Tàng Phong
Quyển 2 - Chương 113: Phủ Chủ Lệnh
Trần Quốc ở phía bắc Đại Chu, giáp mặt Đông của Đại Hạ.
Hai trăm năm trước Trần Quốc được thành lập, đất đai lạnh lẽo không so được với Đại Chu phì nhiêu, cũng không so được với Đại Hạ bát ngát. Khi Trần Quốc lập nước có tổ huấn, kính nho mà không tôn nho, thượng võ mà không hiếu chiến.
Trong vòng hai trăm năm, các quân chủ của Trần Quốc đều tuân theo tổ huấn, trước sau đều lấy phương thức dùng văn trị quốc, dùng võ giữ nước.
Vì vậy, cho dù nằm giữa hai nước lớn như Đại Chu và Đại Hạ, qua hai trăm năm Trần Quốc vẫn đứng sừng sững trước mắt thế nhân.
Ánh nắng tháng năm chói mắt, chiếu rọi trong Trần Quốc.
Lái buôn tới lui không ngớt, trẻ nhỏ đùa giỡn, việc tranh quyền đoạt thế trong triều đình, đối với dân chúng tầm thường của Trần Quốc chỉ là những câu chuyện phiếm khi trà dư tửu hậu. Dù ai là người cuối cùng có thể đăng vị làm vua, đối với bọn họ có gì liên quan?
Mà Mông Lương ngồi ở một quán trà ven đường lại cảm thấy không có chút cao hứng nào.
Hắn uống trà của đất Trần, trong miệng cảm thấy khô khan. Hắn suy nghĩ, trà của đất Trần cuối cùng cũng không so được với trà của Đại Chu.
Hắn ăn một miếng bánh ngọt mà chủ quán đưa tới, cảm thấy mùi vị nhạt nhẽo. Hắn nhíu mày một cái, thầm nghĩ bánh ngọt của đất Trần cũng không so được với bánh của Đại Chu. Thứ kia vỏ mỏng nhân dày, cắn một cái là trong miệng tràn ngập hương vị.
Hắn lại nhìn ngắm đám người đang qua lại trên đường, lúc này là khoảng thời gian mở cổng thành đi chợ, trên đường không thiếu những thiếu nữ vào thành mua đồ, các nàng người thì ăn mặc lộng lẫy, người thì trang điểm, phong tư chập chờn, oanh ca yến ngữ. Đây cũng là cảnh thường ngày mà Mông Lương yêu thích nhất, nhưng giờ hắn lại nhàm chán bĩu môi.
Hắn cảm thấy, những thiếu nữ Trần Quốc này, so ra đều kém hơn vị cô nương trong Linh Lung Các kia.
Nghĩ tới đó, Mông Lương lắc đầu một cái thật mạnh, cố gắng gạt qua những suy nghĩ mông lung.
“Nghĩ gì vậy?”
Hắn đánh một cái lên đầu mình, mắng như vậy.
Hắn rất buồn bực, mấy ngày này, hắn cùng Trần Huyền Cơ trở lại Trần Quốc, đem vị hoàng tử này tự tay giao cho cha mình là Bình Tây Vương Mông Khắc, sau đó cùng Mặc Trần Tử tới Ly Sơn.
Vốn hắn tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, định chạy tới chỗ cha mình, cùng giúp Trần Huyền Cơ lên ngôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác. Chuyện không nghĩ tới lại xảy ra.
Hắn bị bán.
Đây cũng không phải là nói ý, cũng không phải là ví dụ.
Đúng như nghĩa đen, hắn bị bán.
Bị sư tôn Diễn Thiên Thu của hắn bán cho Mặc Trần Tử.
Mông Lương đến bây giờ vẫn còn nhớ mình đang cùng mấy sư đệ khoác lác về chuyến đi tới Đại Chu, đang hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của các sư đệ và sư muội thì Mặc Trần Tử cùng Diễn Thiên Thu chợt xuất hiện, một ngươi nói: “Từ hôm nay, ngươi liền bị Ly Sơn trục xuất ra khỏi sơn môn.”
Một người thì nói: “Từ hôm nay, ngươi chính là đại đệ tử thứ bốn mươi của Nam Hoang Kiếm Lăng ta.”
Sau đó, hắn cứ như vậy được Mặc Trần Tử mang theo xuống núi.
Dựa vào cái gì!
Mông Lương càng nghĩ càng cảm thấy oán giận, trên mặt thần sắc biến đổi, ánh mắt như đuốc, lập tức đứng phắt dậy.
“Gì đó?”
Nhưng lúc này, bên cạnh hắn vang lên một thanh âm thanh thoát.
Một cặp mắt màu tím nhìn thẳng về phía hắn.
Cả người Mông Lương ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía một người nam nhân đang rót trà, lại nhìn thiếu nữ trước mặt.
Phẫn uất trong lòng vừa nổi lên, ngay lập tức đã bị dập tắt.
Trên mặt Mông Lương lập tức nở nụ cười, nói: “Không phải là sợ sư phụ và sư nương chưa ăn xong sao? Ta muốn đi tìm chủ tiệm. Không phải ta khoác lác, bánh Tùng Hoa trong tiệm này chính là tuyệt nhất Trần Quốc, sư phụ và sư nương cứ từ từ thưởng thức.”
Vị cao đồ Ly Sơn này cất lời, khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt.
“Ngồi xuống.”
Thiếu nữ kia quát khẽ một tiếng, chấm dứt việc Mông Lương đang thao thao bất tuyệt.
“Vâng.”
Đệ tử Ly Sơn vừa bị trục xuất kia lập tức cúi đầu ngoan ngoãn vâng lời, không dám nói thêm gì nữa.
Thiếu nữ thấy hắn khôn khéo như vậy, hài lòng gật đầu một cái, nhưng miệng vẫn không nhịn được, hừ lạnh nói: “Bớt suy nghĩ mấy việc vô bổ đi, an tâm cùng sư phụ ngươi trở về thủ lăng.”
“Đồ nhi nào dám.”
Mông Lương vẻ mặt đau khổ đáp lại, dáng vẻ buồn bã, ngồi trên ghế dài sững sờ.
Hắn nhìn đám người lui tới, trong lòng âm thầm nghĩ.
Kiếm Lăng là nơi vắng vẻ cô quạnh, không biết liệu còn có cơ hội gặp lại cô nương kia, một lần nữa được ăn bánh bao Từ Châu hay không…
“Sao? Không buông được?”
Nam nhân luôn luôn yên lặng ở bên cạnh lúc này lên tiếng, hắn nhìn Mông Lương, nụ cười luôn giữ trên mặt lúc này có chút khó coi.
“Dĩ nhiên…”
Mông Lương nghe vậy, nhanh miệng quay đầu đáp. Nhưng vừa dứt lời, ánh mắt màu tím lạnh lẽo của thiếu nữ kia đã dán chặt lên người Mông Lương.
Mông Lương giật thót mình, không dám nói tiếp mà chỉ dám đáp lại: “Nguyện ý.”
Chỉ thấy khuôn mặt hắn biến thành vẻ sục sôi, bực tức nói: “Hộ vệ Kiếm Lăng chính là mong muốn bình sinh của đệ tử, có thể được sư phụ coi trọng, đồ nhi dĩ nhiên dù vào nơi dầu sôi lửa bỏng, muôn chết không…”
Nam nhân khẽ hớp một ngụm trà, giọng nói bình tĩnh cắt đứt những lời hùng hồn của Mông Lương: “Nói thật.”
Ực.
Mông Lương liếc thiếu nữ bên cạnh, trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi. Sau khi âm thầm nuốt nước bọt ra vẻ quyết tâm, tiếp tục nói: “Mọi việc đệ tử nói đều là những lời từ tận phế phủ…”
“Nói thật!” Nam nhân kia lại một lần nữa cao giọng.
“Con…”
Mông Lương nhìn thiếu nữ đang giữ ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn người nam nhân với thần sắc bình tĩnh kìa. Lâm vào tình thế khó xử, ai hắn cũng không dám đắc tội.
“Đại Hạ đóng quân gần biên giới đã lâu, ngươi buông được non sông Trần Quốc sao?”
“Ly Sơn ngoài mạnh trong trống, mấy ngàn sư đệ sư muội ngươi buông được?”
“Kiếm Lăng cô quạnh khổ ải, nữ nhi mặc hồng y ở Trọng Củ Phong đầy vẻ kiều diễm, ngươi buông được?”
Tất cả những lời đó của người nam nhân nhắm thẳng vào bản tâm của Mông Lương. Mông Lương dù sao cũng là thiếu niên chưa tới hai mươi, tất cả những thứ đó khiến hắn cảm thấy rụt rè, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Tất cả những thứ đó người nam nhân đều nhìn thấy, sao hắn lại không biết suy nghĩ trong lòng Mông Lương.
Vì vậy hắn để chén trà trong tay xuống, nói một câu: “Đi đi.”
“Dạ?”
Mông Lương sửng sốt một chút, không biết dường như mình có nghe lầm không nữa.
“Kiếm chủng ta đã đưa vào cơ thể ngươi, đến một ngày ngươi hiểu ra toàn bộ, thì đưa kiếm ý vào trong đó, tự nhiên sẽ có người sẽ đến đón ngươi.” Nam nhân kia dường như không phải là giải thích nghi hoặc cho Mông Lương, mà giống như nói với chính mình.
“Ngươi!”
Nghe thấy vậy, Mông Lương còn chưa kịp phản ứng, thiếu nữ mắt tím ở bên cạnh nam nhân đã dậm chân một cái, nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, cơ hồ rất bất mãn với quyết định như vậy.
“Những thứ đã mất không thể trở lại.”
Người nam nhân kia nhìn thiếu nữ với ý chớ nóng giận, một lần nữa quay đầu nhìn về phía Mông Lương, nói như vậy.
Trong lòng Mông Lương dĩ nhiên có rất nhiều điều không hiểu.
Mặc Trần Tử phí công phí sức cùng hắn đi tới tận Ly Sơn, cũng đưa kiếm chủng vào trong cơ thể hắn, cứ tùy tiện như vậy mà cho phép hắn đi khỏi.
Điều này dường như có chút đầu voi đuôi chuột, nhưng giống như lời của nam nhân kia nói, những thứ đã mất không thể trở lại khiến Mông Lương hơi suy tư.
Hắn đứng lên với vẻ hấp tấp, hướng Mặc Trần Tử vái một cái, cất giọng với vẻ đứng đắn hiếm thấy: “Cám ơn sư tôn tác thành.”
“Đi đi.” Nam nhân gật đầu một cái.
Mông Lương thấy vậy lại hướng về phía thiếu nữ bên cạnh vái một cái: “Cám ơn sư nương tác thành.”
Nói xong, liền nhìn Mặc Trần Tử một lần thật lâu, ngay sau đó cũng không quay đầu lại, hướng đường phố phồn hoa mà đi.
…
Đợi đến khi thân ảnh Mông Lương hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, thiếu nữ kia cau mày, có chút không hiểu, cũng có chút tức giận hỏi: “Cứ như vậy để hắn đi?”
“Tâm không ở, lưu lại có ý nghĩa gì?” Nam nhân chỉ bình tĩnh đáp lại.
Thiếu nữ nhíu mày càng sâu, nàng không khỏi lo lắng nói: “Nhưng thân thể ngươi…”
“Hắn chắc chắn sẽ trở lại Kiếm Lăng, những việc còn lại giao cho người còn sống đi!” Nam nhân kia nói vậy, thái độ cũng vẫn bình tĩnh như thường lệ.
Thiếu nữ thấy nam nhân chắc chắn, cuối cùng không nói thêm gì nữa, liền chuyển chủ đề, hỏi: “Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu?”
Trong hai mắt nam nhân như xuất hiện hàn quang, đáp lại một câu.
“Đại Uyên Sơn.”
…
Linh Lung Các, trong sân nhỏ.
Chu Chương, Phương Tử Ngư, Tống Nguyệt Minh, Sở Cừu Ly bốn người lo lắng đứng ở trong sân, hướng về phía căn phòng.
Ước chừng sau khoảng một khắc, Tần Khả Khanh bước ra, thần sắc có vẻ tiều tụy.
“Thế nào?” Bốn người vội vàng vây lại trước mặt nàng.
Tần Khả Khanh trấn an nói: “Nội phủ chịu chút tổn thương, nhưng chỉ cần cố gắng điều dưỡng một vài ngày chắc hẳn không cần lo lắng.”
Hôm qua, sau khi Từ Hàn trở về từ Tế Thế Phủ, liền ngất đi trước cửa. Sở Cừu Ly thì muốn đi tìm người chữa trị, nhưng qua việc đối lập giữa Từ Hàn và Tư Không Bạch, đệ tử Chấp Kiếm Đường đối với việc này không quan tâm, mà các y sư ở Huyền Hà Phong cũng tìm vài lý do mà từ chối, cho đến sáng hôm nay, Tần Khả Khanh nghe tin mới vội vàng chạy tới, xem bệnh cho Từ Hàn.
Hảo hữu của Từ Hàn ở Linh Lung Các cũng không có nhiều, tất cả đều rối rít ở bên cạnh chờ đợi, chỉ có bóng dáng Diệp Hồng Tiên là không thấy đâu.
“Tư Không trưởng lão làm việc cũng không hề đúng đắn chút nào, rõ ràng tên họ Từ đã sớm có hôn ước với Diệp Hồng Tiên, nhưng cứ như vậy lại muốn gả cho người khác, cõi đời này nào có đạo lý như vậy?”
Phương Tử Ngư vốn là người ngang ngược, nhanh miệng hấp tấp, nghĩ gì nói đó: “Còn Diệp Hồng Tiên cũng vậy, tên họ Từ vì nàng như vậy, đã qua một ngày cũng không tới thăm.”
“Đều do ta hôm qua muốn cùng Lãng sư huynh tranh cãi, mới khiến Từ huynh vì ta xuất thủ, nếu không…” Tống Nguyệt Minh cũng tự trách, một bên má phải vẫn có chút sưng đỏ.
Phương Tử Ngư hung hăng nhìn Tống Nguyệt Minh, trợn mắt với hắn một cái, trong lời nói đầy vẻ bất mãn: “Cùng ngươi có quan hệ thì sao, ta thấy chính là Tư Không trưởng lão làm việc chẳng phân biệt đúng sai!”
Sở Cừu Ly một đầu ghế mà ngồi xuống, oán thân trách phận: “Ai, vậy phải làm sao bây giờ, đắc tội với Tư Không Bạch, vậy sợ rằng khó có thể ở lại Linh Lung Các rồi.”
“Sáng hôm nay ta có nghe người ta nói, Tư Không trưởng lão ban ra một luật lệ, để đệ tử của Huyền Hà và Đại Hoàn Phong, từ ngày mai trở đi cùng nhau học tập một bộ công pháp khi hắn bước chân vào cảnh giới tiên nhân mà ngộ ra… Từ khi khai sơn tới nay, mỗi một đỉnh đều có nhiệm vụ riêng, chuyện như vậy chưa bao giờ nghe thấy, cũng không biết Tư Không trưởng lão đang suy nghĩ gì…”
“Không phải vậy chứ. Ta nghe Ninh chưởng giáo và sư tôn đều bị giam lại, sáng nay ta tới thăm sư tôn, cũng bị ngăn ở trước cửa…”
Đám người tụ tập lại, ngươi một câu, ta một lời. Sau khi dứt lời, nhìn nhau một cái, sắc mặt đều đau thương buồn bã, cảm thấy không cam lòng.
Tất cả đều không biết thiếu niên trong phòng lúc này đã tỉnh lại, thần sắc hắn sợ hãi, nhìn về phía trước, trong tay vẫn luôn nắm chặt một lệnh bài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!