Chân Thành
Chương 14: Có phim rồi!!
Editor: Peachy
Bị anh làm cho bối rối đến cuống cuồng, Lê Chi giãy nảy, hét lên: “Đừng có ra vẻ cute phô mai que nữa!”
Tống Ngạn Thành ngừng lại.
“Đường đường là đàn ông con trai, làm như thế anh không thấy xấu hổ à?”
“…” Tống Ngạn Thành thu lại ý cười, “Tôi đâu có rảnh.”
Lê Chi buột miệng: “Chẳng thà anh học cách trở thành một người bạn trai tiêu chuẩn cho rồi.”
Tống Ngạn Thành nhìn cô: “Vậy cô cũng nên xem lại xem phải hành xử thế nào mới ra dáng một nữ minh tinh đúng nghĩa đi.”
Lê Chi: “…”
Anh xoay người, nhàn nhã đi về thư phòng: “Nếu không phải Quý Tả đã điều tra công ty của cô thì tôi thực sự nghi ngờ về thân phận của cô đấy.”
Lại bắt đầu rồi đấy!
Lê Chi tức xì khói, giơ nắm đấm lên nạt anh: “Hợp đồng cũng đã ký rồi, mỗi tháng trả lương 10 vạn, anh đừng nghĩ đến chuyện quỵt nợ.”
Tống Ngạn Thành vẫn bước đi thong thả, quay đầu đáp: “Yên tâm đi, tôi vẫn chưa đến mức để một nữ diễn viên thất nghiệp đã rét vì tuyết lại còn phải chịu cảnh lạnh vì sương.”
Tâm tình của Lê Chi bị gáo nước lạnh mà anh giội cho đóng băng: “Có phải tôi nên khen anh thêm một câu “Ôi sếp Tống thiện lành, anh tuyệt vời vl” nữa không?”
Tống Ngạn Thành còn ra vẻ cực kì nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời: “Cảm ơn nhé.”
Lê Chi: “…”
Đúng là đồ siêu cấp mặt dày.
Ở nhà không được bao lâu, Tống Ngạn Thành đã đến công ty. Trong nhà chỉ còn lại một mình cô, không khí yên ắng bao trùm khiến tâm trạng người ta cảm thấy bỗng nhiên trống rỗng lạ lùng, Lê Chi cầm điện thoại đặt lên đặt xuống xuống mấy lần, sau đó mới lấy quyết tâm gọi điện cho trợ lý của Từ Phong để hỏi xem rốt cuộc là vì sao lại không cho cô một cơ hội sống sót.
Trợ lý trả lời rất tế nhị: “Tiểu Lê, cô lại khiêm tốn rồi.”
Lê Chi chẳng hiểu gì hết.
Trợ lý: “Không sao đâu, anh Mao đang ở đây với chị Phong rồi.”
Lê Chi lại càng thêm mù mờ.
Từ sáng sớm Mao Phi Du đã nhận được điện thoại của Từ Phong, giọng điệu khó chịu gọi anh ta đến công ty.
Lúc gặp nhau, Từ Phong quái gở liên tiếp nã súng vào anh ta “Anh Tiểu Mao cũng bình tĩnh quá nhỉ, người đại diện vàng bạc ra tay, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Những lời nói full chí mạng này đâm thẳng vào tim Mao Phi Du, anh ta cười nhạt, “Chị Phong nói gì cũng đúng. Nhờ chị chỉ bảo cho đàn em tôi đây có chỗ nào chưa phải ạ?”
Từ Phong lạnh lùng nói: “Nếu đã không muốn nghe theo sự sắp xếp của công ty thì cứ xả thẳng vào mặt tôi đây này, sao phải làm cái trò trước mặt thì ngọt xớt, sau lưng thì sát muối vào nhau thế. Cậu có ý kiến gì với tôi thì cứ việc nói.”
Mao Phi Du cười cười, “Làm gì có ạ, làm gì có ạ.”
Từ Phong cao giọng: “Lo mà quản chặt nghệ sĩ của cậu đi! Tưởng có người chống lưng cho là độc nhất vô nhị à? Đừng có nghĩ đến chuyện dọa tôi. Tiền bối này, anh cũng nên tỉnh lại đi, bây giờ vẫn nghĩ rằng mình có thể tạo ra một Hạ Chi Kỳ thứ hai à? ”
Xung quanh có rất nhiều nhân viên đang cặm cùi làm việc nhưng thật ra người nào người nấy đều dỏng tai lên hóng chuyện, nghe thấy câu này, những ánh mắt chế nhạo đổ dồn về phía Mao Phi Du càng lúc càng lộ liễu.
Mao Phi Ngư vẫn giữ nguyên biểu cảm tươi cười, người đàn ông cao 180cm cúi đầu, nịnh nọt xin lỗi, “Vâng, vâng, chị Phong đã nói chỉ có đúng.”
Chạng vạng tối, Lê Chi nhận được điện thoại của anh ta, chưa gì đã mở miệng trêu chọc, “Ồ, anh vẫn nhớ bản thân mình là người đại diện à?”
Mao Phi Du hùng hùng hổ hổ, “Cô đang ở đâu?”
Làm sao Lê Chi dám nói mình đang ở nhà Tống Ngạn Thành, đành nói với anh ta là cô đang làm việc ở gần đây. Không lâu sau, Mao Phi Vũ dừng xe bên cạnh lề đường, hằm hằm bước xuống xe.
Lý Chí có lòng nhắc nhở: “Có biển cấm đỗ kìa, anh không sợ bị tóm được à.”
Mao Phi Du đóng sầm cửa lại, “Bắt luôn hộ cái, tốt nhất là bắt tôi vào ăn cơm tù ấy, dù sao tôi cũng sắp chết đói rồi!”
Lê Chi ù ù cạc cạc, “Anh lại dở chứng gì đấy?”
Mao Phi Du nổi trận lôi đình, “Khốn nạn thật, cô cũng được lắm, có cả năng lực đó vậy thì tại sao tới giờ vẫn chưa nổi tiếng?”
“Anh điên à, sao lại phát khùng với em?”
“Tôi cũng muốn bị điên sau đó ôm cô nhảy xuống sông!” Tâm trạng của Mao Phi Du đã gần như sụp đổ. Bây giờ đang là giữa đông nhưng trán anh ta lấm tấm mồ hôi. Anh ta lớn tiếng nói, bất chấp cái nhìn của những người đi đường, mặt mũi thể diện là cái gì, giờ phút này đâu còn quan trọng nữa.
Lê Chi bị anh ta trừng mắt lườm, đôi mắt dần đỏ bừng.
Khóe miệng Mao Phi Du khẽ nhếch lên, nhưng vẫn không hề bị lung lay.
Lê Chi hít sâu một hơi, đôi môi trắng bệch, nhìn thẳng vào Mao Phi Du, run rẩy nói: “Đây là lỗi của tôi ư? Một người quản lý như anh đã giúp tôi được bao nhiêu? Đến gặp nhau còn khó. Lúc tôi thử vai, lúc tôi chụp hình, anh đang ở đâu? Thật ra trong lòng anh vẫn luôn nghĩ tôi chẳng thể làm được trò trống gì. Vậy thì tại sao tôi phải chịu trách nhiệm cho mọi thành kiến của anh? ”
Mao Phi Du tức điên, “Cô, cô, cô!”
“Không phải anh cứ gào thét muốn đi sao? Không có tiền mua LV để đút lót đúng không? Ghi lại giấy nợ đi, tôi cho anh mượn rồi mời anh cứ đi theo tương lai rạng ngời đang mời gọi nhé!” Lê Chi đáp lại trôi chảy, sống lưng thẳng tắp, mạnh mẽ quay người bước đi.
Dưới tán cây ngô đồng ở con đường hẹp đối diện, Tống Ngạn Thành ngồi ở ghế sau mãi vẫn không có ý định ra lệnh lái xe đi. Dường như Quý Tả cũng không vội, chỉ nói: “Cô Lê, ờm, quả là có tài ăn nói.”
Tống Diêm Thành không bình luận gì, từ từ kéo cửa xe lên.
Vốn dĩ anh không hề có ý định dừng lại, nhưng chuyện giữa hai người kia quá mức ồn ào. Quý Tả vẫn còn công việc phải làm nên Tống Ngạn Thành cho anh ta mượn tài xế. Lúc về đến nhà, anh không hề ngạc nhiên khi thấy Lê Chi đang ngồi đờ đẫn trên ghế sô pha.
Ngoài trời lúc này vẫn chưa tối hẳn, nắng vàng của ngày đông hòa vào màn đêm khiến bầu trời lúc hoàng hôn chuyển xanh dịu dàng.
Lê Chi vùi mình trên sô pha, mái tóc dài buông xuống bên hông, bóng lưng mảnh khảnh và trầm mặc.
Tống Ngạn Thành nhìn cô vài giây, khung cảnh ấy lọt vào mắt anh trở nên vô cùng đẹp đẽ. Có lẽ tự ý thức rằng mình không nên có những suy nghĩ ấy, anh phá vỡ sự im lặng, xua đi những cảm xúc phức tạp như mờ như tỏ trong lòng.
” Không phải vừa rồi cãi nhau rất khí thế ư? Sao vậy, giả vờ à?”
Lê Chi đột ngột quay đầu, sau khi nhìn thấy anh thì lại buồn bã quay về, “Lại bị anh bắt gặp rồi.”
Thế nhưng Tống Ngạn Thành không nói gì cả.
Lê Chi cúi đầu, bộ dạng ủ rũ như muốn mặc kệ “tới đây, chế nhạo tôi đi”, nhưng sự im lặng vẫn cứ bao trùm, Lê Chi vô thức ngẩng đầu nhìn anh. Tống Ngạn Thành vẫn đứng bất động ở đó.
Hai ánh mắt chạm nhau, Lê Chi đè nén cảm xúc: “Anh ta muốn đi thì cho anh ra đi luôn, ai thèm quan tâm chứ!”
“Không nổi thì không nổi, không có anh ta tôi cũng chẳng chết đói được.”
“Lần nào cũng giận cá chém thớt lên đầu tôi, tôi đâu phải quả bóng.”
Tống Dực vẫn im lặng, từ đầu đến cuối chỉ chăm chú lắng nghe.
Màn đêm buông xuống, những ánh đèn neon cùng bóng tối ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt anh. Lê Chí giống như một chú trâu nhỏ bướng bỉnh, cái cổ nghênh nghênh, không chịu khuất phục.
Tống Dực Thành khoanh tay, nâng cằm nhẹ giọng hỏi: “Vậy sao cô phải khóc?”
Như được ấn công tắc khởi động, những mạch cảm xúc hỗn độn trong cơ thể được truyền điện, không biết bắt đầu từ đâu, nổ thành từng mảnh vỡ vụn. Mũi Lê Chi cay cay, úp mặt trên bàn nức nở. Lúc đầu cô còn kiềm chế, sau đó mặc kệ tất cả khóc thành tiếng.
Cô khóc như mưa, Tống Ngạn Thành đột nhiên bị phân tâm.
Lê Chi chôn mặt vào giữa hai khuỷu tay, đến khi đoạn cảm xúc này dịu đi, cô mới ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một hộp khăn giấy.
*
Phía bên này, Mao Phi Du lái xe bạt mạng suốt cả quãng đường, lồng ngực như thể sắp nổ tung.
Anh ta chưa gặp người nào có tính khí tồi tệ đến thế!
Phải xui xẻo lắm mới gặp phải một nghệ sĩ như vậy!
Lúc tức giận, lái xe cũng chẳng kiểm soát tốc độ. Khi nhận điện thoại từ một người bạn gọi tới, Mao Phi Du vẫn đang nổi khùng, “Nói mau!”
“Đờ mờ, tôi có nợ nần gì cậu đâu.” Người bạn bắt đầu nói vào chuyện chính: “Đừng trách anh em không nói cho cậu, đang có hai diễn viên được nhắm vào vai nữ phụ trong bộ phim mới của đạo diễn Trình, trong đó có nghệ sĩ của cậu đấy.”
“Ai cơ?”
“Chẳng lẽ cậu còn dẫn dắt những nghệ sĩ khác nữa á? Là Lê Chi chứ còn ai vào đây nữa.” Người đó còn nghe ngóng được: “Người còn lại ở công ty giải trí Diệu Tâm. Bên đó cũng nghe phong phanh được tin tức, hiện tại đã đi móc nối quan hệ rồi. Cậu nắm bắt thời cơ đi, mấy khi mới có được một bộ phim tốt chứ.”
Sau khi cúp máy, Mao Phi Du “Hừ” một tiếng, đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, méo liên quan gì đến anh ta hết.
Chiếc xe đột ngột lao về phía trước xém chút nữa là vượt đèn đỏ, Mao Phi Ngư bực bội đập tay vào vô lăng, nghiến răng nghiến lợi, “Mẹ nó, đúng là thiếu nợ mà.”
Quay đầu ở ngã tư phía trước, Mao Phi Du gọi điện cho một nhà sản xuất, giọng điệu nịnh bợ: “Anh Tần đấy à, cho em hỏi chút chuyện với.”
Sau một hồi, Mao Phi Du đã nắm rõ tình hình. Nguyên văn từ người biết rõ sự tình là: “Đúng là trong danh sách ứng cử viên có nghệ sĩ của cậu, nhưng phía trên vẫn chưa đưa ra quyết định. So ra thì người kia có danh tiếng hơn người nhà cậu, thế nên hiện tại phía cậu cũng chẳng có lợi thế gì. Nếu cậu thật sự nghiêm túc với dự án lần này thì nên đánh tiếng với anh Sơn một chút.”
Anh Sơn là một nhà đầu tư với phong cách lấy tiền đổi lấy tài nguyên, quan hệ trong giới rất rộng. Y cũng đầu tư chút vốn vào bộ phim “Ánh trăng rơi qua kẽ tay” nhưng không rõ là nhiều hay ít. Thôi thì còn nước còn tát, dù sao còn tốt hơn là không làm gì.
Thật ra thì Mao Phi Du rất ghét phải tiếp xúc với kiểu người này, ỷ mình có tài nguyên mà sở thích khác người, cực kì khó hầu hạ. Nhờ người ta nghe ngóng hộ thì tối nay anh Sơn đang tổ chức một bữa tiệc riêng tư trên núi.
Mao Phi Ngư tấp xe vào lề đường, hút thêm một điếu thuốc nữa, sau đó cáu kính chửi một câu, “Thiếu nước trèo lên đầu tôi nữa thôi!”
*
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lê Chi bị tiếng chuông thông báo tin nhắn đánh thức.
Cô mắt nhắm mắt mở, mơ hồ đọc đoạn tin nhắn đó rồi lại chìm vào giấc ngủ. Ba mươi giây sau, cô đột nhiên mở to hai mắt, nhìn những dòng chữ trên màn hình mà không dám tin vào mắt mình.
“Chuẩn bị đi, cuối tuần này sẽ gia nhập đoàn làm phim.”
Lê Chi choáng váng, ngón tay cũng run run, “Ý anh, ý anh là sao?”
Mao Phi Ngư ngừng một lát rồi xổ một tràng: “Cô có phải là người không, đi ngủ thì sớm mà dậy còn muộn hơn cả tôi! Ta nói cho cô biết, Lê Chi, lần này cô còn dám mắc lỗi gì nữa, ông đây sẽ giết cô!”
Anh ta vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận, gào lên: “Nổi tiếng! Nhất định phải nổi tiếng nghe chưa!”
Cúp máy xong, Mao Phi Du ôm lấy cây truyền nước, xoay người nôn thốc nôn tháo.
Y tá sốt ruột gõ vào cửa, “Ngộ độc rượu chưa khỏi còn định giết ai?”
Mao Phi Ngư cười xòa, yếu ớt đáp: “Thật sự xin lỗi, làm phiền cô rồi.”
Còn chưa đến 6 rưỡi sáng, Tống Diêm Thành đã bị tiếng động bên ngoài làm cho tỉnh cả ngủ. Anh hơi bực mình rời giường, tóc lòa xòa trước mặt như một con sư tử đực gắt gỏng. Tống Ngạn Thành hùng hổ mở cửa, còn chưa kịp mở miệng đã bị Lê Chi đột ngột chặn đứng.
Nụ cười của cô gái trước mặt cực kì ngây ngô và sáng lạng. Cô lớn giọng khoe: “Ahhhhhhhh! Tôi sắp có phim để quay rồi!!!”
“Tôi phải tới đoàn làm phim!!! Là phim của đạo diện Trình đó!!!”
“Yeahhh! Hạnh phúc quá!”
Lê Chi không kiềm được cảm xúc nắm lấy cánh tay của Tống Ngạn Thành lắc loạn cả lên.
“Anh đã nghe đến bộ phim “Ánh trăng rơi qua kẽ tay” chưa? Tôi nhận được một vai diễn siêu đỉnh luôn!”
Tống Ngạn Thành trả lời lấy lệ: “Ồ, vai gì vậy?”
Lê Chi đáp: “Một góa phụ trẻ!”
Tống Ngạn Thành: “…”
Khẩu vị mặn chát.
“Cuối tuần này tôi sẽ gia nhập đoàn làm phim. Đạo diễn Trình là thần tượng của tôi đó! Anh biết không, hồi còn học đại học, tôi còn phải mua lại slot để học môn chuyên ngành do thầy ấy đấy.”
Tống Dực lạnh lùng ngắt lời: “Tôi chỉ biết tay tôi sắp bị cô lắc rơi ra ngoài rồi.”
Lúc này Lê Chi mới kịp phản ứng lại, vội vàng buông tay ra, ý cười vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt, chắp tay trước ngực xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá.”
Khung cảnh gà bay chó sủa sáng sớm nay náo loạn đến nỗi lúc tham gia buổi họp tại tập đoàn, bên tai Tống Ngạn Thành vẫn còn văng vẳng tiếng Lê Chi. Câu nói “Cuối cùng tôi cũng được quay phim rồi” như một giai điệu tẩy não thần thánh cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.
Tống Dực xoa ấn đường, bỗng nhiên buông một câu: “Nhóc con.”
Quý Tả đang báo cáo công việc sững sờ, sau đó cực kì hoảng hốt. Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao đột nhiên sếp lại gọi anh ta bằng giọng điệu bất lực nhưng không giấu được sự cưng chiều thế này?
Tình huống này chưa từng xảy ra trước đó, đáng sợ quá mẹ ơi.
Suốt hai ngày tiếp đó, Tống Ngạn Thành buồn phiền không thôi.
Kịch bản của “Ánh trăng rơi qua kẽ tay” lấy bối cảnh ở một vùng nông thôn hẻo lánh, diễn viên bắt buộc phải nói tiếng địa phương. Còn một tuần nữa mới bắt đầu quay phim nhưng Lê Chi đã bắt đầu tự học. Dù Tống Ngạn Thành ra ngoài đi làm hay tan sở trở về nhà thì ngữ điệu vùng Đông Bắc vẫn cứ luẩn quẩn bên tai một cách cực kì vi diệu.
Lê Chi làm tổ trong nhà, không cần nhìn kịch bản cũng có thể nhớ kỹ lời thoại của tất cả các nhân vật.
Hôm nay, cô đang ngồi trên ghế sô pha tự đọc kịch bản thì Tống Thiến Thành đi tới, “Ngồi gọn vào chút.”
Lê Chi đeo tai nghe, không hề có dấu hiệu nhúc nhích.
Tống Diêm Tình đứng thẳng, khoanh tay, không chút khách khí mà duỗi chân ra đá nhẹ vào ngón chân cô.
Lê Chi theo phản xạ ngẩng đầu lên, còn chưa thoát khỏi vai diễn đã dùng ngữ điệu vùng Đông Bắc quát anh: “Trưởng thôn, anh đừng có mà làm loạn!”
Tống Ngạn Thành: “…”
Sau khi nhìn rõ người trước mặt, cô vội vàng tháo tai nghe ra xin lỗi: “Xin lỗi nhé xin lỗi nhé, tôi chỉ đang đọc kịch bản thôi. Phân cảnh này trưởng thôn thấy tôi xinh đẹp, đã nung nấu tà niệm từ lâu nên hôm nay muốn “dở trò đồi bại” với tôi.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Ai cần cô giải thích nghiêm túc như thế làm gì.
Lê Chi bừng tỉnh, nhớ ra mình phải đề phòng người đàn ông này. Cô nâng cao cảnh giác, chất vấn trước: “Ánh mắt anh là như nào đấy?”
Khóe miệng Tống Ngôn Mặc khẽ cong lên một vòng cung nhỏ mê người.
Đôi khi sự im lặng còn đáng sợ hơn cả lời nói, Lê Chi chưa gì đã cảm thấy bị anh làm cho lúng túng.
Cô khẽ nâng cằm, ngạo nghễ hỏi: “Tôi không xinh chắc?”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô sáng bừng như vay mượn ánh đèn ngoài cửa sổ, biểu cảm như thể sẽ mãi giam giữ Tống Ngạn Thành nơi đáy mắt, không cho anh một lối thoát.
Lúc người đàn ông này không nói chuyện cho, ngũ quan sắc sảo của anh càng thêm phần lạnh lùng.
Trong cuộc đối đầu im lặng, Li Zhi dần dần có chút sợ hãi, hèn nhát tính xem làm thế nào để giải quyết tình cảnh gượng gạo này. Ánh mắt cô bắt đầu di chuyển, mất tập trung. Còn Tống Ngạn Thành dường như vẫn cố ý, lông mày cụp xuống, biểu cảm trongánh mắt anh trở càng lúc càng sâu.
Im lặng như thế làm gì, cô sai được chưa.
Lê Chi theo bản năng dùng giọng điệu dịu dàng mà đến ngay cả cô cũng không nhận ra xin anh lượng thứ: “… Anh Tống ơi.”
Gần như cùng lúc đó, Tống Ngạn Thành nói nhỏ: “… Ừ, xinh lắm.”
Hết chương 14
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!