Ngụy Trang Học Tra - Chương 24-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Ngụy Trang Học Tra


Chương 24-2


Trên thực tế, lúc đầu Tạ Du không muốn làm bài ra nông nỗi này.

Nhưng tối hôm qua sau khi quan sát, chất lượng bài tập của Hạ Triều thật sự gây kinh hãi.

Tạ Du rốt cuộc đã hiểu tại sao hồi học lớp mười, cậu vì mục tiêu thi rớt môn, vì thành tích hạng chót cố gắng nhiều đến vậy, lần nào cũng vắt óc tìm mưu kế để khống chế điểm số, thế mà chỉ có thể xếp hạng hai đếm ngược.

Hóa ra ngai vàng đội sổ toàn khối, Hạ Triều đã chiếm lấy.Thế là lúc làm bài Tạ Du tận lực tránh bất cứ đáp án nào có khả năng đúng, lập quyết tâm kỳ thi tháng này phải hất cẳng Hạ Triều, đoạt được hạng nhất.

Hạng nhất đếm ngược.

Tới gần kỳ thi tháng, đám Vạn Đạt cũng không còn tổ chức kể chuyện ma mỗi tối tự học nữa, tất cả đều bận rộn ôn tập.

C

hó Điên tới tuần tra, nhìn thấy không khí hài hòa nhiệt huyết đam mê học tập của lớp 11-3, hiếm thấy mà tỏ vẻ hài lòng: “Không tồi, đặc biệt có lời khen dành cho các trò, cứ tiếp tục g giữ vững tinh thần này, gần đây có phấn đấu học hành đấy. Học sinh phải có dáng vẻ chăm chỉ thế này chứ, quá tốt rồi.”

Đúng lúc đó Đường Sâm cơm nước xong xuôi qua xem đám học trò thế nào, mùa hè nóng nực mà trong tay thầy vẫn là cốc nước nóng.

Chó Điên: “Lão Đường, đến rất đúng lúc, có chuyện tìm thầy đây.”

Đường Sâm đặt cốc nước lên bục giảng, đi cùng chủ nhiệm Khương ra ngoài.

“Có ai phát hiện ra dạo này Chó Điên rất hay chạy qua lớp tụi mình không,” có tin tức liền muốn chia sẻ, Vạn Đạt vừa làm toán vừa nói, “Lão Đường lớp tụi mình là bạn thân của Chó Điên đấy. Thân thiết đến độ mặc chung một cái quần được á.”

Mặt bàn của Hạ Triều bày một cuốn sách đang mở, tay hắn thì lén lút luồn xuống ngăn bàn chơi điện thoại.

Mặc dù giáo viên bình thường không dám dạy dỗ bọn hắn, thế nhưng Chó Điên là ngoại lệ, gừng càng già càng cay, chủ nhiệm Khương chính là thể loại cay nhất trong các loại cay. Một khi đã trừng trị thì đến bọn hắn cũng không đỡ được, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào đánh nhau với đám học sinh, không hề biết sợ, có khi hồi trẻ Chó Điên cũng từng có thời kỳ xưng hùng xưng bá trên giang hồ chưa biết chừng.

Cho nên mỗi lần Chó Điên đi tuần tra, dù không hề muốn, Bọn hắn cũng phải giả vờ cho giống với mọi người.

Tạ Du ném một cái bút qua, nhắc nhở hắn: “Chó Điên.”

“Yểm trợ giúp tôi cái,” Hạ Triều không ngẩng đầu nói, “Giờ đang lúc nguy cấp, không thể phân tâm. Yêu cậu nhiều.”

“Rút lại ba chữ cuối cho tôi.”

“?”

“Nghe buồn nôn.”

Tạ Du ném bút đi rồi mới nhận ra mình có mỗi một cái bút, đành phải vươn tay sang lấy về.

Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua màn hình di động của Hạ Triều.

Tạ Du nhớ lại, tên ngồi cùng bàn này hình như đã lâu rồi không chơi trò chơi thời trang, mấy ngày trước tiếp tục lôi kéo cậu chơi cái game gì mà “Sự lãng mạn của nam nhân” – một trò chơi tiểu thuyết ảo. (3)

Có lẽ cái game thời trang ngày trước cũng giống như một cơn lốc xoáy, không còn thịnh hành đối với mấy cô bé học sinh nữa.

Chủ nhiệm Khương hàn huyên một lúc với thầy Đường rồi xuống tầng dưới kiểm tra, Hạ Triều bèn lấy điện thoại ra chơi công khai.

Trên màn hình lại là một cô nàng theo phong cách anime, tóc dài, váy hoa nhí, hai má ửng hồng, đứng dưới tàng cây làm động tác cầu nguyện.

Sau đó hình ảnh dần tối lại, mấy dòng phụ đề chậm rãi hiện lên.

“Ngày mai… Là đến ngày mình hẹn anh ấy rồi…”

“Liệu anh ấy có đến không?”

“Anh ấy có thích bánh hoa anh đào mình tự tay làm cho anh ấy không nhỉ?”

Tạ Du: “…”

Đồng chí Vạn Đạt dù luôn mồm hô hào tui muốn ôn tập kỳ thi tháng này nhất định phải chơi lớn một phen các người đừng ai qua đây quấy rầy tui, làm được nửa bài đã chán muốn chết, thế là cắn đầu bút nhìn trái rồi nhìn phải, cuối cùng ánh mắt rơi xuống hàng cuối cùng, trông thấy hai cái đầu đang chụm lại một chỗ.

Hạ Triều vươn tay khoác lấy cổ Tạ Du, năm ngón tay cong cong, không biết cố ý hay vô tình mà ôm cậu nghiêng về phía mình.

Hai người tụ lại một chỗ không biết đang nói cái gì.

“Sao thằng cha này không hẹn hò với tôi??” Hạ Triều sắp phát khùng đến nơi, “Mẹ nó đồ xú nam nhân, rõ ràng hôm qua đã nói sẽ tới, thanh tình cảm cũng quét đầy rồi cơ mà.”

Tạ Du nhìn thiếu nữ đứng rơi lệ trong mưa vì quá bi thương, cũng không biết trả lời thế nào.

Dưới góc phải giao diện có mấy cái dấu, trong đó một cái hiện lên màu đỏ, Tạ Du hỏi: “Mới rồi nó gửi tin nhắn cho cậu à?”

Hạ Triều nói: “Tổng tài bá đạo nói nó có việc nên sẽ đến muộn một chút, sau đó có ba lựa chọn trả lời.”

Tạ Du dường như đã nắm được trọng điểm: “Cậu chọn cái nào?”

Hạ Triều: “Đương nhiên là trách thằng chả sao lại đến muộn rồi.”

“…”

“Cậu có bệnh à,” Tạ Du nghe mà đau đầu, “Mẹ nó thế thì ai thèm hẹn hò với cậu?”

“Có thế mà cũng không đến, đàn ông mà thế hả, lại còn tổng tài bá đạo,” Hạ Triều mắng thì mắng, nhưng vẫn đẩy điện thoại vào tay Tạ Du, “Thế phải làm sao bây giờ… Đệt, thanh tình cảm của nó với Bé Cưng xuống âm luôn rồi.”

Tạ Du chọt mấy cái vào màn hình, tiếp tục đi theo kịch bản: “Xin lỗi nó đi.”

Hạ Triều: “…”

“Xin lỗi,” Tạ Du trả lại di động, “Cậu còn muốn có được tình yêu của xú nam nhân nữa không.”

“… Con mẹ nó chứ.”

Hạ Triều chậm chạp mãi mà không xuống tay, cuối cùng vẫn phải chịu nhục ấn chọn “Hôm nay thật sự không phải”.

Hạ Triều nói tiếp: “Con nhỏ Hạ Tịch về sau nếu dám tìm loại bạn trai như này, lôi ra đánh chết luôn, khỏi phải nghĩ, con gái bây giờ đúng là không có mắt nhìn người.”

Cuối tuần rất nhanh lại đến.

Ngoại trừ những ai nhà quá xa không tiện đi đi về về, hầu hết học sinh nội trú đến thứ sáu là thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Nhất là các bậc phụ huynh luôn lo lắng con cái nhà mình ăn uống ở trường không được ngon miệng, cứ đến cuối tuần là giục chúng trở về.

Tiết tự học buổi tối vừa hết giờ, Tạ Du đã nhận được điện thoại của Cố Tuyết Lam: “Cuối tuần này con có về không?”

Tạ Du đứng trong hành lang, trước mắt chỉ thấy màn đêm tối thui, sau lưng là tiếng đùa giỡn của đám Hạ Triều cùng Vạn Đạt, bàn ghế không biết vì sao mà bị xê dịch rầm rầm.

“Triều ca, có muốn gia nhập đội bóng rổ của tụi tui không, bọn này trâu bò cực kỳ!”

“Tôi nói quá lời thì thôi đã đành, các cậu còn vác mặt đến góp vui nữa, thật không biết nói thế nào luôn. Sáng nay cái kế thoát xác cứt chó của Lưu Tồn Hạo ấy, đừng tưởng tôi khen cậu ta đấy nhá.”

“… Không phải cậu khen nó ‘được đấy’ sao!”

“Nói thật hay giả cậu nghe không hiểu à?”

Tạ Du nhếch môi cười, trả lời: “Cuối tuần chưa chắc đã về, xem đã ạ.”

Cố Tuyết Lam cầm ống nghe, thoáng thở dài, sau đó mới nói: “Mấy tuần lễ con chưa về nhà rồi?”

Tạ Du lục lọi vô số lý do trốn tránh mà các bậc cha mẹ thích nghe nhất: “Sắp thi tháng rồi, con muốn chuyên tâm ôn tập.”

Học kỳ này Tạ Du có biểu hiện khá tốt, không gây chuyện, đổi giáo viên mới, thầy Đường kia cũng nói Tạ Du vẫn luôn tuân thủ kỷ luật, mong Cố Tuyết Lam yên tâm.

Có lý do này, quả nhiên Cố nữ sĩ không thể nói gì nữa.

“Thế con học hành cho tốt,” Cố Tuyết Lam nói, “Thi xong thì về nhà, muốn ăn gì mẹ làm cho con, cơm nước trong trường đâu được như ở nhà…”

Tạ Du ‘Vâng’ vài tiếng, hàn huyên một lúc thì cúp điện thoại.

Hạ Triều đã thu dọn xong, vui vẻ vỗ sau đầu Tạ Du, nói là vỗ, thực ra là vò mới đúng: “Anh bạn nhỏ, cuối tuần không về nhà?”

Con người Tạ Du nhìn cứng rắn thế thôi, nhưng tóc lại rất mềm mại, Hạ Triều không nhịn được lại xoa thêm mấy cái.

“Tên thọt,” Tạ Du gọi hắn, “Hôm nay cho cậu mặt mũi cậu tính mở phường nhuộm luôn hả?”

Mắt thấy Tạ Du sắp giơ nắm đấm, Hạ Triều nghiêng người né tránh: “Bình tĩnh. Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.”

Vạn Đạt vội vã về phòng rút quần áo, đi trước một bước.

Chờ hai người Tạ Du với Hạ Triều sóng vai ra khỏi tòa nhà, mãi một lúc sau, Hạ Triều mới nói: “Cuối tuần này tôi cũng không về.”

Dưới ánh đèn đường, bóng dáng hai người bọn họ được kéo dài thật là dài.

“Ở lại trường làm gì,” Tạ Du nói, “Muốn thử xem mánh trừ tà có hữu hiệu không à?”

Hạ Triều mới đầu khá sửng sốt, sau đó định nói gì đó, cuối cùng lại thôi, không tiếp tục giả vờ nữa, hắn gãi gãi đầu, bỗng nhiên nở nụ cười: “Đúng thế, tôi muốn thử xem sao.”

Đi tiếp một đoạn, Tạ Du đột nhiên hỏi: “Hạ Tịch là tên của em gái cậu à.”

“Con nhóc chết tiệt đó,” Hạ Triều nhìn chằm chằm đèn đường buông một câu rồi khựng lại, mãi mới tiếp tục: “… Liệu tôi có nên khoác loác rằng có đứa em gái bộ dáng đẹp đẽ giống hệt mình không nhỉ? Thực ra tôi còn chẳng biết, đã mấy năm rồi không gặp nó, chắc rồi nó cũng sẽ xinh thôi, không phải người ta nói con gái tuổi mười tám mới trổ mã sao? Dù sao hồi bé nó xấu như vậy, béo như quả bóng.”

Hạ Triều nói nhẹ bẫng, Tạ Du thoáng thấy có gì không đúng, cũng không tiện hỏi.

Nhưng thật ra Hạ Triều không hề để trong lòng, thẳng thắn kể lại chuyện trong nhà một cách ngắn gọn rõ ràng, có vẻ hết sức thản nhiên: “Ly hôn, nó đi theo mẹ tôi.”

“Rất êm tai.”

Hạ Triều nghiêng đầu: “Cái gì?”

Tạ Du nói: “Tên của em gái cậu ấy.”

“Thế còn tôi?” Hạ Triều lại hỏi, “Lúc này không phải cũng nên khen luôn cả tôi sao.”

Tạ Du đi vào tòa nhà ký túc xá, không buồn để ý đến hắn: “Cậu? Cậu lăn đi là vừa.”

Cuối tuần này Vạn Đạt cũng không về nhà, lý do thì giống hệt Tạ Du – “Con muốn chuyên tâm ôn tập”, thế nhưng rõ ràng độ tin cậy cao hơn Tạ Du rất nhiều.

“Tui nói thật mà, mẹ tui nấu cơm quá ngon, trong nhà có máy tính, máy tính chơi quá vui.” Vạn Đạt nhoài người nằm trên bàn học thổ lộ nỗi lòng với Lưu Tồn Hạo: “Vừa về nhà là như thể đến kỳ nghỉ đông nghỉ hè ấy, không thể kìm được, cuộc đời tươi đẹp sao phải lãng phí vào học hành chứ!”

Lưu Tồn Hạo lấy cùi chỏ huých huých cậu ta, ý bảo ngậm miệng.

Vạn Đạt ngẩng lên quét một vòng xung quanh, lại nằm úp sấp: “Làm sao, đâu có giáo viên ở đây… Có giáo viên tui cũng không sợ.”

Không có giáo viên, nhưng lại có ủy viên học tập uy vũ khiến người người sợ hãi của lớp C2-3.

Chính là Tiết Tập Sinh, vô cùng nổi tiếng trong khóa 11, cậu ta là con cưng trong mắt các thầy cô, cũng là kỳ nhân trong mắt các bạn học.

Ngày đầu tiên khai giảng, lúc tự giới thiệu Tiết Tập Sinh đã nói rằng “Hy vọng mọi người có thể cùng nhau phấn đấu, cố gắng, tiến bộ,” trên bàn thì dán đầy rẫy các loại giấy ghi chú, chép công thức, từ vựng, mẫu câu…

Tiết Tập Sinh đeo một cặp kính dày cộm, tay bê một chồng đề ôn thi nâng cao từ ngoài cửa đi vào lớp.

Hứa Tình Tình đi ngang qua, vừa nhìn thấy cậu ta đã giật cả mình: “… Học ủy, sao mắt cậu đen thui thế kia.”

Tiết Tập Sinh chân bước xiêu vẹo, thoạt nhìn như thể mệt nhọc quá độ, cậu ta lấy tay đẩy gọng kính mà nói: “Không sao, tôi còn có thể học tiếp, kỳ thi tháng hãy cố gắng nhé bạn học Hứa Tình Tình.”

“Sẽ, sẽ cố gắng.” Hứa Tình Tình không biết nên nói gì, ngẩn người đáp lại.

Lưu Tồn Hạo: “Chó Điên thường nói cái gì ấy nhỉ, gì mà miễn là học không chết thì sẽ học được từ cái chết (4), tôi cảm thấy học ủy lớp mình hoàn toàn có thể đảm đương vị trí người phát ngôn.”

Vạn Đạt thì chỉ biết ngây người: “Hóa ra mắt có thể trũng sâu đến vậy.”

Hôm nay Hạ Triều rất đúng giờ, hắn với Tạ Du người trước người sau đi vào lớp: “Chào buổi sáng.”

Vạn Đạt: “Chào chào.”

“Nhìn gì đấy?” Hạ Triều khoác túi sách, lại gần.

Lưu Tồn Hạo nói: “Đang nhìn quầng thâm mắt của học ủy lớp mình.”

“Má ơi, đen dữ vậy.” Hạ Triều cũng giật cả mình.

Tạ Du đang định vòng qua mấy đứa này để về chỗ ngủ bù, Hạ Triều không quay đầu trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu kéo về phía mình: “Lão Tạ, nhìn xem. Cái mắt đen thui kia là bao lâu rồi không ngủ chứ.”

Mới sáng ra Tiết Tập Sinh đã pha cốc cà phê, vừa nhâm nhi vừa tụng từ vựng tiếng Anh.

Tạ Du không hề hứng thú với đề tài này, hiện tại cậu chỉ muốn đi ngủ bù, cố tách tay Hạ Triều ra khỏi tay mình.

Hạ Triều còn đang mải nhìn “gấu trúc”, nhưng dù sao dây thần kinh của hắn không hoạt động giống người thường lắm, nhìn một lúc đã tưởng tượng ra đủ loại đáp án: “Có phải tự vẽ không ta? Hồi bé tôi hay giả vờ làm tấm gương học tập gian khổ, toàn dùng kế này lừa mẹ mình thôi.”

Tạ Du châm chọc: “Cậu cho rằng trên thế giới này còn tìm được người thứ hai giống mình sao?”

Hạ Triều: “Cậu khen quá làm tôi ngại đó.”

Tạ Du tự nhủ thầm, tôi khen cậu cái móng chân á.

Hạ Triều vẫn không hiểu thâm ý như thường lệ, tiếp tục không biết xấu hổ mà nói: “Triều ca nhà cưng, độc nhất vô nhị.”

Vạn Đạt ở bên cạnh vỗ tay bôm bốp: “Đỉnh.”

Lưu Tồn Hạo cũng vỗ tay: “Đỉnh của đỉnh.”

Tiết tự học đầu tiên là môn toán.

Thầy Toán nhân dịp học trò sáng sớm tương đối tỉnh táo, bắt cả lớp học thuộc một đống công thức.

Nói xong, thầy kéo ghế ra, ngồi trên bục giảng chấm bài tập ngày hôm nay.

Tạ Du gục xuống bàn mà ngủ, ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời chiếu vào bên cạnh.

Cậu mơ hồ cảm thấy trước mặt tự dưng sáng lên, đang lúc nửa tỉnh nửa mê khẽ nhíu mày, chỉ thoáng một chốc, thứ quẫy nhiễu kia như thể cách một tầng giấy mà biến mất.

“Còn bài tập hôm qua phát nữa, nhớ phải tranh thủ thời gian soát lại lỗi sai đi, bài ngày nào chữa lại của ngày đấy mới nắm vững được, càng để lâu càng khó nhớ.”

“Không được thì đến hỏi tôi hoặc hỏi các bạn, sửa xong thì mang cho tôi xem để tôi còn ghi lại… Đừng chờ đến lúc tôi phải đi tìm trò, nếu thật sự có ngày đó, trò xong đời rồi đấy.”

Thầy Toán cằn nhằn một lúc, lại cúi đầu xuống chấm bài.

Trong lớp rất yên tĩnh.

Ngoại trừ tiếng lật sách, tiếng hộp bút mỗi lần nhấc lên đặt xuống kêu lách cách, chỉ còn lại giọng đọc diễn cảm từ các lớp khác truyền tới.

Hạ Triều chống khuỷu tay trên bàn, trong tay là cuốn vở ghi chép vớ bừa lấy, cuốn vở chặn trước mặt Tạ Du, vừa vặn ngăn trở tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Tạ Du ngủ ngon lành, không hề hay biết đã có người thay cậu cản lại ánh nắng mặt trời.

“Hầy, sao trên đời lại có bạn cùng bàn tốt như mình nhỉ,” Hạ Triều chống mãi cũng thấy mỏi, lại đổi sang tay khác, miệng lầm lầm, khẽ nói: “… Mình nhìn còn thấy cảm động nữa là.”

(1) Ngôi sao thời trang: game online rất nổi tiếng ở TQ (và cả Việt Nam)

(2) Đọc sớm: một dạng học khá phổ biến, đơn giản là luyện đọc lúc sáng sớm để tri thức có thể được hấp thụ nhanh nhất (theo khoa học buổi sáng là lúc học tốt nhất).

(3) Trò chơi tiểu thuyết ảo (visual novel): trong bản gốc tác giả để là “thư kích” – nhưng mình search trên các trang Trung thì chỉ ra loại game bắn tỉa thôi. Nghe miêu tả thì đây là loại hình game visual novel rất được phái nữ yêu thích, game sẽ phát hành một câu chuyện theo dạng tiểu thuyết và các tình tiết yêu cầu chúng ta phải lựa chọn. Các lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến kết cục khác nhau. Visual novel chủ yếu là game tình yêu.

(4) Miễn là học không chết thì sẽ học được từ cái chết (只要学不死就往死里学): là một khẩu hiệu khá nổi tiếng trong các trường học ở TQ, có rất nhiều cách hiểu khác nhau, nhưng có lẽ ở tình huống này nghĩa là phải học đến kiệt sức, học đến khi nào không thể học được nữa, nhưng một khi đã vượt qua gian khổ thì sẽ nắm bắt được tinh hoa.

Lời editor: Chương này dài gần gấp 4 lần chương bình thường đó, nên mình rất rất mệt =.= Từ hôm nay đến hết 1/5 mình phải đi công tác và đi du lịch nên có lẽ k thể up thường xuyên được. Sau đó sẽ lại như bình thường 3 ngày/chương nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN