Website Tình Ái
Chương 44: Buổi tối xem anh “làm” em như thế nào!
Thật ra Chu Dao cũng hơi lạ giường, thế nhưng có Trình Nghị bên cạnh, làm ổ trong lồng ngực ấm áp của anh, cô có thể ngủ một đêm không mộng mị, giống như lọt vào trong sương mù, bị đồng hồ báo thức đánh thức vẫn không biết mình đang ở đâu.
Nghe tiếng chim hót líu lo bên ngoài, cô mới nhớ ra đây là quê nhà của Trình Nghị. Chu Dao dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, muốn thoát khỏi lồng ngực anh, nhưng cánh tay anh vẫn giữ chặt eo cô.
Trình Nghị lầm bầm một tiếng, chiếc cằm cọ cọ trêи đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn vẫn chưa tỉnh hẳn, “Vợ, dậy sớm như vậy làm gì?”
Chu Dao thoát khỏi tay anh, ngồi thẳng người, “Không còn sớm nữa, ngày đầu tiên tới gặp ba mẹ anh không thể ngủ nướng được.”
Tối qua sau khi tắm rửa xong Trình Nghị không cho cô mặc quần áo, lúc cô thức dậy hai bầu ngực to như quả đào tươi mọng nước lắc lư trước mắt anh, ánh ban mai mờ ảo, như phủ lên một vầng sáng mỏng, hai quả anh đào mũm mĩm trơn bóng.
Trình Nghị kéo cô xuống, cặp ngực to đè lên mặt anh, thỏa mãn ɭϊếʍ ʍút̼ ư ư a a, cọ cọ vào nơi mềm mại thơm hương, tìm tới đỉnh hồng mềm mại ngậm lấy gặm cắn.
Đầu lưỡi của anh mạnh mẽ, khoang miệng nóng ẩm, Chu Dao bị anh ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα, cơ thể lập tức mềm nhũn ra, nửa người cô rung rinh trước mặt anh.
“Lão Trình… anh đừng làm…”
Bên dưới Trình Nghị cũng đã cứng lên, ôm lấy cái ʍôиɠ nhỏ của cô đặt lên eo anh, gậy thịt to lớn dán vào khe ʍôиɠ cô, nóng đến nỗi khiến cô khẽ rùng mình.
Cơ thể run sợ một lúc, luồng nhiệt từ lỗ nhỏ ồ ạt tiến ra, làm ướt phần eo rắn chắc của anh.
Trình Nghị ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, đặt tay lên ɖâʍ huyệt ướt át của cô, “Không muốn làm, sao ɖâʍ duyệt lại chảy nhiều nước như vậy?”
Chu Dao choáng váng uốn éo trêи người anh, chỉ biết nơi này là quê nhà của Trình Nghị, mỗi lần anh làm cũng mất khoảng một tiếng đồng hồ, sau khi làm xong chân cô cũng mềm nhũn ra, đợi sau đó gặp ba mẹ anh chẳng phải là sẽ mất mặt sao, tóm lại không thể để anh đạt được ý đồ.
Chu Dao nói trong hơi thở hỗn loạn, “Buổi tối… cho anh làm… còn phải đi gặp ba mẹ nữa, giữa trưa còn có họ hàng tới đây.”
Cuối cùng còn nũng nịu oán trách, “Bị anh làm xong chân em cũng mềm nhũn ra.”
Buổi sáng tinh lực dồi dào, thân dưới của Trình Nghị sưng lên vì đau, chỗ kia của cô ướt đẫm dán vào eo anh, hai cánh môi khẽ nhúc nhích, nước chảy dọc theo cơ bắp của anh.
Trình Nghị mạnh mẽ vân ve nhào nặn viên hoa châu kia, cô gái trêи người run rẩy, ɖâʍ huyệt chảy ra càng nhiều nước.
Trình Nghị nói, “Được, tha cho em, buổi tối xem anh chơi em thế nào!” Giọng anh khàn khàn mang theo ɖu͙ƈ vọng khó kìm nén.
Chu Dao thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước xuống giường sợ anh đổi ý, đừng nói là bị ƈôи ȶɦịt của anh làm run chân, chỉ đơn giản là bị anh dùng ngón tay xoa nắn hoa châu của cô một chút thôi, Chu Dao cũng đã mềm nhũn.
Trình Nghị uể oải ôm eo cô, thong thả đi về phía nhà cũ, miệng hơi ngứa ngáy không nhịn được sờ sờ vào trong túi, muốn hút một điếu thuốc.
Chu Dao nhìn thấy, đập tay anh một cái, “Anh bớt hút thuốc đi được không?”
Trình Nghị nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngước lên của cô, “Ừ” một tiếng rút tay ra.
Chu Dao híp mắt cười hì hì, trêи mặt lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Sau khi ăn sáng xong, em gái Trình Nghị và em rể đưa cháu trai bốn tuổi về nhà, buổi trưa còn có họ hàng ở quê cũng tới ăn cơm cùng, giới thiệu Chu Dao cho mọi người biết.
Giữa trưa, Chu Dao giúp mẹ Trình làm một bữa cơm thịnh soạn, cô dì xúm nhau kéo Chu Dao sang một chỗ nói chuyện phiếm, ai nấy đều khen mẹ Trình tìm được một nàng dâu tốt.
Sau khi đưa tiễn họ hàng, Chu Dao trò chuyện với em gái Trình Nghị, đứa cháu trai bốn tuổi rất dễ thương, ngoan ngoãn gọi cô là mợ, đứa trẻ nghịch ngợm tinh quái đáng yêu, Chu Dao không nhịn được hôn lấy hôn để khuôn mặt của cậu bé.
Trình Nghị bước ra ngoài rút điếu thuốc trong hộp ra, thấy dáng vẻ Chu Dao đang ôm đứa cháu trai nhỏ, nghĩ gì rồi lại cất điếu thuốc đi.
Buổi chiều em gái Trình Nghị trở về, đứa nhỏ ôm đùi Chu Dao không chịu đi, cả buổi chiều cứ dính lấy chơi với người mợ dịu dàng xinh đẹp.
Sau bữa tối, Trình Nghị dẫn Chu Dao đi một vòng trong thôn, gió hơi lớn, Trình Nghị nhất quyết bảo cô về nhà mặc áo khoác.
Người trẻ tuổi đều bước ra thành phố lớn, chỉ còn lại người già trẻ em ở nhà, nhìn thấy Trình Nghị ông bà cụ đều nhận ra, “Đây là thằng nhóc nhà lão Hâm cuối thôn phải không, nghe nói ở thành phố thu nhập rất lớn, chàng trai trẻ này thật sự có khả năng!”
“Ồ, đây là vợ con đúng không, mặt mũi rất đẹp!”
Trình Nghị và Chu Dao đều mỉm cười, hỏi gì đáp nấy.
Rừng cây nhỏ sau núi đung đưa, có con suối nhỏ nước chảy róc rách, ánh tà dương lúc mặt trời lặn ửng sắc đỏ soi xuống dòng suối như một dải lụa đỏ, khói bếp bay lên trêи bầu trời phía xa xa thôn trang, êm đềm thơ mộng, tràn ngập hơi thở ấm áp của cuộc sống.
Chu Dao cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, đặc biệt là rạng mây hồng và khói bếp từ xa xa bay lên, nhưng cô chưa từng tới đây, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Cô dựa vào ngực anh hỏi, “Ba câu cá ở chỗ kia à?”
Trình Nghị tiện tay giật rễ cỏ đuôi chó ngậm lên miệng để giải tỏa cơn thèm thuốc, nhéo nhéo thùy tai mềm mại của cô, “Câu ở hạ lưu, ngày mai anh đưa em tới đó chơi.”
Chu Dao cảm thấy rời xa sự hối hả nhộn nhịp của thành phố, ở một vùng quê yên tĩnh tràn ngập hơi thở cuộc sống như thế này thật sự thoải mái.
“Được ạ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!