Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 5-2: Nam dưới nữ trên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)


Chương 5-2: Nam dưới nữ trên


Lạc Thiêm Đăng cũng nghĩ như vậy.

Trì Vân Phàm lắc đầu, cá voi một khi mắc cạn, xương cốt toàn thân của nó không thể thừa nhận thể trọng đè nặng, cho dù nằm bất động cũng sẽ phát sinh gãy xương cùng vỡ nội tạng, càng miễn bàn đến chuyện xê dịch.

Giáo viên địa lý cũng cho ra giải thích tương tự.

Lớp trưởng thở dài nói: “Em ở trên mạng nhìn thấy một loại thuyết pháp rất duy mỹ, cá voi rơi xuống, vạn vật sinh sôi. Sau khi cá voi chết, thi thể sẽ chìm xuống đáy biển, bồi dưỡng sinh linh, trở thành ốc đảo ấm áp nhất trong đại dương cô độc.”

Tâm tình của mọi người càng thêm nặng nề.

“Chẳng lẽ nó chỉ có thể ở trên bờ cát thống khổ lại tuyệt vọng mà chờ chết, không thể tiêm thuốc cho nó chết không đau sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bốn mươi đôi mắt cùng nhau nhìn về phía giáo viên địa lý, chỉ có Trì Vân Phàm nhìn chằm chằm cá voi trên màn hình, giữa mày hơi nhíu.

Giáo viên địa lý nói: “Chuyên gia cũng cân nhắc qua biện pháp này, nhưng vì thể tích cá voi to lớn, lượng thuốc dùng cũng lớn, tốn phí cao, hơn nữa nếu không xử lý tốt, còn gây nguy hiểm đến những sinh vật khác.”

Trong một mảnh thổn thức, chuông tan học vang lên, giáo viên địa lý nâng tay lên, các bạn học đều cho là bà muốn tiến hành tổng kết tính phát biểu, ví dụ như bảo vệ môi trường biển, bảo vệ những vùng đất sạch không còn sót lại bao nhiêu trên địa cầu, ví dụ như giảm bớt sử dụng thậm chí không sử dụng sản phẩm nhựa.. Đã có bạn học phản xạ có điều kiện mở vở ra chuẩn bị làm bút ký*, nhưng những thứ này bà đều chưa hề nói, bà chỉ bình tĩnh mỉm cười, hướng bọn họ gật đầu: “Tan học.”

(*Yue: Bút ký là thể loại thuộc loại hình ký thường có quy mô tương ứng với truyện ngắn.. Bút ký ghi lại những con người thực và sự việc mà nhà văn đã tìm hiểu, nghiên cứu cùng với những cảm nghĩ của mình nhằm thể hiện một tư tưởng nào đó)

Rất nhiều năm về sau, đa số học sinh trong phòng học này đều trở thành người xuất sắc của các ngành các nghề, vì cuộc sống bận rộn, thời gian hối thúc, bọn họ đã không có cách nào nhớ lại hoàn chỉnh một tiết địa lý này, nhưng bọn họ nhất định nhớ kỹ biểu lộ của giáo viên khi nói tan học, cùng ánh sáng lay động trong mắt, và cõi lòng xúc động của chính mình.

Nhưng mà, đối Trì Vân Phàm mà nói, đây chỉ là một ngày bình thường trong mười bảy năm sống, một tiết học bình thường, không hề có sự khác biệt.

Sau khi tan học, cô vẫn một mình đi về như cũ, lúc này đã đến hoàng hôn, ánh sáng cam bao phủ, tiếng chim hót trên cây hết lần này tới lần khác, con mèo mập ú vẫn đảo cái bụng nằm ngáy o o bên cạnh tường như cũ, ngã tư đường, một nhóm học sinh tiểu học tay nắm chờ băng qua đường.

Hết thảy đều là hình dáng mà cô dần dần quen thuộc.

Khác biệt duy nhất là, lúc qua đèn xanh đèn đỏ, đi vào trong đường nhỏ đầy cây xanh, Trì Vân Phàm nhận thấy đằng sau có người đi theo mình, không quay đầu lại, cũng không dừng bước chân, cô tiếp tục như không có việc gì đi lên phía trước, cái loại cảm giác bị theo dõi kia càng ngày càng mãnh liệt..

Có mấy kinh nghiệm từng trải trước đó, Trì Vân Phàm suy đoán đại khái lại là trò đùa dai nào đó của Tiêu Dĩnh.

Ngây thơ, nhàm chán, nít nôi mới thích chơi loại trò hề này.

Trì Vân Phàm không quen đứng ở chỗ sáng, phía trước đúng lúc là chỗ ngoặt, lúc cô chuyển qua chỗ ngoặt, sau đó thuận thế đi tới một gốc đại thụ, núp vào bên trong bóng cây.

Chỗ sáng chỗ tối luân phiên, quyền chủ động thay đổi.

Quả nhiên, một bóng người chậm rãi tới gần, tiếng bước chân ép tới rất thấp, gần như có thể xem nhẹ, Trì Vân Phàm an tĩnh nhìn, người kia đưa lưng về phía cô, nhìn chung quanh, đang tìm kiếm cái gì, rất hiển nhiên chính là người một đường theo dõi cô.

Trì Vân Phàm ẩn ẩn cảm thấy bóng lưng này có chút quen thuộc, vừa lúc đối phương quay qua, hai con ngươi của cô có chút trừng lớn, sao có thể.. Là anh?

Tại sao anh muốn theo dõi cô? Chẳng lẽ anh ta cùng Tiêu Dĩnh..

Không đợi Trì Vân Phàm nghĩ tiếp, lại nghe được anh văng tục một câu.

“F-ck.”

Hứa Viễn Hàng bực bội gãi gãi đầu, không nghĩ tới bản thân đi theo người ta còn bị mất dấu, nói ra thật quá ahihi mất mặt.

Kỳ thật cũng không thể nói là theo dõi.

Buổi chiều anh không đi học, liền chờ ở quán net trong hẻm Nam, đói bụng ra mua cơm tối, trong lúc vô tình nhìn thấy Trì Vân Phàm đeo cặp từ ngoài hẻm đi qua.

Trước kia không phải cô đều có tài xế riêng đưa đón hay sao? Vì sao lại tự đi về nhà?

Nói như vậy, tối hôm qua cô xuất hiện ở hẻm Nam, cũng không phải tình cờ rồi?

Hứa Viễn Hàng không khỏi lại nghĩ tới đám Háo tử mặt mũi đáng khinh, cô đã lọt vào tầm mắt của bọn chúng, còn khiến sự háo sắc của bọn chúng trỗi dậy, bây giờ lại một thân một mình, hơn nữa thời gian mẫn cảm, Háo tử giở trò đã quen, nói không chừng liền dẫn người mai phục ở chỗ tối nào đó, tùy thời chuẩn bị đánh lén.

Tuy nói ngoại trừ phía ngoài hẻm Nam, hoàn cảnh trị an vùng này đều rất tốt, chốt chặn xe cảnh sát di chuyển dày đặc, chuyện cướp bóc đều hiếm khi phát sinh, nhưng dù sao cô cũng là một nữ sinh yếu đuối tay không tấc sắt, huống chi, phiền toái là anh chọc.

Ai làm nấy chịu.

Vậy coi như tản bộ đi, lặng lẽ theo ở phía sau đưa cô đưa về nhà.

Ai có thể nghĩ tới anh là Hứa Viễn Hàng tiếng xấu bay xa cũng sẽ có một ngày như vậy, ai có thể nghĩ tới, đi theo dõi người ta còn bị mất dấu.

Hứa Viễn Hàng một tay đút túi, đem một hòn đá bên chân đá đá ra thật xa, hòn đá rơi xuống đất phát ra tiếng “Cốp” trầm đục, gần như cùng lúc đó, anh nhạy bén cảm thấy có người từ phía sau tới gần, ý đồ đánh lén, anh nhếch khóe môi, cười khẩy, không cần đại não ra lệnh, anh cấp tốc lui về phía sau hai bước, tới gần, sau đó trở tay một cái, tinh chuẩn bắt lấy cánh tay của đối phương, đem người dùng sức ném lên trên..

Vừa nhanh vừa tàn nhẫn vừa chuẩn, có thể nói cú ném qua vai hoàn mỹ sắp hoàn thành.

Trong chớp nhoáng, Hứa Viễn Hàng ý thức được không thích hợp, ngón tay quá tinh tế, làn da mềm mại, mà trọng lượng khi hất lên, quá nhẹ, không giống bất kỳ tên nào trong đám Háo tử, chuẩn xác mà nói, từ trên vai anh ném ra chính là một nữ sinh, mà cô rất có thể là..

Nếu người đã ném đi, nghĩ ôm trở lại là không thể nào, vậy chỉ còn một biện pháp.

Hứa Viễn Hàng nhanh như tia chớp nằm xuống đất, dùng thân thể của mình làm đệm thịt, may mắn biện pháp có hiệu quả, anh vững vàng tiếp được Trì Vân Phàm, cánh tay còn ôm thật chặt eo cô.

Tư thế của hai người cũng lộ ra mập mờ không thể nói.

Chính là, ngực dán lưng.. Nam dưới nữ trên.

*

Tác giả có lời muốn nói:​

Viễn ca không nghĩ tới, một cái ném ngã đó chính là địa vị trên giường của chính mình sau này..

Cái tư thế này thấy có kích thích không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN