Tâm Độc - Chương 8: Hồng nhan (07)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Tâm Độc


Chương 8: Hồng nhan (07)


Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Hồng nhan

07.

“Trước mắt vẫn chưa tìm được di động nạn nhân, nhưng mà em đã tra được lịch sử cuộc gọi.” Khúc Trị bị kích tướng, “Không có số nào khả nghi cả, đều là bố mẹ, đồng nghiệp, khách hàng,  có Tang Hải nữa. Những số lạ thì là giao hàng, giao thức ăn, đã đối chiếu xác nhận. Còn laptop thì bên trong đa số là ảnh chụp khi đi du lịch của cô ấy. Trên mạng xã hội cô ấy dùng nhiều nhất là Weibo, cách vài ba bữa sẽ đăng một ảnh. Bài đăng cuối cùng là ngày 10 tháng 3, cảnh mặt trời lặn ở Hungary, do cô ấy tự chụp.”

“Còn bình luận và tin nhắn riêng thì sao?” Hoa Sùng hỏi: “Cô ấy có bao nhiêu fans?” (*)

(*) Fans trên weibo tương tự follow bên facebook nhe

“Hơn 5 ngàn người.” Khúc Trị nói: “Tin nhắn riêng toàn là tài khoản bán mỹ phẩm dạo, bình luận các bài đăng thì đều là “đẹp quá”, vẫn còn đang tiếp tục điều tra thêm.”

Hoa Sùng mua một chai hồng trà ném cho Khúc Trị, không đề cập đến vụ án nữa: “Lái xe cẩn thận đó.”

“Để em chở anh về.” Khúc Trị lấy chìa khoá xe. “Sao thế, anh không về nhà à?”

“Chỗ này cũng khác gì nhà đâu, có nước nóng có giường, đủ cả.” Hoa Sùng giơ tay, “Mệt mỏi cả ngày rồi, cậu về nghỉ sớm đi, đừng có mà ở lại giành giường với anh.”

Khúc Trị lèm bèm: “Vụ án quan trọng nhưng mà cơ thể anh cũng quan trọng mà….”

“Được rồi, hôm nay còn giáo dục anh.” Hoa Sùng xoay người, “Về nhà ngủ sớm dưỡng sức, đừng có thức khuya cày game đó, ngày mai lại thấy cậu đem hai cái bọng mắt thâm quầng đi làm thì viết kiểm điểm nha!”

“Nói bao nhiêu lần rồi, đó mà mí mắt dưới!” Khúc Trị rống lên “Không phải bọng mắt!”

Hoa Sùng cũng lười cãi nhau với Khúc Trị chuyện mí mắt bọng mắt, anh quay vào văn phòng Tổ Trọng án, lấy bừa một tập giấy và cây bút, bắt đầu sắp xếp các manh mối của toàn bộ vụ án.

Tại sao hung thủ lại muốn hành hạ xác chết? Cố tình để lại hộp thẻ PSV, thẻ ngân hàng và chứng minh thư để làm gì?

Tại sao lại gây án ở khu đất hoang đường Đạo Kiều?

Lấy mất điện thoại di động có phải vì trong đó có thứ không thể để cho ai biết?

Mấu chốt nhất là, động cơ gây án của hung thủ là gì?

Tang Hải thật sự khả nghi, nhưng cũng chỉ là giới hạn trong sự khả nghi mà thôi. Hoa Sùng dừng bút, nhớ lại vẻ mặt của cậu ta khi thẩm vấn.

Thanh niên chưa va chạm với đời, không thể khống chế được cảm xúc, nói chuyện lộn xộn, nhát gan, tự ti nhưng luôn cho mình là đúng. Loại người này có thể có ác ý vặn vẹo với người khác trong lòng, nhưng khả năng thực hiện thì cực thấp.

Hoa Sùng day day thái dương, cảm thấy như trong bóng tối lóe lên vài tia sáng manh mối, nhưng tìm đến thì lại công cốc chẳng đi vào đâu, như dã tràng se cát.

Anh thở dài, đang định đi rửa mặt, thì lúc đứng dậy ánh mắt vô tình quét đến tập hồ sơ trên bàn. Đó là tập hồ sơ buổi sáng Trần Tranh đem qua đây.

Ban ngày làm việc liên tục, không có bao nhiêu thời gian rảnh để tìm hiểu đồng nghiệp mới. Hoa Sùng đứng cạnh bàn vài giây rồi mới vươn tay mở hồ sơ ra.

Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, mấy ngày hôm trước gặp được một thanh niên ở công trường buổi tối, giờ thì hoá ra người ta là chuyên gia tin tức về An ninh mạng bên Bộ Công an.

Mấy năm trước Hoa Sùng tham gia trong đội chống khủng bố, xong thì lại đến Tổ Trọng án, chỉ toàn tiếp xúc với những án tử be bét, đối với “chuyên gia tin tức” anh rất mơ hồ, chỉ nghĩ được chữ “hacker”.

Tên “hacker” trong hồ sơ năm nay 28 tuổi, tên là Liễu Chí Tần. Hoa Sùng nhìn chằm chằm vị đồng chí hacker nửa ngày, càng nhìn càng thấy quen mắt, như đã từng gặp qua ở đâu đó kia.

Anh nghiêm túc lục lọi trong ký ức, khẳng định trừ buổi tối ở công trường ngày hôm ấy nhầm cậu ta là nghệ sĩ hành vi, thì không còn gặp ở đâu khác.

Nhưng mà tại sao lại có cảm giác như đã từng quen biết?

Anh chống tay lên má, nhớ đến lúc gặp ở công trường cũng không có cảm giác quen thuộc như vậy. Chẳng lẽ do đèn đường không đủ sáng?

Anh “aizzz” một tiếng, cũng lười nghĩ thêm, đóng tập hồ sơ lại, duỗi cái eo lười đi đến phòng vệ sinh.

Phòng nghỉ của Tổ Trọng án thoải mái hơn nhà anh nhiều, chuyện này anh chưa nói với ai nhưng hôm nay nằm xuống lại bỗng dưng mất ngủ, lại cảm thấy như có ánh mắt đang nhìn mình giống như lúc nãy ở hành lang.

Anh ngồi dậy, cảnh giác nhìn xung quanh nhưng cũng chẳng thấy ai.

“Tổ trưởng tổ trưởng!” Sáng sớm Khúc Trị đã tông cửa chạy vào, “Bên đường Đạo Kiều có tin tức rồi!”

Tối qua Hoa Sùng khó ngủ, sáng nay thức dậy muộn, giọng hơi lèm nhèm, “Phát hiện cái gì thế?”

“Không phải anh nói em nhờ người đến đường Đạo Kiều hỏi thăm xem dân địa phương có ai gặp Tang Hải không sao? Bên đội vừa đem ảnh chụp ra hỏi liền có một người nhận mặt, còn là đêm hôm đó bị hắn cầm dao chém một phát!”

Hoa Sùng lập tức tỉnh hẳn: “Dao? Cậu ta cầm dao?”

Lý Tĩnh, nghe có vẻ như tên con gái, nhưng thật ra lại là một gã du côn vai u thịt bắp xăm trổ kín lưng, cổ mang dây xích to bản, năm nay 34 tuổi, sinh ở đường Đạo Kiều, lớn lên cũng ở đường Đạo Kiều. Đạo Kiều nghèo, đường phố khác cũng nghèo, trời sinh bình đẳng, nhưng ai đánh nhau giỏi hơn thì làm đại ca.

Lý Tĩnh từ nhỏ đã đánh nhau, cha mẹ không học thức, cũng chẳng dạy dỗ hắn, hắn lên cấp hai đã dám lập hội thu phí bảo kê khu vực gần đó, ăn đập cũng nhiều, lên phường ngồi cũng nhiều. Sau này anh em của hắn người thì rời Đạo Kiều, người thì kết hôn, sinh con đẻ cái, an ổn làm ăn, riêng hắn vẫn không có việc làm, không vợ con, hơn ba mươi còn ăn vạ bố mẹ. Bố mẹ hắn già cả không có bao nhiêu tiền cho hắn vòi, hắn liền lưu manh chặn đường học sinh lớp nhỏ trấn lột tiền để “trang trải” cho thuốc lá rượu bia.

“Là chỗ này, tôi bị thằng gà què kia cắt một nhát.” Lý Tĩnh ở trong nhà, ánh sáng âm u, nền xi măng, trên tường dán đầy báo chí ố vàng, gần giường còn dán mấy tấm lịch người mẫu áo tắm nóng bỏng từ 10 năm trước. Hắn cởi áo ra, lộ ra nửa người trên to lớn, chỉ vào cánh tay nói: “Vết cắt không sâu, chỉ thương nhẹ, rất nhanh lành lại.”

Miệng vết thương đúng là không sâu, Hoa Sùng nhìn nhìn rồi lôi di động mở ảnh Tang Hải ra, “Người cắt anh một nhát tối thứ sáu ngày 13 ở hẻm 5 đường Đạo Kiều có phải người này?”

“Chính nó!” Lý Tĩnh hùng hổ, “Lấm la lấp lét ở hẻm nhỏ, tôi chỉ la hai tiếng, nó liền móc ra một con dao.”

“Anh chỉ la hai tiếng thôi đó hả?” Hoa Sùng hỏi.

Lý Tĩnh xấu hổ ngó trái ngó phải, không dám nhìn thẳng Hoa Sùng.

Hoa Sùng dù bận vẫn rất ung dung bắt chéo chân, “Người trong hẻm 5 lại không nói vậy. Bọn họ khai anh chặn đường cậu ta, động tay động chân, cậu ấy mới lôi dao ra.”

Lý Tĩnh bực bội vặn vẹo trên ghế. “Ừ coi như là vậy đi, nhưng mà đồng chí cảnh sát, là nó chém tôi trước, tôi chưa làm gì nó, các cậu không thể bắt bớ tôi được.”

Hoa Sùng cười: “Có làm gì anh đâu, tôi chỉ tới hỏi chút chuyện tối thứ sáu ngày 13 đó thôi. Anh gặp cậu ấy lúc mấy giờ, dao cầm là loại gì?”

“Mấy giờ hả?” Lý Tĩnh nghiêng nghiêng cổ, như đang cố ép hết các chỉ số thông minh để nhớ lại, cả buổi sau mới trả lời: “11 giờ đó, chính xác là 11 giờ 5 phút.”

“Anh nhớ rõ vậy à?”

“Nó chém tôi một nhát rồi chạy, mẹ bà tôi còn tưởng gặp ăn cướp, lật đật sờ ví tiền với di động, tiện nhìn luôn thời gian lúc đó, thế là nhớ thôi.” Lý Tĩnh nói: “Anh cảnh sát, tôi kể thật luôn. Hôm đó tôi thấy nó ngáo ngơ, tay chân trói gà không chặt, còm nhom như cây tăm xỉa răng, nên mới chặn lại định lấy chút tiền, ai ngờ đâu nhìn vậy mà còn có dao. Vụ này nói ra tôi hơi bị quê á, tôi vậy mà bị thằng gà mờ đó chém một phát. Mấy anh không đến hỏi tôi cũng định diếm luôn không kể cho ai.”

Hoa Sùng nghe hắn kể lại “tác nghiệp giang hồ” xong thì lại hỏi: “Anh nhớ rõ thời gian quá, vậy dao cậu ta cầm là loại gì anh có nhớ không?”

“Dao Thái Lan gọt trái cây bình thường thôi.” Lý Tĩnh nói xong thì đứng lên: Nhà tôi có một con y chang vậy, chờ xíu tôi lấy ra cho xem.”

Dưới phòng bếp vọng ra tiếng nồi niêu xong chảo xoảng xoảng, kèm theo vài tiếng mắng chửi thô tục. Vài phút sau Lý Tĩnh cầm lên một con dao gọt trái cây bằng thép không gỉ có tay cầm bằng nhựa, “Nè, cái của thằng nhóc đó nhìn cũng giống cái này. Nhưng mà của tôi bị mất bao nhựa rồi, còn của nó nhìn còn mới, có cả vỏ dao.”

Khúc Trị chộp lấy con dao cho vào túi vật chứng, Lý Tĩnh luống cuống: “Ơ không phải đến hỏi thăm thôi sao, lấy dao của tôi làm gì?”

“Anh mua con dao này ở đâu?” Hoa Sùng hỏi.

“Cửa hàng đầu hẻm 2 á, nhà tôi dao muỗng nĩa gì đều mua ở đó.”

Hoa Sùng nhận túi vật chứng từ tay Khúc Trị, thấp giọng hỏi: “Camera chụp Tang Hải vào đường Đạo Kiều là camera ở đâu?”

Khúc Trị vội vàng gọi cho Tổ điều tra Kỹ thuật, rồi đáp: “Là cái đặt ở đầu hẻm 2!”

“Tôi nhớ cậu này rồi, cậu ấy tới chỗ tôi mua một con dao gọt hoa quả.” Chủ cửa hàng đầu hẻm 2 là một người đàn ông trung niên, ông tìm tìm kiếm kiếm, lấy ra một cây hàng mẫu, “Là loại này.”

Hoa Sùng nhận lấy, tháo vỏ dao, sờ sờ lưỡi. Loại này tuy là dao gọt hoa quả nhưng cũng rất bén, trông cũng rất có tính uy hiếp. Anh lấy di động chụp lại mấy tấm gửi cho Từ Kham kèm một dòng tin nhắn: Dao loại này có thể dùng để khoét mắt và cắt tai Từ Ngọc Kiều không?

“Ngoài con dao này cậu ta còn mua gì khác nữa không?” Hoa Sùng chống khuỷu tay lên quầy, “Một cái búa gia dụng chẳng hạn.”

“Không có”. Ông chủ nói: “Cậu ấy chỉ mua dao, 15 tệ, đưa hẳn tôi tờ 20.”

Hoa Sùng nhướn mày: “Bo hẳn 5 tệ?”

“Tôi cũng không phải cố ý muốn vòi tiền. Cậu ấy muốn trả bằng WeChat, nhưng wifi chỗ tôi không tốt lắm, quét mã nửa ngày cũng không thanh toán được, liền lôi tờ 20 tệ để lên quầy, tôi còn chưa kịp thối cậu ấy đã chạy đi.”

Hoa Sùng như suy tư đều gì, gật gật đầu lại hỏi: “Chỗ cửa hàng có camera an ninh không?”

Ông chủ trung niên cười phá lên “An ninh cái gì, cửa hàng nhỏ xíu như này không cần đến.”

Vừa rời cửa hàng Khúc Trị liền mắng, “Tên đó hôm qua vẫn còn giả ngu!”

Hoa Sùng thong thả dạo bước, nghi vấn trong lòng càng nhiều lên.

Hôm qua thẩm vấn, anh đã thấy Tang Hải như giấu giếm điều gì nhưng anh không nghĩ đến chính là hắn giấu chuyện đi mua dao.

Nếu Tang Hải không xảy ra tranh chấp với Lý Tĩnh bị người nhìn thấy, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian để tra ra manh mối con dao này nữa.

Đang nghĩ ngợi, di động anh đột ngột rung lên, Hoa Sùng vừa thấy là tin nhắn của Từ Kham liền click mở.

Từ Kham: Có!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN