Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày
Chương 42: Mất tích
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có vẻ được mấy tháng, cha con cũng không nói cho ta biết, nhưng chưa tròn một tuổi. Ta xem bộ dáng hắn ngay lúc đó, hẳn là chỉ bốn năm tháng.” Tề thị nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo ưu thương.
Bà cũng từng cảm thấy người cùng mình lớn lên này rất tốt, có thể gả cho hắn, đời này cũng được thoải mái.
Sau đó, bà liền phát hiện mình sai rồi.
Ngay từ đâu Tần Phương thích là Phương Vi, không phải nàng.
Hơn nữa, còn đem cái chết của Phương Vi trách trên đầu nàng.
“Vậy người có biết là bà đỡ nhà ai năm đó đỡ đẻ cho Phương Vi và Thu di nương không?”
Tề thị lắc đầu: “Đều đã qua lâu như vậy, sao còn có thể tra được? Sau khi Phương Vi xảy ra chuyện, một xác hai mạng, bà đỡ sao còn dám đỡ đẻ cho người khác? Nhưng còn bà đỡ khi Thu di nương sinh con, dường như là Vương tẩu tử ở thành tây.”
Tần Vận thấy Tề thị thật sự biết được không nhiều lắm nên không ở lâu, trở về Thiều Hoa Uyển.
“Cô nương, việc lúc trước người bảo nô tỳ lưu ý đã có manh mối.” Bán Hạ đi theo bên cạnh Tần Vận, nhẹ giọng nói.
Tần Vận nhất thời không có phản ứng, lát sau, mới nhớ ra là chuyện của Lâm thị.
“Điều tra ra là ai?”
Sắc mặt Bán Hạ khẽ biến, oán giận nói: “Sau khi Nhị phu nhân bị nhốt trong tiểu Phật đường, Thu di nương đi gặp bà ta hai lần. Nhưng mỗi lần Thu di nương trở ra, thần sắc đều không tốt. Trở về phòng mình lại đập bể đồ đạc.”
Thu di nương?
Tần Vận kinh ngạc dừng bước.
Nếu Tần Cẩn thật là nhi tử của phụ thân cùng Thu di nương, vậy Thu di nương và nhị phòng cấu kết có chỗ tốt gì?
Phụ thân tốt, Tần Cẩn mới có thể tốt.
Đại phòng to như vậy, nếu không có phụ thân, còn mẫu thân là đương gia làm chủ, Tần Cẩn và Thu di nương còn có thể sống tốt được sao?
Nhưng Thu di nương vẫn lựa chọn cấu kết với nhị phòng..
Tần Vận suy tư về những gì Tề thị và Đường Lạc nói, trong đầu đột nhiên thoáng qua một ý niệm.
Nếu Tần Cẩn vốn dĩ không phải nhi tử của Thu di nương thì sao?
Thu di nương sợ ngày sau Tần Cẩn biết được việc này thì sẽ không nhận bà ta là mẹ đẻ, cho dù Tần Cẩn có lấy được mọi thứ của đại phòng Tần gia, bà ta cũng không được lợi ích gì.
Hơn nữa việc này chỉ có phụ thân và bà ta biết.
Nếu phụ thân xảy ra chuyện gì, bí mật này sẽ vĩnh viễn bị phủ đầy bụi.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy Thu di nương này hành động quá mức điên cuồng, nếu bị nhị phòng cắn ngược lại một cái, không phải bà ta sẽ không chiếm được gì sao?
Càng làm cho nàng cảm thấy kỳ quái chính là Lâm thị.
Rõ ràng là Thu di nương đã cấu kết với bà ta, chuyện bà ta chọc giận lão phu nhân, theo lý cũng có Thu di nương nhúng tay vào.
Nhưng Lâm thị bị nhốt vào tiểu Phật đường, còn Thu di nương lại hoàn toàn không tổn hao gì.
Tần Vận cảm thấy càng thêm loạn, những chuyện tưởng chừng rất rõ ràng, nhưng thật ra lại liên quan đến rất nhiều người.
“Có dò hỏi được Thu di nương đến Phật đường nói gì với Nhị thẩm thẩm không?”
Bán Hạ mờ mịt lắc đầu: “Phật đường hiện tại ngoài Nhị phu nhân không có ai khác, nếu nô tỳ tùy tiện đi vào, sợ sẽ làm kinh động Nhị phu nhân.”
Tần Vận hiểu ý Bán Hạ, “Đậu Khấu, ngày mai ngươi ra phủ tìm Phó Vân, nhờ chàng đến thành tây tìm vị Vương gia nương tử kia.”
– –
Hôm sau, Tần Vận dùng bữa trưa xong thì Tần Phương đến Thiều Hoa Uyển.
Nhìn Thiều Hoa Uyển sắc màu rực rỡ, trong mắt Tần Phương lóe lên một tia tàn nhẫn.
“Lão gia, ngài đã tới.” Bán Hạ ngừng việc may vá, cười nói: “Cô nương đang ngủ trưa, ngài trước ngồi chờ chốc lát, nô tỳ đi gọi cô nương một tiếng.”
“Bán Hạ.” Tần Phương lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay Vận tỷ nhi có ra khỏi nhà không?”
Trong lòng Bán Hạ sợ hãi, có chút cảnh giác, trên mặt lại không biểu hiện gì, “Từ ngày Đại cô nương quyết định hồi kinh, cô nương liền không ra khỏi cửa một mình. Nếu là ra ngoài, phần lớn cũng là đi theo Phu nhân.”
Tần Phương chắp tay sau lưng đi một vòng trong sân, cuối cùng đứng yên dưới giàn nho: “Không cần nói cho Vận tỷ nhi ta đã tới.”
Bán Hạ nghi hoặc nhìn bóng dáng Tần Phương rời đi, xoay người vào nội thất.
Tần Vận vốn không ngủ, mà đang tự làm yếm lót cho mình: “Cha đi rồi?”
“Lão gia chưa nói gì liền hỏi mấy ngày nay cô nương có ra khỏi cửa không.”
Tần Vận cúi đầu, khóe môi cong lên: “Không có việc gì, ngươi làm việc của mình đi thôi. Ta lại muốn ăn bánh sơn tra (sơn trà/táo gai) do Đậu Khấu làm, bảo nàng chuẩn bị một ít đi.”
Bánh sơn tra
Bán Hạ liếm liếm môi, bánh sơn tra kia có vị chua chua ngọt ngọt, nàng cũng thích.
Tần Vận cười mắng: “Bảo Đậu Khấu chuẩn bị nhiều một chút.”
Sau khi Bán Hạ rời đi, Thược Dược lo lắng nhìn Tần Vận.
Sắc mặt Tần Vận như cũ, nhưng sau khi Thược Dược nhìn nàng nhiều lần, nhẹ giọng hỏi: “Thược Dược, tỷ có gì muốn nói với ta sao?”
“Không có.” Thược Dược theo bản năng trả lời, nhưng chốc lát lại muốn nói lại thôi.
Tần Vận buông đồ trong tay, đóng cửa sổ lại, đi đến nhuyễn tháp ngồi xuống: “Thược Dược, Tổ mẫu đem tỷ và Đỗ Quyên cho ta và Đại tỷ tỷ, lúc ấy ta đã biết không thích hợp. Các tỷ đều là đại nha hoàn được tín nhiệm bên cạnh Tổ mẫu, không cần phải theo cô nương nhất định phải xuất giá như chúng ta. Hơn nữa, đêm trước hôm đó, vừa lúc có người nhìn thấy tỷ và Đỗ Quyên đến nhị phòng, còn mang Nhị thẩm thẩm đi.”
Thược Dược kinh hãi vô ý ngồi quỳ trên mặt đất, “Cô nương..”
“Tỷ đừng nghĩ lấy lời nói lừa ta, ta chỉ muốn biết rốt cuộc Nhị thẩm thẩm đã nói gì làm Tổ mẫu tức giận. Vì sao Tổ mẫu lại phải đem Nhị thẩm thẩm cách ly một mình, lại không làm gì bà ta?”
Thược Dược liếc nhìn ra ngoài, lòng còn sợ hãi.
Tần Vận cười nhạo: “Tỷ yên tâm, Bán Hạ canh giữ ở bên ngoài, trong chốc lát không ai được vào.”
Nhìn sắc mặt Thược Dược càng thêm tái nhợt, Tần Vận có lòng nhắc nhở: “Hiện giờ tỷ là nha hoàn bên cạnh ta, về sau phải theo ta xuất giá. Các tỷ đã biết chút chuyện không thể nói ra ngoài, vậy vì sao Tổ mẫu không xử trí các tỷ? Hơn nữa, bà còn để các tỷ ở bên cạnh ta và Đại tỷ tỷ. Chẳng lẽ Tổ mẫu không nghĩ tới các tỷ sẽ nói chuyện đó cho chúng ta biết sao?”
“Nô tỳ cũng không biết.” Sau cơn hoảng hốt ban đầu, Thược Dược lấy lại tinh thần, trấn định không ít: “Nô tỳ chỉ là phụng mệnh làm việc.”
“Ta nói cho tỷ biết.” Tần Vận vô cùng buồn chán gặm một miếng đào: “Tổ mẫu để tỷ ở bên cạnh ta, không phải là để tỷ kinh sợ, càng không phải không cho tỷ nói cái gì. Ngược lại, ta cảm thấy chuyện ngày đó có liên quan đến ta và Đại tỷ tỷ. Cho nên Tổ mẫu bảo tỷ tới hầu hạ ta, ta nghĩ là bà hy vọng ta có thể biết gì đó thông qua tỷ chăng.”
Thược Dược trừng lớn hai mắt, giật giật môi: “Tam cô nương, nô tỳ..”
“Nghĩ kỹ rồi lại nói, ta chỉ nghe lời nói thật.”
Trong lòng Thược Dược bách chuyển thiên hồi[1].
[1] suy nghĩ rối bời, trăm lần nghĩ ngợi
Nàng cũng suy nghĩ thật lâu, vì sao sau khi nàng và Đỗ Quyên biết được bí mật đó, lão phu nhân còn giữ lại các nàng?
Các nàng hầu hạ lão phu nhân mấy năm nay, biết bà không phải người mềm lòng.
Nhưng lại buông tha nàng và Đỗ Quyên.
Nàng suy nghĩ lâu như vậy cũng chưa nghĩ ra được nguyên cớ.
Cho đến khi nghe tam cô nương nói những lời này, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ.
Lão phu nhân không xử trí nàng, là muốn thông qua nàng cảnh báo tới tam cô nương.
Đại lão gia có thể nhẫn tâm xuống tay với đệ đệ ruột của mình, ngày sau cũng sẽ xuống tay với nhi nữ ruột của mình.
Nếu tam cô nương có phòng bị sẽ không dễ dàng trúng chiêu như vậy.
Thược Dược đem sự tình đêm đó một năm một mười[2] nói cho Tần Vận.
[2] đầu đuôi gốc ngọn
Cái tăm trong tay Tần Vận dừng ở trên quả đào, rất lâu không có động tĩnh.
“Ngươi nói, cha ta giết Nhị thúc? Đại tỷ tỷ gả đến Lư Dương Hầu phủ cũng là vì cha ta?”
“Nô tỳ đều là nghe Nhị phu nhân nói. Có một số việc Nhị phu nhân nói là Thu di nương nói cho bà ấy.”
Tần Vận đứng dậy, nâng Thược Dược lên: “Dụng tâm của Tổ mẫu, ta đã biết.”
Tuy rằng phụ thân không đáng tin cậy, nhưng hai vị lão nhân gia là người tốt.
Mấy năm nay mặc dù phụ thân và mẫu thân bằng mặt không bằng lòng[3], tổ mẫu và tổ phụ lại chưa từng xem nhẹ mẫu thân, ngược lại càng coi trọng.
[3] bên ngoài hợp mà lòng lại cách xa, không thành tâm với nhau
“Tối hôm qua, Lão phu nhân gọi Đại lão gia qua. Nhưng nô tỳ không còn hầu hạ ở Thọ An Đường, cho nên không thể biết được gì. Chuyện này là do Tử Anh nói cho nô tỳ.”
Tần Vận lại lần nữa rơi vào trầm tư.
Đầu tiên tổ mẫu đã biết những việc này, lại để Thược Dược cảnh báo cho nàng để nàng chú ý phụ thân.
Nhưng chẳng mấy chốc lại gọi phụ thân đến Thọ An Đường, vẫn là giấu mọi người.
Hay là.. tổ mẫu cũng biết sự tình năm đó?
– –
Bên này, Tần Phương nghẹn một cổ tức giận trở về tiền viện: “Đi kêu Thu di nương lại đây.”
Gã sai vặt thấy mặt đại lão gia âm trầm, không dám chậm trễ chút nào, lập tức đi tìm Thu di nương.
Thu di nương thay quần áo xong đang chuẩn bị ra cửa, hỏi thêm một câu: “Lão gia là từ đâu trở về? Thần sắc như thế nào?”
“Di nương vẫn là mau chút đi thôi, Lão gia trở về từ Thiều Hoa Uyển, vẻ mặt thật không tốt, dường như rất tức giận.”
Thu di nương khó chịu trong lòng, miễn cưỡng cười cười đến tiền viện.
Vào thư phòng, Tần Phương giận dữ trừng mắt Thu di nương: “Ngươi không phải nói Đường Lạc ở trong tay Tần Vận sao? Nhưng mấy ngày nay nó chưa từng ra khỏi cửa, nói! Rốt cuộc Đường Lạc ở nơi nào?”
“Lão gia.” Thu di nương sợ hãi rụt rè đứng ở một bên: “Thiếp dám khẳng định, ngày đó buổi tối, thiếp tận mắt nhìn thấy Tam cô nương thừa dịp không có người chú ý đi ra Tần gia.”
Thu di nương đánh giá vẻ mặt Tần Phương một chút, lại nói: “Trong đêm đó Tam cô nương ra ngoài, vừa lúc ngài nhận được tin Đường Lạc mất tích. Nếu nói trên đời có chuyện trùng hợp như vậy, thiếp không tin.”
“Diệp Thu.” Tần Phương cười lạnh, đột nhiên nắm cằm bà ta: “Nếu không có gương mặt này, ngươi chẳng là gì cả. Cho nên ngươi phải biết ơn bất cứ ai trong Phương gia. Nếu để ta phát hiện ngươi động tay động chân ở sau lưng ta, vậy thì gương mặt có vẻ giống nàng của ngươi cũng không cần tồn tại.”
Nói xong, Tần Phương hung hăng quăng Thu di nương ra: “Ta nghe nói ngươi và Lâm thị có quan hệ không tồi?”
Ngực Thu di nương cứng lại, cẩn thận nói: “Trước kia Nhị phu nhân từng giúp đỡ thiếp một lần, thiếp nghe nói bà ta bị nhốt trong Phật đường không ai hầu hạ, cho nên mang theo chút đồ đi xem qua bà ta hai lần.”
“Vậy hiện tại bà ta như thế nào?” Tần Phương dường như vô tình hỏi.
“Tinh thần thật không tốt.”
Nghe vậy, ấn đường[4] Tần Phương nhảy dựng: “Nếu bà ta từng giúp đỡ ngươi, vậy hãy đi thăm bà ta nhiều chút.”
[4] điểm giữa hai đầu lông mày
“Dạ.”
Thu di nương ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã khiếp sợ vạn phần.
Đối với Lâm thị, Tần Phương lại có thể nói chuyện bình tĩnh như vậy, có thể nói là chuyện tuyệt đối không thể xuất hiện.
Hơn nữa, Tần Phương này, khi ông ta càng bình tĩnh cũng là lúc nổi lên ý xấu.
Tần Phương khoát tay, Thu di nương liền rời đi.
Việc Đường Lạc mất tích là tâm bệnh của ông ta.
Nàng là thân nhân duy nhất của Phương Vi còn sống trên đời, hơn nữa còn là vũ khí sắc bén để ông ta thay Phương Vi báo thù.
Nhưng nếu Đường Lạc thật sự rơi vào tay Tần Vận.. đó chính là chuyện lớn không xong!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!