Chơi Độc - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Chơi Độc


Chương 47


Thôn làng nhỏ dựa núi và kề nguồn nước. Ba ngày sau, Tóc Vàng và Lý Vĩ Bằng xuất phát, tìm đường hỏi thăm người ta, lăn qua lăn lại hai ngày mới tìm được ngôi nhà nơi Tôn Hồi đã sinh ra.

Chủ nhân ngôi nhà họ Tôn, là họ hàng xa với gia đình Tôn Hồi, quan hệ không thân lắm, nhưng nhà ông ta có một cô Hai. Trước kia ông nội và bà nội Tôn còn sống, ngày lễ ngày Tết có lui tới. Cô Hai với mẹ Tôn khá thân. Nay cô Hai đã lấy chồng xa, sau khi ông cụ trong nhà nghe xong mục đích của hai người bọn Tóc Vàng tới đây thì ngồi trên chiếc ghế nhỏ chỗ cửa nghĩ ngợi hồi lâu. Cuối cùng ông cụ lắc đầu: “Không nhớ thật. Cái này toàn là chuyện bao nhiêu năm trước rồi!” Tiếp đó lại gọi một cú điện thoại cho cô Hai, cô Hai cũng sớm đã lãng quên.

Theo lời căn dặn của Hà Châu, Lý Vĩ Bằng cho ông cụ một khoản tiền, nhờ ông nếu nhớ ra thì gọi điện thoại cho y. Tóc Vàng cùng Lý Vĩ Bằng men theo đường núi đi tới thôn bên cạnh, trên đường gọi một cuộc điện thoại cho Hà Châu. Ý của Hà Châu là: “Trong một ngày ấy có thể xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng hạn nhà này cưới treo, nhà kia sinh nở. Hai cậu đừng chỉ đi hỏi mỗi nhà họ Tôn, cũng có thể lượn qua lượn lại hỏi thăm những nhà khác xem!”

Lý Vĩ bằng không ngừng nghỉ, chạy đi ngay.

Bên kia, Tôn Hồi lại bắt đầu những ngày “gặm” sách. Ngày ngày đi sớm về trễ chạy đến thư viện, thời gian làm thêm cũng chẳng bỏ qua bất cứ cơ hội ôn tập nào, một bên tai nhét tai nghe nghe tiếng Anh, một công đôi việc, hiệu quả cũng không tồi.

Hà Châu thấy Tôn Hồi bận như vậy, khó tránh khỏi xót ruột, một lần anh từng nhắc tới bảo cô “từ chức”. Sau khi Tôn Hồi luôn miệng bác bỏ, anh cũng không kiên trì nữa. Hai người đều bận rộn thành con quay, xoay chuyển liên tục cho đến cuối tháng Sáu, cuối cùng con quay cũng có thể nghỉ ngơi.

Trong nửa tháng nay, Hà Châu đã hoàn thành mở rộng thị trường thành phố Nam Giang, thường xuyên cùng Lê Thu Sinh và Lý Vĩnh Thắng nâng cốc chúc mừng.

Công ty bất động sản của Lê Thu Sinh dựa vào Mai Đình Sơn mà sống. Một năm nay

công ty dần dần đặt nền móng. Sau vài dự án, tài chính dần lớn mạnh. Lê Thu Sinh không hài lòng với điều đó, ông ta không muốn phụ thuộc vào Mai Đình Sơn nữa, nhưng khổ nỗi những năm trở lại đây tài vụ và nghiệp vụ rối rắm, chậm trễ cũng không phải giải pháp, giờ ông ta xem Hà Châu là một nửa Bá Nhạc*, khả năng của anh cũng rõ rành rành, đương nhiên Lê Thu Sinh thân thiết hẳn lên với anh.

(*Ngụ ý một người giỏi biết phát hiện và sử dụng tài năng)

Còn Lý Vĩnh Thắng thì vui mừng. Nay, rốt cuộc hắn có cơ hội điều tới cục công an thành phố Nam Giang. Hắn cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, ghi lòng tạc dạ sự giúp đỡ to lớn của Hà Châu.

Hà Châu dẫn Tôn Hồi quay lại thành phố Hải Châu. Lần này là ngồi khoang hạng nhất của máy bay.

Vì không để mất mặt Hà Châu, Tôn Hồi ngoan ngoãn ngồi trên khoang hạng nhất, cũng không ngó nghiêng xung quanh khiến người ta để ý, thậm chí nói chuyện cũng nhẹ nhàng. Hà Châu bảo cô nằm xuống ngủ một lát. Thay cô vén lọn tóc vương trên khóe môi cô, anh thấp giọng dỗ dành. Chớp mắt đã hạ cánh, Tôn Hồi còn hơi luyến tiếc cái sô pha thoải mái.

Sau khi trở lại, ngày thứ hai, Mai Đinh Sơn mở tiệc “đón gió tẩy trần” cho Hà Châu.

Bữa tối đặt tại nhà hàng năm sao cấp bạch kim của thành phố Hải Châu. Mai Đình Sơn mang nét mặt hồng hào, từng nói riêng với Mai Cẩn An bốn chữ “nở mày nở mặt”. Mai Cẩn An trầm ngâm, cha mình quát tháo ở Hải Châu hơn mười năm, qua năm mươi tuổi mới thật sự khởi sắc, hiện tại sự nghiệp của ông lên cao hơn, còn đón mùa xuân thứ hai, có vẻ quá hưởng lạc rồi, cũng không phân biệt rõ rốt cuộc Hà Châu là cho hay sói.

Mai Cẩn An liếc nhìn Tôn Địch như gần như xa đối với Mai Đình Sơn. Cô ta cầm ly rượu thoáng cười nhạt, ghé sát tai Hà Châu nhỏ giọng: “Người phụ nữ kia thủ đoạn cao đấy, lâu như vậy cũng không để bố tôi thành công, đến cùng là giữ mình trong sạch hay từ chối mà vẫn còn chào đón? Ai mà chẳng hiểu được điều này. Tôi là con gái cũng không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của bố mình.”

Hà Châu chỉ mỉm cười, lặng im không đáp lời. Mai Cẩn An liếc anh rồi nói tiếp: “Trận này làm đẹp lắm. Tối qua, tôi vừa vặn tham gia tiệc rượu của công ty bất động sản,

đụng phải chủ nhân của Trung Quảng trong bữa tiệc. Hình như anh chơi trội quá, mới xuống máy bay là bọn họ đã biết ngay rồi.”

Hà Châu cười: “Không biết chủ nhân phía sau ấy có biết không?”

“Luôn luôn biết đấy!” Mai Cẩn An nhấp một hớp rượu, thong thả mở miệng: “Chẳng cần mất nhiều thời gian đâu!”

Hai người xem ra giống như đang thì thầm chuyện trò trong mắt người bên cạnh. Tôn Địch bỗng nhiên cất lời: “Cẩn An với giám đốc Hà đang nói chuyện gì vậy?”

Ánh mắt của quần chúng đều phóng tới, Mai Cẩn An cười đáp:”Đang nói về giám đốc Tôn đấy. Giám đốc Tôn đem quỹ học bổng làm tốt thế kia, làm người lại khiêm tốn. Nghe nói mấy hôm trước đài truyền hình muốn làm một cuộc phỏng vấn, cô cũng từ chối.”

Tôn Địch cũng mỉm cười: “Đây chỉ là bổn phận trong công việc của tôi thôi, vừa làm việc vừa giúp đỡ người khác, chuyện có ý nghĩa như vậy không cần những hư danh.”

“Ô? Vậy những hư danh ấy đều là cho tập đoàn Hải Sơn chúng ta mà!” Mai Cẩn An lại cười nói: “Quản lý Tôn đừng để ý nhé, tôi nói đùa đấy!”

Tôn Địch vẫn mỉm cười tự nhiên: “Tất nhiên tôi sẽ không để ý rồi. Kỳ thực ban nãy tôi tưởng cô và giám đốc Hà đang thì thầm chuyện trò, trai tài gái sắc quả thật xứng đôi.”

Hầu hết những người có mặt đều nhìn Mai Cẩn An lớn lên, thuận thế nổi lên trêu đùa chuyện chung thân đại sự của cô ta. Đảo mắt Mai Cẩn An sắp hai mươi tám, tuy lớn tuổi hơn Hà Châu, nhưng căn bản không thể nhìn ra. Hà Châu trẻ tuổi đầy hứa hẹn, ghép đôi với Mai Cẩn An cũng không thiệt thòi cho cô ta.

Mai Cẩn An cười suốt, nghiêng đầu liếc xéo Hà Châu một cái, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, cô ta cười đến rạng rỡ.

Ăn xong, Mai Đình Sơn tới nhà Tôn Địch uống trà. Kỹ năng trà đạo của Tôn Địch rất khéo. Mai Đình Sơn mở miệng: “Thơm tinh khiết, em từng học qua?”

Tôn Địch đáp: “Năm ấy để lấy lòng cha chồng, cố ý học một thời gian.”

“Tay nghề hiện giờ cũng không uổng!” Mai Đình Sơn như thể không để ý tới quá khứ của cô ấy. Thưởng xong một chén trà, ông ta dựa vào sô pha nhắm hờ mắt, hỏi: “Em thật sự cảm thấy An An với Hà Châu xứng đôi?”

“Em không cảm thấy thế, là anh bảo em nói vậy!” Tôn Địch liếc Mai Đình Sơn, cân nhắc nói: “Hà Châu trẻ tuổi, xử sự thành thục lõi đời. Anh bảo cậu ta từ Nam Giang tới, chỉ hơn nửa năm ngắn ngủi đã làm cho anh bao nhiêu việc như vậy, lên chức quá nhanh. Anh không có lý gì để cho cậu ta dễ dàng thế này.”

Mai Đình Sơn “Ờ” một tiếng, vẫn chưa mở mắt mà hờ hững nói: “Người trẻ tuổi bây giờ, hoặc là ngu không ai bằng, hoặc là quá thông minh. Con người Hà Châu thực sự hiếm. Em xem, cậu ta có vẻ đối với cái gì cũng lạnh tanh. Chỉ là người như thế, nếu một ngày cắn ngược lại em một phát thì lập tức có thể khiến em xong đời.”

Tôn Địch thoáng ngẩn ra: “Vậy anh còn…”

“Nhưng, nếu cậu ta không cắn em mà giúp em cắn người khác, đó là chuyện rất tốt.” Mai Đình Sơn từ từ mở mắt, hơi rượu dần dần dịu đi, “Cẩn An xưa nay nhìn người với ánh mắt rất cao, duy chỉ đối với Hà Châu là hơi khác. Nếu nó thích, anh cũng sẽ không ngăn cản. Lẽ nào lại giống mấy năm trước để nó vì bạn trai mà ra nước ngoài không trở về sao?”

Tôn Địch chưa bao giờ nghe người ta đề cập tới chuyện này, cô ấy có lòng muốn tìm hiểu thêm. Song, Mai Đình Sơn không nhắc đến nữa, dù chỉ một chữ. Uống xong trà, Tôn Địch tiễn Mai Đình Sơn ra khỏi cửa. Lão ta vén lọn tóc dài của cô ấy rồi vô cùng thân mật khẽ căn dặn mấy câu mới rời đi.

Trong tập đoàn dần truyền ra lời đồn đại, Mai Cẩn An và Hà Châu thành một đôi kim đồng ngọc nữ. Hà Châu không hề né tránh hiềm nghi, vẫn làm việc như thường, rảnh rỗi lại cùng các anh em tụ tập. Mai Cẩn An luôn có thể xuất hiện, rất nhiều người cũng coi là thật, chỉ Lý Vĩ Bằng hiểu rõ, Hà Châu đang giấu một cô bạn gái bé nhỏ trong nhà, coi như bảo bối không mang ra ngoài đâu.

Lý Vĩ bằng bắt đầu phụ trách việc lái xe, theo lời dặn của Hà Châu, đưa đón Tôn Hồi ra ra vào vào.

Ngày thứ nhất Tôn Hồi tới một khu chợ khá xa để mua thức ăn. Xe của Lý Vĩ Bằng lái

đến trước mặt, Tôn Hồi còn tưởng trùng hợp ngẫu nhiễn. Sang ngày thứ hai, cô bắt xe bus đi làm thêm lại gặp được Lý Vĩ Bằng thì biết rằng Hà Châu cố ý bảo y tới.

Tôn Hồi cảm ơn rồi từ chối: “Thật sự không cần anh đưa tôi đâu, đường ngắn thôi mà!”

Lỹ Vĩ Bằng đáp: “Anh Châu bảo hai tháng này để tôi đảm bảo an toàn cho cô. Tôi chỉ đưa đón cô tí chút, không hề bất tiện.”

Chẳng lay chuyển được Lý Vĩ Bằng, Tôn Hồi tìm Hà Châu phản đối cũng không ăn thua. Cô chỉ chỉ vào mình mà chất vấn Hà Châu: “Em thế này mà không an toàn á?”

Hà Châu đáp như đúng rồi: “Thị hiếu thời buổi hiện đại không giống nhau!”

Tôn Hồi điên tiết chộp lấy gối đầu mà dạy dỗ anh.

Kỳ nghỉ hè ngắn ngủi quá, Hà Châu bận rộn suốt. Dẫu Tôn Hồi hiểu anh, nhưng thi thoảng cũng sẽ oán trách.

Tạ Kiều Kiều cất lời: “Mày phải hiểu đàn ông. Hà Châu hai sáu tuổi nhỉ? Học vấn của anh ấy thấp, giờ không dễ dàng có thể gây dựng sự nghiệp. Không vất vả sao có thể thành công. Trương Dương nhà tao chỉ biết chơi game, tao nói với hắn thi nghiên cứu sinh hoặc ra nước ngoài, hắn cũng chả thèm quan tâm. Khai giảng đã là năm ba rồi, năm ba bắt đầu chuẩn bị, đợi đến năm bốn làm thế nào? Nếu Trương Dương có nửa điểm cố gắng của Hà Châu thì tốt.”

Nghe xong, Tôn Hồi vui lắm, vừa đặt xuống được phiền não thì mấy hôm sau Tạ Kiều Kiều lại gọi điện thoại bảo: “Mày cũng không thể không trông chừng anh ấy. Đàn ông ra ngoài xã giao nhất định chẳng ít phụ nữ bồi tiếp. Mày cũng học theo phim truyền hình kìa, kiểm tra xem trên quần áo anh ấy có cọng tóc dài không, trên người có mùi nước hoa không. À phải, tóm lại mày với anh ấy từng làm chưa? Thỏa mãn được anh ấy không?”

Tôn Hồi “phụt” một tiếng: “Con này, mày nói chuyện tử tế không được hả? Không buôn với mày nữa!” “Cạch” một cái, hung dữ ngắt luôn điện thoại. Tôn Hồi sẽ không làm mấy việc tự tìm lấy buồn rầu, cô tin tưởng Hà Châu như tin tưởng chính mình.

Sắp bắt đầu năm học mới, Tôn Hồi lại phải trở về, tiếc rằng lần này Hà Châu không

thể về cùng cô mà chỉ có thể đưa cô ra sân bay.

Tôn Hồi còn chưa báo danh thì đã bắt đầu nghĩ tới kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh dài ngày, cô nói: “Tuy vé máy bay đắt, nhưng nếu anh tiện, đến lúc ấy nhớ về nhé!”

Hà Châu trêu cô: “Em không thể đến à?”

Tôn Hồi thành thật ngẫm nghĩ: “Thế cũng được, bằng không để em tới đi!”

Đứng giữa dòng người tới lui, Tôn Hồi và Hà Châu thì thầm to nhỏ, cũng không trông thấy chỗ không xa, Lý Vĩ Bằng vẫn chờ Hà Châu đang cung kính gọi một tiếng: “Giám đốc Mai.”

Mai Cẩn An ra hiệu cho y không cần thông báo với Hà Châu. Cô ta quay đầu nhìn về phía Tôn Hồi.

Thời tiết nóng nực, Tôn Hồi mặc một cái quần sooc và áo phông đơn giản, vóc dáng nhỏ nhắn và hoạt bát thú vị. Từ góc độ của Mai Cẩn An nhìn qua, mặc dù Tôn Hồi chỉ là một cô gái nhỏ, tuy nhiên cũng không mất đi cái chất của người phụ nữ. Mai Cẩn An không nhìn rõ ngũ quan của Tôn Hồi, có điều cũng quy cô là một cảnh đẹp ý vui để ngắm nhìn.

Chậm rãi tới gần, cuối cùng Mai Cẩn An đã thấy rõ Tôn Hồi, đó là một cô gái da trắng nõn nã, nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền nông nông khảm vào hai má, tóc mái hơi lộn xộn, lộ ra đôi lông mày rậm cân xứng vừa khí khái lại ngọt ngào xinh đẹp. Hà Châu vén tóc mái cho Tôn Hồi, cúi đầu tỉ mỉ nói gì đó.

Thì ra Hà Châu thích cô gái như vậy. Mai Cẩn An mỉm cười, trước một giây Hà Châu sắp sửa hôn Tôn Hồi, Mai Cẩn An hô: “Hà Châu!”

Tôn Hồi sửng sốt, theo tiếng gọi mà nhìn qua.

Mai Cẩn An mặc một chiếc váy bó ngắn, cổ chữ V khoét sâu, mái tóc uốn lọn to màu hạt dẻ che làn da lộ ra ngoài, mấy chỗ mê người như ẩn như hiện.

Hà Châu cau mày, Lý Vĩ Bằng mau chóng tới gần nhỏ giọng: “Hôm nay giám đốc Mai tiễn một khách hàng lên máy bay, vừa rồi gọi điện thoại hỏi em đang ở đâu, em bảo đang ở sân bay.”

Hà Châu gật gật, thấp đầu giới thiệu với Tôn Hồi: “Cô ta là đồng nghiệp của anh, Mai Cẩn An.” Một câu đơn giản, cũng không tính giới thiệu Tôn Hồi cho cô ta.

Mai Cẩn An còn chưa mở miệng, Tôn Hồi đã nở nụ cười giơ tay: “Xin chào chị, tôi là Tôn Hồi!”

Mai Cẩn An nhướng mày, tầm mắt xẹt qua Tôn Hồi, trực tiếp nói với Hà Châu: “Lát nữa đến kho bãi, tranh thủ thời gian đi!” Chẳng mảy may có ý đáp lại lời chào hỏi của Tôn Hồi.

Tôn Hồi không hiểu sao mình bị cô ta lạnh nhạt. Sau khi thoáng sững người, Tôn Hồi hơi ngượng ngùng. Hà Châu không nói hai lời dẫn cô tiến lên trước mấy bước, tiếp tục lời dặn dò lúc trước vẫn chưa nói xong. Tôn Hồi ngoan ngoãn gật đầu, lén liếc mắt về phía Mai Cẩn An đang đứng không xa. Khi sắp lên máy bay, câu cuối cùng của Tôn Hồi là: “Giữ khoảng cách với đồng nghiệp nữ của anh đấy!”

Bấy giờ Hà Châu mới quét sạch u ám, bất chấp xung quanh mọi người đi qua đi lại, đặt một nụ hôn lên trán Tôn Hồi.

Tôn Hồi tin tưởng Hà Châu, nhưng không tin tưởng đồng nghiệp nữ của anh lắm. Sau khi trở lại trường, mấy lần trò chuyện qua điện thoại với Hà Châu, cô đều cẩn thận lưu

ý tới những việc trước kia mình coi nhẹ, chẳng hạn luôn có giọng nữ trong cuộc gọi, còn có người loáng thoáng gọi ba tiếng “Giám đốc Mai.”

Yêu xa cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận chút sẽ xảy ra sai lầm. Phù Hiểu Vi lấy bản thân làm ví dụ cụ thể: “Mày nhìn tao thì biết, yêu xa mất cả người lẫn của.”

Tôn Hồi không có tiền, kho bạc nhỏ của cô vẫn coi giữ chặt chẽ, người cũng chưa mất, chẳng qua cô đã chuẩn bị tốt tâm lý “mất” thôi. Hiện tại, cô đang phải đề cao cảnh giác, dặn Hà Châu “thủ thân như ngọc”.

Buồn phiền của tình yêu xa giống như “sinh lão bệnh tử” luôn cần trải nghiệm. Khi Tôn Hồi đang trải nghiệm thì một lời đồn đại bất ngờ tới: Cô, được, bao, nuôi!

Không có ngọn nguồn, chẳng có quá trình, càng không đầu không cuối, chuyện được truyền ra thật thật giả giả. Nghe nói có kẻ tận mắt thấy cô ngồi trong một chiếc xe sang ra vào căn hộ cao cấp. Năm học này Tôn Hồi ở ngoại trú, thời gian lên lớp cô còn ở

trường, cái gì mà về nhà sống, đây chỉ là để che dấu sự thực cô được người ta bao nuôi. Lại có kẻ bảo chính mắt từng thấy bạn trai của cô, tướng mạo hung dữ vừa nhìn thì chính là dân xã hội đen, còn có rất nhiều “tay chân” theo bên cạnh.

Tôn Hồi bắt đầu bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, cô nổi giận đùng đùng muốn tóm kẻ đặt điều, nhưng căn bản chẳng biết xuống tay từ đâu. Bạn cùng phòng khuyên Tôn Hồi bình tĩnh, mình trong sạch không cần phải làm gì hết. Cô cắn nắm đấm ôm hận thầm chịu đựng.

Giờ phút Tôn Hồi nóng nảy thế này, Hà Châu có vẻ mất đi phần nhiệt tình trước đây với cô. Tôn Hồi đợi nửa tháng, chẳng thấy anh gửi quà tặng chuyển phát nhanh giống năm ngoái, qua điện thoại cũng không thấy anh nhắc một câu sinh nhật vui vẻ. Mắt thấy Tạ Kiều Kiều cùng bạn trai ra vào có đôi, Thái Nhân Duy cũng có bạn trai chuẩn, Phù Hiểu Vi thì cùng một đàn anh khóa trên giao lưu vẽ phác họa, hai người suốt ngày hẹn hò, mỗi mình Tôn Hồi cô đơn lẻ loi, người theo đuổi chạy sạch rồi. Hà Châu cũng không quan tâm tới cô nữa.

Hôm nay như thường lệ, Tôn Hồi mua một miếng bánh trứng nhỏ, ngồi xổm trên tấm nệm trong phòng khách ăn đến nổi mồm miệng đầy kem sữa. Ngoài cửa sổ tối đen, TV đang chiếu chương trình giải trí tối thứ Sáu. Đã giữa mùa thu, Tôn Hồi dường như có thể cảm nhận được gió lạnh ào ào, lá rụng đìu hiu khắp chốn.

Tôn Hồi nhớ tối qua gọi điện thoại Hà Châu, đang muốn kêu ca về việc bạn học vu khống mình, cơ mà Hà Châu đột nhiên nói có việc, liền vội vàng gác máy. Cô nghe rõ đầu giây bên kia có giọng phụ nữ: “Đang nói chuyện điện thoại với bạn gái à?” Giọng nói nũng nịu chắc chắn là hồ ly tinh. Tôn Hồi chọc bánh trứng nát bấy.

Đang tủi thân, buồn xuân thương thu, Tôn Hồi bỗng nghe thấy có âm thanh từ ngoài cửa truyền tới. Âm thanh này trầm thấp êm tai, cất lên giai điệu đẹp đẽ dễ chịu nhất: “Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật…” Cứ hệt phát đi phát lại. Tôn Hổi vểnh lỗ tai, nghe hai lượt cũng không thấy giọng hát dừng lại, cô từ từ đứng dậy, bước về phía cửa với vẻ nơm nớp lo sợ.

Hôm nay, Tôn Hồi mãi mãi không quên nổi, thành phố Nam Giang vẫn không nhìn thấy sao Trời như mọi khi, trong trường học đã có thể ngửi được mùi hương hoa quế thoang thoảng, âm lịch là tiết Thu phân, dương lịch là ngày hai ba tháng Chín, ba tiếng trước cô đã mua một cái bánh trứng kem sữa giá rẻ, hai tiếng trước cô đang ở trên QQ xem bình luận của người khác về cô, một tiếng trước cô hơi muốn khóc, hiện tại…

Tôn Hồi len lén mở hé một khe cửa, nghe thấy tiếng hát vẫn đang tiếp tục, hành lang hình như có ánh sáng mờ nhạt. Cô mở cửa thêm chút nữa, cảnh tượng trước mắt khiến Tôn Hồi ngẩn tò te.

Sàn hành lang và vách tường toàn lát gạch men cỡ lớn, vừa dài vừa rộng. Lúc này, trong hành lang trống trải đầy những quả bóng bay nhiều màu sắc, phần cuối gắn một cái khung sắt có hình dạng tình yêu, bên trên bày toàn nến, bởi vậy ánh sáng chiếu rọi một dãy đồ chơi dưới hai bên vách tường. Thỏ và gấu một chốc vẫy chân, một chốc vẫy đuôi, còn có hươu cao cổ và khỉ. Giữa hai con để một cái hộp đẹp đẽ, có mấy hộp bọc giấy bóng kính trong suốt, bên trong là món điểm tâm ngọt tinh xảo mê người.

Chậm chầm bước lên trước, Tôn Hồi đứng giữa lối đi. Nhìn từ xa, cảnh tượng thật choáng ngợp. Cô ngẩng đầu tiện tay túm lấy một quả bóng bay bồng bềnh trên đỉnh đầu, tỉ mỉ quan sát, và thấy trên đó viết mấy chữ bằng bút màu: Hồi Hồi, sinh nhật vui vẻ!

Nhìn về nơi khác, Tôn Hồi chỉ thấy trên mỗi quả bóng bay đều có dòng chữ bằng bút màu, mỗi câu đều là: Hồi Hồi, sinh nhật vui vẻ! Đồ chơi hai bên đang chuyển động lặng im, mùi kem sữa ngọt ngào lan tỏa bốn phía. Cô nghe thấy một lời kết thúc từ trước mặt bay tới. Giọng nói như pháo hoa nổ tung ấy. “Đùng” một cái thắp sáng đêm tối: “Hồi Hồi, ngày hai ba tháng Chín hai mươi mốt năm trước, anh hẳn là còn ở thị trấn nhỏ của Hải Châu chơi đồ hàng, chưa nói một tiếng Sinh Nhật Vui Vẻ!”

Tôn Hồi trông thấy bên chân những ngọn nến có người từ chỗ ngoặt đang chầm chậm đi tới. Anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen và quần dài màu xám đậm, tay anh cầm một hộp đồ nướng với mì xào. Dường như trở lại một ngày tháng Năm năm ngoái, Tôn Hồi dẫn anh tới trạm xe bus ngồi, nạt anh ăn đồ ăn khuya mới ra lò. Trước mặt, người kia từng bước từng bước đi đến, đôi mắt anh sâu thăm thẳm, hút hết tất cả bóng tối, và đang cầm chùm ánh sáng mà tới, thấp giọng cất lời: “Hồi Hồi, sinh nhật vui vẻ!”

Tôn Hồi không hét toáng, không khóc to, không ầm ĩ, không lao lên nhào vào lòng anh, cũng không bực bội la anh “đồ phá của”. Cô mặc cho nước mắt tuôn rơi, trong thế giới mơ hồ có người đang dần sát lại, cô cảm nhận được luồng nhiệt gần trong gang tấc, có mùi thuốc nhàn nhạt, có mùi đồ nướng nồng đượm. Tôn Hồi cúi đầu, dè dặt nắm lấy vạt áo của Hà Châu, phút chốc, hai hàng nước chảy xuống, khẽ bảo: “Hà Châu, em yêu anh…”

Hà Châu vẫn xách đồ nướng, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh yêu em, trước kia sớm đã yêu em rồi!”

Sinh nhật này trễ mất hai mươi mốt năm, Tôn Hồi đau lòng đến không thể thu lại nước mắt. Cô nghĩ cuối cùng cô biết ngày mình sinh ra rồi. Hà Châu cho người đi hơn nửa tháng, hỏi thăm hơn hai mươi hộ gia đình, rốt cuộc biết được ngày Tôn Hồi sinh ra. Đầu thôn Đông có người làm đám cưới, thôn Tây có kẻ bị bắt, một hộ gia đình của thôn Bắc vì phân chia tài sản không đều mà xảy ra đánh lộn. Tôn Hồi sinh ra trong một ngày hỗn loạn như vậy đấy, khó trách từ nhỏ thì cô đã nhảy lên nhảy xuống, vênh váo tận trời.

Mặt Tôn Hồi đẫm lệ, tiết mục văn nghệ tổng hợp trên TV vẫn chưa kết thúc, cô nghe thấy Hà Châu khẽ cười: “Nước mắt bò có thể trừ tà phải không em?” Dứt lời, anh liền xúc một muỗng bánh trứng đút vào miệng Tôn Hồi. Thấy khóe môi cô dính kem, anh giơ tay lau đi.

Tôn Hồi thật vất vả nuốt bánh ngọt xuống, vừa khóc thút thít vừa quay sang hôn Hà Châu. Hà Châu hơi ngả ra sau, thuận thế ôm lấy cô, đang muốn mở miệng, Tôn Hồi đã nhanh như hổ đói vồ mồi, nhào lên “cưỡng hôn”. Hà Châu mở to mắt, lập tức xiết chặt vòng tay.

(Vở kịch nhỏ: Rất rất lâu trước kia, Tôn Hồi xem trộm tiểu thuyết, Hà Châu hỏi cô đang làm gì, cô nói đang học. Về sau lẳng lặng mở một dòng liên kết chữ đỏ trên trang tiểu thuyết, vào một không gian khác, nhập vào những mật ngữ mà tác giả của những thân hình đẹp tuyệt để lại: Một Năm Tám Một Hai Ba, 158123, nhớ kỹ tất cả lời tác giả để tốt cho cơ thể: Đảng máy tình tự đi xem hòm thư, đảng di động tốt nhất tự đi xem bằng không chỉ có thể rất muộn mới thấy được email tác giả gửi, cho nên chưa nuốt không thể ngủ nổi, chớ bình luận ở phần bình luận bằng không tự gánh chịu hậu quả, cảm ơn!

Tôn Hồi vừa xem vùa nuốt nước miếng, chỉ nghe thấy sau lưng có giọng nói xa xăm:

“Tác giả của những cơ thể đẹp tuyệt kia ở đâu?”

Tôn Hồi đỏ mặt tía tai tức giận: “Anh muốn dành tình cảm cho người khác hả?”)

Chuyện này đã nhiều lần, Tôn hồi nói với bản thân hôm nay chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. Thoáng chốc cô liền ngã lên Hà Châu.

Hà Châu mờ mịt: “Hồi Hồi!”

“Đừng ồn!” Tôn Hồi đỏ bừng mặt mũi, hung dữ nói: “Em tiến vào, anh nhịn chút!”

“”….”

Hà Châu chịu đựng không lên tiếng, sau năm phút bị Tôn Hồi dày vò suýt nữa nổ tung mạch máu, vừa định hành động thì bị Tôn Hồi lần nữa bắt nằm lại: “Anh thành thật tí đi!” Giọng của cô sớm đã yếu ớt không chút sức lực.

“….”

Năm phút nữa trôi qua, sống lưng Hà Châu cứng đơ, thở ra một hơi. Tôn Hồi chen vào một xíu rồi bỗng lùi ra, khóc nói: “Đau…” Thấy Hà Châu lại muốn nhổm dậy, cô vỗ bộp anh một phát, bắt anh trở lại, mềm mại thút thít: “Đã bảo anh cố chịu chút, đừng cử động mà!”

“….”

Cuối cùng Hà Châu nổi điên.

Trong lúc Tôn Hồi đang mơ màng nghĩ, hai mốt năm trước cô chưa chịu nỗi khổ khi sinh ra, hai mốt năm sau cô đã chịu nỗi khổ to lớn lúc sinh nhật. Tôn Hồi do tự tay Hà Châu rút đi sự ngây thơ non nớt để trở thành một người phụ nữ, và cũng chỉ có Hà Châu được kiểm soát cô. Mấy ngày kế tiếp Tôn Hồi lê cái thân đau nhức lên lớp. Chẳng dễ dàng chờ đến kỳ nghỉ Quốc Khánh. Kỳ nghỉ dài nhưng lại khác một Trời một vực với mong đợi của cô.

Hà Châu thành thực bảo: “Cảm giác này tốt lắm!”

Anh nhào nặn Tôn Hồi trong lòng, rèm cửa sổ trong căn họ kéo kín, đã không biệt nổi ban ngày hay ban đêm. Hai ngày đầu, Tôn Hồi còn kêu đau, mấy ngày sau, giọng nói của cô dần dần biến đổi. Xong chuyện, Tôn Hồi căn vặn Hà Châu: “Anh có mưu đồ?” Ánh mắt nhìn chằm chằm vào những cái hộp nhỏ xếp đầy ngăn kéo tủ đầu giường.

Hà Châu không nói gì. Anh hôn lên lưng cô, hơi thở dần dần lại nặng nề, cuối cùng

tiến vào lần nữa, luôn miệng nói: “Mua nhiều rồi, không thể lãng phí!”

Tôn Hồi xiết nắm đấm, thậm chí sức lực để tức giận cũng chẳng còn.

Bảy ngày sau, tinh thần Hà Châu phấn chân, Tôn Hồi mang vẻ mặt uể oải tiễn anh tới sân bay. Cảnh tượng thế này về sau thường xuyên diễn ra. Tôn Hồi cũng không thể nói nên lời “yêu xa nguy hiểm” nữa. Yêu xa là gì? Yêu xa chính là khi họ gặp nhau lần nữa, “đền bù” mà Hà Châu cho Tôn Hồi thường khiến cô cảm thấy phá hủy Trời Đất.

Tôn Hồi không cho Hà Châu biết chuyện đồn đại nhảm nhí trong trường, cây ngay không sợ chết đứng, bạn bè vẫn là bạn bè như cũ, người qua đường vẫn là người qua đường như cũ. Cô đem cất hết những món quà của Hà Châu tặng mình, đồ chơi và hộp quá đủ hai mốt phần, tiếc rằng có vài hộp bên trong là món điểm tâm, để cô nhét cả vào bụng,

Cuối mùa thu, Tôn Hồi chìm đắm trong mật ngọt, cuối mùa đông, cô chạy tới bờ biển, mùa xuân cô lại trở về Nam Giang, ngày tháng cứ thế trôi qua, nhưng cô chưa từng cảm thấy nhàm chán. Thỉnh thoảng Hà Châu nơi xa xôi bay tới ở lại hai ngày, đôi khi cô nhớ người tại Hải Châu kia, thế là sẽ ôm đồ chơi chụp ảnh gửi cho anh. Hà Châu cười cô: “Tròn vo rồi!”

Tôn Hồi tỏ vẻ đó là cô không ăn hình, lần sau chụp ảnh, cô cố ý chọn một góc thật đẹp.

Nhìn di động, Hà Châu cười thầm một trận. Anh châm một điếu thuốc lặng yên hút. Bên cạnh, Mai Cẩn An đưa tới một lý rượu vang, cười hỏi: “Bạn gái bé bỏng vẫn chưa tốt nghiệp?”

Hà Châu nhận ly rượu, “Ờ” một tiếng, có vẻ không muốn nói nhiều. Mai Cẩn An dựa vào sô pha, nói: “Cô ấy không hợp với anh, ít tuổi thế kia, sạch sẽ quá! Anh sẽ hại cô ấy đấy!”

Hà Châu đặt ly rượu xuống, cầm hợp đồng trên bàn lên và buông một câu: “Không hợp cũng phải hợp!”

“Đúng rồi, anh biết hôm nay là ngày gì không?” Mai Cẩn An xoay xoay ly rượu, âm trầm mở miệng: “Hình như giảm án, hắn sắp ra rồi!”

Bước chân Hà Châu khựng lại.

Ở trường, Tôn Hồi bừng bừng khí thế, cô nói với các bạn cùng phòng: “Tin đồn này giống như thoảng qua thôi!”

Thái Nhân Duy đẩy gọng kính trên sống mũi: “Môn văn học không giỏi đấy nhá!”

Tôn Hồi ngẩng đầu ưỡn ngực, nổi lên làm chị cả trong phòng. Phù Hiểu Vi cũng không lăn lộn cùng Tôn Hồi mà giở sách, song lại không đọc, cả ngày tô tô vẽ vẽ. Tôn Hồi sán tới gần cô bạn: “Mày bắt đầu học từ học kỳ trước, học suốt hai kỳ, có thể vẽ được trứng chim không?”

Phù Hiểu Vi lườm Tôn Hồi một cái, tiếp tục phác họa trên giấy. Tôn Hồi nheo mắt nhìn nửa ngày, thấy hình trên trang giấy dần dần rõ đường nét. Từng tầng từng tầng bóng mờ xếp lên, hệt hành tây bị bóc từng lớp vỏ, bên trong từ từ lộ ra. Tôn Hồi chỉ vào bức tranh kinh ngạc. Phù Hiểu Vi nhẹ giọng nói: “Trước kia tao từng tìm họa sĩ đường phố vẽ hắn, nhưng tao không miêu tả được ngũ quan, bèn tự mình học.” Cô bạn mỉm cười nhìn về phía Tôn Hồi: “Mày tưởng tao sớm đã từ bỏ hả?”

Tôn Hồi chỉ vào bản phác họa không nói nên lời, đáp án trong lòng sống động, cuối cùng cô hiểu cái tên Chu Tùng Dật này tại sao quen thuộc như vậy.

Chu Tùng Dật- người đàn ông trước kia ly dị với cô Hai của Tôn Hồi. Lúc Tôn Hồi đang học cấp ba nghe thấy bố mẹ gọi điện thoại bảo không tham dự đám tang của Chu Tùng Dật, mà người trong tranh lúc này chính là con trai duy nhất của Chu Tùng Dật. Sau khi ly hôn, cậu con trai này theo gót cha mình đi nơi khác, gã trai dùng cái tên của cha mình lừa gạt Phù Hiểu Vi chính là vị anh họ bởi vì gây chuyện bỏ trốn mà bị kết án bốn năm tù—Chu Phong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN