Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]
Chương 32: Gia thế khủng nhất
Nhưng đương nhiên, Tiêu Chiến không chỉ có mỗi một công việc là phục vụ ông chủ Vương, bởi vì anh vẫn là người có “Nghiệp vụ Nhà hàng Khách sạn xuất sắc nhất” Bắc Kinh cơ mà.
Ngày ngày vẫn phải đến Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi khổ sai làm việc.
Hôm nay cũng vậy, cả sáng sửa soạn cho Vương tổng để hắn ăn uống rồi đi làm, sau đó Quản lý Tiêu mới tự chuẩn bị cho bản thân mà rời nhà, đúng mười một giờ trưa có mặt tại nơi làm việc.
Chỉ là Tiêu Chiến không ngờ được, người vừa mặn nồng bên mình sáng nay, vị tổng tài vừa trao anh nụ hôn chào tạm biệt khi rời khỏi biệt thự, ông chủ hờ vừa vỗ ʍôиɠ mình đen đét mà không cảm thấy tội lỗi lúc trước, bây giờ lại tiếp tục lù lù xuất hiện trước mặt.
Cách đây mấy tiếng, chính tay anh đã cài từng cúc áo sơ mi, mặc lên cho hắn bộ comple xanh dương thẳng thớm, chính tay anh ép hắn ướm vào chiếc quần sịp mà theo Vương tổng nói là “mặc lên rất là gò bó”, chỉ bởi vì nghe nói hôm nay có buổi kí kết với đối tác quan trọng. Và chính anh còn là người xỏ vào cho hắn đôi giày da Hermes bóng lộn, đi vào cực kì thoải mái êm chân.
Rồi lại chính tay Quản lý Tiêu xịt lên phần gáy, phần cổ tay của Vương tổng từng giọt Bleu de Chanel nồng đượm ái tình, mùi vị đã vô cùng vô cùng quen thuộc, ngập tràn trong không khí là mùi cam chanh bưởi, mùi hồng tiêu đầy vị hứng khởi ngọt ngào, ngò thơm bạc hà the mát sảng kɧօáϊ của hương đầu nước hoa. Tiêu Chiến nghiện ngập muốn hít hà hương thơm này quá đỗi, vậy nên mới cất công đi đọc thành phần của từng loại hương để mà nhận biết phân biệt thế đấy.
Mười hai giờ trưa tại Hội quán, trước tiên là nơi đầu mũi phảng phất đầy hương giữa mùi hoa nhài, gừng, nhục đậu khấu quá nồng nàn của ai đó, Tiêu Chiến đã phải giật thót mình khi từ xa trông thấy Vương Nhất Bác đang cao ngạo tiến đến gần. Hắn bí mật nhấc nhẹ đôi lông mày, cười lên thật là ɖâʍ tà lãnh khốc, lại chắt chiu ban phát ra một cái nháy mắt đặc biệt dành cho anh.
Tay… giơ cao, ngoắc tới, ý chỉ của Vương tổng muốn truyền đạt là hắn sẽ vào phòng VIP này, Quản lý Tiêu lo liệu mà vào theo để phục vụ đi.
Ai kia hiểu ra thì thảng thốt lắm đấy nhé, vì đã lâu rồi chẳng thấy Vương tổng công khai ghé thăm. Người ta có câu “Bụt chùa nhà không thiêng”, Quản lý Tiêu thấy những lời này giống y hệt với trường hợp của bản thân, chẳng hiểu vì sao đối với người ngoài, anh có thể bình tĩnh ứng đối với biết bao loại tình huống khó xử khó nhằn, nhưng riêng với ông chủ hống hách Vương Nhất Bác, lần nào hắn có mặt là y như rằng… anh không xong rồi!
Quản lý Tiêu nếu không tự mình gây ra việc nọ thì cũng là Vương tổng hắn gây ra việc kia, mọi sự cứ lung tung rối rắm hết cả lên. Bung bét, đổ nát đến không khống chế nổi!
Hơn nữa những lần Vương Nhất Bác đến, hắn lại chẳng khi nào báo trước để anh chuẩn bị, bao giờ cũng phải cuống cuồng sốt sắng lên, hai lần trước thì khỏi nói, Quản lý Tiêu không dám nghĩ tới nữa, quá ngại mặt.
Còn lần này … đây là lần thứ ba, mong mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp, giống như cách anh đã xuất sắc trải qua trong hàng ngàn lần thân chinh chiến trận xưa nay.
Theo như Tiêu Chiến lạm bàn, thì lý do Vương Nhất Bác chọn Hội quán của anh là nơi gặp mặt cho hợp đồng quan trọng như vậy, đơn giản bởi vì đối tác của hắn lại là người Nhật. Có vẻ như công ty của Vương tổng đang mở rộng hợp tác bành trướng không chỉ ở xứ sở kim chi, mà còn ở đất nước mặt trời mọc thì phải.
Người lần này gặp không phải người lần trước, xem ra địa vị và kim tiền cao hơn, Vương Nhất Bác vì thế cũng tỏ ra cẩn trọng hơn. Quản lý Tiêu cũng muốn thể hiện ra phong cách phục vụ thật tốt để không phụ công lâu ngày ở bên một ông chủ nghiêm khắc bị hắn ta thời thời thời khắc khắc nhọc lòng rèn giũa.
Tiếng Nhật cứ tự nhiên chuyên nghiệp mà nói ra, như là tiếng mẹ đẻ không cần phải đắn đo suy nghĩ. Vương tổng nghe tới đây thì cực kì muốn bịt miệng Quản lý Tiêu lại, gói ghém ai đó mang về nhà để anh chỉ nói cho một mình hắn nghe thôi. Âm điệu phát âm của tiếng Nhật… ừm… thật sự là rất kϊƈɦ thích! Nếu trong phòng ngủ Chiến Chiến nũng nịu nói ra những van cầu, năn nỉ nhục nhã theo cách thế này thì hắn chắc chắn có thể bắn ra đầy miệng anh mà không chút keo kiệt.
Tiêu Chiến ở bên đang sắp xếp bát đũa khăn ăn cho Vương Nhất Bác, nếu mà biết được những suy nghĩ hoang ɖâʍ này, hẳn là sẽ phải rút lại mộng tưởng về một vị Vương tổng cẩn trọng, chín chắn trong công việc rồi.
Dẫu sao thì Quản lý Tiêu cũng chẳng thể thấy được ánh nhìn ɖâʍ loạn thèm khát như sói đói ấy, bởi vì thủ tục bước đầu xong xuôi thì anh lại phải rời đi mà chuyển order cho đầu bếp. Vẫn là một ánh nhìn sói đói ngóng theo tăm tia chính xác vào bờ ʍôиɠ dưới lớp áo rườm rà nhưng vẫn không giấu nổi mỹ miều căng mẩy kia.
Trái ngược với Vương tổng, ở bên ngoài, Quản lý Tiêu đường hoàng chính trực lắm thay! Anh đang săm soi từng món ăn trong thực đơn được lựa chọn, bỗng nhận ra trưa nay có lẽ sẽ Vương Nhất Bác không thể ăn nhiều, một phần vì ban sáng hắn đã no nê căng bụng với phần ăn anh chuẩn bị cho rồi, một phần vì những buổi tiệc kiểu này việc thưởng thức mỹ vị vốn không phải mục đích chính.
Nhìn vào tờ order dài ngoằng chi chít chữ, Quản lý Tiêu cố cắt nghĩa vì sao Vương tổng lại gọi nhiều món tới thế, có lẽ là vì hắn muốn thử mỗi thứ một ít chăng? Sâu xa bên trong, có lẽ cũng muốn phô trương thanh thế, khẳng định rằng Vương thị sau này sẽ không bạc đãi đối tác nếu đại công cáo thành chăng?
Nhưng chưa nở nang mặt mũi vì người tình đầy tài giỏi mưu kế được bao lâu, Quản lý Tiêu đã phải hoài nghi tới cực độ sâu sắc, Vương tổng đây là đang cố ý trêu đùa anh có đúng không, bởi vì chẳng khi nào hắn gọi tiện thể một lần, thực đơn cũng nối dài mà chưa khi nào dừng lại, như là đầu tiên gọi nước lọc, chỉ lát sau lại gọi thêm trà, không lâu sau lại bấm chuông gọi thêm rượu. Cái này… có hơi khơi gợi chuyện cũ rồi đi. Đều có liên quan tới nụ hôn đầu tiên và lần khẩu giao bức ép khi đó. Cợt nhả!
Quan trọng nhất là, mỗi khi Quản lý Tiêu mang một món đồ vào phòng, chỉ đi hơi gần Vương tổng một chút là y như rằng hắn sẽ nắm chặt lấy cơ hội ấy mà lợi dụng sàm sỡ.
Theo từng lần ra vào bày biện món ăn, đối mặt với những hành động không đứng đắn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng phải thật tâm suy nghĩ lại… Tổng tài nào đó đúng là đê tiện bỉ ổi, vẻ mặt nghiêm túc kia là lừa người, gạt người, rõ ràng là muốn lừa gạt đối tác, còn muốn lừa gạt cả đầy tớ là anh đây.
Đầu tiên khi mang vào sushi và sashimi, thời gian có mặt chẳng nhiều nhưng Vương tổng đã kịp đưa tay bóp ʍôиɠ Quản lý Tiêu làm anh tái mặt, miệng cũng chẳng kiềm được rồi kêu “Ưm…” theo thói quen. Đây chính là tiếng kêu khiêu gợi Chiến Chiến thường phát ra trêи giường, tiếng kêu này thành công làm cho Vương Nhất Bác càng cao hứng mà đưa tay bóp ʍôиɠ ái nhân thêm cái nữa.
Có bực mình không cơ chứ, thử hỏi như vậy Quản lý Tiêu có nên bực mình không cơ chứ?
Lần sau, lúc mang theo bò Kobe vào nướng tại bàn, Quản lý Tiêu đã có kinh nghiệm hơn nhiều, không bị giật mình nữa, nhưng đến khi cứ liên tục bị vị tổng tài trơ trẽn tiếp tục đưa tay sờ eo bóp đùi, thì cuối cùng anh cũng không thể hiền hòa cho nổi, tranh thủ lúc quay người đi liền đưa ra lời cảnh tỉnh, mà chẳng biết sẽ có tác dụng hay không.
“Kiềm chế đi, không thì em bóp chim.”
“Cứ thử xem.”
Thì thào mấp máy, đoạn hội thoại của đôi gian phu ɖâʍ phu là thế đấy, có ai tưởng nổi không, có ai tưởng nổi không? @@
Kiểu này không biết là độ tập trung vào dự án với hợp đồng kinh tế được bao nhiêu, cứ mãi chú tâm vào chuyện mơn trớn nhau thế này, Vương tổng hắn ta sẽ không vì mất tập trung mà bị hớ chứ? Thà rằng hai người ở nhà sờ soạng thoải mái chẳng phải là tốt hơn sao? Nhưng dường như Vương Nhất Bác rất thích cái kiểu tình thú ngấm ngầm này thì phải.
Không thể được, Quản lý Tiêu phải vùng lên, phải khuyên răn cảnh cáo cho Vương tổng một trận có lẽ mới có thể an yên.
… Mà đương nhiên không phải là bây giờ, quy chuẩn công việc không cho phép anh làm thế, không cho phép anh nổi loạn lung tung.
Haizzz… chắc là vẫn phải để về nhà, trêи giường nhỏ to với Vương tổng thì hắn sẽ dễ lọt tai hơn chăng?
Thân phận đầy tớ phục vụ đúng là như con sâu cái kiến mà, nhỏ nhoi đến không tưởng tượng được, có bức xúc cũng không dám ngo ngoe.
Nhưng không… Quản lý Tiêu thực sự là không vừa đâu! Sau cơ số lần không đếm được phải chịu yếu thế thì có một lần bê món cơm trong bát đá lên, lấy cớ phải trộn cơm để ở lại lâu hơn, anh kín đáo thò tay xuống bên dưới, sẽ làm gì đây, làm gì đây? Tiêu Chiến mới chỉ định chòng ghẹo nhẹ nhàng Vương Nhất Bác để trả đũa thôi, ai dè vừa sờ tới thì chợt cảm giác được, hạ thân vị tổng tài nào đó đã phồng lớn tự bao giờ.
Ôi! May là sáng nay anh có hối thúc Vương Nhất Bác mặc thêm quần, không thì chẳng biết chỗ ấy giờ đây đã to lớn lộ liễu tới mức nào. Lại thêm một lần hoài nghi, Vương tổng ở ngoài, đừng nói là bất chấp hoàn cảnh cũng dễ dàng cương cứng như vậy nhé? Trước nam nữ gái trai, bất kể đối tượng cao gầy xấu đẹp đều có thể cương, vậy thì cả ngày vẫn luôn thế này sao,? Xin hỏi, Vương tổng có biết chọn lọc không, hay ngài là động vật ăn tạp, chỉ suy nghĩ bằng thân dưới, lúc nào cũng có thể động ɖu͙ƈ?
Ôi ôi! Quản lý Tiêu nghĩ đến đây mà rùng mình khủng hoảng, suýt nữa thì lại làm đổ cả nước trà ra người cả hai, may là có Vương tổng nhanh tay giữ lại hộ.
Ôi ôi ôi! Quá là không chuyên nghiệp!
Quản lý Tiêu tự mình chọc mình tức giận sau đó liền tránh ra xa hẳn chỗ của Vương tổng, thậm chí còn hăng hái hớn hở sang bên đối diện phục vụ. Hơn nữa, vì muốn trêu tức ông chủ hờ trong hợp đồng, anh còn quỳ gần sát đối tác người Nhật kia, tân tâm, tận tình, tận tụy hết lòng phục vụ, chăm sóc cho khách hàng.
Tức thì… không khí lúc này như giảm xuống âm độ, lò sưởi dường như không có tác dụng nhiều nữa, Vương tổng mặt hầm hầm liếc xéo, đôi môi ra mở ra, chỉ một âm tiết thôi, cực kì dứt khoát, nhưng Quản lý Tiêu cũng đã kịp nhìn rõ. Là…
F*CK!
Cục súc!
Chiến Chiến sợ rồi, đành phải đứng ra xa thật xa, chẳng dám lại gần bất cứ ai mà duy trì khoảng cách ở chính trung tâm. Sau đó liền ra ngoài chạy trốn mãi không bước vào.
Cho đến khi… vị khách người Nhật bấm chuông, ông ta chê nước lẩu đã quá đục, muốn đổi sang một nồi lẩu trong hơn. Quản lý Tiêu lúc này nhanh chóng đi tới, tiếp nhận yêu cầu và vững vàng quay lại với một nồi nước lẩu mới trong tay.
Ở Hội quán nơi Tiêu Chiến làm việc, ngoài bếp nướng dùng chung, nhân viên sẽ là người nướng thịt, sau đó cắt ra và phục vụ thực khách, còn lại tất cả sẽ đều có đồ ăn của riêng mình, ví như nồi lẩu cũng thế, nước chấm cũng thế, như vậy sẽ khiến mỗi cá nhân sẽ tùy ý điều chỉnh được cách ăn và khẩu vị của bản thân dễ hơn, lại giữ được vệ sinh và không phải chung đụng quá nhiều.
Lúc Quản lý Tiêu quay lại, câu chuyện trong này đang đến hồi thoải mái vui vẻ, trong một buổi giao lưu kí kết hợp đồng, không nhất thiết là lúc nào cũng thô cứng nghiêm túc, nhất là khi buổi kí kết ấy diễn ra ở trêи bàn tiệc.
Vương Nhất Bác trong kinh doanh không phải là người quá sôi nổi nhưng hắn dường như rất biết tạo không khí, là người tuy không nói nhiều nhưng nói câu nào thì chất lượng câu đó, khôn khéo, vừa phải, luôn biết gợi chuyện, chỉ một câu mở chủ đề thôi cũng đã khiến cho người đối diện phải tự mình nối dài hội thoại rồi.
Tuy là Quản lý Tiêu có ra ra vào vào suốt đấy nhưng vẫn nghe ra được cốt lõi của buổi gặp hôm nay. Nếu anh không hiểu sai thì đối tác người Nhật này mới đến Bắc Kinh không lâu, tuy bên kia tập đoàn của họ rất lớn mạnh, nhưng mới chân ướt chân ráo đến đây, lúc này là lúc cần tạo mối quan hệ nhất, bắt buộc phải cắm được những cái rễ đầu tiên vào vùng đất đầy màu mỡ này.
Dự án bất động sản hoành tráng, là một siêu tổ hợp chung cư biệt thự, shophouse tại khu đông thành phố, tiền vốn đối ứng của chủ đầu tư thì không thiếu, đây không phải là vấn đề. Vấn đề là ở thủ tục phê duyệt dự án tại Trung Quốc vẫn còn đầy nhiêu khê, chung quy lại thì các nước ở châu Á vẫn không thể minh bạch và tự do như bên phương Tây được. Nói thẳng ra là bất cứ ai bước vào địa ngạch này đều sẽ cần “bôi trơn’ thì mọi chuyện mới có thể xuôi chèo mát mái, công thành danh toại.
Tập đoàn nhà họ Vương tai to mặt lớn, thân nhánh sum suê, với phần rễ cây to khỏe đã cắm sâu ở chốn đây, lần hợp tác này đương nhiên là tập đoàn bên Nhật kia muốn dựa nhờ cây cao bóng cả để khai thông mặt bằng, khai thông dòng chảy. Chỉ không ngờ được một điều là lão phật gia không đích thân ra mặt, lại cử ra thái tử Vương mới từ Hàn Quốc trở về không lâu làm đại diện, múc đích chắc cũng chỉ để đại thiếu gia tập sự, trau dồi kinh nghiệm mà thôi.
Vị khách Nhật là Tổng giám đốc cấp cao nhất của Tập đoàn tại Trung Quốc đại lục sau khi nghe được thông tin này, đọc qua hồ sơ về đứa con quý tử nhà họ Vương, biết rằng Vương Nhất Bác không phải là hoạng xoàng, không phải là vương công quý tộc chỉ biết ăn bám, nhưng vẫn có một phần không coi trọng vì chê hắn quá non nớt, một đứa trẻ chỉ mới hơn hai mươi tuổi thì nội hàm được bao nhiêu.
Nhưng kể từ buổi tiếp xúc đầu tiên cho tới giờ, mới qua được một hai lần gặp gỡ mà ông đã thay đổi hoàn toàn quan điểm, tuổi tác thật sự không phải là vấn đề, như người Trung có câu gì mà “Hổ phụ sinh hổ tử”, nếu đã là mãnh hổ thì dù con non vẫn rất mạnh mẽ và có khí chất, vẫn cứ là mãnh hổ thôi.
Hôm nay định rằng hai bên sẽ đạt đến thỏa thuận hợp tác cuối cùng, Vương Nhất Bác không chọn một nơi bề thế hơn như các khách sạn năm sao cao cấp nhất, mà lại chọn Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi, tuy là Hội quán Nhật Bản nổi tiếng nhất Bắc Kinh, nhưng có phần không được nghiêm trang, nhưng hẳn là hắn cũng có cái lý của mình.
Con người ta quyết định mọi việc dựa trêи cảm xúc và sẽ biện minh nó bằng cơ số các logic của lý trí, tạo được một bầu không khí thân thuộc và gần gũi đôi khi cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho các quyết định căng thẳng, bị chi phối bởi kim tiền. Nhưng có một sự thật là sức ấm nóng của trái tim cũng rất quan trọng, nó sẽ giúp người ta tranh thủ được vô vàn các điều khoản có lợi cho bên mình.
“Tập đoàn chúng tôi có thể hợp tác với Tập đoàn Vương thị quả là cơ hội hiếm có khó tìm. Vương tổng tuổi trẻ tài cao, tôi đây thấy bản thân thật là hổ thẹn.”
“Người kiệt xuất thường hay khiêm tốn, tôi còn phải học hỏi ngài đây rất nhiều.”
“Vương tổng là đang khen tôi sao, thật sự không dám nhận bừa. Vương tổng mới là tài không đợi tuổi. Hơn hai mươi tuổi đã tự tạo ra sự nghiệp cho riêng mình ở nơi xa xôi. Về nước thì tự lập công ty con, chưa đầy nửa năm tiếp quản một phần sản nghiệp họ Vương đã khiến nó tăng trưởng tới hơn 30%, thành tích này không phải tiền bối lâu năm trong nghề nào cũng có thể làm được. Tôi mới là người phải khâm phục Vương tổng.”
Trợ lý kiêm phiên dịch của cả hai đang ở trạng thái đối lập, vẫn tính cách vốn có, Vương Nhất Bác không nhiều lời, vì thế người thân cận rất ít phải chen miệng, không như vị trợ lý của đối phương, tần suất phát ngôn vô cùng cao, phải hoạt động vô cùng nhiều.
“Chút ít thành tích nhỏ nhoi, làm sao dám khoe mẽ, tôi được thế này cũng vì có hậu thuẫn vững chắc mà thôi.”
“Lại nói đến xuất thân của Vương tổng, ngài thuộc dòng dõi thế gia uy nghiêm cao quý, nếu để kể tên những gia tộc hiển hách tại Bắc Kinh thì hẳn là không thể thiếu họ Vương được rồi.”
Đáp lại những câu tâng bốc lên tận mây xanh, Vương Nhất Bác tĩnh tại chỉ im lặng không khách sáo phủ nhận hay thêm thắt điều gì.
Nhưng ngược lại với Vương tổng, đối với ai đó thì điều này vô cùng mới mẻ, Quản lý Tiêu nhấp nhổm không yên, mắt chớp sáng liên tục, thả chậm động tác, dỏng tai lên chăm chú lắng nghe. Thấm đến chữ cuối cùng rồi thì liếc sang phía đối diện để thăm dò xem biểu cảm của Vương Nhất Bác là thế nào, liếc xong còn tự mình ngại ngùng cúi mặt xuống không dám đối mắt nữa.
Vương tổng trông thấy dáng vẻ hóng hớt ngốc nghếch của người trước mặt thì cũng không giấu nổi vui thích mà cong nhẹ khóe môi. Đây là thỏ con bắng nhắng nhập thân chứ không phải Quản lý Tiêu quy chuẩn xa cách nghìn trùng như ngày đầu hắn đã gặp rồi.
Đích xác là không nhận ra được màn lả lơi liếc mắt đưa tình của cặp tình nhân, vị khách Nhật hiện tại lại có hơi yêu sách một chút, muổn thử thêm vị lẩu khác nên Quản lý Tiêu mới được dịp nán lại nghe thêm chuyện về ông chủ hờ của mình. Ông ta nhận thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng gì thì càng được thể nói hăng say, đào sâu thêm nữa vào gia cảnh của người ta mà xiểm nịnh, ngợi ca.
“Chưa cần nói đến dòng dõi thư hương lâu đời ở Bắc Kinh, địa vị chính trị của họ Vương hiện tại cũng khiến nhiều người phải nể sợ. Phụ thân của Vương tổng từ thời thanh niên đã theo nghiệp nhà binh rồi có vị trí vững chắc trong bộ máy cầm quyền, đến giờ thì khỏi phải nói, tại vị ở chức vụ ấy ở một đất nước độc đảng rõ ràng không phải người tầm thường. Hơn nữa Vương phu nhân còn phụ trách việc khuếch trương thanh thế ra mảng kinh tế để tập đoàn Vương thị phát triển rộng khắp, đúng là nữ tướng giỏi giang, tôi đây lại thêm một tầng tâm phục khẩu phục. Mạng lưới giao thiệp của nhà họ Vương cũng vô cùng rộng lớn, đặc biệt là với nhà họ Triệu…”
Quản lý Tiêu ở bên cạnh, với trình tiếng Nhật siêu cấp của mình, anh nghe không bỏ sót một chữ mà chẳng cần đợi trợ lý phiên dịch lại. Nếu dụng tâm muốn đào xới, Tiêu Chiến hoàn toàn có thể điều tra được gia thế hiển hách đằng sau Vương Nhất Bác rồi, nhưng sau khi hai người ở bên nhau, đó chẳng phải là vấn đề anh quan tâm, nên bí mật hãy cứ mãi để nó là bí mật thôi, nếu không có tiết lộ của vị khách Nhật ngày hôm nay, anh vẫn nguyện làm người đi trong sương mù.
Tới đây Tiêu Chiến chợt nhớ tới hồi trước thảo luận với Vương Nhất Bác về Hợp đồng bao nuôi, anh nghe hắn nửa đùa nửa thật nói “Sẽ không để Quản lý Tiêu phải vào tù, hơn nữa nếu em ra đường say rượu có gây tai nạn chết người đi chăng nữa, tôi cũng có thể cứu em ra ngay chỉ trong một đêm. Quyền lực này tôi có, Quản lý Tiêu yên tâm, sẽ không để em phải chịu thiệt.”
Lúc đó tưởng là Vương tổng tùy tiện hứa hẹn để lời nói có sức nặng hơn, để mà đưa anh vào tròng thuận lợi hơn, nhưng hiện tại xem chừng điều ấy hoàn toàn là sự thật. Hắn có thể làm được chuyện đó, là dựa vào thế lực và uy quyền của nhà họ Vương.
“Cảm ơn ngài đây đã bỏ tâm sức tìm hiểu ngọn nguồn gia tộc của đối tác, nhưng tôi nghĩ điều này không quá quan trọng, chúng ta làm việc vì lợi ích kinh tế đúng không nào, ngài chỉ cần biết hợp tác tập đoàn Vương thị tuyệt đối sẽ được hưởng lợi, vậy thôi, thời gian các ngài ở đây rồi sẽ vô cùng vui vẻ.”
Có vẻ như Vương tổng không muốn nói sâu hơn về vấn đề thân thế, lý do là gì thì không thể biết, hắn hiếm hoi nói ra một đoạn rất dài ngoài lề nội dung chính của buổi gặp hôm nay, dường như để chặn ngang sự hứng trí của đối tác hoạt ngôn kia.
Nhưng mục đích ấy của Vương Nhất Bác có vẻ vẫn không đạt được, vị khách Nhật thôi không nói về gia thế nữa thì lại nói đến vấn đề tình cảm, mà điều này còn nhạy cảm hơn rất nhiều.
“Chúng tôi bắt tay được với Vương thị, đương nhiên sẽ rất vui vẻ, hoan hỉ. Cũng mong hai vị thân sinh bên đó sức khỏe an khang. Vương tổng ngày càng hạnh phúc, sớm gặp kinh hỉ.”
“Cảm ơn đã quan tâm, tôi sẽ chuyển lời, chúng ta tiếp tục bàn về dự án thôi.”
Vậy nhưng đối tác Nhật Bản còn nói chưa đã miệng, đang đến hồi gay cấn nên ông ta muốn xả hết chuyện riêng tư ngoài lề của Vương Nhất Bác thì mới chịu dừng lại thì phải.
“Lại nghe nói giao hảo giữa hai nhà Vương Triệu rất tốt, về mặt kinh tế xưa nay đã khăng khít gắn bó, sau mười năm Vương tổng từ Hàn trở về, gặp lại bạn cũ, tình thâm tựa biển, tiểu thư nhà họ Triệu hết mực xinh đẹp tài sắc, rất xứng với Vương tổng, hai người quả thật là môn đăng hộ đối, chúc hai gia tộc lớn của kinh thành sớm ngày trở thành thông gia…”
XOẢNG!!!!!!!!!!
Âm thanh đường đột phát ra từ vị trí kế bên vị khách Nhật!
Là từ Tiêu Chiến!
…
_____________________________
Dạo này tôi gặp vấn đề với động lực viết truyện, vì là truyện dài kì nên người xem cứ rơi rớt dần, tôi lại vô cùng lười. Quả thật là nói trước bước không qua, giờ không dám mở miệng set lịch hẹn chương mới nữa. Mong các tỷ muội còn ở lại nhiệt tình cổ vũ tôi aaa.
Chương này vote vì sự hé lộ chua xót, 100 sao chắc là khó đạt được nhỉ. @@
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!