Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 2: Thiếu niên bất lương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)


Chương 2: Thiếu niên bất lương


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yue.

Mặt trời ở chân trời vừa lộ góc cạnh màu cam, liền bị một đoàn mây đen che khuất, trời đất một mảnh tối tăm mờ mịt, sau một hồi ấp ủ, cuối cùng cơn mưa xuân rả rích rơi xuống.

Trì Vân Phàm đeo cặp, chống một cây dù che mưa màu xanh nhạt, chậm chạp đi xuyên qua giữa cây bông gòn cùng cây ngọc lan, chờ đi đến tầng bốn, trên thân đã dính mùi thơm nhàn nhạt của hoa ngọc lan, cô cất kỹ dù, đi về phòng học cách đó không xa.

Trên hành lang tụ tập mấy nam sinh lớp cá biệt, đang cười vang —

“Ấy, bạn học, cậu rớt đồ kìa.”

“Ê,” có tên nam sinh chỉ vào vật phẩm màu hồng rơi trên mặt đất, “Đó là cái gì?”

Một nam sinh khác kẻ xướng người họa cùng cậu ta: “Không rõ, có thể là băng cá nhân?”

Những người khác giống bừng tỉnh đại ngộ bàn, một tiếng “A” thật dài, sau đó tên này đẩy tên kia đẩy cười lớn.

Lại có người trêu chọc nói: “Nói bậy, rõ ràng tên là tã giấy mini nha.”

“Ha ha ha, mày tài lắm!”

Các nam sinh tự cho rằng mình “ngây thơ không biết gì” đùa giỡn, chẳng qua Trì Vân Phàm lưu ý đến chủ nhân của vật phẩm màu hồng này, cũng chính là Lạc Thiêm Đăng bạn cùng bàn với cô, bị bọn họ trêu chọc đến mặt mũi đỏ bừng, chạy vào phòng học như đang bỏ trốn.

Trì Vân Phàm đi qua, khom lưng đem băng vệ sinh màu hồng nhặt lên, động tác cô tự nhiên, thần thái hào phóng, ngược lại là mấy tên nam sinh kia, cảm giác giống như làm chuyện xấu tội ác tày trời gì, mặt vứt xuống tận nhà bà ngoại, từng tên quẫn đến trên mặt nóng bỏng, vội vàng vứt xuống một câu “Thật xin lỗi” liền tản đi.

Trì Vân Phàm tiến vào phòng học, tới chỗ ngồi, kéo ghế ngồi xuống.

Cường độ kéo ghế của cô rất nhẹ, nhưng vẫn quấy nhiễu đến Lạc Thiêm Đăng ở bên cạnh, cô ấy thẳng lưng, đọc thầm, triết học của Vương Dương Minh[1], nội dung tiếp theo là cái gì? Lật bút ký* ra nhìn lén một chút, a, là “Không có gì ngoài tâm”, phương pháp lý luận là..

(*Yue: Bút ký là thể loại thuộc loại hình  thường có quy mô tương ứng với truyện ngắn.. Bút ký ghi lại những con người thực và sự việc mà nhà văn đã tìm hiểu, nghiên cứu cùng với những cảm nghĩ của mình nhằm thể hiện một tư tưởng nào đó)

Một miếng màu hồng thoáng hiện trước mắt cô, tiếp theo nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, Lạc Thiêm Đăng tập trung nhìn vào, cả kinh đến miệng cũng quên khép lại.

Đây không phải là băng vệ sinh cô vừa rớt hay sao?

Bạn cùng bàn vậy mà giúp cô nhặt về rồi?

Lạc Thiêm Đăng khó khăn tiêu hóa lấy sự thật này, gương mặt nóng lên từng hồi, trong lớp có tổng cộng 41 người, trước đó cô luôn ngồi một mình, ở góc hẻo lánh phía sau lớp, học kỳ này bởi vì bạn cùng bàn của Trì Vân Phàm sinh bệnh tạm nghỉ học, chủ nhiệm lớp sau khi được Trì Vân Phàm đồng ý, để các cô ngồi cùng bàn.

Hai người tuy ngồi cùng bàn, nhưng ngày thường giao lưu cũng không nhiều.

Con gái ở tuổi dậy thì bản năng mẫn cảm huống chi Lạc Thiêm Đăng bước ra từ trấn nhỏ xa xôi, nhất là ở trước mặt Trì Vân Phàm, loại mẫn cảm này càng phóng đại gấp trăm ngàn lần, cho dù là tướng mạo, xuất thân cùng thành tích, chênh lệch giữa các cô đều quá lớn, cho nên cô không dám chủ động nói chuyện với Trì Vân Phàm, thậm chí đối phương chủ động nói chuyện cùng cô, cô đều khẩn trương vạn phần, lắp ba lắp bắp, nói xong lại phá lệ ảo não chính mình ăn nói vụng về.

Nghĩ tới đây, Lạc Thiêm Đăng lấy dũng khí, nghiêng đầu nhìn về phía Trì Vân Phàm, hai chữ “Cám ơn” còn bồi hồi ở bên môi, một cái bóng từ phía sau nhào tới: “Tiểu Phàm nhi, cho tớ mượn bài thi toán học chép một chút.”

Người đến là bạn học Mục Điềm, thanh mai của Trì Vân Phàm, cũng là thiên kim nhà giàu.

Lạc Thiêm Đăng mím mím môi, yên lặng đem lời nuốt trở vào.

Trước khi Trì Vân Phàm lên tiếng, Mục Điềm giành trước so hai ngón tay: “Tớ thề, lần này thật sự thật sự thật sự là lần cuối cùng.”

Từ nhỏ đến lớn, Trì Vân Phàm sớm thành thói quen vô số lần “Một lần cuối cùng” của cô nàng này, không nói gì, tìm bài thi trong cặp đưa cho cô ấy.

Mục Điềm vui vẻ tiếp nhận, bấm tay búng búng mặt cô, về lại chỗ ngồi hôn gió: “Vẫn là Tiểu Phàm nhi tốt với tớ, yêu cậu lắm!”

Hừ, không giống người nào đó, lãnh huyết vô tình, không chỉ không chịu giúp làm bài thi, còn bắt cô lại giáo huấn một trận.

Trì Vân Phàm khẽ lắc đầu, vừa đem tóc mai rơi bên má vuốt đến sau tai, vừa đem sách Tiếng Anh lấy ra, chuông vào học liền vang lên.

Trước khi vào tiết học, học sinh từ các lầu đều bị kéo đến trên sân, tập thể dục buổi sáng xong, lại giống con kiến về tổ trở lại phòng học.

Kết thúc hai tiết Ngữ văn liên tiếp, tiết thứ ba là tiết Thể dục, bởi vì chủ nhiệm khối vô cùng có tính người phổ biến chính sách học tập-nghỉ ngơi kết hợp, cho nên nhờ giáo viên thể dục mà lớp bọn họ thân thể luôn khoẻ mạnh, không tồn tại tình huống thường xuyên xin nghỉ phép vì bệnh.

Mục Điềm cùng Trì Vân Phàm xuống lầu, đi tới sân thể dục, xa xa liền thấy chủ nhiệm khối đang dạy bảo hai học sinh đi học trễ.

Mục Điềm mắt sắc phát hiện một học sinh trong đó lại là Hứa Viễn Hàng ban thể dục.

Vị này cũng coi là nhân vật phong vân của Tam Trung * Miên Thành, cũng không phải là thành tích tốt bao nhiêu, mà là cái loại đánh nhau đặc biệt lợi hại kia, đương nhiên vóc người cũng soái, rèn luyện thể dục, dáng người càng siêu cấp, cho dù trùm cái bao tải vào cũng đẹp mắt không tưởng.

(*Yue: Tam Trung dịch là Trường trung học số ba. Tuy nhiên trong truyện mình sẽ không dịch ra mà để nguyên Tam Trung nhé)

Mục Điềm thưởng thức nhất chính là hơi thở badboy trên người anh ta, dù không nói lời nào, đứng đó khoanh tay trước ngực thờ ơ nhìn người, cũng phá lệ có sức hút, đáng tiếc là, thiếu niên bất lương đã từng quát tháo Tam Trung, trốn học đánh nhau hút thuốc uống rượu mọi thứ tinh thông bây giờ giống như là hoàn lương, nhớ tới sự tích huy hoàng trước kia của anh, cô nàng không khỏi thở dài.

Cô nàng nói với Trì Vân Phàm: “Nếu như cậu từng thấy dáng vẻ đánh nhau của cậu ta, cậu sẽ biết, trạng thái bây giờ của cậu ta, thực sự đáng buồn ra sao!”

Trì Vân Phàm không hứng lắm, thất thần mà đáp: “Thật vậy sao?”

“Có hình ảnh chứng thực.” Mục Điềm từ túi tiền lấy ra điện thoại di động, “Tớ cho cậu xem video này.”

Ngón tay cô nàng hoạt động trên màn hình, click mở Tieba Tam Trung, miệng lẩm bẩm, “Lúc Hứa Viễn Hàng lớp 11, bị mười tên lưu manh bên ngoài trường vây đánh, cậu ta một mình một ngựa.. Cậu đoán thế nào? Một loạt thao tác mãnh như hổ, bùm bùm đem người đánh ngã toàn bộ..”

“Kỳ quái, sao tìm không ra, chẳng lẽ xóa rồi?”

Trì Vân Phàm nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhanh vào lớp.”

Mục Điềm đành phải từ bỏ.

Các cô vừa tới sân thể dục tập hợp với bạn cùng lớp, chuông vào học liền vang vọng toàn bộ sân trường.

“Chủ nhiệm Lục,” Đại Tráng rụt rụt cổ, yếu ớt nhắc nhở, “Lên lớp rồi ạ.”

“Em còn biết lên lớp hả!” Chủ nhiệm Lục tức đến mắt nhỏ đều trợn tròn, “Đã là tiết thứ ba, sao không dứt khoát chờ tan học lại đến luôn đi?”

“Nói đi, vì sao đến trễ?”

Đại Tráng có miệng khó trả lời, lau mồ hôi trên trán, aizz, thầy nói xem leo tường tốt bao nhiêu, cố tình muốn đi cổng chính, lần này hay rồi, trực tiếp bị bắt ngay hiện trường, tức quá mà!

Cậu phát động số lượng tế bào não không nhiều nghĩ ra lý do đi trễ, không ngờ vị bạn học Hứa bên cạnh mặt không đổi sắc, há mồm liền nói một câu: “Chủ nhiệm Lục, là thế này, em phát sốt.”

Chủ nhiệm Lục cùng Hứa Viễn Hàng cọ qua không ít quan hệ, xem như người quen, dưới sự dạy dỗ mưa thuận gió hòa của ông, học sinh làm người ta đau đầu nhất cũng quyết tâm sửa đổi, an phận không ít, không phải sao, còn tuân thủ nội quy trường học mặc đồng phục trường. Ông xem xét, sắc mặt Hứa Viễn Hàng xác thực không tốt lắm, xem ra là thật sự sinh bệnh, do vậy nên đến trễ về tình cảm cũng có thể tha thứ, vung tay lên: “Vào học đi.”

“Cám ơn chủ nhiệm Lục.” Hứa Viễn Hàng vô cùng có lễ phép nói cám ơn, suy yếu đi hai bước, quay đầu nhìn Đại Tráng một chút, thấy cậu còn ngây ngốc, lại nhíu mày, thiếu điều muốn lấy hình thức sóng điện đem đáp án tiêu chuẩn “Em dẫn bạn ấy đi bệnh viện khám bệnh” đưa vào trong não cậu.

Đại Tráng phản ứng chậm, nhưng may mắn vẫn chuẩn xác tiếp thu được tín hiệu, lặng lẽ so cái “OK”.

“Nói đi.” Chủ nhiệm Lục nhìn Đại Tráng, “Em thì sao?”

Đại Tráng đánh một cái ngáp, thuận tiện đánh tiếng ợ no nê, nhanh tay che miệng lại, lại buông ra tay: “Em, em thức đêm làm bài tập, dậy trễ ạ.”

Nghe một chút, so với lý do sinh bệnh đến trễ, đây là lý do vừa đúng lúc lại cảm động sâu sắc cỡ nào, nói xong cậu cũng bị chính mình làm cảm động.

Chủ nhiệm Lục cũng không vì thế mà thay đổi: “Bài tập đâu, lấy ra thầy xem một chút.”

Đại Tráng không ngờ tới còn có một chiêu này, mặt mũi đầy thịt đều sụp đổ, nhìn về phía Hứa Viễn Hàng xin giúp đỡ, Hứa Viễn Hàng không còn ở đó, đi mất rồi.

Đối thoại vẫn còn tiếp tục —

“Quên, quên ở nhà rồi.”

“Sao em không đem người cũng quên ở nhà luôn đi?”

“Bản kiểm điểm một ngàn chữ, lần sau lại bị thầy bắt được, xử phạt nặng!”

“Dạ.”

(Continue)

* * *

Chú thích

[1] Vương Dương Minh

Là nhà chính trị, quân sự, nhà triết học lỗi lạc thời nhà Minh ở Trung Quốc. Đồng thời ông còn là người văn võ song toàn, từng là tướng mang quân đi dẹp loạn nhiều lần

Chân dung Vương Dương Minh

Tư tưởng triết học:

Thoạt tiên ông đọc Chu Hi, Chu Di giảng 4 chữ “Cách vật trí tri” trong sách Đại học là xét “đến cái lý của sự vật, muốn cho những chữ nhỏ nhặt tới đâu cũng hiểu được thấu đáo”. Vương theo lời giảng đó mà bỏ ra 7 ngày liền ngồi dưới một bụi trúc để tìm cái “lý” của cây trúc; nhưng mất công toi, ông sinh ra chán nản.

Mãi ba chục năm sau, ông bỗng nhiên tỉnh ngộ, thấy rằng không thể đến với sự vật để tìm ra đạo lý được, mà đạo lý ở trong tâm ta, hễ ta tu dưỡng làm lành lánh ác, diệt tà niệm cho tâm được sáng suốt thì sẽ thấy Đạo Trời và Đạo Người. Đó là thuyết của Lục Cửu Uyên từ đời Tống. Có lẽ ông không đọc Lục cho nên mới mất 30 năm để tìm lại ra được nó.

Có người hỏi Vương Dương Minh: Đạo Nho với đạo Phật khác nhau thế nào?

Ông đáp: Không nên tìm cái đồng, cái dị của đạo Nho, đạo Phật, tìm cái Phải mà học là được vậy.

Vương Dương Minh theo tâm học của Lục Cửu Uyên, coi tâm, đạo và trời là một, nếu hiểu rõ “tâm”, thì cũng hiểu được đạo và trời. Ứng dụng tâm học về mặt đạo đức, ông chủ trương “trí lương tri” và “tri hành hợp nhất”. “Trí lương tri” (thực hiện triệt để điều hiểu biết tốt lành), vì lương tri là điểm sáng của lòng người, đó cũng là lẽ trời (thiên lý): “Bản thể của tâm là lẽ trời, sự nhận hiểu lẽ trời một cách sáng láng linh diệu là lương tri”. Thuyết “trí lương tri” của Vương Dương Minh kế tục ý niệm “lương tri lương năng” của Mạnh Tử, nhấn mạnh “trí”. Hệ quả của “trí lương tri” là “tri hành hợp nhất”. Vương Dương Minh bản thân không có trước tác, nhưng những điều giảng dạy của ông đã được học trò ghi lại thành sách với tên “Ngữ lục”, “Văn lục”, “Biệt lục”, “Phụ lục”, vv, gồm 38 quyển với tên “Vương Văn Thành Công toàn thư”.

Tóm lại học thuyết của ông kết tinh trong bốn câu dưới đây:

  • Không thiện không ác: Ấy là cái thể của Tâm.
  • Có thiện, có ác: Ấy là sự động của ý.
  • Biết thiện, biết ác: Ấy là lương tri.
  • Làm điều thiện, xua điều ác: Ấy là cách vật.

Học thuyết đó hoàn toàn duy tâm, có màu sắc Phật giáo hơn là Khổng giáo. (theo wiki)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN