Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 180: Thế Giới Hiện Thực (Xong)
Editor: Ngạn Tịnh.
Gần như tiếng đóng cửa vừa vang lên, Bạch Chỉ trực tiếp mở bừng hai mắt, chớp mắt một cái, nước mắt vốn ngập cả hốc mắt lập tức lăn dài trên da, không tiếng động thấm vào đệm chăn mềm mại.
Dưới chân là thân thể tinh tế mà trần trụi, người đi trà lạnh, lạnh lẽo khiến cho một hồi hoan hảo trước đó giống như một hồi trò cười.
Bạch Chỉ đờ đẫn giơ tay lên lau đi nước mắt, đột nhiên vẻ mặt trở nên hung ác, “Thứ đã vào trong tay tôi, cũng đừng hòng đoạt lại được, chị gái tốt của tôi! Dung Khải cũng được, Bạch thị cũng thế, nên là của tôi thì chính là của tôi!”
Cô ta chậm rãi nói, ngay sau đó trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, mặc áo quần vào, trang điểm tinh xảo lập tức đi thẳng tới Bạch thị.
Cho dù không có Dung Khải cũng không thể để Bạch Vi sống thoải mái được!
Bạch Chỉ đứng trước tòa nhà Bạch thị, khoái trá nghĩ thầm.
Kéo lên tấm màn, Bạch Vi nhìn thoáng qua Bạch Chỉ tràn đầy tự tin phía dưới, cười khẽ một tiếng, chuột nhỏ rời hang rồi.
Nghĩ như vậy, trong tay buông lỏng, lại trở về chỗ ngồi của mình, chỉ trong nháy mắt, đã lập tức tiến vào trạng thái làm việc.
Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, giọng nói đầy khó xử của trưởng phòng nhân sự văng vẳng.
“Bạch giám đốc muốn trở về thì tùy cô ta đi, chẳng qua bộ phận tài vụ lúc trước tôi nghĩ cô ta không vào được, đúng lúc bộ phận hậu cần còn cần một vị giám đốc, nếu cô ta thật hùng tâm tráng trí như vậy thì cho cô ta đến đó đi! Nói với cô ta như vậy, đi hay không thì tùy, không thương lượng!”
Nói xong, Bạch Vi trực tiếp ngắt điện thoại.
Sau đó, cô cong khóe miệng, một tay lấy bút, một tay đánh máy tính, chỉ một hồi một phần kế hoạch hoàn chỉnh đã hiện ra trong tay cô.
Một bên khác, Bạch Chỉ đã rất khó thở vẫn bảo trì phong độ đỏ hốc mắt, hay là gọi điện với Dung Khải khóc lóc nói Bạch Vi bắt nạt cô ta gì đó, đều là chuyện Bạch Vi không quản được, bây giờ cô rất bận, bận đến thậm chí không có thời gian để ý tới chuyện của Bạch Chỉ.
Cho nên đối với một ít động tác nhỏ của cô ta cơ bản đều là mở một mắt nhắm một mắt, dù sao rảnh rỗi châm ngòi thổi gió cũng không thể đẩy một người từ vị trí tổng tài xuống được.
Thanh danh Bạch Vi vốn đã kém, trước nay cô đều biết, nhưng cô chưa từng để ý đến những lời đồn đãi vớ vẩn kia, càng không nghĩ trong nháy mắt lập tức xoay chuyển hình tượng của mình trong mắt mọi người, cho nên trên một trình độ nào đó, việc Bạch Chỉ làm đều là vô dụng.
Lúc công ty họp, Bạch Chỉ ngồi trong một góc, nhìn Bạch Vi đứng ở chỗ mọi ánh mắt đều hướng đến, tự nhiên hào phóng lại có trật tự giới thiệu kế hoạch về sản phẩm mới, cùng đủ loại phương hướng hợp tác vấn đề vân vân… mà tương lai công ty phải đối mặt.
Tuy rằng trên mặt Bạch Chỉ vẫn nở nụ cười tươi, nhưng trong lòng đã sớm hận đến phát đau. Giữa cô và Bạch Vi vĩnh viễn đều có một khoảng cách xa đến như vậy, không vượt qua được cũng không rút ngắn được. Cùng tuổi nhưng khi Bạch Vi được cha mẹ xem như bảo bối ôm vào ngực, yêu thương chăm sóc, cô lại đang ở trong hẻm nhỏ bị một đám nhỏ vây quanh đánh đập, đôi mắt hai người lướt qua nhau, khiến Bạch Chỉ trong nháy mắt nhớ kỹ cô công chúa nhỏ trắng đẹp như tuyết kia, ghen ghét, oán hận cũng bắt đầu từ đó.
Dung Khải ở nước ngoài điều tra thế nào, ba người ở trong nước đều không hay biết, nhưng sự ghen ghét của Bạch Chỉ đối với Bạch Vi lại tăng lên theo từng ngày.
Vào một ngày lúc cô ta ra gara lấy xe, quay đầu nhìn thấy chiếc siêu xe số lượng có hạn của Bạch Vi đậu ngay bên cạnh xe mình, dưới cảm xúc kích động, ngay cả chính cô ta cũng không biết nghĩ thế nào, thế mà lại trực tiếp móc chìa khóa xe từ trong túi xách ra đi cà vào xe Bạch Vi, làm bộ như không thèm để ý đi quanh một vòng.
Sau đó nhìn một đường khắc ngoằng nghoèo trải quanh xe, cô ta thế mà lại cảm thấy trong lòng tuôn ra sảng khoái nói không nên lời. Thứ gì của Bạch Vi cô ta cũng đều muốn, đều muốn cướp, thật sự không cướp được, vậy dứt khoát hủy hoại, đó chính là ý tưởng của Bạch Chỉ.
Chiếc siêu xe này ở trong nước chỉ có một chiếc, với tình thế như nước với lửa của cô ta và Bạch Vi, đoạt là đoạt không được rồi, kêu đối phương tặng là càng không thể, vậy thì hủy hoại đi, xem như vậy Bạch Vi còn chạy thế nào được! Bạch Chỉ nhịn không được cong cong khóe miệng.
Lại không ngờ được ba ngày sau, thế mà lại có cảnh sát tìm tới công ty, nói có một số việc cần cô ta hợp tác điều tra.
Bạch Chỉ giết người!
Đây là tin tức mà Dung Khải ở nước ngoài xa xôi nhận được, mà lúc hắn nhận được tin tức này, tội cố ý giết người của Bạch Chỉ gần như đã hoàn toàn được phán định, hơn nữa ồn ào cực kỳ lớn. Người chết chính là nữ trợ lý vừa được tuyển vào không lâu của Bạch Vi, từ nhỏ lớn lên ở núi rừng, dựa vào nỗ lực của bản thân từng bước thi vào trường đại học nổi tiếng, lúc này vừa tốt nghiệp đã được tuyển vào công ty Bạch thị, thế nhưng lập tức xảy ra chuyện, phanh xe vào thời khắc mấu chốt lại không dùng được, cả người lẫn xe trực tiếp lao xuống vách núi, tình trạng chết khá là thê thảm.
Bây giờ cha mẹ, người thân của nữ trợ lý kia cơ bản đều mặc đồ tang ăn vạ khóc lóc trước cửa lớn Bạch thị, mặc kệ khuyên nhủ thế nào, ăn nói giải thích làm sao cũng không chịu rời đi, nhất định phải muốn giết người thì đền mạng.
Mà yêu cầu người đền mạng không phải ai khác, chính là Bạch Chỉ.
Đơn giản là vì xe Bạch Vi chính là cô ta động tay động chân, cho dù từ camera ghi hình được hay rất nhiều chứng cứ cảnh sát điều tra ra được đều trực tiếp hướng về Bạch Chỉ. Không chỉ như thế, lúc này chuyện Bạch Chỉ ban đầu là con gái riêng của cha Bạch, còn có chuyện cũ không thể nói của hai chị em nhà họ Bạch với Dung Khải trong nháy mắt toàn bộ đều bị đào ra, khiến cộng đồng mạng dậy sóng một phen.
Trên cơ bản người có đầu óc đều có thể đoán được từ lúc bắt đầu Bạch Chỉ này chính là muốn hại chị gái cùng cha khác mẹ của mình, cô nàng trợ lý kia chẳng qua chắn một hồi tai vạ cho Bạch Vi mà thôi.
Nhưng chính là như vậy, người phụ nữ kia cũng là có ý đồ muốn giết người, đây là phạm pháp! Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, ngày thường cư xử dịu dàng lại là một người tâm địa độc ác! Tin tức vừa tuôn ra, không chỉ trên mạng ầm ĩ, ngay cả người Bạch thị cũng hoàn toàn không thể tin được, thậm chí còn có người thầm nghĩ mà sợ, ngay cả giết người cũng dám, vậy còn cái gì mà người phụ nữ kia không dám làm nữa chứ.
Sau đó bọn họ tạo nhóm chat bàn tán, lại phân tích mới phát hiện, Bạch Chỉ không ngừng ở trước mặt mọi người truyền bá tư tưởng xấu về Bạch Vi, thậm chí còn hàm ý đối phương chèn ép và bắt nạt mình, chiếm được sự đồng tình của người khác.
Hơn nữa kỹ xảo nói chuyện cao siêu, nếu không phải nhờ có chuyện này, bọn họ cũng không ngờ được, sẽ có người phụ nữ tâm cơ sâu nặng đến như vậy, thật là đáng sợ, thật sự là đáng sợ!
Những lịch sử trò chuyện đó bị người phát tán lên mạng, giang cư mận phân tích một hồi, ai, thì ra là vậy, chòi má, loại phụ nữ ác độc này phải mắng, nhất định phải mắng, lúc này không mắng thì chờ đến khi nào!1
Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả cái tên Bạch Chỉ cũng trản ra mùi hôi thối không chịu được, trái lại Bạch Vi lại được cô ta phụ trợ thành kiên cường dũng cảm, độc lập tự chủ, cũng là một hồi trò hay.
Chờ đến khi Dung Khải trở về, Bạch Vi nên làm gì cũng đã làm xong, hắn muốn làm gì cũng đã chậm, một vòng kế hoạch nghiêm mật đến mức hắn không thể chen lọt dù chỉ một ngón tay.
“Cô đã sớm tính toán hết tất cả, đúng không?” Gần như vừa trở về, Dung Khải lập tức chạy tới tìm Bạch Vi đang vùi đầu làm việc, lạnh giọng hỏi.
“Từ việc khiến Giang Mạc làm tôi chú ý, để tôi rời khỏi, sau đó từng bước dẫn dắt Bạch Chỉ ghen ghét đau khổ khiến lòng rối loạn, cuối cùng đưa ra một kích thật mạnh, thậm chí các con đường sau đó, người dẫn dắt tiết tấu, thủy quân ở trên mạng, phóng viên nghe tin mà đến, toàn bộ cô đều đã an bài hết, đúng không?”
Dung Khải nhìn Bạch Vi cúi đầu xuống, gằn từng chữ hỏi.
Chờ hắn hỏi xong, Bạch Vi mới ngẩng đầu lên, nhìn không chớp mắt vào đôi mắt của đối phương.
Trong nháy mắt, Dung Khải có một loại cảm giác nóng cháy đang nổi lên trong lòng, chỉ cần đối phương nhìn mình, sẽ có xu thế càng ngày càng nhiệt liệt, nhưng hắn lại chẳng thể nào rời khỏi ánh mắt của đối phương.
Đáng tiếc Bạch Vi căn bản không nghe thấy tiếng lòng của hắn, sợ là nghe thấy cũng sẽ không để ý nhiều, cười khẽ một tiếng, “Ha, là người thì đều phải trả giá cho hành vi của mình, không phải sao? Cho du trước kia phạm bao nhiêu lỗi lầm, cũng đều phải trả lại hết, không đúng à? Hơn nữa, không phải anh cũng đã tìm được thứ anh muốn sao? Sao nào? Tôi và Giang Mạc có lừa anh không?”
Trên mặt Bạch Vi thế mà lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ hồn nhiên, như lúc mới gặp.
Vẻ mặt quen thuộc như vậy trực tiếp khiến tinh thần Dung Khải hoảng hốt lên, một câu buột miệng mà thốt ra.
“Chúng ta còn có thể chứ?”
Lời như vậy chính bản thân hắn cũng không hiểu sao lại nói ra miêng, nhưng sau khi hỏi lại cảm thấy trong lòng bỗng dưng buông lỏng, giống như dọn đi một khối đá đè nặng ở ngực, cực kỳ thoải mái.
Hắn thu lại vẻ hoảng hốt của mình, cúi đầu nhìn chăm chú vào hai mắt của Bạch Vi.
Lại thấy cô thế mà trực tiếp sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên nở nụ cười, càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng khoa trương, sau đó thậm chí cười ra cả nước mắt.
Cô rút một tờ giấy lau nước mắt bên khóe mắt mình, một trận tiếng cười điên cuồng kia mới dần dần im ắng xuống.
Sau đó lại thấy cô đứng dậy, vòng qua bàn làm việc trực tiếp đi tới trước mặt Dung Khải, đứng yên.
Dựa sát vào một chút, lấy loại giọng điệu cực kỳ dụ hoặc hỏi, “Dung Khải, anh thích em sao?”
Bộ dáng kia giống như ác ma muốn dụ dỗ con người sa đọa vào tầng sâu nhất của địa ngục, Dung Khải nhìn hai mắt cô, giật giật môi, thậm chí còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã thấy đối phương như nhìn thấy thứ gì cực kỳ ghê tởm lùi nhanh về phía sau, bưng kín môi.
“Đừng trả lời, nhìn hai mắt của anh, tôi đột nhiên cảm thấy dạ dày không ngừng cuồn cuộn lên, thật buồn nôn, buồn nôn chết tôi mất!”
Trong hai mắt cô đều là lạnh lẽo, nhưng khóe mắt lại hơi hơi cong cong cứ như đang cười vậy.
“Đây chỉ mới là bắt đầu, đừng tưởng rằng anh nói mấy lời buồn nôn đó thì tôi sẽ buông tha cho anh, đó căn bản là không thể! Bảo vệ!” Cô trực tiếp nhấn gọi bảo vệ muốn đuổi người.
“Không cần…”
Dung Khải lui về sau một bước, xoay người đẩy cửa ra, “Tự tôi đi…”
Lại không ngờ vừa đẩy cửa ra, đã thấy Giang Mạc đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy Dung Khải còn gật đầu cười với hắn, đối phương lại chỉ chật vật nghiêng đầu qua một bên, “Về chuyện của cha, tôi đã đi điều tra, tôi thực… Xin lỗi…”
Hai tiếng xin lỗi nói rất nhỏ, nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi, rời khỏi cái nơi khiến hắn hít thở không thông.
Mãi đến khi sắp đến cửa thang máy, ma xui quỷ khiến quay đầu nhìn, thế nhưng trực tiếp thấy Bạch Vi ôm lấy eo Giang Mạc, ghé đầu trước ngực anh, cười hì hì dường như đang nói gì đó với anh.
Đã, không phải là của mình nữa rồi…
Dung Khải bước vào thang máy lẳng lặng mà nghĩ.
Bên kia Bạch Chỉ vẫn đang ở cục cảnh sát la to là Bạch Vi hại cô ta, vào lúc phải ngồi tù thậm chí phải chịu án tử hình, cô ta cũng bất chấp gì mà phong độ gì mà dịu dàng xéo hết cmnđ, lời lẽ nhục mạ Bạch Vi thật sự mở mang tầm mắt cho những người trông coi, hơn nữa những lời cô ta mắng chửi chẳng thua gì dân chợ búa, chính là mấy cái loại phụ khoa đào hết tổ tông dòng họ lên mà chửi!
Lúc đầu còn có vài người vốn tin tưởng cô ta lập tức trở thành anti, mỗi ngày đều oán hận lên Weibo người phụ này quá khó hầu hạ.
Nhưng có mắng chửi thế nào cũng vô dụng, quần chúng quá kích động, lại dưới chứng cứ vô cùng xác thực, toàn án rất nhanh ra bản án, ở tù chung thân.
Gần như phán quyết vừa ra, trên mạng đều là tiếng than thỏa mãn, sảng khoái lòng người!
Bạch Vi cũng nhanh chóng chuyển số tiền còn lại qua cho người ta, thật sự loại hại hết người này cô hoàn toàn không làm được, bèn tìm đến tập đoàn lừa đảo có tiếng nhất trong nước, giúp cô làm một vở kịch, chỉ vì để Bạch Chỉ nhanh chóng lãnh nhật hình phạt nên nhận.
Nhưng người chết là giả, thi thể lại là thật, thân phận chứng minh càng là thật. Cũng không biết bọn họ làm giấu chứng minh kia thế nào, Bạch Vi hoàn toàn không quản được, cô cũng chỉ cần trả tiền là được.
Ngày hôm đó, mọi chuyện dần như đã êm xuôi, Bạch Vi đứng trước công ty Bạch thị, chờ Giang Mạc lấy xe đến.
Đúng lúc này cô đột nhiên nhìn thấy Giang Mạc đứng ở đường đối diện, vừa nhìn thấy cô lập tức chạy về phía cô, dường như còn đang nói gì đó.
Bạch Vi không lộ nghi hoặc nhìn hắn nện bước, đột nhiên ánh mắt hắn thay đổi, vung vẩy tay về phía cô. Đến lúc Bạch Vi phát hiện chuyện không ổn cũng đã chậm, chiếc xe kia đã điên cuồng lao về phía cô, cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu đầy ý hận của người phụ nữ trên xe, trong lòng cô trực tiếp xác định luôn rồi.
Sau đó cả người cô bay ra ngoài.
“Bạch Vi!”
Đây là giọng của Giang Mạc.
Trong lúc Bạch Vi mơ mơ màng màng nghe thấy.
Đầu đau quá… Đau đến mức nước mắt cũng muốn tuôn ra…
Sau đó cô nhìn thấy Giang Mạc vội vàng nhảy từ trên xe xuống, hốt hoảng ôm Bạch Vi ngã trên mặt đất vào lòng, lúc này Bạch Vi mới nhanh chóng tìm thấy chút tỉnh táo.
Sau đó hai người cùng nhìn về phía người ngã trong vũng máu kia… Dung Khải…
Nhing hắn vươn tay về phía hai người, giống như một con cá mắc cạn, khó khăn hít lấy từng ngụm không khí.
Còn chưa đợi hai người nhanh chóng chạy tới bên cạnh, tay hắn cũng đã rũ xuống.
“Dung Khải!”
“Em trai! Em trai…”
Cho nên, đến chết Bạch Vi cũng không thể biết trước khi qua đường Dung Khải muốn nói gì với cô…
Đúng lúc này, người phụ nữ trên xe cả người đầy máu lung lay bước xuống, hấp hối bên chân Bạch Vi vẫn còn muốn duỗi tay đánh cô.
“Tiểu Chỉ của mẹ…”
Nỉ non gọi một tiếng, sau đó cũng không còn hơi thở.
Người phụ nữ còn không phải chính là người mẹ của Bạch Chỉ từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng đó sao?
“Mẹ, con mặc kệ, mẹ tìm người giết Bạch Vi, tìm người giết cô ta cho con! Không giết được thì lần sau mẹ cũng đừng tới gặp con nữa! Con không có người mẹ hèn nhát như mẹ! Khi con nhỏ con chịu bắt nạt mẹ mặc kệ, nói con phải biết thế nào là đủ, sau khi lớn lên con bị Bạch Vi cưỡi lên đầu lên cổ mẹ cũng mặc kệ, nói mỗi người có mệnh khác nhau! Bây giờ con cũng đã ngồi tù, mẹ còn nói sẽ chờ con, ha ha, vậy thì con cần mẹ làm gì nữa chứ! Hả? Có người mẹ như bà, đến cùng có ích lợi gì đâu! Cút, bà cút đi cho tôi!”1
Nhớ tới đoạn lời nói cuối cùng của mình nói với mẹ, biết được tin bà chết, Bạch Chỉ ở trong nhà giam phát ra tiếng khóc tuyệt vọng bi ai nhất đời này.
“Mẹ! A! A!”
Mười lăm năm sau.
“Đi ra ngoài phải cải tạo cho tốt, biết chưa?”
“Ừm.”
“Hôm nay người nhà của bà không đến đón bà sao?”
“Tôi… Đã không còn người nhà…”
“À, thật là đáng thương, được rồi được rồi, đi đi, sau này đừng vào nữa biết chưa?”
“Ừm.”
Người phụ nữ tóc hoa râm đi trên đường, nhìn khung cảnh bên ngoài cảnh còn người mất, chỉ cảm thấy hai mắt mình có chút chua xót.
Bà chậm rãi đi tới, hít thở từng ngụm từng ngụm hô hấp mang tên tự do, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp lại bị một vết sẹo từ trán đến cằm làm hỏng.
Mà nguyên nhân có vết sẹo này, bà cũng không muốn nhớ lại nữa.
Cứ đi mãi đi mãi thế mà lại tới con phố trước kia mình từng ở, tất cả kiến trúc lúc nhỏ đã không còn, trái laij xây thành một con đường đi bộ trồng đầy cây ngô đồng.
Bà ngồi dưới một hàng ghế dài dưới cây ngô đồng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói xa lạ lại quen thuộc.
“Không phải Gia Gia và Đồng Đồng chưa từng tới đây sao? Dẫn hai đứa nó đến đây chơi thì có sao đâu? Được rồi, vợ, đừng tức giận nữa được không? Là anh không tốt, đều là lỗi của anh, sau này anh không tự ý quyết định nữa, được chưa nào? Lần sau nhất định sẽ thương lượng trước với em, hai đứa nó chỉ là hai đứa trẻ, anh biết, lại còn là những đứa trẻ em hoài thai chín tháng mười ngày ngậm đắng nuốt cay sinh ra, anh đều biết, lần sau nhất định thương lượng trước với em, ha?”
“Vậy xem như còn tạm được!”
Người phụ nữ nói xong duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông, in lên má đối phương một nụ hôn.
Hai người đều nở nụ cười, trước mặt bọn họ là một cậu nhóc mười mấy tuổi cao cao, phía sau nhóc không xa là một cô nhóc mấy tuổi chân ngắn vừa chạy vừa khóc kêu.
“Anh hai từ từ thôi, chờ em… Hu hu…”
“Em nhanh đuổi theo anh đi, nhanh lên nào, đuổi kịp thì anh sẽ nể mặt mà chờ em, ha ha…”
Người phụ nữ tóc hoa râm nhìn thấy một màn này, trực tiếp dùng khăn trùm đầu che kín mặt của mình, sau đó cúi đầu, làm bộ như đang ngủ say.
Mãi đến khi Bạch Vi kéo tay Giang Mạc đi qua người bà ta một đoạn, đột nhiên lại quay đầu nhìn thoáng qua.
“Làm sao vậy?”
“À, không có gì, có lẽ là em nhìn nhầm rồi…”
Một lần liếc mắt, nhân duyên theo một đời.
Một bé nam một bé nữ mặc áo quần cũ nát trèo ngoài cửa sổ nhà người ta xem ké TV, bị bắt gặp được, bèn nắm tay nhau cười trộm bỏ chạy ra ngoài.
Một cô bé ôm con búp bê tinh xảo ngồi ở trong xe ô tô, chống cằm có chút nghi hoặc mà nhìn bọn họ, dường như có chút không hiểu vì sao bọn họ lại cười vui vẻ như vậy.
Cùng lúc đó, cậu nhóc da đen trong thôn đang nhe hai hàm răng trắng, đang dùng lực giơ lên cần câu của mình, trên lưỡi câu là một con cá trắm đen đang tung tăng nhảy nhót, vừa nghe đám bạn trong thôn nói lại có trẻ con tới thôn.
Nhóc vội vàng lấy con cá vừa câu được xuống, thả vào thùng sắt, chùi hai tay ướt dầm dề lên quần đùi, lập tức chạy theo đám con nít kia, nhìn thấy cô bé ôm búp bê kia, vừa quay đầu nở nụ cười với mình.
Chà, em gái nhỏ mới tới thật là đẹp mắt quá xá!
Mình… Mình thích…
[Hoàn]
– —–
Editor có lời muốn nói: lại một tác phẩm edit hoàn, chính bản thân tôi cũng cản thấy bộ này càng về sau càng mất tính kịch tính, rất nhiều lỗ hổng chưa có lời giải thích rõ ràng, nhưng đọc truyện thì giải trí là chính, đừng đặt nặng quá nhiều thứ không đáng mà ảnh hưởng cảm xúc bản thân, hẹn gặp các bạn vào các tác phẩm khác. Thank you so much ♡(> ਊ <)♡
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!