Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 69
EDIT: BONNIE
Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh còn chưa đến bãi đỗ xe tạm thời bên ngoài phim trường, Kỷ Yến Tu đã gọi điện đến trước.
Đàm Khanh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhận ngay trước mặt Hạ Minh Ngọc: “À lố, rất lâu không rồi không thấy anh chơi game nha!”
So sánh với với tiếng ồn ào của phim trường chỗ Đàm Khanh, bên phía Kỷ Yến Tu có vẻ cực kì yên tĩnh.
Có vẻ như vết thương do vụ tai nạn lần trước để lại trêи người hắn ta chưa khỏi hoàn toàn, nghe giọng nói còn mấy phần suy yếu: “Đàm Khanh, cậu đang ở phim trường sao?”
Đàm Khanh quay đầu sang nhìn Hạ Minh Ngọc mặt không thay đổi bên cạnh, xích lại gần điện thoại nói: “Không có, hôm nay tan làm sớm, tui đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm no say á!”
Giọng của Kỷ Yến Tu căng thẳng, lập tức nói: “Cậu ra khỏi phim trường rồi?”
Đàm Khanh nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút: “Vẫn chưa, bọn tui mới vừa thay quần áo xong, đang định ra ngoài.”
Kỷ Yến Tu nhạy cảm bắt được một chữ thừa ra trong câu nói của Đàm Khanh: “Bọn tui? Cậu đang ở với ai, Hạ Minh Ngọc sao?”
Đàm Khanh: “Ài…”
Không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút là lạ.
Đàm Khanh sờ chóp mũi, lại lén lút nhìn Hạ Minh Ngọc một cái, sau đó nói với Kỷ Yến Tu: “Hề hề, đoán đúng rồi, cho mười điểm.”
Kỷ Yến Tu: “…”
Kỷ Yến Tu bị Đàm Khanh làm cho nghẹn chừng mấy giây, trong giọng nói không nhịn được mang theo mấy phần tức giận: “Sao lúc này rồi mà cậu vẫn còn đi cùng với Hạ Minh Ngọc?”
Đàm Khanh lơ ngơ, mờ mịt nói: “Lúc này làm sao?”
Kỷ Yến Tu ngồi trong phòng bệnh, nhíu chặt mày: “Cậu không biết? Nửa giờ trước, một tài khoản chỉ có mười người theo dõi đột nhiên tung ra chín bức ảnh chụp Hạ Minh Ngọc đưa cậu đến đoàn phim, cứ như vậy một hồi, đã bị blogger xào thành hot search rồi!”
Đàm Khanh: “…”
Chuyện này tới quá nhanh, khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Đương nhiên Đàm Khanh cũng không phải là người chưa từng được lên hot search.
Suy nghĩ kỹ một chút, hình như tiêu đề lần trước còn là idol đang đà nổi tiếng hẹn đại gia tìm khách sạn 6 sao một đêm không ra.
Không biết lần này là cái gì.
Đàm Khanh tìm một con ngõ nhỏ gần đó, yên lặng linh hoạt chui vào, lại vẫy vẫy tay với Hạ Minh Ngọc, cuối cùng nói với Kỷ Yến Tu: “Vậy lần này tiêu đề là cái gì? Lại là tui bò giường Hạ Minh Ngọc sao, hay là tui bị bò giường nha?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Kỷ Yến Tu trầm mặc một hồi: “Đều không phải. Lần này hot search là tình yêu của Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc lộ ra ánh sáng.”
Đàm Khanh đảo tròn mắt: “Ồ…”
Kỷ Yến Tu nghe thế nào cũng cảm giác đây nhất định là Đàm Khanh không để ý, bỗng nhiên giọng điệu gấp gáp thêm mấy phần: “Khanh Khanh, có phải cậu không hiểu ý tôi hay không!”
“Nếu như Hạ Minh Ngọc thật sự yêu cậu, anh ta sẽ bảo vệ cậu thật tốt! Nhất là sẽ không dễ dàng để ảnh của cậu và anh ta bị truyền ra ngoài! Cậu có biết bây giờ trêи mạng nói cậu như thế nào không?!”
Sau khi Nhiễm An Lạc lạnh, Weibo không có nhiều người theo dõi lắm của Đàm Khanh cũng lạnh theo, trong khoảng thời gian này, đã rất lâu rồi Đàm Khanh chưa lên Weibo xem.
Hạ Minh Ngọc bị Đàm Khanh kéo vào trong ngõ nhỏ, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, anh nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Đàm Khanh bằng ánh mắt u ám.
Hạ Minh Ngọc vươn tay, muốn nhận lấy điện thoại từ trong tay Đàm Khanh.
Một giây sau, đã thấy Đàm Khanh cực kì phấn khởi hỏi Kỷ Yến Tu: “Lại mắng tui cái gì thế? Ngoại trừ không cần mặt tâm cơ thâm trầm trơ trẽn nhiều thủ đoạn nhanh chết đi ra.”
Kỷ Yến Tu: “…”
Kỷ Yến Tu bị buộc nhớ lại bài đăng Weibo đã tê liệt nhiều lần kia, nghĩ ra một câu mới: “Còn mắng cậu không xứng làm người. Đàm Khanh, cậu nghe tôi nói, đừng để ý đến những bình luận kia. Bây giờ điều cậu cần phải làm là lập tức làm sáng tỏ.”
Vừa rồi Hạ Minh Ngọc đi tới muốn nhận lấy điện thoại, đúng lúc đứng ở bên cạnh Đàm Khanh.
Thế là Đàm Khanh cọ cọ tựa vào người Hạ Minh Ngọc, lén lút vươn móng vuốt lục lọi trong túi âu phục của anh.
Trống không.
Trống không.
Chỉ có một cái khăn tay.
Không móc được một cắc tiền nào hết.
Đàm Khanh trộm cắp thất bại, uể oải đạp Hạ Minh Ngọc một cái, đồng thời để lại một vết giày xấu xí trêи giày da sáng bóng của anh.
Sau đó Đàm Khanh nghiêng đầu sang chỗ khác, hiếu kì nói với Kỷ Yến Tu: “Anh nói làm sáng tỏ, phải làm sáng tỏ cái gì?”
“Đương nhiên là làm sáng tỏ quan hệ của cậu với Hạ Minh Ngọc!”
Kỷ Yến Tu ngồi thẳng người lên, “Nếu như anh ta đã từng nhúng tay vào chuyện này, tại sao còn có người tung ảnh ra để rồi ồn ào lớn như thế? Đàm Khanh, cậu không thể bị thua thiệt giống như lần trước được, phải học được cách bảo vệ mình.”
Đàm Khanh ngoan ngoãn ôm điện thoại, nghe lời nói: “Tui cảm thấy anh nói rất có lý.”
Kỷ Yến Tu thấy Đàm Khanh chịu nghe, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Hắn ta dừng một chút, nói khẽ: “Ừ, trước tiên cậu mượn cớ tách ra khỏi Hạ Minh Ngọc, chờ anh ta đi rồi, cậu liền đăng bài hoặc nói với phóng viên đều được, nếu như cậu không yên lòng, tôi sẽ liên hệ với phóng viên tôi quen cho cậu.”
So sánh với Hạ Minh Ngọc chẳng có một đồng nào trong túi, Đàm Khanh cực kỳ cảm động: “Kỷ Yến Tu, anh đúng là người tốt.”
Đột nhiên bị phát thẻ người tốt lần nữa – Kỷ Yến Tu: “…”
Còn chưa kịp nói gì, bên kia điện thoại liền truyền đến một trận tạp âm.
Tiếp theo, người nói chuyện liền đổi thành Hạ Minh Ngọc.
Giọng của Hạ Minh Ngọc còn lạnh lẽo hơn bình thường mấy phần: “Đàm Khanh quay phim mệt rồi, Kỷ tiên sinh cảm thấy tôi làm việc có chỗ nào không ổn, không bằng trực tiếp giao lưu với chính tôi, không cần ở sau lưng cố ý châm ngòi quan hệ của tôi với em ấy.”
Kỷ Yến Tu nghi ngờ là Hạ Minh Ngọc cưỡng ép cướp lấy điện thoại, lập tức nói: “Đàm Khanh đâu?”
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nói: “Em ấy đi xem xe tôi vừa mua cho ẻm rồi, Kỷ tiên sinh có hứng thú đi xem cùng không?”
Kỷ Yến Tu khựng lại, tức giận nói: “Hạ Minh Ngọc, nếu như anh thật sự muốn tốt cho Đàm Khanh, nên suy nghĩ vì cậu ấy nhiều thêm chút, mà không phải chỉ dùng những vật chết đơn giản này để cậu ấy đi theo anh.”
“Thật sao?”
“…”
Bóng dáng lanh lợi của Đàm Khanh biến mất tại góc rẽ.
Hạ Minh Ngọc thu tầm mắt lại, cuối cùng trong giọng nói đã có một chút giễu cợt nho nhỏ: “Sao anh biết là tôi không nhúng tay chứ?”
Kỷ Yến Tu giận quá hóa cười: “Hạ đổng, anh nghĩ ai cũng ngu chắc! Cho dù là phóng viên, hay là blogger, ai mà không sợ chết để dính dáng đến anh…”
Khoan đã.
Kỷ Yến Tu nói đến một nửa, đột nhiên ngừng lại.
Mọi người đều biết người quản lý Hạ thị không thích tin tức giải trí, càng sẽ không để mình trở thành tin tức giải trí.
Ngay cả lần đầu tiên bị tung ra chuyện xấu với Đàm Khanh, đám blogger chỉ trỏ, lại đều thống nhất không nhắc đến thân phận Hạ Minh Ngọc.
Cuối cùng vẫn bị dân mạng ăn dưa đào ra.
Mà lần này, không chỉ có tài khoản cá nhân của phóng viên nhỏ không hề có tên tuổi tung ảnh chụp, còn trực tiếp làm sáng tỏ hai người trêи ảnh trong vòng nửa giờ ngắn ngủi.
Leo lên hot search thứ nhất.
Kỷ Yến Tu khẽ giật mình, vô ý thức nói: “Hạ Minh Ngọc… Đây là chính anh làm ra?”
Giọng của Hạ Minh Ngọc rất lạnh: “Ha.”
Kỷ Yến Tu: “…”
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên xấu hổ.
Lại thêm Kỷ Yến Tu có tính cách ôn hòa, hiếm có lúc chất vấn người khác như thế này.
Chỉ là… không quá cam tâm Đàm Khanh đi với Hạ Minh Ngọc như thế.
Lại có lẽ chỉ là thiên tính muốn phân thắng bại của đàn ông quấy phá.
Kỷ Yến Tu còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, đã chậm một bước rồi.
Hiển nhiên Hạ Minh Ngọc sẽ không cho loại tình địch tiềm ẩn này bất kì cơ hội dư thừa gì.
Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mặt không thay đổi nói: “Nếu vụ tai nạn không làm anh bị thương ở đầu, lần tiếp theo mời anh nghĩ rõ ràng rồi hãy gọi cho Đàm Khanh.”
Tốt nhất là đừng gọi.
Hạ Minh Ngọc âm u nhìn thoáng qua điện thoại vô tội: “Tôi cúp đây.”
Kỷ Yến Tu: “…Chờ một chút!”
Kỷ Yến Tu há to miệng, nói: “Chuyện của Nhiễm An Lạc… Vẫn là, cảm ơn anh. Liên quan tới video kia…”
Hạ Minh Ngọc ngắt lời Kỷ Yến Tu: “Video thì anh nên cảm ơn Nhan Kiên Bạch.”
Dừng một chút, lại bồi thêm một câu: “Mười ba ngày trước Nhan Kiên Bạch đã trở về nước, anh có thể vượt biển để cảm ơn, không cần lại gọi điện cho Đàm Khanh.”
Kỷ Yến Tu: “…”
Kỷ Yến Tu bị Hạ Minh Ngọc chọc tức đến mức sắp nổ phổi.
Hắn ta hít thở hai cái thật mạnh: “Hạ Minh Ngọc, có phải anh đặc biệt hâm mộ tôi không?”
Hạ Minh Ngọc lơ đễnh: “Anh?”
Cuối cùng Kỷ Yến Tu cũng cướp được một đoạn, mặt mày cong cong: “Hâm mộ tôi quay phim cùng Đàm Khanh, chơi game cùng cậu ấy, thậm chí… cùng xảy ra tai nạn?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc không nói gì.
Kỷ Yến Tu nhẹ nhàng nói: “Cho nên anh mới bắt đoàn phim chuyển thời gian của tôi với Đàm Khanh đi, càng không muốn tôi gọi điện cho Đàm Khanh.”
“Anh đang lo lắng… không bắt được Đàm Khanh.”
Kỷ Yến Tu cười ôn hòa, nói khẽ, “Hạ Minh Ngọc, Hạ đổng. Nếu như đây là bản tính của anh, tôi khuyên anh cất kỹ nó.”
Đốt ngón tay cầm di động của Hạ Minh Ngọc bởi vì quá mức dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Anh cắn chặt răng, hơn nửa ngày sau liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đàm Khanh vừa lấy tiền của anh đi mua đồ uống vẫn chưa về.
Hạ Minh Ngọc đứng tại chỗ một hồi, lại mở điện thoại ra, đăng nhập tài khoản Weibo của mình.
Bài đăng của người quản lý Hạ thị V vẫn là 0 như cũ.
Chỉ có một cái like, vẫn là lần trước like bài của “Huyền Vũ”.
Chuyển đến giao diện hot search.
Tiêu đề tình cảm của Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc lộ ra ánh sáng vẫn đứng vị trí thứ nhất với độ hot cực cao và số lần nhấp vào cực lớn.
Trong đó, đứng đầu chính là bức ảnh mà phóng viên nhỏ chụp được lúc anh đưa Đàm Khanh đến đoàn phim mấy tháng trước.
Trong ảnh, ánh trăng mới nhú.
Đàm Khanh mặc một cái áo lông màu trắng, mỉm cười vẫy tay với người bên trong xe.
Bình luận của bài đăng này đã nhanh chóng vượt lên hàng chục nghìn, trăm nghìn.
XXX: Gần đây Đàm Khanh thật sự là mỗi ngày đều lên hot search, Nhiễm An Lạc cuối cùng cũng lạnh rồi? Ăn màn thầu máu có ngon không?
(*) Màn thầu máu: ý chỉ dùng máu người ngâm màn thầu, bây giờ dùng nhiều để châm chọc hành vi lợi dụng bất hạnh của người khác để lấy lợi ích cho mình.
XX: Lầu trêи là fan của Nhiễm An Lạc thì đừng khoác áo người qua đường được không? Ca ca nhà bé vì sao mà lạnh, có muốn chụy phổ cập khoa học lại một lần cho không?
XXXX: Đừng lạc đề, tui nhận ra Đàm Khanh, mà một người khác trong ảnh thật sự là Hạ Minh Ngọc ư?
XX: Mặc dù tài khoản này hơi nhỏ, nhưng lướt xuống lịch sử bài đăng cảm thấy đây là người trong vòng, nếu hắn ra đã khẳng định như vậy rồi, chắc hẳn là thật?
XXX: Thôi đi, Đàm Khanh có thể đừng lôi kéo Hạ Minh Ngọc ầm ĩ nữa hay không? Hắn không nhìn xem đại tổng tài người ta có để ý đến hắn hay không à?
XX: Thật đấy, quá là buồn nôn cho một thằng đàn ông lại xào kiểu này. Ấn tượng tốt vốn có đều mất hết rồi.
XX: Lầu trêи không rõ thành phần cút được không? Cứ phải vào để ăn mắng cơ.
XXX: Mà khoan, chiếc Phaeton màu đen kia thật sự là xe của vị kia… Đừng hỏi làm sao mà tui biết được…
XXXX: Bà chị hay ông anh gì kia ơi, mời ra đây kể chuyện nào!
XXX: Ha ha lầu trêи là fan của Đàm Khanh đừng tẩy trắng được không? Có gan thì mấy người lôi tổng giám đốc Hạ ra thừa nhận với Đàm Khanh đi! Nói điểm chính đi được không?
XX: Đúng thế, có bản lĩnh bị chụp lén, vậy hãy dứt khoát công khai tình cảm đi?
…
Ngoại trừ bài này, còn có mấy blogger khác vụng trộm đăng ảnh bóng lưng Hạ Minh Ngọc từ Bugatti xuống và ảnh chiếc Bugatti kia.
Chỉ là cũng không chỉ mặt gọi tên, mang theo một đợt tiết tấu tươi mới.
Hạ Minh Ngọc xem qua một vòng, sau đó trở về bài đăng của phóng viên nhỏ kia.
Nhấn like.
Like xong, Hạ Minh Ngọc vừa tìm được giao diện đăng bài.
Đang chuẩn bị gõ chữ —
Giao diện điện thoại tự động nhảy thành thông báo cuộc gọi.
Là Dung Thịnh gọi đến.
Hạ Minh Ngọc nhận: “Chuyện gì?”
Trong giọng nói của Dung Thịnh có vẻ mệt mỏi rã rời.
Hắn ta trêu chọc: “Hot search kia là bút tích của cậu đi, chuẩn bị công khai?”
Hạ Minh Ngọc lạnh nhạt nói: “Ừm.”
Hình như bên kia điện thoại có một tiếng thở dài như có như không.
Dung Thịnh dừng một chút, cười nói: “Được thôi, anh bạn, chúc mừng cậu. Đúng rồi, chuyện lúc trước tôi nhờ cậu, không cần giúp tôi nữa đâu.”
Hạ Minh Ngọc: “Vì sao?”
Dung Thịnh nói: “Cậu đừng hỏi, lão Hạ, chuyện này rất kì quái! Ngày thứ ba sau khi tôi gọi cho cậu, mẹ tôi kéo về được một tên đạo sĩ.”
Hạ Minh Ngọc nhíu mày: “Sau đó?”
Dung Thịnh nói: “Đại khái khoảng bốn mươi tuổi, trang phục rất kỳ quái, vào phòng ngủ nhà tôi, vừa nhìn thấy ba tôi. Cậu biết ông ta nói gì không?”
“Cái gì?”
“Đờ mờ, thật sự không muốn nói đâu, nói ra có thể khiến cậu cười chết! Cậu biết đạo sĩ kia nói gì không?! Ông ta nói lần này ba tôi chọc phải hồ yêu tu vi ngàn năm, còn bảo tôi cung cấp manh mối, ông ta muốn đi tóm lấy đại yêu kia!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!