Độc Lộ Tu Chân
Chương 6: Trốn Chạy
Lưu Phong vừa nói xong, liền quay mặt sang phía nàng, khiến nàng có chút lúng túng.
Sau một lát, nàng hít sau một hơi bình tĩnh trả lời: “Ngươi thật sự muốn biết tên của ta lắm sao.”
“Ừ” Lưu Phong đáp thẳng lại.
Nàng liền mở miệng trả lời: “Ta tên là Cơ…”
Chưa cho nàng nói hết câu, thì phía xa xa một tòa đại trận truyền tống được mở ra, một lão bà từ trong đại trận bước ra đi theo sau còn có hai cô gái tu vi không rõ.
Thanh âm của bà lão truyền xa vạn dặm: “Xem ngươi lần này chạy đi đâu cho thoát.”
Ở phía bên kia, Lưu Phong và cô gái sắc mặt bắt đầu ngưng trọng lên.
Một giây sau, cô lập tức nắm lấy tay Lưu Phong, lấy ra một cái tiểu trận không gian truyền tống, nàng liền rót vào cuồng bạo tiên nguyên, cưỡng ép sử dụng không gian truyền tống, tuy nguy hiểm nhưng mà đây là cách duy nhất.
Bởi vì, lúc này thực lực của nàng đã ngã từ thiên tiên đỉnh phong xuống dưới tán tiên cảnh, nhưng kẻ địch của nàng, vẫn đang đứng ở trạng thái đỉnh phong, nàng làm sao có thể đánh lại.
Nên lựa chọn cấp thiết nhất bây giờ là phải chạy thật nhanh, vì còn nước còn tát.
Còn ở phía xa, lão bà kia đột nhiên hét lớn.
“Hư Không Phong Tỏa.”
Tại chỗ hắn, hư không bắt đầu ngưng kết, sắc mặt cô gái đứng bên ngưng trọng lại.
Nàng không khỏi quát lớn: “Lão yêu bà đáng chết, lúc trước ngươi nhắm ngay lúc ta suy yếu đánh lén ta, tuy bây giờ ta đánh không lại ngươi, nhưng ta muốn đi ngươi ngăn cảm không được.”
Lão bà kia, nào có thể để hắn và nàng đi dễ dàng như thế được.
Hai tay của bà lão liền kết ấn.
“Ám Minh Tù Lung.”
Bầu trời bỗng nhiên hạ xuống một đạo lồng giam trải rộng nghìn trượng, trên lồng giam còn bao trùm thêm hắc khí, giống như luồng hắc khí bao vây vết thương của cô gái đứng cạnh hắn.
Chiếc lồng tản ra uy áp, khiến mọi vật trong bán kính năm nghìn dặm đều phải nghẹt thở, hung thú gầm rú.
Có điều trên lồng giam, còn rất nhiều vũ khí lởm chở lòi ra, khiến hắn mát lạnh cả lưng.
Cô gái cạnh Lưu Phong lập tức hưng phấn, cười to nói: “Lão Bà thối tha, ngươi tưởng một chiêu có thể ám hại ta hai lần hay sao.”
Nàng liền lấy ra một chiết kính, bên trên khắc đầy hoa văn màu xanh, miệng nàng liền nói: “Thu Hồi.”
Lồng Giam giữa trời, đang hạ xuống thì bị một lực thần bí cưỡng ép nén nhỏ, biến thành một đạo lưu quang bay vào trong pháp bảo của cô gái biến mất không thấy gì nữa.
Cô gái đứng tại đó hướng mắt nhìn về phía xa cười gằn: “Ngươi tưởng ta không có chuẩn bị gì sao, nhưng cũng không sao cũng cảm ơn ngươi đã cho ta một kích bảo mệnh, Hắc Hắc.”
“Còn bây giờ thì biệt, không cần tiễn “
Đại trận truyền tống sáng lên, một cỗ hổng mở ra hút cô gái và Lưu Phong vào trong biến mất không thấy gì nữa.
Phía xa xa, bà Lão đứng đó lửa giận nổi lên, sát khí tản mác ra từng tia từng tia huyết nhận đảo quanh thân, giận không nói nên lời.
Còn hai cô gái đứng cạnh bên nói: “Trưởng lão không cần phải tức giận, khi nàng ta khôi phục thực lực thì thế giới này sẽ cưỡng ép nàng ta phi thăng lần nữa thôi.”
“Hừ” Lão bà đứng bên hắng giọng một cái.
Trong một không gian cô gái đang nắm tay Lưu Phong, bởi vì cưỡng ép mở ra truyền tống khiến không gian không ổn định, mà truyền tống trận nàng cưỡng ép kích hoạt, nên không biết đích đến nó là nơi nào nên nàng cũng hơi lo lắng.
Còn Lưu Phong đang bay cạnh bên cạnh xa và trầm tư: “Ban nãy hắn đột nhiên nhận thấy, khí chất trên người cô gái đột nhiên chuyển biến, từ một cô nương hiền thục nết na chuyển thành một người kêu ngạo lãnh khốc.”
Khiến hắn không khỏi bất ngờ và nói thầm trong lòng: “Đây là ngoài lạnh trong nóng hay sao a.“
Hắn liền cười thầm: “Chuyện này càng ngày càng thú vị rồi đây.”
Ba tháng sau.
Tại một không gian tiên cảnh nào đó, một lỗ hổng không gian mở ra, hai bóng đen từ đó phóng ra.
Đạo bóng đen thứ nhất liền nhảy lên một cây cao, nhìn xung quanh liền mắt đột nhiên liền sáng lên.
Phía trước hắn là một toà thượng cổ di tích bí ẩn cực lớn ở phía nam, cây cối xung quanh mọc um tùm.
Còn phía sau hắn có một cô gái, đang nhắm mắt khoanh chân điều tức, nghe hắn nói liền mở mắt ra, nói:
“Đi thôi, tiến về di tích kiếm dược liệu trị khỏi thương thế.”
Lưu Phong không khỏi một mặt ghét bỏ: “Cô không thấy tòa di tích đang bị đại trận bảo vệ à, đi vào được ta đã vào từ lâu rồi.”
Hắn cũng lập tức nói: “Tòa đại trận này nhiều nhất bốn tháng nữa là mở ra, chắc khi đó có rất nhiều người đến đây tranh cướp, nên chuyện cần làm bây giờ nhất là tìm một nơi để ở.”
Hắn và cô gái lập tức phi hành hướng ngược lại, tìm nơi để xây dựng một căn nhà trúc.
Sau khi dựng lên một căn nhà trúc, hắn đi xung quanh vẽ hàng loạt trận pháp để bảo vệ, cô gái trong nhà nhìn thấy nhưng cũng không để trận pháp này vào mắt.
Bởi vì, mấy tòa đại trận này đối với cô thấp đến thảm thương, lục phẩm cũng không đến, nhưng có thể qua mắt độ kiếp thì dư sức.
Cô gái liền ngồi trên bàn trúc, chống cằm nhìn ra phía hắn, tay cầm một quyển bí tịch, không khỏi thầm khen mặt cũng đỏ bừng lên: “ Hạ giới lại có thể dưỡng dục ra một người có nhan trị như thế này, đúng là không thể tin được.“
Còn Lưu Phong thì cảm thấy có ai đó đang theo dõi, thì liền quay đầu nhìn về phía nhà trúc, thì thấy nàng đang ngồi đọc sách.
Hắn lập tức gãi đầu rồi tiếp tục vẽ trận pháp, còn cô gái kia thì thở phù nhẹ nhõm.
Sau ba canh giờ, hắn mới hoàn thành toàn bộ các trận pháp.
Hắn lập tức bước vào trong nhà, lấy ra các dụng cụ như giường, đệm bông các loại đồ vật, dụng sắp xếp ngăn nắp như một căn nhà hiện đại, rồi hắn mới hài lòng.
Sau đó, hắn quay người bước chậm tới căn bàn trúc, rót một ly trà và bắt đầu nhấm nháp thưởng thức.
Nàng ở kế bên hỏi: “Ngươi lấy ra những thứ này để làm gì.”
Hắn lập tức đáp lại: “Để ngủ chứ còn để làm gì nữa, dù sao bây giờ chúng ta cũng cùng chung một mệnh rồi.”
Khiến nàng không khỏi đỏ mặt lên hừ nhẹ một tiếng.
Liền đặt quyển bí tịch xuống mặt bàn, đi đến bên chiếc giường ngồi xuống.
Nàng vừa mới nằm xuống liền cảm thấy chiếc giường này rất êm và ấm áp, như có lực hấp dẫn vô hình níu kéo nàng ở lại với chiếc giường.
Còn phía bên kia Lưu Phong cũng đang nhâm nhi ly trà, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài khiến hắn cảm thán không thôi.
Ngàn tính vạn tính cũng không tính tới bước này, không khỏi nhìn đến cô gái đang lăn qua lăn lại trên chiếc giường kia.
Lòng càng dâng lên một cảm giác, không thể nói nên lời.
Chỉ có thể thở dài một hơi, tiếp tục nhâm nhi ly trà trong tay ngẫm lại cuộc đời mình trước đây: ”Đường đường là sát thủ đỉnh cấp thế giới ngầm, lại sa đọa đến mức này làm người chăm sóc cho nàng ta.”
Sau một hồi lâu trầm tư, thì hắn bỏ ly trà xuống và bước ra khỏi căn nhà trúc.
Hắn lập tức lấy phi kiếm ra kích hoạt trận văn ẩn hình trong phi kiếm lên, rồi hóa thành một đạo lưu quang bay về phía viễn cổ di tích.
Trong gian nhà kia, chỉ còn cô gái đang lăn qua lăn lại trên chiếc giường rất thích thú, không quan tâm Lưu Phong đi đâu.
Trong lúc đó hắn đang tiến về phía di tích, thì bỗng dưng hắn thấy một luồng hào quang phát ra trong một lỗ hổng trên vách núi.
Khiến lòng hiếu kì của hắn lập tức trỗi dậy, khi đến gần hào quang đó thì mặt hắn bỗng dưng hiện lên nụ cười, trước mặt hắn là một cái ao cực lớn Sinh Mệnh Linh Dịch.
Hắn lập tức cười thầm, nếu ao này là sinh mệnh Linh dịch thì dưới cái ao này sẽ có Sinh Mệnh Linh Tủy.
Lưu Phong lập tức lấy ra một cái ngọc bình bắt đầu hút Sinh Mệnh Linh Dịch.
Sau hai canh giờ, thì hồ linh dịch cũng cạn thấy đáy, bên dưới đấy có một khối ngọc màu xanh to hơn lòng bàn tay lộ ra bên ngoài.
Lưu Phong liền này xuống hồ nhặt viên ngọc lên liền không khỏi khiếp sợ.
“Đây là phải tích tụ bao nhiêu năm mới được như thế này.”
Lưu Phong lập tức thu viên ngọc vào túi trữ vật rồi phóng ra khỏi lỗ hổng, hóa thành một đạo lưu quang bay về hướng nhà trúc.
Vừa bước và thì thấy nàng đã ngủ từ lâu, tư thế nằm co lại giống như một con mèo con, khiến nhan trị của nàng được nâng lên một bậc.
Lưu Phong từ từ lại gần và ngồi lên giường vén tóc của nàng lên, rồi thầm thì: “ Người đep như thế này mà lại.”
Sau đó, hắn liền đi đến một góc lấy một cái chăn đắp lại cho nàng rồi đứng dậy, thì một bàn tay mềm mại cầm hắn lại, kéo hắn về giường khiến hắn không khỏi giật mình.
Còn không để hắn phản kháng thì đã ôm hắn vào lòng.
Lúc này hắn cũng một mặt mộng bức, thì nghe đến giọng nói bị thương của nàng: “Cha, Mẹ các ngươi đang ở đâu.. ở đâu.”
“Các ngươi có biết Linh nhi rất nhớ hai người không.”
Nàng vừa nói nước mắt bắt đầu chảy xuống khiến hắn cảm thấy đau lòng, liền đưa tay lên gạt đi hai dòng lệ nóng của nàng.
“Nếu không ai quan tâm đến nàng thì để ta quan tâm đến nàng, bảo vệ nàng.”
Hắn cũng ôm nàng vào lòng, ngủ thiếp đi.
Trời vừa hừng đông.
“Ầm..”
Cô gái mặt đỏ lên lắp bắp nói: “ Ngươi..ngươi tại sao lại ở trên giường ta.”
Còn Lưu Phong thì thì từ trong rừng đi ra, quần áo lộn xộn trên người toàn lá và nhánh cây.
Hắn cũng đáp lại: “Không phải nàng hôm qua kéo ta vào ngủ chung, sao hôm nay lại như thế.” Hắn cũng bày ra biểu cảm vô tội.
Nàng liền muốn trả lời nhưng không biết nói thế nào.
Chỉ biết hôm qua nàng mơ thấy cảnh, cha mẹ nàng bước đi và bỏ lại nàng trong bóng tối vô tận cô đơn.
Sáng hôm nay, vừa tỉnh dậy lại thấy hắn ôm.
Nói đến đây nàng mặt nàng liền đỏ tới mang tai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!