Mất Hồn
Chương 24
Lúc nàng từ phòng tắm bước ra thì chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, mái tóc xoăn dài nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt tinh tế. Tư Mã Ninh cũng không buồn để người đàn ông đang ngồi ở sô pha vào trong mắt, thế nhưng nàng lại bước về phía hắn.
Người đàn ông vẫn duy trì tư thế tựa lưng vào thành ghế, hai chân dang rộng, một cánh tay mạnh mẽ khoác lên thân ghế, tay còn lại cầm di động.
Đôi mắt đen dài của hắn từ đầu đến cuối đều tập trung vào màn hình điện thoại, không một tia gợn sóng.
“Có chuyện gì?” Tư Mã Ninh vừa ngồi xuống vị trí đối diện, thừa diệp hắn không chú ý, ánh mắt của nàng như vô tình lướt qua khuôn mặt tuấn lãng kia…
“Qua đây!” Giọng nói của hắn như có như không vang vọng trong không khí.
Lời hắn vừa dứt, nàng cảm giác trái tim mình dường như đập nhanh hơn, hai má cũng dần nóng lên. Hắn không phải muốn nói chuyện thôi sao, còn gọi nàng qua đó làm gì?
“Không muốn!” Nàng đưa mắt về phía cửa kính, cự tuyệt hắn.
Nàng chính là không muốn tiếp xúc quá gần với hắn, vì người đàn ông đó…không những nguy hiểm mà còn vô cùng gian tà!
Lúc này hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ngữ khí có chút không vui: “Tôi nói em qua đây!”
Nói rồi, hắn thẳng tay ném chiếc điện thoại sang một bên, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm.
Tư Mã Ninh vẫn hướng mặt ra cửa, kiên quyết nói: “Tôi không qua. Cậu có gì thì nói nhanh đi!”
“Cũng được.” Hắn nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ, nghe qua có vẻ êm tai, nhưng có ai biết được trong lòng hắn rốt cục đang suy tính điều gì..
Tư Mã Ninh nghe vậy mới từ từ quay đầu, thì thấy người kia đang khoanh tay nhìn mình, trêи bàn còn có một tờ giấy và một chiếc bút.
“Em rất muốn biết ngọn nguồn mọi chuyện đúng không? Được, chỉ cần em ký tên vào đây, tôi lập tức đem sự thật nói cho em nghe.”
Tư Mã Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt, hàng lông mày nhíu chặt. Tờ giấy này, toàn bộ nội dung bên trong đều đã được che dấu đi, chỉ còn lại một góc nhỏ bên phải, hắn chắc là muốn nàng ký tên vào đó rồi.
Nhưng là…cái gì mới được?
Cảm thấy không thể đoán được, Tư Mã Ninh mới lên tiếng hỏi hắn: “Đó là cái gì?”
Mặc dù bây giờ nàng rất muốn biết nguyên căn sự thật, nhưng không thể tùy tiện hành động, vì hậu quả sẽ rất khó lường!
Hắn trước câu hỏi của nàng chỉ cười thấp một tiếng, khuôn mặt không biểu lộ một tí cảm xúc, trầm giọng nói: “Hoặc là ký, hoặc là không ký. Đừng nhiều lời!”
Tư Mã Ninh khẽ cắn môi, suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng quyết định cầm bút ký.
“Cậu không được lừa tôi!” Nàng đẩy tờ giấy đã có chữ ký của mình trong đó về phía hắn, quá trình này quả thực có chút lưu luyến..
Vì nàng rất sợ hắn có được thứ mình muốn liền quay sang trở mặt với nàng..
“Tư Mã Ninh, tôi sẽ không lừa em!” Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của nàng, dõng dạc tuyên bố.
Tư Mã Ninh vội tránh đi ánh mắt quái dị kia.
Có thể xem đây là một lời hứa không?
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu liền bị nàng bài xích bằng một cái lắc đầu. Giữa hắn và nàng làm thế nào lại tồn tại hai chữ hứa hẹn này cơ chứ?
“Tôi sẽ đưa em đến một nơi, thay quần áo đi!” Hắn hài lòng thu về chiến công của mình, trước khi đứng dậy, khoé môi bỗng nâng lên ý cười nhàn nhạt.
…
Dưới gốc cây anh đào già, một chiếc Audi màu đỏ rượu chậm rãi đỗ lại. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi lên thân xe tạo thành một vầng sáng lấp lánh.
Bên trong xe, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.
Tư Mã Ninh từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn về phía trước, nhưng trong dư quang của đôi mắt, nàng mơ hồ vẫn cảm nhận được thi thoảng hắn có liếc mắt sang, chỉ là không phải nhìn nàng, mà nhìn vào kính chiếu hậu.
Cho đến khi xe dừng lại, sự căng thẳng trong nàng mới tan đi chút ít.
Qua một lúc, giọng nói của hắn mới lạnh lùng cất lên: “Xuống xe!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!