Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 1-2: Mộng xuân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)


Chương 1-2: Mộng xuân


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yue

Đại Tráng cảm khái nói: “Nói thật, trước kia tớ rất không quen nhìn những đứa phú nhị đại kia, không phải chỉ có mấy đồng tiền thôi sao? Có tiền ghê gớm lắm à. Đúng vậy, có tiền thật là ghê gớm. Tớ cho cái so sánh đi, đi trên phố lớn gặp cụ già té ngã, tớ dám đi đỡ sao? Vận khí không tốt, một giây đỡ người làm cậu táng gia bại sản, không chừng nửa đời sau còn trả không xong. Nhưng lần trước tớ thấy cô ấy đỡ cụ già dậy, đều không do dự, khi đó tớ liền nghĩ, nếu phú nhị đại nào đều giống như cô ấy, tớ sẽ không bao giờ thù kẻ giàu nữa.”

“Được đầu thai vào chỗ tốt như thế, sao tớ lại không phải con nhà giàu chứ? Còn cha thì sao..”

Tiểu Bạch như có điều suy nghĩ: “Cha cô ấy rất chiều chuộng cô ấy, tớ còn nghe nói, ông ấy dự định mua hòn đảo nhỏ làm quà sinh nhật tuổi 18 cho cô ấy.”

Cô của cậu là bảo mẫu trong nhà giàu, ngẫu nhiên có thể từ chỗ bà ấy nghe được không ít bát quái của kẻ có tiền.

“Đậu má!” Đại Tráng tức khắc hóa thân kẻ ghen ăn tức ở, trừng mắt chua xót nói, “Tớ vẫn thù kẻ giàu!”

Quả nhiên, thú vui của kẻ có tiền bọn họ không tưởng tượng nổi.

Hứa Viễn Hàng đối nội dung nói chuyện phiếm của hai người không có hứng thú, vừa lúc có người từ sân bóng rổ ném một quả bóng tới, anh vững vàng tiếp được, nghiêng nghiêng đầu: “Đi, chơi bóng nào.”

“Viễn ca,” Đại Tráng gọi anh lại, “Lúc họp lớp Lão Thang đã nói, buổi lễ động viên thi vào đại học hôm nay không cho phép vắng mặt, nếu không bị phạt dọn WC một tháng.”

Lão Thang là chủ nhiệm lớp bọn họ.

Hứa Viễn Hàng nhàn nhạt liếc qua, vẫn là cái giọng điệu không quan tâm: “Tùy.”

“Lão Thang còn cường điệu nói riêng, nếu anh không tới, liền phạt anh đi rửa sạch bể bơi.”

Lời này không biết đâm trúng dây thần kinh nào của Hứa Viễn Hàng, chỉ thấy anh dừng chân, đem bóng rổ trong tay ném trở lại, cắn chặt răng, đáy mắt một mảnh ảm đạm không rõ.

Đại Tráng mộng bức[*] đến muốn hoài nghi nhân sinh[*], chẳng phải.. Rửa bể bơi nhẹ nhàng hơn so với dọn WC một tháng hay sao?

Lão Thang nói không được phép vắng mặt, không nói không được trễ giờ, bọn họ lợi dụng sơ hở này, khi lên giảng đường, bài phát biểu của lãnh đạo trường như vải quấn chân đã kết thúc, lúc này tới phiên đại diện học sinh.

Trên sân khấu phát biểu chính là Trì Vân Phàm, giọng của cô trong trẻo ấm áp động lòng người: “Chào các bạn, mình là Trì Vân Phàm lớp 12A21, rất vinh dự có cơ hội để chia sẻ kinh nghiệm ôn thi của mình với mọi người.”

“Kỳ thi tuyển sinh đại học là thời điểm quan trọng để kiểm tra kết quả học tập suốt mười hai năm của chúng ta, đồng thời cũng là bài kiểm tra công bằng trong cuộc sống, không cần xét đến các yếu tố khác ngoại trừ sự cố gắng của bản thân. Thời gian đang đến từng ngày, ngoài việc chạy đua với thời gian để ôn tập kỹ càng, chúng ta phải điều chỉnh tâm lý.. Cuối cùng, mình chân thành mong ước mỗi bạn học đang ngồi dưới đây, có được dũng khí theo gió vượt sóng, căng buồm ra khơi, thắng ngay từ trận đầu.”

Phát biểu xong, Trì Vân Phàm đứng dậy khom lưng, chính giữa đường đi có bạn học sinh kiêm phóng viên chống máy quay phim chụp ảnh, cô đành phải đi con đường bên tay phải.

Dưới đài tiếng vỗ tay như sấm rền.

Lòng bàn tay Đại Tráng vỗ đến đỏ lét, mặc dù cậu là đứa học tra *, nhưng vẫn bị cổ vũ đến nhiệt huyết sôi trào: “Diễn thuyết[*] thật hay.”

(* 学渣: Học tra // học cho có, điểm thấp)

Bạn học ngồi bên phải cậu nhắc nhở: “Cô ta có diễn văn[*], theo đó mà đọc là được.”

Hứa Viễn Hàng đối với cái này từ chối cho ý kiến, không gian chỗ ngồi có hạn, anh thân cao chân dài, gò bó đến khó chịu, đang muốn hoạt động chân cẳng một chút, chớp mắt bắt được nữ sinh trước đó phát biểu đang đi về hướng bên này, cô nhanh tiếp cận, đột nhiên người ngồi hàng phía trước anh duỗi một chân ra..

Nữ sinh không phòng bị, mất đi trọng tâm, ngay lúc sắp ngã sấp xuống, anh phản xạ có điều kiện tính vươn tay ra tiếp.

Thân thể được ổn định, Trì Vân Phàm sửng sốt một chút mới phản ứng được, cúi đầu, một đoạn cánh tay đang nằm ngang ở ngực mình, cứng rắn như sắt, còn tản ra nhiệt độ không thể xem nhẹ.

Cảm giác được nháy mắt cô kéo căng đường cong thân thể, Hứa Viễn Hàng cũng hậu tri hậu giác[*] phát hiện, xúc cảm hình như không thích hợp, quá.. Mềm.

“Thật xin lỗi ha,” Nữ sinh suýt làm Trì Vân Phàm trượt chân vội vàng thấp giọng nói xin lỗi, “Tôi không cố ý.”

Cũng một hai giây sau, Trì Vân Phàm đứng thẳng người lần nữa, xem nhẹ cảm nhận khác thường nơi tim kia, cô cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn.”

Tiêu Dĩnh cũng cười, trong mắt lại không có ý cười: “Đúng vậy, ngoài ý muốn.”

Không phải ngoài ý muốn.

Trì Vân Phàm vòng nửa cái sảnh giảng đường, lúc trở lại chỗ ngồi của mình vẫn còn đang suy nghĩ, đây là lần thứ ba nữ sinh ban âm nhạc gọi là Tiêu Dĩnh kia tạo ra “Ngoài ý muốn” như vậy, một người sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra ý thù địch đối với một người khác.

Cho nên, là vì cái gì?

Trong âm thanh dõng dạc nói chuyện của chủ nhiệm khối, cô cẩn thận nhớ lại hai lần ngoài ý muốn trước, lại nghĩ tới diện mạo Tiêu Dĩnh, đoán được một loại khả năng nào đó, sắc mặt trắng nhợt.

Sau một lúc lâu, cô lấy điện thoại di động ra, tìm được một dãy số trong danh bạ, click mở khung tin nhắn, đưa vào: Làm phiền giúp tôi tra một người.

Gửi đi thành công.

Một bên khác, Đại Tráng thấy toàn bộ quá trình hưng phấn đụng đụng bả vai Hứa Viễn Hàng: “Lợi hại nha Viễn ca, anh hùng cứu mỹ nhân. Thế nào, cùng nữ thần của em tiếp xúc thân mật, có phải đẹp hơn trời hay không?”

“Viễn ca?”

Hứa Viễn Hàng lúc này mới lấy lại tinh thần, khóe miệng kéo một cái: “Ngu ngốc.”

Anh nghiêng người nhặt một tờ giấy rơi trên chân, hẳn là bài diễn văn vừa nãy Trì Vân Phàm vô tình đánh rơi, lật lên xem.

Trống không.

Anh nghiền ngẫm cười một tiếng, có chút ý tứ.

Buổi động viên thi đại học kết thúc, học sinh trở về lớp học. Tiếng chuông không biết mệt mỏi vang lên một lần lại một lần, tiết tấu một ngày có vẻ bình yên cũng trôi qua.

Hứa Viễn Hàng ở quán cafe Internet tới mười hai giờ mới về nhà, đơn giản tắm xong liền đem chính mình ném lên giường, nhắm mắt lại, rất nhanh rơi vào trạng thái ngủ say.

Không lâu sau, sắc trời bên ngoài đã sáng, chim hót líu lo, quấy nhiễu giấc mộng, anh nhíu mày trở mình, phát giác được có gì khác thường dinh dính giữa hai chân..

Đang vào thời kỳ hormone sôi sục, sức lực tràn đầy. Chỉ cần anh thỉnh thoảng dậy sớm xả vào lúc tập thể dục là có thể giải quyết được vấn đề sinh lý, huống chi, đây là lần đầu tiên kể từ khi anh mười hai tuổi trong lúc ngủ lại mộng..

Hứa Viễn Hàng nhảy xuống giường, nhanh chân đi vào phòng tắm, mười mấy phút sau, anh để trần thân trên ướt sũng bước ra, một phen kéo ga giường cùng giấc mộng và chiếc quần lót dơ bẩn kia ném vào máy giặt.

Điều không thể mất là cảm giác mềm mại của lần chạm đầu tiên.

Còn có, như có như không quanh quẩn ở trong mũi, trong mộng, hương thơm độc thuộc về thiếu nữ.

Hứa Viễn Hàng nhấn công tắc máy giặt, tiếng động ầm ầm khiến anh càng thêm cáu kỉnh, anh lấy chân đạp vào bức tường phía trước.

M* kiếp.

*

Tác giả có lời muốn nói:​

Nam chính có lời muốn nói: Nghe nói mới chương 1, tôi liền, hửm?

Nữ chính có lời muốn nói: Nghe nói mới chương 1, tôi liền bị.. Rồi?

Ngư Nga (Cá Ngỗng) có lời muốn nói: Đã lâu không gặp! Viễn ca-hormone bùng nổ x Vân muội-đại tiểu thư dịu dàng ngoan ngoãn (chết liền ), cùng mọi người vượt qua ngày tháng mùa hè.. tràn đầy thức ăn cho tó quăng ngập mồm!

Tác phẩm của tôi viết trong thời kỳ nổi loạn, các nhân vật bối cảnh đều là hư cấu, do nhiều nguyên nhân khác nhau, về cơ bản đều không phù hợp với bối cảnh ban đầu trong《 gió lạnh cùng nhiệt hoa điêu 》, mọi thứ đều nói bậy bạ vô nghĩa. Xin chớ kiểm chứng.

CHÚ THÍCH

[*] Vẻ mặt mộng bức ( 一脸懵逼):Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) “ngoài khét trong sống”. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị “sét đánh” bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.

Cách dùng: – Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.

– Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng or chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.

[*] Nhân sinh (nhân sinh quan) là quan niệm về sự sống con người. Theo Phật giáo thì nhân sinh quan là quan niệm thành hệ thống về cuộc đời, ý nghĩa, mục đích sống.. từ đó mà nêu lên những quan niệm sống, những tư tưởng giải phóng con người khỏi bế tắc, đề cao giá trị cuộc sống và giá trị bên trong mỗi con người.

[*] “Hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.

[*] Diễn thuyết trước công chúng là nghệ thuật nói chuyện với một nhóm người theo một phương cách được chuẩn bị kỹ nhằm cung cấp thông tin, gây ảnh hưởng hoặc gây cười cho thính giả.

[*] Diễn văn là một bài văn được chuẩn bị trước, cần phải trình bày, diễn đạt trước một buổi lễ, buổi mít tinh, đại hội, hội nghị.. vào lúc khai mạc (hay bế mạc).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN