Chơi Độc
Chương 66
Sáng sớm, vùng thôn quê nhuộm sắc vàng. Mặt Trời lộ ra một góc sau đỉnh núi, từ từ leo lên tầng mây. Trong không khí ngập tràn mùi bùn đất, theo chiếc xe phóng vèo vèo, rừng cây bên đường như thể đang kêu gào ầm ĩ, chùm ánh sáng đã đánh thức giấc ngủ say sưa.
Tôn Hồi dựa vào ghế sau, yếu ớt không tả, nước mắt giàn giụa. Cô ôm bụng khóc không ra tiếng. Buổi sớm mai mát mẻ như vậy nhưng cô lại đổ mồ hôi ròng ròng, tóc mai đều đã ướt đẫm.
Chu Phong liếc nhìn gương chiếu hậu, xiết chặt vô lăng và mở miệng: “Đừng sợ!”
Hắn vừa tăng tốc vừa gọi điện thoại. Không thể tới bệnh viện, chỉ có thể tìm phòng khám tư. Sáng sớm thế này cũng không biết phòng khám đã mở cửa chưa. Hắn dứt khoát gọi điện thoại cho Mai Cẩn An, nhờ cô ta thu xếp.
Tối qua, Mai Cẩn An mới đến thành phố Nam Giang. Sau khi vào khách sạn thì luôn
ở trong phòng, chẳng qua ngủ muộn nên giờ vẫn chưa dậy. Nghe xong lời Chu Phong kể, cô ta tưởng đang nằm mơ, ngơ ngác hỏi: “Mang thai?”
Chu Phong cau mày: “Phải, nhanh bố trí một phòng khám đáng tin cậy đi!”
Mai Cẩn An im lặng một chốc mới đáp: “Trước tiên đừng cuống. Giờ anh đang ở đâu? Tôi đến rồi hãy nói!”
“Đến rồi nói?” Chu Phong nhìn vào gương chiếu hậu lần nữa, chỉ thấy Tôn Hồi đã nhắm mắt, lông mày xoắn chặt, nước mắt vẫn không ngừng rơi, trong cổ họng phát ra tiếng rên, cơ thể dần dần sụp xuống.
Tim Chu Phong nghẹn lại: “Đùa ra mạng người thì cô chịu trách nhiệm hả? Tìm phòng khám ngay cho tôi!”
“Gấp cái gì, đẻ non không chết người được đâu!” Mai Cẩn An thủng thẳng đáp.
Chu Phong cười lạnh: “Có phải cô ước gì đùa ra mạng người không? Cho dù có chết
người cũng không liên quan tới cô. Còn tôi sắp ra nước ngoài cũng không phải di dân nữa mà thành tội phạm truy nã. Cô lại có thể đạt được điều cô muốn. Mai Cẩn An, cô nghĩ mọi chuyện dễ dàng quá. Tất cả đối thoại của chúng ta, tôi đã ghi âm lại cả đấy!”
Mai Cẩn An thoáng chốc im lặng. Chiếc xe phóng trên đường như cũ, có điều đã giảm bớt tốc độ. Bấy giờ, chạy ra khỏi vùng giáp ranh thành thị nông thôn rồi, trên đường lác đác vài người qua lại.
Lâu sau, đầu bên kia điện thoại mới lần nữa truyền tới giọng nói: “Cho tôi mười phút! Tôi cũng phải hỏi người khác! Cho tôi biết địa chỉ của anh trước đã!”
Chu Phong cúp máy, từ từ lái xe, thường xuyên đưa mắt nhìn kiến trúc bên đường, cố gắng nhớ lại quanh đây có phòng khám tư hay không, và nằm ở chỗ nào.
Hắn cau mày, trong lòng vừa lo vừa vội, cầu khấn ngàn vạn lần đừng xảy ra chết người, bằng không mọi thứ cũng thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất. Hắn còn có tương lai rộng mở, sao có thể nghĩ không thông đi giết người, làm con chuột mà người người qua đường đánh chửi chứ. Huống hồ cũng chỉ có mình Tôn Hồi mới tưởng nhớ cô Hai của em ấy, ngày lễ dịp Tết đến thắp nén hương. Chu Phong thật sự không hề muốn làm cô em họ này bị thương.
Hắn trấn an Tôn Hồi: “Rất nhanh là có thể tới bệnh viện rồi, còn mười phút nữa thôi! Em kiên trì thêm chút!”
Tôn Hồi đã sụp đổ, cuộn tròn trên ghế xe, run lẩy bẩy: “Anh họ ơi, em đau quá… Cứu em với… Đau quá…”
Chu Phong nghe Tôn Hồi như thể đang thoi thóp, chẳng khác gì sẽ ngất lịm ngay giây kế tiếp. Nghĩ tới bốn năm trước Tôn Hồi vẫn là một cô bé, nhưng nay đã có đứa con của mình. Còn hắn, lại là một tên đao phủ. Chu Phong càng nghĩ càng cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Trong thứ cảm xúc này cứ đan xen hổ thẹn và phẫn nộ không thể lý giải được. Phẫn nộ chính mình trốn trốn núp núp, thân bất do kỷ bao năm. Chu Phong đạp chân ga, đánh tay lái một cái, phút chốc rẽ vào con phố quán cà phê internet. Con phố này rồng rắn hỗn tạp, có quán net và tiệm game, có câu lạc bộ đêm và quán karaoke, có các công ty nhỏ và sòng bạc dưới lòng đất, và cả các loại phòng khám tư không chứng chỉ ẩn trong ngõ nhỏ.
Phóng bừa trên đường phố người xe thưa thớt, rồi phanh gấp đỗ lại gần con ngõ nhỏ
chật hẹp chỗ ngã tư.
Con phố quán cà phê internet chẳng hề tiêu điều trong buổi sớm mai. Tốp năm tốp ba các vị khách bước ra khỏi cửa những tụ điểm ăn chơi thâu đêm, mấy tiệm bán đồ ăn sáng linh tinh cũng đã buôn bán. Hầu hết mọi người đều ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mặt uể oải lờ đờ ngái ngủ, bao gồm cả Phù Hiểu Vi đã ngồi suốt một đêm ở quán net Đông Anh.
Phù Hiểu Vi gửi một tin nhắn hỏi Thái Nhân Duy tối qua có tìm thấy Tôn Hồi không. Thái Nhân Duy mới chiếm được chỗ trong phòng tự học, một lúc lâu mới trả lời: Tôn Hồi đã mất tích. Chớ quấy rầy!
Phù Hiểu Vi bĩu bĩu môi, cũng không biết rốt cuộc Tôn Hồi chạy đi đâu rồi, trái lại có bạn học bảo trông thấy Tôn Hồi và bố rời khỏi trường học. Nhưng chẳng có lý gì mà ngay cả một lời chào, Tôn Hồi cũng không để lại khiến cả bọn leo cây. Làm hại Tạ Kiều Kiều om sòm muốn tuyệt giao. Phù Hiểu Vi coi như không có việc gì, bèn chạy ngay tới đây chơi thâu đêm.
Cô bạn ngáp một cái, đi về phía trạm xe bus. Sáng sớm hơi lạnh, Phù Hiểu Vi cúi đầu mở ba lô, lấy một cái áo dài tay, khoác lên người. Chớp mắt, đúng lúc trông thấy trước mặt có một người đàn ông đang chạy, loáng một cái thì quẹo vào trong ngõ nhỏ. Sườn mặt người ấy trùng khớp với gương mặt trong trí nhớ, tuy chỉ vụt qua, song vẫn khiến Phù Hiểu Vi hệt xem hình ảnh quay chậm. Vành tai, tóc mai, lông mày và sống mũi. Quen thuộc thế kia. Phù Hiểu Vi giật mình, bất giác tăng nhanh bước chân đuổi theo. Chẳng bao lâu sau đã vào trong ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ rất sâu, Chu Phong đi vào bên trong. Ban đầu lối đi hẹp, dần dần mới rộng hơn. Hai bên có nhà dân, cũng có tiệm cắt tóc bật đèn neon màu hồng nhạt, còn có các cửa hàng treo đủ loại biển hiệu chữa phong tê thấp gia truyền. Một lát thì Chu Phong đã dừng trước cửa một phòng khám. Cạnh phòng khám là quầy bán bao cao su, rất nhiều người đều mua bao cao su xong thì đi sang phòng khám này, hoặc đảo ngược lại chút.
Chu Phong vừa gõ cửa vừa gọi điện thoại cho Mai Cẩn An. Nhưng đầu bên kia không bắt máy. Trong phòng khám quả nhiên không có người. Ngay cả cửa lớn của mấy tiệm cắt tóc kia cũng vẫn đóng im ỉm. Chu Phong đập mạnh mấy phát. Cuối cùng di động đổ chuông, hắn nhận điện thoại, sau khi nghe vài câu liền vội vàng quay ra.
Về tới bên cạnh chiếc xe, Chu Phong mở khóa, thấy Tôn Hồi đổ đầy đầu mồ hôi, trên mặt đã nhuốm đỏ. Hắn nói: “Tìm được phòng khám rồi, anh đưa em qua đó ngay đây!” Dứt lời, hắn gỡ băng dính trên miệng Tôn Hồi, cởi bỏ sợi dây cột trên cổ tay cô, bảo: “Đừng trách anh! Là sợ em còn sức hét gọi người ta!”
Tôn Hồi yếu ớt hơi ngoẹo đầu, nhắm mắt lại đổ gục xuống.
Từ lúc ra khỏi cửa tới giờ đã hơn nửa tiếng. Chu Phong không biết Tôn Hồi có thể chống đỡ được bao lâu nữa, chỉ có thể nhấn chân ga tới hết mức, tăng tốc phóng thẳng tới đích. Mà giây phút này, người nên ngồi trên chuyến bay sớm đến thành phố Hải Châu-Hà Châu, lại đang đứng trong công ty trên con phố cà phê quán net, dưới chân là cả chục đầu mẩu thuốc lá. Anh châm tiếp một điếu nữa. Bên ngoài cửa lớn đóng chặt của công ty, chiếc xe chở Tôn Hồi lao qua.
Trong văn phòng có mười mấy người, người ngồi trước máy tính gõ gõ, kẻ đứng vây quanh không ngừng gọi điện thoại. Họ bận rộn suốt một đêm, chưa ai chợp mắt. Trước khi trời sáng đã có được hàng loạt tin tức. Chu Phong đáp máy bay về Nam Giang mấy hôm trước. Sau khi trở lại, hắn liên lạc luôn với thân thích họ Tôn và chỉ liên lạc với đối phương bằng điện thoại, vẫn không hề lộ diện. Tạm thời không biết phương tiện đi lại và chỗ ở, duy có một điểm. Hà Châu hỏi với giọng khàn khàn: “Một mình quay lại, bên cạnh không có ai đi cùng?”
Thuộc hạ đáp: “Không có ai, đã kiểm tra ạ!”
Vệ sĩ Mai Cẩn An cử giám sát Chu Phong vậy mà không đi theo. Hà Châu cười lạnh, đang định ra lệnh thì di động bỗng vang lên. Anh mở tin nhắn, bên trên hiển thị một tấm ảnh, bối cảnh trống trải chỉ có một ngôi nhà cấp bốn nhỏ, Chu Phong đứng ngoài cửa, đang nhấc chân đi về phía trước, còn trong vòng tay của hắn đang ôm Tôn Hồi. Sườn mặt tái nhợt ấy được chụp rõ nét, dưới mông đỏ một mảng máu.
Điện thoại gọi tới, Hà Châu giật mình nghe máy. Đầu bên kia thong thả lên tiếng: “Thế lực, tôi có. Tiền, tôi cũng có. Tìm một người quả thực dễ như trở bàn tay. Xem kỹ bức ảnh chưa? Cô bé có vẻ sắp sinh non…”
Bàn tay nắm chặt điện thoại của Hà Châu dùng thêm một phần sức nữa, dường như có thể bóp vỡ di động. Anh khàn giọng: “Lão Đàm, người đâu?”
Chu Phong chạy tới số 28 đường Bảo Đan. Hắn vừa đỗ xong xe, cửa lớn vốn đóng kín
của phòng khám liền mở. Một người đàn ông từ bên trong bước tới, cung kính nói:
“Chu tiên sinh, cô Mai đã sắp xếp ổn thỏa.”
Chu Phong ôm Tôn Hồi ra khỏi xe, đi theo đối phương vào phòng khám.
Đường Bảo Đan là đường phố bình thường, hàng cây xanh rợp bóng hai bên, phần lớn các cửa hàng vẫn chưa mở cửa buôn bán, nhưng người đi đường đã đông dần, xe cộ cũng qua lại như thoi đưa.
Tôn Hồi khép hờ mắt, tim đập thình thịch. Khoảnh khắc Chu Phong giẫm chân lên vỉa hè, cô đột ngột giơ cánh tay trước đó còn mềm nhũn vô lực lên, đấm thẳng vào sống mũi Chu Phong, căn chuẩn lực, ra tay hung ác, hình như còn có thể nghe thấy xương mũi “rắc” một tiếng. Chu Phong tức khắc đau đến hét to. Tôn Hồi nhảy phắt xuống đất, co cẳng chạy về phía đường lớn, kêu toáng: “Cứu mạng!”
Thân dưới đầm đìa máu dọa người qua lại trên đường sợ hãi. Quần chúng chỉ thấy đằng sau, hai người đàn ông đã đuổi theo cô gái. Giây phút người tốt bụng đang muốn tiến lên thì bỗng bắt gặp cảnh tượng mấy chiếc xe hơi vốn đang đỗ ven đường hoặc đang chờ đèn xanh đèn đỏ thình lình lăn bánh, thay đổi phương hướng, như nhận được hiệu lệnh, đồng loạt chỉnh tề, “Vèo” một cái, bốn phía Đông Tây Nam Bắc, vây quanh ba người. Và trong một chiếc xe vừa dừng, một người đàn ông dẫn đầu bước ra, rảo chân đi tới chỗ cô gái đang đứng giữa, nháy mắt đã ôm ngang cô gái lên, quay bước trở về. Mấy người đàn ông trên những chiếc xe khác cũng xuống xe theo sau, quây hai gã đàn ông kia thành một vòng tròn, động tác nhanh và mạnh, phối hợp ăn
ý. Lúc hai gã đàn ông kia chưa kịp kêu đầu hàng và đánh trả thì đã bị chế ngự, buộc lên một chiếc xe trong số đó. Bốn chiếc xe phóng nhanh tựa gió, lao đi không để lại dấu vết.
Buổi sáng hôm nay, trên đường phố Bảo Đan bình thường, giống như diễn một bộ phim xã hội đen vẻn vẻn chỉ trong hai phút.
Phía Tây thành phố Nam Giang có một ngọn núi, một tòa biệt thự biệt lập dưới chân núi, gần quanh có rừng cây, có hồ nước nhưng không có công trình xây dựng nào khác. Ngoài bán kính 1km là một sơn trang có suối nước nóng khá nổi tiếng. Mùa cao điểm nơi này rất đông du khách. Giờ vẫn mùa mát mẻ nên cả ngày cũng ít có người qua đây.
Xung quanh biệt thự vắng lặng không tiếng động, khu vực lân cận đầy đủ camera, bảo
vệ lặng lẽ tuần tra. Sau khi đón bốn chiếc xe được một tiếng thì đón thêm hai chiếc xe lạ nữa từ bên ngoài vào. Bảo vệ nhận được điện thoại lập tức cho đi, mặc cho hai chiếc xe ấy phóng như điên về phía khu biệt thự.
Chạy tới biệt thự, cổng lớn mở ra. Bốn người đàn ông chỉnh tề đợi ở hai bên cổng. Xe vừa dừng lại liền thấy một người đàn ông bước xuống, mang theo cơn cuồng phong và vẻ mặt nặng nề đi vào trong biệt thự.
Những người theo sau bị bốn người đàn ông giơ tay ngăn lại. Hà Châu đã giẫm lên bậc thềm cũng không hề quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói: “Chờ bên ngoài!”
Đám người Lý Vĩ Bằng nghe xong liền thành thành thực thực đợi ngay tại chỗ.
Vừa vào biệt thự, Hà Châu nghe thấy một tiếng nói loáng thoáng từ phía đông truyền tới, anh đi theo. Giọng nói dần lại gần, chỉ nghe thấy: “Không cần, ăn cháo là được…”
“Đã ăn hai bát rồi, cứ nấu cơm luôn cho em đi!” Lời này từ miệng đàn ông nói ra. Hà Châu liếc đối phương, rồi nghẹt thở, nhìn Tôn Hồi đang ngồi trên ghế, cầm đũa vùi đầu húp cháo. Anh cất giọng khàn khàn: “Hồi Hồi!…”
Động tác của Tôn Hồi khựng lại, kế tiếp cô quay phắt người, bổ nhào về phía Hà Châu đang đứng chỗ cửa phòng bếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!