Anh Trai Trúc Mã Quá Cường Hãn
Chương 71: ” Trộm”
Sau khi mọi thứ đã được sửa sang hoàn tất, Nghi Thường lúc này mới nhớ đến trong phòng ngủ vẫn còn một người. Nghi Thường lập tức nhìn về phía người đang ngồi trêи bàn gần đó, Cố Hoàn dường như chẳng rãnh để bận tâm việc mình bị Nghi Thường đưa vào tầm mắt, tay vẫn miệt mài gõ gõ lên bàn phím máy tính, mắt vẫn chuyên tâm nhìn chăm chăm vào màn hình đang phát sáng – nhìn bộ dạng này, Nghi Thường phỏng chừng Cố Hoàn đang xử lý việc gì đó rất quan trọng. Haizzz!! Khi Cố Hoàn đang làm việc, tốt nhất không nên quấy rầy, nghĩ thế nên Nghi Thường lười biếng ngã người nằm lên giường, sau khi lăn qua lộn lại mấy vòng, không nhịn được tò mò Nghi Thường mới chống tay nghiêng người hướng mắt hỏi Cố Hoàn.
” Cố Hoàn, anh đang làm gì vậy?”
” Làm tên trộm ” – Cố Hoàn cười đáp, mắt vẫn như cũ nhìn màn hình máy tính.
” Gì cơ ? Tên trộm?!!”
Nghi Thường vốn hiếu kỳ, nghe Cố Hoàn nói càng thêm không hiểu chuyện gì, chạy đến bên cạnh Cố Hoàn nhìn về màn hình máy tính xem rốt cuộc người đàn ông này đang làm gì nhưng mà thứ cô nhìn thấy chỉ là những dãy số, những thuật ngữ khiến cô vừa thấy đã hoa cả mắt… Nhìn bộ dáng chẳng hiểu gì của Nghi Thường, Cố Hoàn không khỏi buồn cười, bàn tay gõ phím trở nên nhanh hơn giống như đang chạy nước rút trong cuộc thi, ước chừng sau một phút Nghi Thường nhìn thấy được trêи môi hắn hiện lên đường cong tuyệt mỹ…
” Anh xong rồi à?”
” Ừ, xong rồi! Thu hoạch cũng không tệ!”
Cố Hoàn đáp, đưa tay ấn phím tắt máy sau đó nhanh chóng ôm lấy Nghi Thường vẫn trong bộ dáng không hiểu gì khiến cô ngã vào trong lồng ngực hắn. Bị Cố Hoàn tấn công đột ngột cô hơi mất cân bằng, theo bản năng túm chặt lấy cổ áo Cố Hoàn, sắc mặt vì sợ hãi mà trở nên tái xanh, hắn nhìn cô cười trêu chọc.
” Nhát gan “
Bị hắn trêu, Nghi Thường hờn dỗi, chu môi trách cứ:
” Chẳng phải đều tại anh sao? Suốt ngày cứ thích bắt nạt em “
Nói xong cô gỡ tay Cố Hoàn ra khỏi người mình, duy trì gương mặt giận dỗi bước về giường nằm đưa lưng về phía hắn. Nhìn vẻ mặt này của Nghi Thường, Cố Hoàn vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu.
” Bảo bối, đừng giận. Anh chẳng qua chỉ đùa một chút”
Bước lên giường nằm cạnh Nghi Thường, bàn tay Cố Hoàn theo bản năng mơn trớn da thịt tuyết trắng, Nghi Thường dù giận dỗi nhưng dưới sự khiêu khích của hắn ít nhiều sinh ra phản ứng. Thật hận bản thân mình phản chủ, tuy nhiên nếu trách thì nên trách Cố Hoàn quá giỏi trong việc huấn luyện cơ thể cô về phương diện này. Cố Hoàn tất nhiên cảm nhận rõ sự thay đổi từ phía Nghi Thường, trêи môi bạc hiện lên nụ cười đắc ý, được nước lấn tới hắn dùng sức xoay người, trong nháy mắt Nghi Thường đã bị hắn đặt ở dưới thân hoàn toàn không thể kháng cự.
” Cố Hoàn, anh làm gì vậy? Nặng quá… Xuống ngay”
Bị trọng lực cả người Cố Hoàn đè lên, Nghi Thường tất nhiên không trụ nổi, vặn vẹo thân thể hòng trốn tránh nhưng hắn làm sao cho cô nguyện ý. Bàn tay to lớn nắm chặt 2 cổ tay xinh đẹp giữ chặt trêи đỉnh đầu khiến Nghi Thường như cá nằm trêи thớt chẳng thể làm gì hơn ngoài việc trực tiếp đối diện với ánh mắt đầy ɖu͙ƈ vọng của Cố Hoàn.
” Cố Hoàn… anh…Ưm…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Cố Hoàn dùng môi ngăn trở, hắn lúc nào cũng vậy….
Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.. ❤❤❤
Cảm giác hơi bị tuột view + vote rồi nhé nhé 😭😭😭😭 đau lòng sâu sắc 💔💔💔
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!