Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]
Chương 43: Nhà bếp “mặn” nhất 1 (H+)
Vương Nhất Bác dịu dàng bế Chiến Chiến vào phòng tắm, chẳng phải lúc trước hắn vừa mới cẩn thận dò hỏi ý tứ về chuyện bắn vào trong người anh sao, bây giờ lại thống nhất hành động mà chăm sóc nâng niu ái nhân sau ân ái.
Tiêu Chiến quả là có chút kinh hỉ không thôi. Chỉ là anh vẫn luôn hoài nghi Vương Nhất Bác đây là có ý gì, đừng nói là hắn tỏ vẻ ôn nhu để lừa người khác vào tròng, rồi sẽ phát bệnh cầm thú mà ăn sạch người ta không chịu nhả xương đó chứ. Dẫu sao sự thật là lúc này đã quá bữa, hai người vì mải dây dưa nên vẫn chưa ăn tối, hơn nữa, đêm còn rất dài. E hèm…! Chiến Chiến sợ quá! Sợ quá cơ!
…
Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến đứng dưới vòi sen cỡ đại, chính mình ở ngay sau ôm ấp hôn tai, cả hai cùng hài hoà nhúng nước, hắn lấy chai dầu gội cao cấp, rất không có định lực mà bóp ra cả loạt đầy tay, vò bung mái tóc ướt sũng ngấm đầy thứ nước thải nhơ nhớp khi trước còn chưa chịu trôi.
Tiếp tới Vương tổng còn lấy thêm sữa tắm nức tiếng xuê xoa khắp người cho đối phương, từng ngón tay ɖâʍ loạn chẳng biết điểm dừng chà xát khắp thân thể Chiến Chiến tới đỏ hồng mềm mại. Lưu manh lấy cả móng tay gẩy lên tầng kɧօáϊ cảm của ai đó, khiến cho đầu иɦũ ɦσα e ấp phải nở rộ thẳng đứng mới ngừng.
Chẳng chút yên vị, đích đến quan trọng nhất ra là đây, Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn không thoát khỏi sở trường ɖâʍ dê của ông chủ. Hiện tại là đang vệ sinh tắm táp sau mưa, sờ иɦũ ɦσα hồng rồi thì Vương Nhất Bác sờ tới cả tiểu huyệt, móc ra từng giọt ɖâʍ dịch mê dại tan hoang. Chật khít, dù có chứa bao nhiêu thứ chất lỏng, nơi đó của ái nhân vĩnh viễn vẫn hẹp nhỏ mê người khiến hắn thật ưa thích.
“Cái gì nữa, hả hả ông chủ của em, muốn chúng ta tinh tẫn nhân vong trong này luôn sao. Chơi nhau có thể nào ở chỗ truyền thống một chút được không? Như mọi khi là ở trêи giường đi, từ nãy đến giờ hết bò lại quỳ, hết ngồi lại đứng, có tư thế nào là chưa thử qua. Em rất mỏi, tha cho em được không ông chủ nhà đáng kính?”
“Không thể! Hôm nay nhất định không được làm trêи giường!”
Đồ hách dịch!
Trái với lời nói vô liêm sỉ vừa xong, Vương Nhất Bác lại hết mực dịu dàng tình cảm, hắn chọc tới nơi đó rất lâu, thế nhưng không đơn thuần chỉ là kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng. Có vẻ như ông chủ bây giờ muốn gột rửa sạch trơn mật ngọt tinh túy, thứ lúc trước hắn không kìm được mà rót đầy vào trong lỗ nhỏ kia, là lo lắng cho người tình, là muốn Tiêu Chiến có thể an tâm cho vùng bụng eo ót của mình sẽ không phải sôi lên ùng ục.
Từng ngón tay dài… cứ thế móc tới, cho đến khi Vương Nhất Bác cảm thấy nơi ấy không còn sót lại chút gì thừa thãi mới thôi. Người nào đó, đúng là vô cùng dụng tâm!
Xong xuôi tất cả, con thỏ Bunny lại trở về diện mạo tinh tươm như chưa hề bị tưới đẫm, đã trở về dáng vẻ thanh khiết, sạch sẽ, người non mềm, thơm tho.
Rất kiều mị, rất mỹ miều! Đáng để được ông chủ chơi thêm vô số hiệp nữa trong đêm nay!
Thật hiếm khi đầy tớ lại được ông chủ chiều chuộng chăm sóc cưng nựng tới thế. Còn được hắn với tay lấy máy sấy sấy tóc cho đến khô cong.
Có điều… âm thanh phát ra từ khóe miệng mỏng bạc vẫn khó nghe như cũ.
“Làm việc cho tôi xong rồi thì em mới được ăn cơm biết chưa? Là khiến cho vòi của tôi phụt ra được nước, nhiều lần, nhiều lần. Chỉ một lần là chưa thể đủ!”
“Đừng! Ra nhà bếp đi.”
“Ô! Quản lý Tiêu hôm nay thật chủ động! Em đích xác là muốn giở quái chiêu? Là muốn chiều chuộng tôi ở nhà bếp?”
“KHÔNG! Cuồng ɖu͙ƈ à? Ý em bảo là ra phòng ăn, em đã chuẩn bị xong xuôi tươm tất. Dây dưa đã quá lâu, thức ăn cũng không còn ngon nữa rồi.” Chiến Chiến miệng vừa nói, mặt thì đã nóng đỏ đến tận mang tai.
Bởi vì Vương Nhất Bác đã lại trở về bản chất thật, Chiến Chiến không muốn hắn dây dưa nữa, hắn càng phải dây dưa hơn. Lúc này vị trí nơi mấy ngón tay lúc trước chăm chút vệ sinh cho người tình, giờ đã nhường chỗ cho cái vòi nước không khi nào ổn định nghiêm chỉnh của Vương Nhất Bác rồi. Dẻo dai bền bỉ, khả năng đầy lại vơi, vơi lại đầy này của Vương tổng thật là không thua kém khả năng kiếm tiền của hắn chút nào.
Vương Nhất Bác áp sát bên tai, phả ra đầy những lời mờ ám. Dùng một tay nhấc cao chân của người nào đó, khiến cho ái nhân phải dựa hẳn vào người hắn mới miễn cưỡng có thể đứng vững được.
“Không quan tâm em dài dòng cái gì, tôi chỉ biết là chỗ đó của tôi vẫn còn thèm khát,… biết chưa? Hơn nữa, Chiến Chiến nhắc đến nhà bếp nhiều như thế. Được thôi, nếu em đã muốn, vậy thì chúng ta đến… Tôi hiện tại muốn sửa vòi nước ở nhà bếp.”
“Thật sự… không phải ý đó mà… với lại nhà bếp, ưm… vòi nước vốn… hức… đâu có hỏng… a.”
Tiêu Chiến bất giác bày ra chất giọng nũng nịu không tưởng, thổn thức vô bờ, nói xong rồi liền không kiềm được rùng mình một cái. Từ khi nào mà bản thân lại có thể mặc sức làm nũng người ta như vậy. Quá thiếu nghị lực. Ưm… chắc vẫn nên đổ lỗi cho ái tình ɖu͙ƈ vọng thôi.
“Nghĩa là tôi muốn mang vòi nước của tôi ra nhà bếp để Chiến Chiến tiếp tục sửa. Sửa đến khi nào tôi hài lòng rồi em mới được ăn cơm.”
“…”
“Tôi đang nghiêm túc!”
“Ông chủ đừng nói kiểu đó nữa, nghe rất quái đản!” Thật sự đấy, Vương tổng có thể nào dừng lại cái cách liên tưởng vặn vẹo ấy không. Thà rằng cứ gọi luôn một ngôn từ thô tục kiểu như “ƈôи ȶɦịt” hay gì gì đó nghe còn ổn hơn nhiều. Đây lại cứ nhất định là “vòi nước” mới chịu cơ.
“Vòi của tôi lúc trước đầy ứ nước, thợ sửa Tiêu sửa kiểu gì mà nó lại không có một giọt nước nào rồi. Bây giờ vẫn còn muốn xả nước ra, em bảo tôi biết phải tính sao. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của đầy tớ, Chiến Chiến em nghe đã hiểu chưa? Đợi em giúp vòi của tôi thông tắc, bắn thêm một lần thì tôi sẽ không cần phụt nữa. Thợ sửa như em sẽ được xếp vào một xó. Thất nghiệp! Cho đến khi vòi của tôi có nhu cầu chữa hỏng thì em mới tiếp tục có việc làm, được không?”
“…” Đồ lươn lẹo!
Vẫn là mặt dày không chịu đổi cách nói chuyện.
Đã thế lấn lướt thêm vào cả lố nghe còn kì quặc hơn!
OK! OK! Ra ngoài bếp, ra ngoài bếp là được chứ gì. Còn đứng trong đây nữa, sợ rằng Vương Nhất Bác sẽ phụt vào mặt anh một lần, sau đó bơm thêm nước, lại phụt thêm phát nữa ở bếp thì mệt. Tiêu Chiến nên tiết kiệm thời gian, tiết kiệm không gian, tiết kiệm công sức đi thôi.
“Em không phản đối, vậy thì chúng ta đi. Chẳng phải thợ sửa này đang đu bám trêи người chủ nhà sao, tôi nào có quyền quyết định.”
Ai đó nói một lời cũng không hề sai, Quản lý Tiêu giờ đây đã ngả hẳn vào người Vương tổng, phó thác toàn bộ thân thể cùng nhiệt tâm lên người hắn, đã thế còn quàng tay qua cổ, Chiến Chiến lúc này chẳng khác nào một chú bạch tuộc dính người, xúc tu vươn tới rồi thì sẽ không dễ dàng nhả ra nổi nữa.
Vương Nhất Bác nắm chặt eo ʍôиɠ, bế thốc Tiêu Chiến lên. Cường thế vừa chôn chặt nam căn của mình sâu trong mật đạo của anh, vừa nâng nâng ái nhân một đường thẳng tiến ra khỏi phòng tắm, đi qua phòng ngủ xa hoa, ông chủ dừng lại một chút trước tủ đầu giường, đầy tớ hiểu ý liền với luôn tuýp gel bôi trơn trêи đó.
Tiếp tới mới yên tâm cùng nhau gần gũi bước qua phòng khách mênh ʍôиɠ xa xỉ. Đích đến đương nhiên không gì khác, chính là căn bếp sạch bong trắng tinh hai người đã giao hẹn từ trước.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt Tiêu Chiến lên đảo bếp rộng rãi. Hạ thân đẩy cao khiến cho tính khí nóng rực vẫn chôn chặt trong ấm áp nâng niu, thỉnh thoảng lại thúc vào nhịp nhàng, chậm rãi. Hắn hôn nhẹ lên môi anh, lời nói dịu dàng hoa mỹ vô cùng. Đây mà là tổng tài vừa nói lời biến thái lúc trước sao?
(Đảo bếp là một phần của tủ bếp nhưng được tách rời, không dựa vào tường, thường được đặt ở vị trí chính giữa, cân đối với không gian bếp. Đảo bếp giúp cho người sử dụng dùng được ở mọi hướng, cũng là điểm nhấn trong trang trí không gian nhà bếp.)
Ví dụ minh họa, tưởng tượng đi mọi người.
“Cảm giác như chúng ta đang trình diễn trêи một sân khấu trung tâm, nổi bật cuốn hút, chỉ có em và tôi là hai diễn viên chính thôi, phải không Chiến Chiến, ôn nhu của ông chủ?
“Em không muốn trình diễn mà. Ông chủ không biết đói, không biết mệt hả? Ưm…” Nội dung câu nói tựa như lời khước từ, nhưng khi nó được phát ra bằng một giọng nói du dương mềm mại, thì đây chính là lời khước từ ngọt ngào, lời khước từ lấy lệ rồi.
Chiến Chiến đã kịp lấy chiếc lưỡi nhỏ ɭϊếʍ một vòng quanh bờ môi băng lạnh, đôi tay mảnh mai càng quàng chặt hơn cần cổ rắn rỏi đối diện, để hai người cũng gần nhau hơn, để giữa hai thân người một khoảng hở nhỏ cũng không có. Thử hỏi Vương Nhất Bác làm sao có thể quan tâm đói khát hay mệt mỏi gì được nữa, Chiến Chiến của hắn thật là dịu ngoan!
Cả hai lúc này đều hiểu rõ tâm ý của nhau, cũng là muốn cùng nhau đi qua hết mọi cung bậc cảm xúc… trong khát khao nguyên thủy nhất của con người.
Vương Nhất Bác không trả lời hay khẳng định mình đang đầy khí thế chứ chẳng đói mệt chút nào, mà hắn chỉ vừa hôn vừa lẳng lặng quan sát thêm không gian xung quanh thôi.
Từ lúc về tới nhà, chủ nhà họ Vương bị Thợ sửa Tiêu Tiêu lôi lôi kéo kéo vào phòng tắm, rồi cứ thế cùng nhau diễn trò, chưa hề có thời gian ghé qua khu bếp này, bây giờ vào rồi mới để ý, nó gọn gàng tinh giản hơn hẳn mọi ngày thì phải.
Ngoài những lúc giở trò đê tiện với Quản lý Tiêu ra thì Vương tổng có mấy khi vào bếp, thế cho nên, chỉ cảm giác được hôm nay ít đồ hơn, chứ còn cụ thể thiếu đi những đồ gì thì quả thật hắn có vắt óc nghĩ cũng không kể tên ra được.
Nhưng trực giác của một tên tổng tài ɖâʍ đãng đã mách bảo cho Vương Nhất Bác rằng, đây hoàn toàn là dụng ý của Tiêu Chiến, đích thực là có điểm gì đó không bình thường, mà chính là do đầu óc phóng túng của tiểu Bunny sắp đặt nên.
Thiếu đi đồ này, nhưng dường như lại thừa ra đồ kia. Vương Nhất Bác chợt thấy một đĩa lớn hoa quả, à không, củ quả, mà cũng chẳng biết phải gọi tổ hợp của cái đĩa ấy là gì, vì những thực phẩm trêи đó đều không cùng loại, và bình thường thì vị trí của chúng hẳn là phải trong tủ lạnh chứ không phải tơ hơ trêи đảo bếp thế này.
Nghĩ lại rồi, đây có lẽ là một đĩa rau củ quả, nhưng mà lại được bày biện theo kiểu hoa quả ăn tráng miệng. Bên dưới đặc biệt còn được lót bằng vài lá xà lách tươi non xanh mướt, rất kì công.
Một tập hợp gồm cà tím, cà rốt, mướp đắng, củ cải, dưa chuột, khoai lang, bí ngồi, bơ nguyên quả, ngô nguyên bắp, thậm chí nhìn kĩ hơn sẽ thấy cả vài dây đậu que và một hai quả ớt.
Ôi thiên a! Sao vậy? Tiêu Chiến sao vậy? Một tập hợp toàn những thứ dài dài tròn tròn hình trụ, kϊƈɦ thước từ nhỏ đến to, có loại trơn láng mà cũng có cả loại sần sùi.
“Cái gì kia Chiến Chiến, thế là sao? Đừng nói là vô tình, chứ không phải là em cố ý!”
Có trời mới tin là không có một sự cố tình sắp đặt ở đây.
Quản lý Tiêu mặt đỏ phừng, không nói gì, với tay lấy một miếng pizza đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, cầm lên, nhét thẳng trực tiếp vào miệng của Vương tổng. Đây! Sẽ không nói lời tra khảo được nữa.
Vương Nhất Bác nhồm nhoàm ngốn hết miếng bánh, nuốt ực một cái, đã gọn ghẽ xử lý xong vật cản nơi cổ họng, ai chẳng biết hắn là vua ăn nhanh, một miếng pizza bé nhỏ sao có thể làm khó được Vương tổng, nhất là lúc này hắn đang rất cần mở miệng để nói lời vạch trần làm nhục đối phương.
“Rất chủ động, tôi rất thích.”
“Hôm nay bữa tối chỉ có pizza thôi và… salad rau củ, ráng mà ăn nhé ông chủ ơi.”
“Pizza thì tôi thấy rồi, nhưng salad rau củ đâu? Bình thường toàn thấy em cắt cắt trộn trộn, ít ra phải có dầu giấm, mayonnaise hay sốt mè gì chứ? Cứ tự nhiên thế này mà tống đầy mồm? Chiến Chiến em muốn ăn mồm trêи hay mồm…”
Đáp xuống khuôn miệng đang há to phát ngôn khiêu khích là một quả dưa chuột nguyên vỏ to tròn dài ngoẵng. Vương Nhất Bác thế mà không vội giận, cũng không vội ăn, phản ứng đầu tiên của hắn là ngoảnh sang nhìn đĩa lớn củ quả kia, thấy được trong đó vẫn còn tới ba quả dưa chuột trơn nhẵn lực lưỡng khác thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm nhai nhai hết thứ đang bị nhét trong miệng. Lại thêm một đợt nhồm nhoàm nhanh hơn điện, hắn rảnh ra rồi thì sẽ nói lời vô sỉ đến không tiếp thu nổi.
“Em định cho tất cả chọc vào đó cùng lúc, hay lần lượt từng thứ một?”
“Lưu manh, hoang tưởng!”
Tiêu Chiến giấu đi sự nhục mặt đang lan tỏa khắp cơ thể bằng một cái nhéo đau điếng vào bắp tay khỏe khoắn của Vương Nhất Bác.
“Nhưng tôi tưởng Chiến Chiến đã có thứ khác chuyên dụng hơn, mới hôm qua tôi vừa phát hiện em mua đồ chơi…”
“Aaaaaaaaaaaaaa!” Quản lý Tiêu mặt càng ửng đỏ thêm nhiều nữa, hét lớn đồng thời đưa tay bịt miệng Vương tổng lại không cho hắn nói.
Nhưng anh làm sao có thể chống lại đối phương quá mức khỏe mạnh hừng hực được, Vương Nhất Bác giật mạnh tay thỏ nhỏ ra, một lèo nói ra những lời không biết ngượng mồm.
“Tôi vừa phát hiện Bunny lớn rồi tha một đống đồ chơi về ổ, em còn hứa sẽ để cho tôi làm nhục em cùng với mấy thứ đồ đó cơ mà.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Là người ta muốn natural, muốn healthy. Muốn tự nhiên, muốn sức khỏe. Thật không muốn áp dụng mấy thứ nhân tạo trêи người. Muốn dùng rau củ quả trước thì có được hay không?”
“Rau củ quả tôi tưởng chỉ nên nhét vào miệng trêи để ăn thôi, hóa ra đối với Chiến Chiến thì miệng dưới của em cũng ăn được?”
“Không ăn gì hết, không ăn gì hết cả.” Vương tổng nói chuyện kiểu này làm cho Quản lý Tiêu thật sự là không muốn ăn gì nữa. Nghẹn họng, nuốt không trôi.
“Tuy rằng chỗ đó của em trời sinh đã rất nhỏ, nhưng thế này thì có quá nhỏ không?” Đã đến thời khắc tổng tài cà khịa lên sàn!
Vương Nhất Bác lập tức bê thân rời đi, không chôn vào nơi ấy nữa, tay đã kịp quơ chính xác lấy thứ quả nho nhỏ màu đỏ, một đầu là cuống xanh, một đầu thì thon nhọn. Nhét vào nơi mà bản thân mới cách xa không lâu, còn phóng khoáng khuyến mại theo bôi trơn rồi chen thêm mấy ngón tay vào đó. Hắn tự nhủ, như vậy thì mới ổn thoả!
“…” A! Quả ớt này có lẽ lạc loài rồi, mà không, Tiêu Chiến rất thích ăn cay nên đặc biệt để thêm vào đó, cứ nghĩ như vậy đi.
“Lẽ ra Chiến Chiến nên thay bằng ớt ngọt thì hợp lý hơn.”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Đây là tự mình chuốc lấy còn có thể trách ai.
Vương tổng lại cầm lên mấy cọng đậu que mỏng dài, mềm. “Còn thứ này cũng không khá hơn, đổi thứ khác.”
“Nhẹ nhàng với em một chút, cho Chiến Chiến chọn trong đây: Củ cải? Cà rốt? Khoai lang? Bí ngồi? Hay là cà tím?”
“Ưm… Em… em không… chọn.” Quản lý Tiêu hơi thở đứt quãng vì vẫn bị mấy ngón tay quơ quào rút chọc.
Nói cà tím mới nhớ, bình thường Tiêu Chiến ghét nhất là cà tím, ăn vào thậm chí còn ọe ra, vậy mà hôm nay vẫn đặt nó ở đây, đích xác là không phải muốn cho miệng trêи ăn rồi. Là miệng dưới…
Tâm cơ!
“Hay em thích size to, thích quả bơ to tướng tròn tròn này?”
“Không… không… không. Điên!”
“Hay em thích cảm giác mạnh? Thích kịch liệt nhấp nhô sần sùi? Vậy thì chọn lựa giữa mướp đắng và ngô bắp đi.”
“Cũng không… không… không.”
Vương Nhất Bác cầm đồ bằng tay trái, giơ lên từng thứ dí sát vào mặt Tiêu Chiến, tay phải thì vẫn không ngừng đảo loạn móc mỉa bên trong, tạm thời lấp vào chỗ trống của lỗ sâu ướt rượt. Chiến Chiến vì vậy cũng rơi vào tình trạng miệng lắc đầu bai bải nhưng cổ họng thì chẳng có tiết tháo vẫn ngâm nga rêи rỉ không thôi.
Tra tấn dã man đến vậy là cùng, Quản lý Tiêu thực sự vẫn chưa dám bung lụa mà gật đầu chấp nhận cho mấy thứ kia vào người đâu. Chẳng hiểu nghĩ suy kiểu gì, nếu không phải chính mình bày biện, chính mình gợi ý thì Vương tổng sao có cơ hội để làm nhục anh thế này.
Làm nhục bằng cách nhấn nhá vào sắp xếp của Chiến Chiến nhà ta! Vừa lòng lắm. Nguyên một màn điểm mặt gọi tên rau củ quả diễn ra, thời gian cũng tốn kha khá.
Có hài có ngại, tưởng như vui đùa, thế nhưng hạ thân hai người đã không kiềm được mà bốc hỏa, như cũ vẫn gợi lên ɖu͙ƈ vọng vô bờ, cả người nóng bức như muốn thoát bung cả ra để mà thác loạn.
Hợp nhau rồi, thì ở bên nhau có khi nào thôi quyến rũ lấy nhau đâu.
Vương Nhất Bác không chần chừ thêm, cầm luôn quả dưa chuột trơn bóng đốc thẳng vào. Không cho Tiêu Chiến giằng co chọn lựa nữa, tự mình quyết định, tự mình áp đặt, hắn ghé lại gần sát, chạm vào vầng trán cao cao của anh, vừa cắn vừa ʍút̼ môi Chiến Chiến rồi nói xằng nói bậy.
“Ăn một chút dưa chuột mát lạnh này đi, Quản lý Tiêu khiêu ɖâʍ.” Ý Vương tổng là nói cái miệng dưới.
Hai người nút lưỡi say mê đến cuộn trào lửa nóng, Vương Nhất Bác thô bạo đâm đâm chọc chọc, hắn lần lượt chắc tay đổi lần lượt từng loại rồi từng loại, cứ mỗi lần làm thế lại phát ngôn vài lời chòng ghẹo hợp cảnh khôn cùng.
“Bunny lớn rồi? Thỏ thỏ thì nên ăn cà rốt, không phải sao?” Cà rốt, cà rốt tới rồi. Một chiếc miệng nhỏ xíu đã nuốt củ cà rốt đáng thương vào lọt thỏm.
Sau đó, lại đổi lần nữa, ông chủ đã làm thì đầy tớ không thể chống đối, cho dù đó là thứ Tiêu Chiến ghét nhất.
“Cà tím? Có ghét cũng phải ăn biết chưa, chỉ cần tôi muốn thì thứ gì em cũng phải nuốt trôi biết chưa?”
“Vâng… vâng… ư… ha…”
“Nụ hôn của chúng ta toàn vị pizza, còn chỗ đó của em rồi sẽ toàn vị rau củ. Rất natural, rất healthy, đã vừa lòng em chưa Chiến Chiến?”
Vương Nhất Bác cuốn vào lưỡi thêm một đợt sóng tràn, vấn vít cắn vào rìa môi nơi tiếp giáp với nốt ruồi câu nhân bên cạnh, sau đó liền kéo thấp trọng tâm, cuồng bạo nút lấy đôi cánh nhũ, hạt đậu nho nhỏ hồng hồng, thấm đẫm ướt át lên khắp khuôn ngực ai kia.
Tiêu Chiến rêи lên say đắm, chịu kϊƈɦ thích mê muội cả người đều bừng bừng ân ái, ông chủ chiều anh sướиɠ chết mất thôi!
“Hay là em muốn chỗ đó cũng đầy vị pizza?”
“Ưm… ha… bằng… bằng… cách nào…?”
Bằng cách này đây, Vương Nhất Bác mạnh bạo trườn xuống, ban đầu dừng lại ở sủng vật của ái nhân, ngậm vào, nuốt chửng. Ông chủ hạ mình thỏa mãn cho đầy tớ, chút nước rỉ ra ở đầu khấc, mằn mặn thơm thơm, bây giờ đã bị xua đi bởi vị phô mai và bột mì. Hắn cứ thế ʍút̼ mát hoang dại, tạo ra âm thanh chùn chụt đê mê.
Thế này… chẳng phải là sẽ ngập tràn mùi vị pizza sao?
Vương tổng hiếm khi làm như vậy cho Quản lý Tiêu, trừ đêm dọn nhà, người tình bị ốm, hắn đi công tác về, muốn giải tỏa liền nhanh chóng làm cho anh, sau đó còn hôn anh, nụ hôn toàn vẹn bên khung cửa sổ đầy tuyết. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến luôn nhớ rõ.
Bây giờ mới là lần thứ hai tổng tài nào đó khẩu giao cho Quản lý Tiêu. Mà về sau hành động cưng chiều này chắc chắn sẽ tái diễn, có lẽ còn nâng tầm lên cao hơn nhiều.
Trở về hiện trạng lúc này đây, Vương tổng chưa dừng lại, điểm đến cuối cùng lại không phải chỉ đơn giản thế, hắn còn muốn bạo liệt kéo xuống dưới thấp nữa kìa.
Tiêu Chiến đang ngả ngớn ngồi trêи đảo bếp, được ông chủ kéo ʍôиɠ ra, chơi vơi giữa mép đá lạnh sáng bóng và không trung. Lỗ nhỏ cũng chìa ra bên ngoài, rất thuận lợi để tống khứ mọi vật vào, cũng rất thuận lợi để ai đó có thể đẩy đưa phiêu đãng.
Đang giữa lúc Vương Nhất Bác định thè lưỡi ɭϊếʍ tới, sắp chạm đến đích rồi thì Chiến Chiến đưa ra đôi tay bé xíu ngăn chia, cản lại say mê của ông chủ cao ngạo, cuồng nhiệt.
“Đừng! Ưm… Em… không… muốn…!”
“Chiến Chiến là sợ cái miệng cao quý của tôi bị cái miệng hèn kém của em nhiễm bẩn?”
“Đương nhiên, đương nhiên không. Là không muốn chỗ đó bị nhiễm mùi thức ăn, được chưa?”
Tiêu Chiến trong đêm nay không biết đã nói tới từ “Không” bao nhiêu lần, vậy mà chẳng có từ nào là thật lòng hết, toàn bộ đều là giả bộ khiêu gợi người khác.
Vương Nhất Bác nghe thế thì ngưng lại thật, chẳng ɭϊếʍ nữa, đụng đến chỗ đó là hắn cảm thấy rất nhạy cảm, thò ra thụt vào mãi không thôi. Đây là vì quá mức tò mò, chứ quả thật là chẳng có chút nào thèm khát đâu.
Không! Hề! Thèm! Khát! Chuyện! ɭϊếʍ! Huyệt!
… cho ai kia!!!!!!
Chữa lại cú hố lớn vừa xong, Vương Nhất Bác đúng tầm vẫn cứ chọc chọc chọc, đâm rút còn nhanh hơn, cuồng dã hơn, mắt sói ác không khi nào rời đi, chòng chọc nhìn vào hành động của chính mình. Nhìn thấy mật đạo nơi ấy của Tiêu Chiến đang
hút vào lớp vỏ tím ngắt nhẵn mịn, vách tràng hồng sậm co giãn kéo đẩy, quyến rũ dụ hoặc lòng người. Dòng nước sướиɠ trắng đục không ngừng trào ra như loại nước sốt thơm ngon nhất trêи đời.
… Khiến cho người nào đó hết mực khát cầu!
Vương Nhất Bác nuốt ực một cái, yết hầu theo đó cũng nhô ra lộ rõ.
“Em từ chối tôi, em dám từ chối tôi? Được thôi. Bây giờ em liền ăn mấy thứ nhơ nhớp đã nhúng chàm. Của em cả đấy. Ăn! Theo! Nghĩa! Đen! Đồng thời… Ăn cả bên trêи lẫn bên dưới.”
“Không muốn… không cần mà… Ông chủ đừng như thế.” Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác sỗ sàng muốn chơi dơ thì bắt đầu giở giọng e thẹn làm nũng mà mặc cả.
“Đừng đánh trống lảng. Quản lý Tiêu! Em ăn ngay cho tôi.”
Vương tổng cầm lấy quả dưa chuột mà hắn vừa trưng dụng lúc trước, trêи đó rõ ràng còn dính đầy thứ nước ɖâʍ vẩn đục, trắng trong. Hắn bây giờ hung bạo đã chẳng còn xét tới việc gel bôi trơn thì có thể nuốt được hay không nữa rồi.
Tức thì dùng sự cương quyết phũ phàng level max, một tay bóp miệng một tay cưỡng bức đối phương ngậm chặt tất thảy. Ăn miếng trả miếng, động tác này thật là quen thuộc, y như cái cách Tiêu Chiến ép Vương Nhất Bác ăn miếng pizza đầu tiên vậy.
Hắn còn bắt đầu cầm lên một quả dưa chuột khác chọc vào hậu huyệt đói khát trơn trượt, lặp lại vô vàn lần việc rút ra cắm vào, cực kì năng suất.
“Hay em muốn ăn cà rốt hơn? Đúng rồi, thỏ thì vẫn nên ăn cà rốt đi. Lại ăn theo nghĩa đen. Và cả trêи cả dưới.”
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến gợi ɖu͙ƈ nhai từng miếng nhỏ dưa chuột, hắn không thể chịu được cách ăn thanh tao và chậm rãi ấy liền rút hẳn quả dưa chưa ăn được bao nhiêu ra, đẩy vào miệng anh củ cà rốt vàng ruộm. Thứ sau cũng không hơn gì, cũng dính đầy nước sướиɠ y như thứ trước.
Anh em cà rốt lại tiếp tục chịu cảnh chia đôi, người trêи người dưới. Vương Nhất Bác là tên biến thái oái oăm!
Đến lúc này thì Chiến Chiến không ăn nổi nữa, cà rốt rất cứng, hơn nữa ăn sống thật sự không ngon, anh chỉ đưa lưỡi ra ɭϊếʍ một dọc từ gốc đến ngọn. Miệng hờ hững gợi tình, vô tình lộ ra cả hai chiếc răng thỏ. Ừm… nhìn sao cũng giống như đang chú tâm vào ʍút̼… cái kia.
Bunny bunny biết cách gợi nứиɠ của người ta thế. Mà chẳng có con thỏ nào lại ăn cà rốt theo kiểu đó đâu! Bunny lớn rồi à! Mất mặt họ hàng nhà thỏ quá cơ!
Không quản trời đã dần về khuya, đôi môi Chiến Chiến vẫn tiếp tực mê mải chu ra vừa dễ thương lại vừa sexy, Vương Nhất Bác suýt nữa thì vật hẳn con thỏ ấy ra, thật là muốn cho nó ʍút̼ lấy cà rốt khổng lồ của mình lắm rồi. May là hắn còn kiềm chế được.
“Tiêu Chiến dừng lại, chuyển qua mướp đắng đi! Tôi xem em còn ɭϊếʍ láp ngon lành như thế được không. Không muốn cho em được vui vẻ hạnh phúc một chút nào.”
“Ưm… có lẽ là em vẫn ăn dưa chuột thôi, bởi vì nó hợp với pizza hơn… thế đã được chưa? Đi mà. Đừng bắt người ta ăn mấy thứ kì dị nhớ.”
Vương Nhất Bác đột nhiên chiều lòng ái nhân mà đồng thời sủng hạnh lại hai quả dưa chuột, vẫn không bỏ qua vui thú chứng kiến Chiến Chiến bị chọc tới vừa trêи vừa dưới.
Nhóp… nhép…! Nhóp… nhép…!
“Mà… không thích nữa đâu, thứ này cứng quá… Thử nghiệm không thành rồi. Natural không tốt, heathy không khoẻ.”
Sau một hồi thì Bunny lớn rồi chủ động đưa ra lời gợi ý ɖâʍ ɖu͙ƈ. Tiêu Chiến là đang nói tới bên dưới, anh làm bộ làm tịch gạt phắt quả dưa chuột đang đâm sâu vào huyệt động của mình đi.
“Nói rõ ra, em không thích mấy thứ này, vậy em thích thứ gì?”
Vương tổng đã sẵn sàng! Hắn giơ lên thứ đồ mà bản thân nghĩ là Quản lý Tiêu thích, một thứ cứng rắn nhưng lại vẫn mướt mịn dịu êm, một thứ đang không ngừng vươn lên thẳng đứng, kêu gào đòi hỏi. Cà nhẹ vào bên ngoài hậu huyệt, mơn trớn lên lớp da mỏng nhẹ, dính đầy những giọt sương mai, Vương Nhất Bác đang hồi tự tin chuẩn bị cho vào thì Tiêu Chiến chợt giật bắn. Kéo giãn khoảng cách, thốt lên một lời.
“Không! Không phải! Vẫn không phải thứ này, em là muốn mấy món đồ mới toanh vừa mua về hôm trước kìa. Mới mẻ nên thú vị! Cái của ông chủ cũ kĩ quen thuộc quá rồi. Hổng muốn!”
Muốn chọc giận Vương Nhất Bác sao hả Chiến Chiến? Dại dột quá!
Hay là muốn gợi lên thú tính của ông chủ nhà?
Vậy cứ đợi đi.Xem hắn đêm nay giày vò anh thế nào!
_____________________________
Tôi về rồi đây! Hơn một tuần chưa ra chương mới. Xa truyện, xa readers, thật là nhớ quá! Từ giờ sẽ cố gắng tích cực viết fic chăm chỉ hơn nè. 💚💛❤️
Chương này 5200 chữ, mong là cả nhà đọc vui và thỏa mãn! Iu iu iu!
Ủa ủa, lâu không up chap mọi người quên mình rùi à? Chẳng thấy vote sao gì cả. 😔
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!