương tâm u buồn bị tố giác, chỉ có thể đợi mình có năng lực rồi sau này từ từ tìm kiếm Mỵ Mỵ.
Ngô Khắc Phỉ nói cho Mỵ Mỵ biết toàn bộ sự việc của cái nhà này, cũng kể luôn cho cô biết vì tâm tư muốn bảo vệ mẹ mình nên mới không thể để Mỵ Mỵ quay về được. Khi Mỵ Mỵ nghe xong tất cả từ đầu đến cuối, cô lại không kϊƈɦ động hay thương tâm giống như suy nghĩ của Ngô Khắc Phỉ. Cô giống như là đang nghe câu chuyện của một ai khác, cứ luôn yên lặng nằm trong lồng ngực anh.
“Em không giận sao?” Anh không muốn gạt Mỵ Mỵ, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không quan tâm đến thái độ của cô. Trêи thực tế, anh sợ muốn chết, sợ Mỵ Mỵ lên án anh năm đó vô tình, để Mỵ Mỵ biến thành cô nhi không có nhà để về.
“Không, em không giận!” Khuôn mặt có chút buồn ngủ thoạt nhìn vô cùng gầy gò cọ cọ trêи ngực anh, tìm một chỗ thoải mái để đi vào giấc ngủ. “Trong căn nhà đó mặc dù không có anh trai (NKP) rất thương em, nhưng em có ba mẹ vô cùng thương yêu em, cả bọn Phàm nữa! Mấy năm nay em thực sự rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc…”
“Mỵ Mỵ?” Ngô Khắc Phỉ phát hiện ra thanh âm Mỵ Mỵ ngày càng nhỏ, tiếp theo không còn tiếng gì nữa. Anh nhẹ ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn, phát hiện ra cô lại ở trong lòng mình ngủ mất, giống hệt như dáng vẻ hồi nhỏ anh ôm chặt cô ngủ. Khóe miệng cô hơi cong lên, khuôn mặt đang say giấc tựa như mang theo hạnh phúc, người nào nhìn đều thấy ngọt ngào đến tận tâm can.
“Mỵ Mỵ…” Thì thào gọi tên Mỵ Mỵ, Ngô Khắc Phỉ càng ôm chặt cô gái nhỏ đang say ngủ trong lòng hơn, cho đến khi miệng nhỏ của cô gái lầm bầm kháng nghị gì đó, anh mới nhớ tới cần thả lỏng sức lực, để cô ngủ thoải mái hơn. Từ khi Mỵ Mỵ rời khỏi cái nhà này, con tim vốn trống rỗng vắng lặng lúc này cuối cùng được lấp đầy, kiên định nhảy lên trong lồng ngực. Cơn buồn ngủ cũng dần bao trùm thần kinh của anh, nhiều năm rồi chưa ôm Mỵ Mỵ cùng ngủ, bây giờ anh ngủ cùng cô một lúc cũng được.
Lúc này hai người như trở lại thời gian lúc bé, giấc ngủ đắm chìm trong sự ngọt ngào. Mà lúc này trong nhà Mỵ Mỵ lại có người bị người khác ngược đãi!
“Bang!” Một con mắt khác của Thịnh cũng bị tím đen, một vòng này là do Phàm gây ra! “Mày đáng chết lắm, lần trước cũng vì mày ở nhà trông nhà, kết quả Mỵ Mỵ bị tên khốn Daniel chiếm tiện nghi. Từ đó đến giờ vẫn chưa được bao lâu, một người sống sờ sờ lại bị mày đánh mất, mày còn có tác dụng gì hả! Còn không có trí nhớ tốt bằng Đại Tuyết (con chó nhà mấy ảnh) đâu!”
Giờ phút này Thịnh cả mặt hối hận bị Phàm xách cổ áo, cũng không phản bác được lời nào, chỉ có thể chịu đựng bị ăn chửi. Chết tiệt, anh một khi đã vẽ tranh thì sẽ không biết trời trăng mây gió gì nữa, cho nên lúc Mỵ Mỵ đến gõ cửa phòng nói muốn đi ra ngoài làm gì đó, anh cũng không để ý “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Lúc Mỵ Mỵ nói với an cần ra ngoài làm gì, ra ngoài với ai, anh thật sự là không chú ý mà! Huhu, vừa rồi Dịch về không tìm thấy Mỵ Mỵ, cũng từ trong miệng anh biết được mình (Thịnh) không có hỏi Mỵ Mỵ đi đâu cũng đã tặng cho anh một bên mắt gấu trúc cùng với một câu chửi rủa ngắn gọn, bây giờ lại đến lượt Phàm! Anh đã vô cùng kiểm điểm lỗi sai của mình, chỉ kém không tự mình viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ thôi. Hai người kia cũng không nhớ chút gì tới tình anh em, không thể nương tay một chút sao?
“Đừng giả vờ chết, tao muốn biết, Mỵ Mỵ nói đi đâu, đi với ai, không nhớ ra được thì đừng trách vì sao nước biển lại mặn!” Trước mặt người ngoài, Phàm chính là một núi băng, dáng vẻ lạnh khốc vô tình đi sâu vào lòng người. Ở nhà, tính cách Phàm lột bỏ đi sự lạnh lùng thì chính là dịu dàng như nước, nhưng khi gặp chuyện của Mỵ Mỵ thì mới có thể đột nhiên biến thành trạng thái phun lửa mất kiểm soát như thế này, hận không thể há miệng một phát là tất cả mọi người đều cháy đen! Thịnh một tay giữ lấy đôi mắt sưng tím, giống như bao tải bị Phàm ném xuống ghế sofa. Sau đó Phàm cũng quay đi lấy điện thoại gọi cho Mỵ Mỵ!
Phàm và Dịch ở bên cạnh thay nhau gọi điện thoại, điện thoại Mỵ Mỵ ở đầu kia cũng không ai nghe máy! Là tình huống gì đây? Tắt tiếng nên không nghe thấy? Hay là đi Pub không nghe thấy? Nghĩ đến Mỵ Mỵ có thể đã đến Pub, da đầu bọn anh lại tê dại, hung dữ lườm Thịnh ở bên kia đang giả vờ làm cô vợ nhỏ trốn tránh một cái. Có cách nào hiệu quả hơn để họ tìm thấy Mỵ Mỵ yêu dấu không trời!
Đến tột cùng là vì sao Mỵ Mỵ lại không nghe điện thoại? Là vì lúc đó Mỵ Mỵ đang ngủ say! Nhưng mà nhiều cuộc điện thoại như vậy, cho dù làm phiền Mỵ Mỵ thì cũng làm cô phiền đến chết, sao có thể ngủ ngon lành được? Đương nhiên là vì Ngô Khắc Phỉ vừa nghe thấy điện thoại đổ chuông lập tức tắt tiếng điện thoại của Mỵ Mỵ, ném vào ghế salon đơn độc xa xa giường!
Ba người đàn ông đó trưng dụng em gái của anh nhiều năm như vậy, thế mà còn dám vô liêm sĩ đến nỗi ba người đàn ông cùng nhau dùng, còn đăng ký quốc tịch ở nước ngoài chỉ vì muốn kết hôn với tiểu Nhụy? Bây giờ tiểu Nhụy muốn nhận lại anh trai là anh đây, anh nhất định phải nhanh chóng giúp Mỵ Mỵ thoát khỏi sự khống chế của ba tên ác ma kia, trở lại cuộc sống của người bình thường!
Ở trong lòng Ngô Khắc Phỉ, Ngô Nhụy chính là bị ba người đàn ông kia ép buộc mới không thể không để ba tên biến thái đó dùng chung! Anh hoàn toàn không biết, em gái thuần khiết động lòng người đang nằm trong lòng mình thực tế là một tiểu ɖâʍ nữ tính cách muôn màu muôn vẻ. Cô không chỉ yêu ba người đàn ông mà còn theo chân họ cùng nhau làʍ ȶìиɦ!
Cũng vì Ngô Khắc Phỉ không biết, cho nên cũng nhanh chóng làm cho ba người đàn ông kia tóc cũng bạc trắng. Cho tới lúc Mỵ Mỵ tỉnh lại, nhìn thấy sắc trời đã muộn đến nỗi không kịp về ăn cơm tối, mới nhớ tới chuyện tìm điện thoại báo cho ba người đàn ông rằng tối nay sẽ về muộn!
“Ớ? Sao lại có nhiều cuộc gọi nhỡ vậy nhỉ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Phát hiện điện thoại toàn cuộc gọi nhỡ, Mỵ Mỵ vội vàng kết luận xong liền gọi cho Phàm, nói cho bọn anh biết cô đang ở nhà cũ của nhà họ Ngô, tìm lại ký ức lúc nhỏ!
“Hắt xì! Hắt xì! A a hắt xì!” Điện thoại vừa mới cúp chưa được vài giây, Ngô Khắc Phỉ ngồi bên cạnh đang không hài lòng em gái của mình đang giải thích cho ba tên đàn ông ở đầu kia, bắt đầu ra vẻ hắt xì vài cái, làm mấy lời định nói xấu mấy tên đàn ông kia không có cơ hội ra khỏi miệng!
“Anh à, anh bị cảm sao? Có phải vừa nãy ngủ quên đắp chăn không?” Bằng không thì sao có thể hắt xì không ngừng chứ, nước mắt nước mũi dính trêи mặt trông thật đáng thương. Cô cần cẩn thận để không lây bệnh mới được, miễn cho không phải hắt xì không ngừng giống anh trai.
“Không, hắt xì, không có! Mỵ Mỵ của chúng ta, hắt xì, chúng ta đi thôi, anh, anh, hắt xì, đưa em về!” Tuy anh cực kỳ không muốn đưa Mỵ Mỵ vào miệng cọp nhưng khi nhìn thấy bộ dáng khẩn cấp muốn nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông mình yêu của Mỵ Mỵ, Ngô Khắc Phỉ lại không dám trói buộc Mỵ Mỵ, sợ cô sẽ hận anh làm một người anh trai quá bá đạo ngang ngược.
Hừ, gần như có thể xác định là ba tên kia lại tiếp tục chửi mình mới có thể làm mình hắt xì không ngừng! Anh nhất định phải dùng kế để tách Mỵ Mỵ ra khỏi bọn họ, để xem bọn họ còn dám không tôn trọng “anh vợ” trêи danh nghĩa này nữa không!
Bởi vì không ngừng hắt hơi nên lái xe có thể dẫn đến nguy hiểm, họ chỉ có thể gọi lái xe của Ngô Khắc Phỉ tới, cho nên lúc Mỵ Mỵ về tới nhà đã hơn 8 giờ! Chẳng qua khi ba người đàn ông nghe thấy Mỵ Mỵ sẽ về muộn, vì một nguyên nhân khác là Ngô Khắc Phỉ hắt xì thì bọn họ liền hối hận! Các anh thật sự nên chờ đến lúc Mỵ Mỵ về đến nhà rồi mới hẵn mắng người đàn ông kia trong lòng chứ nhỉ! Ví dụ như bây giờ chẳng hạn!
Cho nên hôm nay Ngô Khắc Phỉ gần như là hắt xì đến lúc bình minh, mãi cho tới khi thế giới yên tĩnh giống như tất cả mọi người đều biến mất thì tiếng hắt xì đáng sợ của anh mới dừng lại!
——————————–
Tinh: Phúc lợi năm mới nha!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!