Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Chương 003: Gặp lại hắn
Đằng Duệ Triết
—
Đại Lận đỡ Viên lão phu nhân vào nhà, hơi lạnh từ máy điều hòa lan tỏa lập tức đánh bay cái nóng mùa hè oi bức trêи người. Nhà của Trâu bí thư vẫn không đổi, trong phòng khách đặt bộ sô pha, cùng tủ trang trí, xung quanh sô pha có vài cái ghế, giá móc áo làm từ cây tùng bách cùng mấy chậu cây cảnh các loại.
Bức bình phong trong phòng khách là một tủ sách. Phía sau tủ sách là thư phòng, từ ngoài nhìn vào có thể thấy trong phòng treo rất nhiều tranh thư pháp, đường bút mạnh mẽ, không cái nào giống nhau, trêи bàn dài đặt một cái nghiên mực, bên cạnh có một giá đặt bút cao bằng nửa người, gắn các loại bút lông, cái lớn nhất có khi dài hơn hai thước.
Trâu bí thư yêu thích thư pháp, mọi người đều biết.
“Đến đây, nào, ăn dưa hấu giải khát đi.” Dì Trương bưng lên một mâm dưa hấu ướp lạnh, lướt qua cô liếc mắt một cái, dùng tạp dề chùi lấy tay rồi đi vào phòng bếp, “Tiểu Tiêu à, giữa trưa cậu ở lại ăn cơm đi, tôi có nấu phần cho cậu đó.”
“Không được, cháu phải trở về, văn phòng còn có chuyện cần giải quyết.” Tiêu Tử ăn xong miếng dưa hấu trong tay, lập tức đứng dậy, vội vàng rút hai tờ khăn giấy, vừa đi vừa chùi miệng, “Thật cám ơn dì Trương, lần sau cháu lại đến vậy”.
Đi tới cửa, lại quay đầu hướng Đại Lận nhẹ nhàng nở nụ cười thay cho lời chào.
Viên lão phu nhân thở dài: “Đại Đại, con không nhớ Tiêu Tử sao? Ba năm trước con và cậu ấy đã từng gặp nhau rồi”.
Cô cầm miếng dưa hấu ướp lạnh trong tay trái, chưa cắn lấy một lần, hơi hơi cúi đầu: “Con không nhớ rõ”.
Viên lão phu nhân lại thở dài, nắm lấy tay phải của cô ủ trong lòng bàn tay: “Đại Đại, chuyện của ba con ba năm trước đây, bà với bác Trâu vì không giúp được gì cho ba con mà đến giờ vẫn không có mặt mũi, bởi vậy bà hy vọng con có thể ở lại đây, để bà có cơ hội chăm sóc con sau này”.
Cô nhẹ nhàng ngầng đầu lên, rút tay khỏi tay Viên lão phu nhân: “Bà nội, con nghĩ mình cần tắm rửa một chút”.
“Được được, nên đi tắm cái cho mát mẻ, rồi ăn cơm sau” Viên lão phu nhân hiền lành cười rộ lên, vẫy tay gọi dì Trương: “Đêm Dung, cô lấy giúp Đại Lận một bộ váy, chuẩn bị cho con bé một cái phòng, à, xong hãy thì dọn cơm”.
Dì Trương lấy tay chùi tạp dề đi tới, giúp cô xách túi hành lí cũ, “Tô tiểu thư, cô theo dì Trương đi lên lầu hai, phòng ngủ và toilet đều ở đó”.
“Vâng”.
Dì Trương giúp cô mở ra căn phòng nhỏ nằm gần toilet, đặt túi hành lí trêи sàn nhà, hỏi: “Cô chính là con gái của thị trưởng Tô Cẩm Phong?”.
Cô không cúi đầu, nhìn thấy trong ánh mắt dì Trương một tia hèn mọn, nói: “Tô Cẩm Phong là ba của cháu, tên của cháu là Tô Đại Lận”. Năm đó khi ba cô vừa nhậm chức, dì Trương xoa xoa đầu của cô, khen cô sau này lớn lên rất xinh đẹp, có thể làm ngôi sao. Hiện tại dì Trương vẫn là dì Trương, nhưng cô không còn là cô, không có làm ngôi sao, mà là đi ngồi tù.
“Ha ha.” Dì Trương khô khan kéo kéo hai má, lạnh lùng cười nhạt, xoay người xuống lầu, “Lão phu nhân, ngài bí thư cũng sắp trở về, Đêm Dung phải đi dọn cơm”.
“Vậy để Đại Lận đi tắm rửa trước”.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, dựa vào tấm cửa, nhìn căn phòng nhỏ 20 mét vuông. Thì ra, đây chính là cảm giác khi ăn nhờ ở đậu.
—
Dì Trương đưa cho cô một bộ váy dài màu trắng trông rất đẹp, cổ chữ V, eo váy có thắt lưng, không có tay, là một bộ váy mới. Cô mặc váy vào, lấy nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, tay cầm khăn nhẹ nhàng lau những giọt nước. Hai hàng lông mày thanh tú, dài nhọn, mang chút khí phách, đôi mắt yên lặng như giếng cạn, không hề lóe ra vẻ tươi sáng, đôi môi nhợt nhạt.
“Đại Đại, mau xuống ăn cơm, bác Trâu đã về rồi.” tiếng của Viên lão phu nhân dưới lầu vang lên đến.
Cô nhẹ nhàng dạ, rồi buông khăn mặt ra khỏi phòng tắm, nhịp tim có chút dồn dập. Sau khi mãn hạn tù, cô không biết làm thế nào đối mặt với người quen cũ, cũng không nghĩ lại thấy được ánh mắt đó của dì Trương.
“Duệ Triết, thật vất vả mới có thể mời cậu đến một chuyến, cậu cũng nên cho tôi một chút mặt mũi, mời cậu ở lại dùng bữa” dưới lầu truyền đến giọng nói trầm ổn của Trâu bí thư, vừa hướng vào nhà, vừa sang sảng cười: “Đằng tổng ngày thường bận rộn, trăm công nghìn việc, mời cậu đến nhà so với lên trời còn khó hơn. Đừng nói bí thư thành ủy của Cẩm thành là tôi, cho dù là quan lớn cũng khó mời được cậu sắp xếp thời gian”.
Lòng cô mạnh mẽ xiết lại, bước chân bỗng nhiên cứng đờ. Đằng Duệ Triết cũng đến đây?
“Đại Đại?” Viên lão phu nhân hướng về phía này gọi cô, ý bảo cô đi xuống: “Ăn cơm thôi, mau đến ngồi bên cạnh bà”.
Cô vịn tay vào tay vịn cầu thang, chân rụt lui, tưởng chừng quay đầu chạy lại lên lầu. Hít sâu một hơi, cô chậm rãi quyết định đi xuống dưới.
Bốn người đã ngồi quanh bàn ăn, Trâu bí thư, dì Lam, Viên lão phu nhân và… Đằng Duệ Triết. Đập vào mắt cô đầu tiên là người đàn ông mang áo sơ mi phẳng phiu, trong không khí lan tỏa vẻ thành thục, lại tuấn mỹ, toàn thân phát ra sức quyến rũ của một doanh nhân thành đạt. Cô cứ nghĩ cô sẽ bỏ chạy, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy kia, ai ngờ, chính cô lẳng lặng đi đến hướng bên này, nhẹ giọng: “Bác Trâu, dì Lam”.
Trâu bí thư cùng phu nhân hướng cô nhẹ nhàng gật gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Đại Lận, cũng may là còn có bác ở đây, con đừng lo lắng vấn đề gì cả, bác sẽ giúp con sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.” Trâu bí thư ôn tồn nói, hạ xuống đôi đũa, nhìn cô ngồi ở đối diện, “Ở đây không cần phải khách sáo, cứ xem như ở nhà, nếu cần cái gì, kêu dì Trương đi mua”.
“Cám ơn bác Trâu.” cô chỉ nói ra những lời này.
Đằng Duệ Triết nhìn cô, ánh mắt lúc đầu còn hiện lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, đem ánh mắt dời đi.
Cô ăn một chút cơm, vị nhạt như nước ốc. Ăn xong, cô giúp dì Trương đem chồng chén bát đi đến phòng bếp, dì Trương liếc mắt cô một cái, lạnh nhạt nói: “Tô tiểu thư là khách, dì Trương nào dám để tiểu thư làm việc này! Tô tiểu thư tốt nhất nên trở lại phòng khách đánh bài cùng lão phu nhân và Trâu bí thư thì hơn.” Dì Trương đẩy cô ra khỏi phòng bếp, chanh chua: “Nếu làm bẩn tay Tô tiểu thư, ngài bí thư sẽ trách cứ dì đây suốt ngày nhàn nhã, lấy tiền lương mà không lo làm việc! Những công việc dơ bẩn này dành cho người làm như dì, để yên cho dì rửa, rồi còn phải đi hầu hạ con gái của thị trưởng là cô đây!”.
Cô khó xử bước nhanh ra khỏi phòng bếp.
Viên lão phu nhân đang cười ha ha nói chuyện phiếm cùng Đằng Duệ Triết, thấy cô luôn yên lặng, liền nói: “Đại Đại, chắc là con mệt rồi. Nếu mệt mỏi, vậy trước mắt trở về phòng nghỉ ngơi đi, khuôn mặt trắng bệch của con khiến bà không an lòng.”
Vì thế toàn bộ ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô, làm cô càng khó xử không dám nhìn ai, cúi đầu, im lặng bước lên lầu. Cô là người ngoài, là kẻ ăn nhờ ở đậu, nơi này căn bản không phải nhà của cô.
“Duệ Triết, ăn cơm xong rồi, chúng ta đi thư phòng nói chuyện.” Trâu bí thư lên tiếng, âm thanh hùng hậu đối với hậu bối tràn đầy thưởng thức, “Tiểu Hàm tan học lúc 3 giờ, 4 giờ mới về đến nhà, con bé có chút chuyện muốn hỏi cậu”.
Cô không còn nghe lời nói ở dưới lầu, đi vào toilet ở tầng hai, đem áo quần vừa thay lúc nãy lấy ra, bôi lên xà phòng, ngồi xuống vò nhẹ. Cái váy dài Bohemian này là cô mua ba năm trước, váy dài đến mắt cá chân của cô, thân váy thêu nhiều hoa nhỏ màu đậm, trông rất tươi mát. Trước đây vốn có một dây thắt lưng bằng sợi cói làm nền trêи bộ váy trắng, đáng tiếc khi ở ngục giam lại bị ném trêи đường, không biết bị ai lượm đi.
Trước đây cô không thích mặc những kiểu váy này, trong quá thục nữ, cô mua bộ váy này, mục đích cũng là vì làm cho Đằng Duệ Triết nhìn thấy, xem cô mặc những chiếc váy dài mềm mại này đẹp hơn nhiều so với Diệp Tố Tố. Sau đại án phóng hỏa, Đằng Duệ Triết đột nhiên trở nêm âm trầm mà lạnh lùng, không hề mắng cô, không hề nổi giận, mà là đưa cô đến nơi thâm sơn cùng cốc, còn nói là đi đến một nơi rất tốt.
Lúc đó cô còn nghĩ có lẽ Đằng Duệ Triết bắt đầu ghét bỏ hình dáng xấu xí của Diệp Tố Tố, rốt cục cũng thích cô, vô tư đi cùng hắn, ai ngờ, đó là một loại cảm giác so với đánh cùng mắng còn muốn làm cho người ta khó chịu cùng nhục nhã. Nửa năm sau cô mới hiểu được, buổi tối đó Đằng Duệ Triết thực sự muốn hủy diệt cô, bởi vì cô đã khiến hắn không thể nhịn thêm được nữa.
Sửa lại chiếc váy nhăn nhó do bị chà xát, cô tựa đầu vào hai đầu gối đang khép lại, chậm rãi buông thả cái váy dài. Rửa sạch bọt xà phòng, rồi bước ra.
Ba năm trước là cô bừa bãi đi bắt chước, nhưng ba năm sau cô lại thích mặc những chiếc váy dài như vậy, mặc như vậy khiến cho cuộc sống của cô có phần thanh đạm.
Phơi xong bộ váy, cô dọn dẹp lại toilet, trở về sửa sang lại phòng ngủ. Căn phòng hơn mười thước vuông thản nhiên phát ra một cỗ mùi vị, không khí có vẻ ngột ngạt, rõ ràng trước đây là một gian nhà kho. Cũng may còn có tủ quần áo, có giường, có bàn học, có còn hơn không.
Hành lý của cô cũng rất đơn giản, hai bộ quần áo cũ, một cái ly uống nước cùng một quyển nhật ký. Sửa sang mọi thứ xong, cô mở ra cửa sổ, ngồi ở trước bàn học lật từng trang nhật ký, viết lên trêи ‘Hôm nay tìm được nhà rồi’. Nét bút không hề rồng bay phượng múa, mà là ngăn nắp chỉnh tề, mang một chút hèn mọn.
Cô nhìn, đầu ngón tay lướt nhẹ dòng chữ viết ra, trong nháy mắt hốt hoảng đứng lên. Đúng là cuộc sống của cô sau khi ra tù thật mờ mịt, không hề có cái ôm của ba, khuôn mặt tươi cười của mẹ, tình yêu của Duệ Triết, bởi vì chúng đều là những thứ cô không có được, cô ngồi tù lại càng không thể chạm đến.
Suy nghĩ cẩn thận, cũng mất đi chờ mong. Bởi vậy, cô còn có thể có nhà sao?
Không thể!
Bụng cô đột nhiên quặn thắt một trận, cô hạ thấp thân mình, từ từ trong miên man suy nghĩ chợt bừng tỉnh. Từ túi hành lý cô lấy ra hai miếng băng vệ sinh, đi vào toilet. Huyết đen đã muốn nhuộm lên thân váy, nở rộ như một cây thuốc phiện.
—
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!