Chơi Độc
Chương 17
Ngân hàng mở cửa vào chín giờ sáng. Hôm sau, hết giờ làm Hà Châu về nhà, đến trạm Bắc thì xuống xe đi thẳng tới ngân hàng để chuyển tiền.
Chuyển khoản xong, một lần nữa số dư trong tài khoản của Hà Châu chẳng còn là bao. Anh gọi điện thoại cho chị dâu hỏi thăm tình hình. Trước tiên chị dâu oán trách: “Sao mà lâu thế, tôi đã mượn chồng tôi hơn nửa số tiền, còn bảo anh ấy sẽ trả lại trong một tuần kìa.” Về sau lại thở dài: “Bỏ đi, bên này tất cả đều ổn. Nhà các người cũng chẳng có mấy thân thích, toàn một đám máu lạnh. Phần mộ ở đằng sau mẹ cậu hai dãy. Lần tới cậu đến thăm thì biết. Phải rồi, vẫn chưa đủ tiền huyệt mộ đâu, cậu tranh thủ thời gian gom góp cố gắng gửi về nhanh nhất cho tôi đi!”
“Vâng, nhiều nhất là một tháng!”
“Một tháng, một tháng.” Chị dâu lại muốn chửi người, nhưng ngừng một lát cuối cùng vẫn nhịn xuống và nói: “Được rồi, gom tiền một lượt trả thẳng hết luôn đi! Khỏi lôi thôi. Khi nào cậu về tôi dẫn đi thăm anh cậu.”
Bậc tam cấp ở cửa ngân hàng có hai đầu mẩu thuốc bị người ta giẫm nát bét. Hà Châu cúi đầu nhìn, chậm rãi đáp: “Cảm ơn chị!” Sau khi ngắt điện thoại, anh ngẩng đầu lên, ánh Mặt Trời gay gắt đến nỗi tầm nhìn của anh nghiêng ngả. Anh nghiến thật mạnh lên hai đầu mẩu thuốc đầy bụi bặm ấy rồi mới rảo bước về phía trước.
Giang Binh còn chưa thức dậy. Lần đầu tiên, Hà Châu thấy hắn ngủ muộn thế này. Cửa mở ra, bước chân anh hơi khựng lại, đi tiếp vào trong đột nhiên nghe thấy Giang Binh đang nằm trên giường lên tiếng: “Cậu từng nghe từ Canxi oxit chưa?”
Hà Châu nâng mất, không mở miệng. Giang Binh nói tiếp: “Tôi nhớ cái này thuộc về Hóa học mà. Tôi quên sạch kiến thức cấp ba rồi. Canxi oxit là gì?”
“Tôi vôi.”
“Tôi vôi?” Giang Binh cau mày.”Không phải ý này, mà là trong lúc rất tức giận bỗng dưng nói ra từ Canxi oxit này ấy.”
Hà Châu cởi đồ, đến bên vòi nước xối một cái lên mặt, sau đó lau bọt nước và đáp:”À, chửi người. Phiên âm của chữ “操”(Cao).”
Giang Binh chợt đưa tầm mắt nhìn qua nhưng hắn chỉ thấy được lưng của Hà Châu. Phòng thuê chật hẹp, Hà Châu đứng đó có phần cao lớn, dường như có thể đụng đến trần nhà bất cứ lúc nào.
Canxi oxit là lời nói bậy mà Tôn Hồi thường xuyên treo bên miệng. Thời cấp ba thầy giáo hóa học viết lên bảng, Tôn Hồi núp dưới gầm bàn cắt móng tay, cắt xong vừa ngẩng đầu nhìn, trong chốc lát không nghĩ ra đang học tiết gì. Sau khi nhìn thấy CaO, cô tưởng là phiên âm tiếng Hán nên đọc thẳng ra luôn. Bạn học cùng bàn sợ ngây người. Về sau từ này được bạn cùng bàn phổ biến mở rộng, cả lớp đều treo “Cao” trên miệng, có khoảng thời gian giáo viên dạy hóa hết sức tự hào.
Tôn Hồi gặm táo và gọi điện thoại cho bạn học cấp ba, sau khi bị đối phương chọc điên lại phun ra từ này. Đầu bên kia điện thoại là một trong số các chị em thân thiết, cô bạn Từ Vũ Vi-ha ha cười lớn: “Chị à, sao chị vẫn như vậy chứ. À, đúng rồi, em với bọn Tiểu Lục, Tiểu Thất rủ nhau đi du lịch vào nghỉ lễ Lao Động, chị muốn đi cùng không?”
Tôn Hồi cười đáp: “Chị không rảnh nhá!” Cô đây là không nỡ tiêu tiền lung tung.
Sắp đến thời gian hẹn, Tôn Hồi vội vàng cúp điện thoại, chạy vào phòng vệ sinh chải chuốt trang điểm.
Trện kệ rửa mặt có nhiều chai chai lọ lọ toàn của chị gái mua để hiếu kính mẹ Tôn. Tôn Hồi có thể phân biệt được một loại phấn nền trang điểm, cô bèn phết một lớp lên mặt mình. Chưa nhìn thấy hiệu quả, nhưng mùi rất thơm. Tôn Hồi vui vẻ toét miệng cười, nhảy nhót ra khỏi cửa.
Giang Binh lái xe ra khỏi bãi đậu, chốc lát băng qua tiểu khu. Gần trạm phía Bắc dòng người thưa thớt, xe của họ hiển nhiên hơi rêu rao.
Tối qua, Đàm Đông Niên nói: “Có phải lái xe tôi đi hẹn hò mùi vị rất độc đáo không? Cậu vất vả bảy, tám năm chẳng phải chỉ để kiếm tiền về nhà cưới vợ sao?” Anh ta mỉm cười: “Giang Binh, tôi sớm đã nhắc nhở cậu đừng có suy nghĩ khác rồi, muốn tốt đẹp với Tôn Hồi à, cậu xứng không? Cậu có bản lĩnh buộc được cô ấy không? À, phải, biết Cao có nghĩa là gì chứ? Câu cửa miệng của Hồi Hồi đấy!”
Quả nhiên Giang Binh không biết Cao là gì. Những ngày này hắn rõ ràng đã quên mất thân phận của mình và cả mục đích xuất hiện ở đây. Hắn rất lưu luyến một ngày vô ưu vô lo này cùng với cô gái nhỏ hào quang chiếu rọi bốn phía.
Bên đường có một dáng người tỏa sáng, mười chín tuổi, học ban Khoa Học Tự Nhiên, hơi trẻ con, để tóc ngắn ngang tai, khi cười lên lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, mỗi cử động đều tràn trề sức sống. Còn hắn, hai mươi lăm tuổi, bỏ học cấp ba, với một mẹ già bệnh tật nhiều năm dưới quê cùng một thanh mai trúc mã thay hắn chăm sóc mẹ già suốt tháng.
Giang Binh vừa dừng xe thì Tôn Hồi đã kêu lên: “Tí nữa thì em định gọi điện thoại cho anh. Anh đến muộn mười phút đấy nhé!”
Giang Binh gượng cười, mở cửa xe cho cô.
Địa điểm hẹn hò là rạp chiếu phim, tranh thủ lúc Giang Binh đi đỗ xe, Tôn Hồi đã mua vé và bắp rang, còn xếp hàng mua nước trái cây và co-ca. Thấy Giang Binh từ xa đi đến, Tôn Hồi giơ cánh tay lên: “Lại đây, lại đây!” rồi đem toàn bộ đồ ăn trên tay đưa cả cho hắn, vẫy tay bảo: “Đi theo em!”
Trong rạp chiếu phim đã tối om. Tồn Hồi mở to mắt tìm ghế ngồi, giơ hai ngón tay đếm từng hàng từng hàng đi qua. Giang Binh thì đứng sau Tôn Hồi nhìn cô một mình lảm nhảm một chốc nhíu mày, một chốc cười thích thú. Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà biểu cảm phong phú, biến ảo khôn lường.
Ngồi vào chỗ, Tôn Hồi lấy lại đồ ăn trong tay Giang Binh, chỉ đưa co-ca cho hắn, khẽ nói: “Để ở chỗ em ăn trước đã, anh muốn ăn tự đi mà lấy!”
Đã sắp bắt đầu chiếu phim, Giang Binh mỉm cười, thấy giọng nói: “Ừ, anh ra ngoài một lát, em xem trước đi!”
Tôn Hồi không bận tâm, trong miệng toàn là bắp rang. Tất cả nhân vật chính trong phim chưa lên sân khấu mà tình tiết đã rõ ràng. Bấy giờ bên cạnh lần nữa có tiếng động, ghế ngồi lõm xuống, Giang Binh đã trở lại.
Tôn Hồi đưa bắp rang qua: “Ăn không?” Ánh mắt vẫn hết sức tập trung nhìn vào màn hình.
Cổ tay đột nhiên xiết chặt một cái, cánh tay bị kéo đi, túi bắp rang vang lên loạt xoạt. Tôn Hồi giật mình, trợn mắt há miệng. Giang Binh vậy mà có thể trực tiếp thế này á? Cô từ từ quay cổ muốn tận mắt chứng kiến, mới quay được một góc bốn lăm độ thì bỗng chốc sững sờ.
Đàm Đông Niên nhai bắp rang, nhíu mày nói: “Ngọt thế, em bảo người ta bỏ bao nhiêu được đấy?”
Tôn Hồi ngốc đơ: “Anh… anh rể?Không phải, Giang Binh đâu ạ?”
Đàm Đông Niên nhướn khóe môi, nắm lấy cổ tay Tôn Hồi dần dần di chuyển vị trí, thọc vào giữa túi bắp rang và lòng bàn tay nhỏ bé, đảo mắt liền lấy luôn bắp rang đi, cùng với Tôn Hồi mười ngón tay giao nhau: “Giang Binh à? Ở ngoài kia kìa!”
Tôn Hồi ngơ ngác, vô thức rút tay về. Nhưng Đàm Đông Niên đột nhiên tăng sức, kéo cả người cô sang, chỉ nghe thấy Tôn Hồi kêu khẽ một tiếng. Anh ta mỉm cười: “Kéo co với anh sao?”
Tôn Hồi lần nữa ngồi thẳng xuống, ra sức rút tay về, vội kêu: “Anh làm gì hả? Giang Binh!” Gọi hơi to nên Đàm Đông Niên che miệng cô lại.
“Không cần gọi Giang Binh. Là Giang Binh đưa em đến cho anh đấy!”
Tôn Hồi dừng động tác, hai mắt mở to trân trối. Đàm Đông Niên cho rằng đã áp chế được cô, anh ta cười bảo: “Em…” Mới nói được một chữ thì một bàn tay nhỏ bé đột nhiên đẩy trán anh ta một phát, chân bị đạp một cước. Đàm Đông Niên không kịp phòng bị, buông lỏng tay, lập tức nghe thấy một tiếng hét to: “Canxi oxit!” Can… can xi… quanh quẩn hồi lâu không tan, vang vọng giữa rạp chiếu phim.
Bên ngoài rạp chiếu không có mấy người, đưa mắt nhìn lướt qua là rõ ngay. Tôn Hồi mờ mịt nhìn quanh quất, vừa đi vừa gọi tên của Giang Binh và không ngừng gọi điện thoại cho hắn, đáng tiếc đầu bên kia lần lữa không nhận.
Đàm Đông Niên bám sát theo sau, lên tiếng: “Hồi Hồi, Giang Binh ở bãi đậu xe. Anh bảo cậu ấy đến đón chúng ta nhé?”
Tôn Hồi quay phắt người lại, đôi vai căng cứng, mái tóc cũng như thể sắp dựng ngược
lên từng sợi một. “Anh bị bệnh à, tránh xa tôi ra!”
Đàm Đông Niên bị phản ứng này của cô chọc cười: “Anh có thể có bệnh gì chứ. Anh bảo với Giang Binh rằng anh thích em, cậu ấy liền đưa em tới. Đơn giản vậy thôi, em không tin thì có thể đi hỏi cậu ấy!”
Tôn Hồi không thể tưởng tượng nổi, cô lùi một bước đưa mắt quan sát Đàm Đông Niên, rồi lắc đầu coi anh ta như kẻ điên, sau đó quay người chạy ra ngoài.
Nhưng cô sao có thể chạy nhanh hơn Đàm Đông Niên, mới hai, ba bước đã bị anh ta bắt được. Tôn Hồi gào toáng lên, nhe nanh múa vuốt. Đàm Đông Niên dùng một cánh tay để giữ chặt cô, tay kia nhấn điện thoại của Giang Binh ra lệnh: “Ở cửa, qua đây!”
Chưa đến hai phút ngắn ngủi, một cú điện thoại gọi Giang Binh tới. Hắn mở cửa xe, không nói một lời. Đàm Đông Niên ôm Tôn Hồi, mang cô lên xe và nói: “Sao giờ lại đần ra rồi? Đi, anh dẫn em đi ăn!”
Tôn Hồi hung hăng trừng mắt nhìn Giang Binh mang vẻ mặt không chút biểu cảm. Cô giãy cánh tay, nghiến răng nghiến lợi: “Anh buông ra cho tôi! Anh điên rồi!”
Đàm Đông Niên vỗ đầu cô một cái, giống như mang theo sự cưng chiều: “Không lễ phép!”
Nhưng không ngờ Đàm Đông Niên vừa nói xong, cô gái nhỏ ở trong lòng bỗng duỗi tay ra mau chóng túm lấy tóc của anh ta. Da đầu Đàm Đông Niên xiết chặt, kêu to một tiếng. Chỉ thấy nhân lúc anh ta buông lỏng tinh thần, hai móng vuốt của Tôn Hồi cùng giơ lên, sau khi phát ra “mười thành công lực”, thấy đủ rồi thì nhanh nhẹn né hai bước lao sang bên. Lúc vọt qua người Giang Binh, cô nhanh tay vung một đấm, không biết đánh trúng ngực hay mắt hắn, chỉ nghe thấy tiếng rên của Giang Binh và tiếng hét to của Đàm Đông Niên đồng loạt vang lên. Tôn Hồi xông ra lối đi bộ ngoài bồn hoa, lao bừa bãi phá vỡ cả quy tắc giao thông, đảo mắt thì đã nhảy về phía đối diện.
Đàm Đông Niên vuốt mái tóc đã rối tung thành cỏ khô, mặt mũi xanh lét, ra lệnh: “Lái xe ngay cho tôi!”
Tôn Hồi chạy trối chết, càng chạy càng mờ mịt, càng chạy càng cảm thấy kỳ lạ. Cô nghĩ tới biểu hiện thờ ơ lạnh lùng của Giang Binh, nghĩ tới dáng vẻ ôm chặt của Đàm Đông Niên, vành mắt cô không khỏi phiếm hồng. Cuối cùng cô chạy lên một chiếc xe
bus, dụi mắt rồi rụt người vào ghế ngồi, gọi ngay điện thoại cho Tạ Kiều Kiều, mở miệng liền nói: “Kiều Kiều, cứu mạng!”
Cứu mạng gì thì cô lại không thể nói, Tạ Kiều Kiều nghe ra cô đang nghẹn ngào, vội vàng bảo: “Mày nói rõ đi, mày đang ở đâu, gặp phải kẻ háo sắc à? Không phải mày biết đánh nhau sao? Đừng khóc mà!” cuối cùng cô bạn thực sự bó tay: “Tao vẫn ở quán net Đông Anh này, mày mau qua đây! Hay giờ tao về trường luôn nhé?”
Tôn Hồi đưa mắt nhìn lộ trình của xe ở chếch bên, đôi mắt đỏ hoe, đáp: “Tao đến Đông Anh, sắp tới rồi!”
Lúc ấy, Hà Châu vừa mới từ nhà hàng đi ra, tiễn đội trưởng đồn công an khu vực-Lí Vĩnh Thắng.
Lí Vĩnh Thắng uống hết mình, lảo đảo cười nói: “Yên tâm, chuyện to nhỏ bao nhiêu, ngày mai tôi sẽ đi thông báo một tiếng! Tiểu Hà, cậu đừng tiễn nữa!”
Hà Châu mỉm cười đáp: “Đội trưởng Lí đi thong thả!”
Đợi người đi rồi, Tóc Vàng “phi” một tiếng, căm giận: “Con mẹ nó, khẩu vị thằng chết bằm ấy đủ lớn, cho bao nhiêu thế mới chịu nhả ra.” Gã bất mãn: “Vẫn là anh Châu tốt tình, còn thật sự nghe theo!”
Hà Châu thu lại nụ cười, đôi con người trầm xuống liếc Tóc Vàng một cái: “Là phần của tao!”
Tóc Vàng biết mình đã quá lời, cượi nịnh nót: “Không phải, em không phải có ý đấy!”
Hai người đi về phía đường cà phê internet. Tóc Vàng tiếp tục bàn giao lại lời của khách hàng đầu bên kia. Hai tuần ngắn ngủi, hàng hóa lần nữa tiêu thụ hết, không thể không có công của Hà Châu nên khách hàng muốn giao chuyện làm ăn lớn hơn, bảo Tóc Vàng hỏi ý của Hà Châu. Anh mím môi im lặng.
Tóc Vàng bảo: “Hiện tại chúng ta đang đợi thời, đám lóc chóc cũng sẵn lòng theo anh, nhân cơ hội kiếm một món, anh nghĩ xem sao!” Đang nói thì gã bỗng chỉ về phía đầu phố: “Kia không phải là cô bé hay đến quán net của anh à?” Ngón tay xoay một cái, lại chỉ vào mấy đứa choai choai đang từ phía đối điện đi tới: “Kìa, là Hoàng Tu Vũ đúng không?”
Hà Châu nhíu mày.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!