Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không - Chương 17: Công Ty
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không


Chương 17: Công Ty


Nhận được cam kết từ thuốc ngủ hình người của mình, Trình Hề yên tâm về nước.

Về đến nhà đã là 2h sáng, tiếc là ông trời cũng chẳng thèm quan tâm đến việc cậu về muộn, làm cậu mệt nhọc, nhưng lại không cho cậu một giấc ngủ để nghỉ ngơi.

Đêm đầu tiên rời xa Đào Thời Diên, cậu mở to mắt cả một đêm.

Người ta thường nói do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan*, mấy ngày trước ngủ vừa say vừa ngon, hôm nay lại phải quyết chiến đến hừng đông, Trình Hề tự nhiên hơi nhớ… ekip chương trình《Hành trình》.

(*Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan “由俭入奢易, 由奢入俭难”: Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn)

Muốn quay lại quá.

Tối qua Triệu Tiểu Đào nói 9h đón cậu tới công ty, Trình Hề lăn qua lộn lại trên giường, càng lăn lộn càng thấy buồn chán, thầm nghĩ chẳng thà dùng thời gian này khắc sâu hình tượng fan của mình.

Cậu mở wechat ra, khung trò chuyện với Đào Thời Diên vẫn chưa bị đẩy xuống.

Gửi xong, cậu nhìn chằm chằm màn hình.

Nhìn chằm chằm đến mức viền mắt nhức mỏi, nhưng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Hứ, tên khốn kiếp, đã hứa là có chuyện gì thì có thể gửi wechat bất cứ lúc nào rồi mà, kết quả người ta gửi tin nhắn lại không thèm trả lời.

Suốt ngày làm mấy chuyện không hợp ý người.

Trình Hề chỉ có thể tiếp tục nằm thẳng cẳng, mãi cho đến khi Triệu Tiểu Đào tới đón cậu, cậu mới rời giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, giống như mọi buổi sáng trời trong hoặc là mây mù suốt 16 năm qua.

Công ty quản lý của Trình Hề tên là Nặc Á Entertainment, tọa lạc tại khu tài chính của trung tâm thành phố, là một trong ba ông trùm của ngành truyền thông trong nước. Công ty được trang bị một hệ thống đào tạo học viên hoàn chỉnh, nó đã dệt nên hết ước mơ này đến ước mơ khác cho các cô gái kể từ khi thành lập cách đây 23 năm.

Bách Dạ, lưu lượng hạng nhất trong giới giải trí chính là xuất thân ở đây, cho dù đã chấm dứt hợp đồng và thành lập studio riêng, thì những tấm ảnh của anh vẫn được treo ở nơi cao nhất trên bức tường ngôi sao Nặc Á.

Vào cổng công ty, lúc đi ngang qua bức tường ngôi sao, Trình Hề dừng chân lại mấy giây.

Nhận ra ánh mắt của cậu, Triệu Tiểu Đào nghiêm túc nói: “Trình Nhi, chỉ cần cậu chăm chỉ cố gắng, thì sau này cậu cũng có thể đứng trên đỉnh cao.”

“Ừm,” Trình Hề hít sâu một hơi: “Đi thôi, chắc chị Mai đợi sốt ruột lắm rồi.”

Lần này công ty gọi cậu về, là để lên kế hoạch lại cho lịch trình năm nay. Địa điểm của cuộc họp phân tích là ở trong phòng họp nhỏ trên tầng 22, do đích thân chị Mai – giám đốc công ty điều hành.

Mở cửa phòng họp ra, nhân viên tham dự đã đến đông đủ, chào hỏi nhau xong, bọn họ lập tức ngồi xuống.

“Im lặng hết cả rồi đúng không,” chị Mai ra hiệu cho trợ lý: “Chiếu số liệu đi.”

Trợ lý mở PPT ra.

“Sau hai lần lên hotsearch, số lượng người theo dõi weibo của Trình Hề đã vượt 2,5 triệu người. Những ngày gần đây, thứ hạng trên baidu vẫn luôn duy trì trong top 5, số lượt click trên toàn bộ nền tảng của video đàn hát kia đã ngay lập tức vượt ngưỡng 100 triệu và vẫn có xu hướng tiếp tục được bàn luận sôi nổi. Đây mới là tình huống khi《Hành trình》chưa được phát sóng, sau khi phát sóng rồi chúng ta có thể tưởng tượng được độ nổi tiếng của cậu ấy, vì thế nên chúng ta phải tận dụng mọi thời cơ.”

Chị Mai nói: “Đầu tiên là quảng cáo và đại ngôn, quảng cáo đã quyết định rồi, dòng cao cấp của các thương hiệu mỹ phẩm trong nước dự kiến tháng sau sẽ quay chụp. Tài nguyên thời trang thì tôi đang chọn, khí chất của Trình Hề không phù hợp với thị trường bình dân, hai ngày trước có mấy thương hiệu hơi xa xỉ đã liên hệ với bộ phận thương vụ, sau khi xem xong kế hoạch tôi sẽ báo tin cho mọi người.”

“Tiếp theo là phim truyền hình, tôi sẽ luôn chú ý đến mảng phim truyền hình. Hình ảnh của cậu ấy rất hợp với màn ảnh, tỷ lệ khuôn mặt cực kỳ thích hợp với màn ảnh rộng. Nếu tìm được kịch bản phù hợp thì có thể thử nghiệm để nâng cao độ nhận biết của công chúng.”

“Cuối cùng, album đầu tiên,” chị Mai dừng lại một chút: “Full album đầu tiên dự kiến sẽ được phát hành vào hai tháng rưỡi nữa, 《Hành trình》được phát sóng đến khoảng kỳ thứ ba, fanmeeting quy mô nhỏ sẽ diễn ra ở ba đến năm thành phố, OK?”

Album…

Hai tay Trình Hề nắm chặt, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Trước khi debut, album đầu tiên đã được chế tác xong, vẫn luôn đợi cơ hội để phát hành. Tiếc là sau khi debut, cậu không hot cũng chẳng flop, khoảng thời gian trước lại có scandal.

Cậu cứ tưởng album này phải rất lâu nữa mới có thể gặp được fans.

Không ngờ đã gần ngay trước mắt rồi.

Lồng ngực Trình Hề căng phồng, máu chảy ngày càng nhanh. Cậu liếm môi, khẽ “vâng” một tiếng.

“Được, vậy kế hoạch trong năm cứ như thế đi,” chị Mai bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, Trình Nhi, chị biết cậu không thích sao tác, nhưng có thể gặp được Đào Thời Diên ở show thực tế là chuyện ngàn năm khó gặp. Vừa vặn trạm đầu tiên hai người chung nhóm, nếu mấy trạm còn lại cậu tìm nhiều cơ hội để tương tác với cậu ta, thì chị có thể tuyên truyền theo hướng CP, chắc chắn hiệu quả sẽ rất tốt.”

“Xin lỗi chị Mai, em có thể phối hợp với những vấn đề về quảng cáo, đại ngôn và phim,” Trình Hề từ chối: “Nhưng trói buộc để sao tác em không làm được.”

“Chị biết cậu không thích lưu lượng do sao tác mang đến, càng không thích làm CP, nhưng giờ trong giới chính là rượu thơm chỉ sợ nằm sâu trong hẻm nhỏ, không bán mặt bán hủ trước, thì sao công chúng nhìn thấy cậu được?”

“Em có thể chịu đựng được sự cô quạnh, cũng có thể đợi được fan mê âm nhạc vào sâu trong hẻm nhỏ,” Trình Hề nói từng câu từng chữ: “Em muốn sau này trên sân khấu mà mình xuất hiện, đèn led chỉ có một màu cam thống nhất, chứ không có thêm tên của bất cứ người nào khác.”

Màu cam là màu tiếp ứng của Trình Hề, chị Mai thở dài, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ cũng có một chút yên tâm.

Bất đắc dĩ ở chỗ Trình Hề là nghệ sĩ do tổng giám đốc đánh tiếng nhờ chăm sóc, đồng thời còn dặn đi dặn lại là phải nghe theo ý kiến của cậu, nên dù cô thấy Trình Hề là hạt giống tốt, thì cũng không dám dùng những chiêu trò của mình để bồi dưỡng.

Còn yên tâm ở chỗ, lâu lắm rồi cô không nhìn thấy sự đơn thuần, cố chấp đối với ước mơ trên khuôn mặt của một nghệ sĩ đã debut.

Sự tàn khốc của hiện thực sẽ ép người ta không ngừng thỏa hiệp.

Bị cuốn vào vòng xoáy danh lợi rồi, có bao nhiêu người có thể bảo vệ được ý muốn ban đầu của mình chứ.

“… Fine, vậy thì thực hiện theo kế hoạch ban nãy tôi vừa nói, nếu có ý kiến gì mới thì chúng ta sẽ trao đổi lại sau,” chị Mai mỉm cười: “Lát nữa còn có cuộc họp, tôi đi trước đây.”

Trình Hề đứng dậy mở cửa giúp cô: “Cảm ơn chị.”

Chị Mai cười càng tươi hơn, rõ ràng là cậu ấm nhà giàu nhưng lại không có tật xấu của cậu ấm nhà giàu, đúng là càng ngày càng thích cậu nhóc này.

Những nhân viên còn lại cũng rời đi cùng cô, cửa phòng họp đóng lại lần nữa. Mãi cho đến khi tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” biến mất hẳn, Triệu Tiểu Đào và Trình Hề mới kịp phản ứng kế hoạch ban nãy có nghĩa là gì.

“Trình Nhi!” Triệu Tiểu Đào cực kỳ kích động: “Quảng cáo, album, fanmeeting, cậu biết điều này có nghĩa là gì không —— có nghĩa là cậu đã đi vào quỹ đạo rồi!”

Trình Hề nuốt nước miếng.

“Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý, một khi lịch trình chất thành đống thì sẽ rất mệt. Cậu cũng nghe rồi đó, kế hoạch của chị Mai trước cuối năm gần như sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi đâu.”

“Em không sợ mệt,” Trình Hề lắc đầu: “Quan trọng là lâu lắm rồi không tập vũ đạo của album, em sợ sẽ quên mất.”

“Năng lực vũ đạo của cậu không có vấn đề gì, đừng lo.”

“Ừm, khoảng thời gian này em sẽ gấp rút tập luyện… anh Tiểu Đào, bên cạnh sao ồn ào thế?”

Bọn họ đang ngồi trong phòng họp cạnh cầu thang, Trình Hề vừa nói thế, Triệu Tiểu Đào cũng nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang cãi nhau kịch liệt, vang vọng trong hành lang lại càng thêm rõ ràng hơn.

“Anh Nghiêm, tài nguyên quảng cáo của em thì sao?”

“Mất rồi.”

“Vì sao? Dựa vào cái gì? Không phải đã quyết định rồi sao!”

“Doanh Khải, thỏa thuận bằng miệng không phải là ký hợp đồng, với lại cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi à? Không phải tôi đã nói với cậu là đừng đăng bậy lên weibo rồi sao, giờ thì hay rồi, cậu mỉa mai Trình Hề chỉ dựa vào khuôn mặt, trình độ nghiệp vụ không tốt, kết quả người ta đàn hát mà lên hotsearch, còn được chính phủ chia sẻ, mặt cậu có đau không?”

Triệu Doanh Khải im lặng một lúc lâu.

Thấy hắn không nói gì, anh Nghiêm càng giận: “Hỏi cậu đó, nói gì đi!”

“Em cũng không ngờ…” giọng Triệu Doanh Khải hơi lúng túng.

“Cậu không ngờ cái gì, không ngờ tới năng lực của Trình Hề? Thời còn là thực tập sinh mỗi một lần kiểm tra đánh giá cậu ta đều đứng nhất, đã có lần nào cậu vượt qua cậu ta chưa! Doanh Khải, nhớ cho kỹ, cậu phải tự lập, thì mới có thể làm người khác phục mình.”

Anh Nghiêm thở dài: “Nói thật cho cậu biết, công ty đã giao quảng cáo của cậu cho Trình Hề rồi. Lần này chỉ là một bài học, bắt đầu từ hôm nay, tài khoản weibo của cậu sẽ bị thu hồi, cũng không được lập acc clone, một khi bị phát hiện ra thì sẽ đóng băng hoạt động ba tháng.”

Đối với nghệ sĩ mới debut không lâu mà nói, đóng băng hoạt động chẳng khác nào chấm dứt hợp đồng, có thể thấy hình phạt mà công ty đưa ra là rất nặng. Triệu Tiểu Đào ngạc nhiên muốn mò mẫm qua nghe tiếp, nhưng bị Trình Hề kéo lại: “Anh Tiểu Đào, đi thôi.”

“Lát nữa đã, anh vẫn chưa nghe đủ,” Triệu Tiểu Đào không chịu đi: “Cậu không muốn sảng khoái à?”

Trình Hề lắc đầu: “Không muốn, em với cậu ta không phải cùng một loại người.”

Triệu Tiểu Đào bày ra vẻ mặt khó hiểu.

“Cậu ta vào giới giải trí, là muốn làm người nổi tiếng được theo đuổi, được hâm mộ, còn em thì khác.”

Trình Hề cụp mắt khẽ bật cười, rồi lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt rất dịu dàng, ánh sáng của ngôi sao đang cháy đủ bùng thành một ngọn lửa lan ra đồng cỏ:

“Em muốn biểu diễn trên sân khấu.”

Triệu Tiểu Đào bị Trình Hề lôi đi, không nghe thấy phần đặc sắc nhất. Nhưng nghe hay không thì kết quả cũng giống nhau, trong thời gian ngắn Triệu Doanh Khải chắc chắn sẽ không dám tới làm phiền Trình Hề nữa.

Bên cạnh Nặc Á có một quán lẩu rất ngon, ở Anh hơn một tuần, Trình Hề ăn khoai tây đến mức sắp ói ra rồi, cậu vội vàng tìm phòng riêng, gọi một bàn đầy món ăn.

Triệu Tiểu Đào tỏ ra khinh bỉ bỏ huyết vịt vào trong nồi cay: “Trình Nhi, anh nói nè, ăn lẩu uyên ương là rất không có tâm hồn ăn uống đó.”

“Bảo vệ dây thanh quản,” Trình Hề nhìn dầu ớt mà chảy nước miếng: “Ăn cay không tốt cho cổ họng.”

“Được rồi… này, điện thoại của cậu kêu kìa.”

Trình Hề cúi đầu, ngớ người.

Tên người gọi là “Trình Lập Quốc”.

Cậu cầm điện thoại lên ấn nút từ chối.

Triệu Tiểu Đào rướn qua, cũng nhìn thấy tên người gọi, bèn hỏi dò: “Trình Nhi, cậu không nghe điện thoại của cha mình à?”

“Không muốn nghe.”

“Nhỡ có việc gấp cần tìm cậu thì sao?”

“Không thể nào,” Trình Hề hiểu rất rõ cha mình: “Có thể làm ông ấy sốt ruột chỉ có chuyện công việc thôi.”

Đi theo Trình Hề lâu rồi, Triệu Tiểu Đào ít nhiều gì cũng hiểu tình hình trong nhà họ Trình một chút, biết cha con họ bất hòa, nên cũng không khuyên nữa.

Nhưng mà, sau khi ngắt chuông điện thoại, thì wechat lại kêu lên mấy tiếng. Trình Hề tưởng là Trình Lập Quốc, nên chun mũi mở khóa màn hình ra.

Không phải cha cậu, là người khác.

Í chời, rốt cục cũng chịu trả lời, mặc dù chỉ trả lời sáu dấu chấm.

Trình Hề cong khóe môi lên:

Đàn ông đích thực sẽ không lấy 5h sáng ra làm cái cớ, Trình Hề ‘xí’ một tiếng, không nhịn được mà gắp một miếng ruột vịt ở bên nồi của Triệu Tiểu Đào.

Đào Thời Diên: “….”

Anh không nhìn ra cái tin nhắn đó có chỗ nào đáng để trả lời cả.

Nhưng anh không thể nói như vậy được, bèn cố kiềm chế sự nóng nảy của mình lại:

Gửi xong câu này, đầu bên kia rơi vào im lặng.

…. Không phải ngất rồi đấy chứ?

Trình Hề nhìn kỹ yêu cầu của mình —— chỉ muốn anh ta cổ vũ thôi mà, cũng có phải cái gì quá đáng lắm đâu. Chỉ cần nói ‘cố lên’, ‘chăm chỉ làm việc’ là được, dễ mà.

Phần đối thoại còn lại cũng rất hay và hoàn mỹ. Trình Hề hoàn toàn không nghĩ ra chỗ nào chọc tới Đào Thời Diên, khó hiểu gắp thêm một miếng ruột vịt nữa bỏ vào trong miệng ——

Nhai chưa được hai lần, điện thoại cuối cùng cũng rung lên!

Cậu phấn khích mở ra xem, lúc xem xong nội dung, ‘phụt’ một cái nhổ luôn miếng ruột vịt còn nguyên xi ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN