Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn - Phiên ngoại: Tiểu biệt thắng tân hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn


Phiên ngoại: Tiểu biệt thắng tân hôn


Edit: Chu + Yuu Yuu

Beta:

Bên ngoài gió táp mưa sa, sấm chớp lóe sáng.

Chiếc giường trống trải lạnh lẽo bao năm của Đế Quân trong Vu Sơn Điện rốt cuộc đón được người đó trở về. Đạp Tiên Quân chăm chú nhìn phản ứng của Sở Vãn Ninh khi nằm dưới thân hắn, nhìn là da người nam nhân này sau khi dược tính có tác dụng trở nên ửng hồng, hắn cảm thấy ngọn lửa đã tắt trong lòng hắn nhiều năm rốt cuộc hồi sinh trong đêm nay.

Sở Phi của hắn, Vãn Ninh của hắn, tro tàn của hắn lại bùng cháy trong nhân gian.

Giờ này khắc này, trong nơi rèm che ấm áp, nằm trong lòng hắn.

“Sẽ không còn bất cứ kẻ nào tới quấy rầy chúng ta nữa. Sư tôn… Sở Phi của bổn tọa.” Đạp Tiên Quân phủ xuống, nói bên tóc mai Sở Vãn Ninh, thì thào, “Luôn nói tiểu biệt thắng tân hôn. Ngươi với bổn tọa biệt ly lâu như vậy, ngươi xem, bổn tọa cũng không phải cái gì trượng phu vô trách nhiệm.”

Hắn vừa nói, vừa trượt tay xuống, siết chặt lấy tay Sở Vãn Ninh từng chút. Hắn đem từng ngón tay rụt lại của Sở Vãn Ninh, run rẩy, dùng lực đạo không nói nên lời, mở ra từng ngón từng ngón, bẻ ra xong, chậm rãi ghé lại bên môi hôn lên. Sau đó mạnh mẽ kéo tay Sở Vãn Ninh đi xuống một đường—— khiến cho Sở Vãn Ninh cầm lấy tính khí đã sớm cứng rắn tới không tưởng tượng nổi của hắn, gân mạch nổi lên rõ ràng vừa thô vừa lớn.

“Ưm…” Đạp Tiên Quân cơ hồ cố tình phát ra tiếng thở dài trầm thấp, tựa hồ quyết định muốn khiến Sở Vãn Ninh cảm nhận thấy sự nhục nhã khi hầu hạ nam nhân, muốn khiến Sở Vãn Ninh biết giờ phút này người nằm trêи người y là Đạp Tiên Quân không sợ trời không sợ đất, chứ không phải Mặc Tông Sư sợ đầu sợ đuôi, cái gì cũng không dám làm.

Mặc tông sư…

Nhớ tới kiếp này mình với Sở Vãn Ninh đã thành một đôi, lò lửa lại bùng cháy lên thiêu đốt, hun đỏ mắt.

Đạp Tiên Đế Quân vừa mạnh mẽ giữ chặt lấy tay Sở Vãn Ninh, lại khiến y cầm lấy ƈôи ȶɦịt mình, vừa đâm vào lòng bàn tay ấy hai cái, có chút nóng bỏng thở dốc bên tai Sở Vãn Ninh: “Ái phi cảm thấy thế nào?”

… …

“Bổn toạ nợ ngươi nhiều năm sủng hạnh như vậy, hẳn là ngươi muốn cực kỳ?” Yết hầu tràn ngập ɖu͙ƈ vọng nhấp nhô, giọng trầm thấp khàn khàn như muốn hoá Sở Vãn Ninh vào trong huyết nhục, “Không sao, đêm nay còn dài… Ngươi muốn bao nhiêu cũng được, bổn toạ nhất định đút no ngươi.”

Một người trêи giường có thể vô sỉ đến mức này đã là cực hạn. Rõ ràng là mình khát muốn chết, khát tới hoảng, khát tới đỏ mắt, khát tới hận không thể nuốt trọn đối phương vào bụng hoà trong cốt tủy, lại trả đũa hết lần này tới lần khác, luôn nói do Sở Vãn Ninh muốn, làm ra dáng vẻ vô tư phụng bồi thoả mãn ɖu͙ƈ vọng đối phương.

Đúng là chỉ có mỗi Đạp Tiên Đế Quân, chỉ có Đạp Tiên Đế Quân mới có thể khiến cho Sở Vãn Ninh tâm chết như tro tàn, còn có thể khiến y sinh ra một tia tình cảm thuộc về người sống.

Sở Vãn Ninh run rẩy hé đôi mắt phượng ửng đỏ ướt át, vừa phẫn nộ vừa mơ màng trừng mắt nhìn hắn. Đạp Tiên Đế Quân cảm thấy mỹ mãn mà than thở, “Đã lâu rồi ngươi không nhìn bổn toạ như vậy. Nhìn vào mắt ngươi như vậy đã rõ, là ngươi, không sai.”

Nói xong, hắn lại cúi đầu, ngậm lấy vành tai mềm mại của Sở Vãn Ninh. Tai vốn là một trong những chỗ mẫn cảm nhất của Sở Vãn Ninh, giờ lại đã uống tình dược, càng không có cách nào khống chế như bị một dòng điện tê rần chạy dọc theo sống lưng, Sở Vãn Ninh run mạnh bật lên!

Nhưng phản ứng của y chỉ đổi lại Đạp Tiên Quân càng thêm vui sướиɠ ɭϊếʍ ʍút̼, vành tai bị ngậm trong miệng, đầu lưỡi thô ráp bắt chước tiết tấu đâm rút của tính khí, ướt át nóng bỏng ɭϊếʍ láp.

Trong kϊƈɦ thích mãnh liệt, Sở Vãn Ninh nghe thấy Đạp Tiên Quân trầm thấp thì thào: “Nơi này vốn có một chiếc hoa tai.”

Thanh âm kia như một bạo quân áp chế lửa giận vô cùng vô tận, hoặc như một con chó nhà có tang bị vứt bỏ phiền muộn không chốn dừng chân.

Đạp Tiên Quân còn hôn lên nơi kiếp trước có một chiếc khuyên của Sở Vãn Ninh thêm mấy lần, như có như không ɖu͙ƈ vọng cấp bách chứng minh người này đã quay về với mình, động tác bỗng nhiên có hơi dồn dập thô bạo. Hắn nắm chặt tay Sở Vãn Ninh, ép Sở Vãn Ninh cầm lấy tính khí của hắn đang chống ở lối vào ngày đêm mong nhớ lần nữa: “Tự mình cầm lấy, đưa bổn tọa vào.”

Sở Vãn Ninh cắn răng muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng lực đạo của Đạp Tiên Quân lớn kinh người, huống chi hắn dùng hết mười phần sức lực, gân xanh cứng rắn đều đột ngột gồ lên. Đạp Tiên Quân kiên trì nói: “Tự mình đưa vào.”

Nói xong lại cơ hồ không tôn trọng mà đâm nhẹ lên cửa huyệt mềm mại. Quy đầu ướt át mở ra cánh hoa dính nhớp, chỉ là chỉ chọc nhẹ chứ không đâm vào, hai người đều thở dốc có chút dồn dập. Đạp Tiên Quân hận không thể lập tức hung ác đâm vào trong, lại khiến cho nam nhân hắn ngày đêm mong nhớ chặt chẽ bao phủ hắn, ʍút̼ lấy hắn. Mà Sở Vãn Ninh thì sao, môi Sở Vãn Ninh đã bị tự mình cắn rách, mắt mở to, che miệng, không lên tiếng, cũng không nghe lời. Y cơ hồ có chút bi thương nhìn nam nhân trước mắt, sau nửa ngày, mới nức nở nói: “Mặc Nhiên…”

Mặc Nhiên, ngươi không phải như vậy.

Ngươi không phải như thế, là sư phụ… Kiếp trước kiếp này… Đều không thể… Không thể bảo vệ ngươi tốt.

Hai đời, nhìn ngươi điên cuồng, nhìn ngươi chết.

Là ta không tốt, suốt đời tầm thường, thất bại thảm hại, không thể độ ngươi.

“Sao ngươi lại…” Đạp Tiên Quân hơi ngẩn ra, “Sao ngươi lại khóc?”

Sao y lại khóc?

Y không cảm thấy, ngọn lửa thiêu đốt trong thân thể quá nóng bỏng, Đạp Tiên Quân tự hồ quyết định muốn y hóa cốt thành bùn, giờ y đã uống tình dược nên nóng tới lợi hại. Mãi cho đến khi Đạp Tiên Quân nói ra, y mới nhận thấy đuôi mắt mình thật sự có thứ gì nóng ướt chảy xuống, chảy vào trong tóc mai.

Thần sắc Đạp Tiên Quân nhất thời trở nên rất cổ quái, như phẫn nộ, lại như ghen ghét, như mờ mịt, lại như…

Y nghĩ hẳn là y điên rồi, mới có thể thấy trong cặp mắt đen tới phát tím kia mang một tia đau lòng.

Ảo giác mà thôi.

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại.

Nhưng trong yên tĩnh ấy, Đạp Tiên Quân bỗng khẽ bế y lên, như sợ hãi y sẽ tan thành tro tàn biến mất, nên ôm chặt y trong lòng. Đạp Tiên Quân không nói gì thêm, cũng không ép y làm gì nữa, hắn bế Sở Vãn Ninh ngồi lên hông hắn, một lát sau, nghiêng gương mặt tuấn tú kia sang, hôn sâu.

“Vãn Ninh… Vãn Ninh…”

Người hôn vừa ướt át vừa nóng nảy vội vàng, thống khổ lại điên cuồng, bàn tay Đạp Tiên Quân vuốt ve vòng eo Sở Vãn Ninh, sau đó bỗng nhiên táo bạo mò vào trong gối, sờ thấy một lọ thuốc cao đã chuẩn bị tốt, thậm chí đã chuẩn bị từ rất lâu.

Sở Vãn Ninh vừa nhìn thấy lọ thuốc cao ấy, đầu đã tê rần.

Vạn cổ tình dược cao.

Đạp Tiên Quân trước đây đã dùng loại thuốc cao này với y một lần. Cho dù trong lòng vừa hỗn loạn vừa bi thương, Sở Vãn Ninh vẫn cảm thấy sợ hãi ăn sâu vào cốt tủy——

Y đã từng nếm thử hiệu dụng của thuốc cao này, mà giờ y rõ ràng đã uống tình dược, nhưng Đạp Tiên Quân là kẻ điên, hắn, hắn vẫn còn…

Sở Vãn Ninh cơ hồ cố sức giãy dụa muốn đẩy hắn ra, nhưng toàn thân đã thoát lực.

“Không… Mặc Nhiên… Ngươi không thể…”

“Suỵt.” Ánh mắt Đạp Tiên Quân tối đen bất định, “Bổn tọa không giống như hắn. Ngươi dùng cái này rồi, sẽ rõ, chỉ có bổn tọa mới có thể chơi ngươi thoải mái tới chảy nước. Hắn là ngụy quân tử giả mù sa mưa, có biết làm gì đâu?”

Dứt lời ngón tay lấy đầy cao thể, không nói thêm lời đâm vào sau hậu huyệt Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh phát ra một tiếng rêи rỉ, eo căng chặt như dây cung, nhưng y càng làm vậy, Đạp Tiên Quân càng đưa thêm nhiều cao thể vào trong thân thể y, quấy đảo đâm rút.

“Môi cắn rách luôn rồi, để người khác thấy, còn cho rằng bổn tọa bắt nạt ngươi.” Đạp Tiên Quân vừa đâm rút, vừa dùng cặp mắt tối tăm nhìn y chằm chằm, “Ngươi nói xem ngươi trong thiên hạ sẽ lại nói gì? Có phải ngươi muốn tất cả mọi người đều biết ngươi là dạng nào, biết rằng đường đường là Bắc Đẩu Tiên Tôn, nhìn qua tưởng thanh cao kiêu ngạo… Lại dùng sắc hầu hạ quân, bị bổn tọa làm vô số lần trêи giường.”

“…” Hô hấp Sở Vãn Ninh nóng rực, eo căng chặt, nhưng không nhịn được rêи rỉ.

“Sở phi à… Bổn tọa mấy năm này thường nghĩ tới. Nếu ngươi là một nữ tử, kết cục của chúng ta có phải sẽ đẹp hơn giờ phút này nhiều hơn không. Nhiều năm đêm nào cũng chuyên sủng ngươi như vậy… Sớm đã không biết ngươi sẽ mang thai vì bổn tọa bao nhiêu đứa trẻ rồi.”

Ngón tay Đạp Tiên Quân ở lối vào đâm rút phát ra tiếng dính nhớp, tay kia vuốt ve vòng eo Sở Vãn Ninh căng chặt không buông, lại chuyển từ eo qua phần bụng săn chắc của y, suồng sã vuốt ve.

“Nếu vậy, ngươi cũng được, bổn tọa cũng được.” Đạp Tiên Quân vừa vuốt ve y, vừa khàn khàn gợi cảm trầm thấp nói, “Nhìn thấy cốt nhục của chúng ta, có thể sẽ giữ lại chút mặt mũi nhỏ bé cho người kia không. Cũng sẽ không tới tình cảnh ngày hôm nay.”

Ánh mắt lướt qua từng tấc, theo mồ hôi rịn ra thấm ướt trán của Sở Vãn Ninh, đến mày kiếm nhíu lại, tới mũi cao thẳng, rồi đôi môi mỏng bướng bỉnh không chịu rêи thành tiếng.

Ánh mắt Đạp Tiên Quân âm u lạnh lẽo: “Nhưng đáng tiếc mà… Đây cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.”

Hắn rút ngón tay ra, mang theo cao dịch dấp dính. Tình dược lại thêm thuốc cao, cho dù có là thánh hiền cũng có thể chịu nổi bao lâu? Hắn biết rõ cực hạn của Sở Vãn Ninh.

Hắn từng giẫm đạp nó.

Dòng nước ướt nóng chảy ra từ lối vào, Đạp Tiên Quân đã không còn nhiều tâm tư ɖâʍ loạn, không ai biết rõ tâm tình hắn lúc này. Đế Quân đã nếm hết tuyệt sắc nhân gian này kỳ thật trong lòng giờ lại mang chút tâm tình của đứa trẻ lần đầu nếm trái cấm, hận không thể lập tức nuốt trọn chiếm hữu người trước mắt vào trong bụng, như chỉ trong nửa khắc buổi đêm, ấm áp trong lòng sẽ biến mất chẳng còn gì.

Hắn đang sợ.

Hắn cực sợ Sở Vãn Ninh sẽ rời đi.

Nên hắn không còn nhiều tâm tư nhàn hạ, hắn tự giữ lấy ƈôи ȶɦịt đã cứng rắn cương tợi lợi hại của mình, đặt vào huyệt khẩu đã ẩm ướt không chịu nổi kia, quy đầu cực lớn chậm rải mở cánh hoa, sau đó mãnh liệt đâm vào “lép nhép.”

“A…”

Thân thể Sở Vãn Ninh căng cứng, khàn khàn rêи rỉ, tính khí thô cứng nóng như lửa đâm vào, eo y thoáng cái đã mềm nhũn. Y nằm dưới thân Đạp Tiên Quân hé miệng hít khí, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng trần.

Đạp Tiên Quân lại thoải mái khép hờ mắt, kɧօáϊ cảm khi đâm vào hoàn toàn như thủy triều ập lên, trong nháy mắt kia hắn đột nhiên cảm thấy như thể mình tựa hồ chưa từng trải qua sinh tử và cô tịch.

Những khổ sở mấy năm nay, tựa hồ đề tan biến vào lúc này. Hắn lại có được sư tôn của hắn hắn, Sở phi của hắn, Vãn Ninh của Ninh lần nữa. Hắn ở đây… Hắn, ở trong y, hắn xâm chiếm y cắm sâu trong y, hắn khi nhục y vuốt ve y đút no y.

Hắn cảm thấy tính khí cứng rắn nóng như lửa của mình được thành ruột Sở Vãn Ninh ʍút̼ vào cẩn thận, ngậm lấy.

Thân thể Sở Vãn Ninh cũng nhớ hắn, cũng khát vọng hắn.

“Sư tôn, bên trong ngươi vẫn chặt như vậy.”

Sở Vãn Ninh nhắm chặt hai mắt, nhưng toàn thân không tự chủ được mà run lên, toàn thân y bị ɖu͙ƈ vọng thiêu đốt, làn da ửng đỏ như nhiễm hơi rượu. Y cảm thấy hổ thẹn, lại cảm thấy thương tâm, nhưng tâm tình ấy đều bị dược tính xông lên bay xa mịt mù, kϊƈɦ thích và kɧօáϊ cảm khi bị Mặc Nhiên xâm nhập tức thì như vết mực đọng trêи giấy không ngừng lan rộng trong xương cốt trắng.

Đạp Tiên Quân ngẩng đầu lên, cắn vào tai y, ôm lấy y càng chặt hơn. ƈôи ȶɦịt của nam nhân trong thân thể quá lớn, Sở Vãn Ninh vì lúc bị đâm sâu vào hơn sinh ra cảm giác nhói đau mà nhíu chặt lông mày, vẻ mặt thống khổ, trầm thấp thở dốc.

“Đau?” Đạp Tiên Quân thu hết phản ứng của y vào trong mắt, sau đó khàn khàn nói, “Nhịn một chút… Cố thả lỏng đi. Sư tôn, ta sẽ khiến ngươi nhớ lại, lúc ngươi ở cùng với ta đến cùng thoải mái tới mức nào.”

Có lẽ bởi vì dược tính át đi lý trí, suy nghĩ càng ngày càng không rõ ràng. Hoặc có lẽ bởi vì lúc làʍ ȶìиɦ Đạp Tiên Quân vẫn chưa tự xưng “bổn toạ”, mà chỉ như khi chưa hề có chuyện gì xảy ra, tự xưng “ta” đơn thuần.

Mắt Sở Vãn Ninh thi thoảng sẽ vụt qua một tia hoảng loạn, đôi mắt luôn kiên cường ác liệt trong veo nhưng lại lạnh lùng, khắc này lại hoàn toàn mềm mại.

Ánh mắt này như chọc trúng đế quân khát muốn chết, Đạp Tiên Quân ôm y dậy, ngồi trêи giường lớn trải da thú hỗn loạn, eo bắt đầu nhanh chóng chuyển động đâm rút, đâm vào lép nhép vừa sâu vừa mạnh.

Sở Vãn Ninh vốn còn chết cũng không chịu hé miệng, lại theo động tác đâm rút càng lúc càng kịch liệt của Đạp Tiên Quân, nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề không chút đè nén của Đạp Tiên Quân, y dần có chút không khống chế nổi, tiếng thở dốc trầm thấp vỡ vụn giữa răng môi bật ra. Thanh âm kia nghẹn trong họng rất nhẹ, nhưng Đạp Tiên Quân lại tựa như nghe thấy tiếng rêи rỉ ɖâʍ mỹ mê hoặc lòng người nào đó, trở nên càng kϊƈɦ động đâm sâu vào trong cơ thể Sở Vãn Ninh hơn.

“Rêи ra đi.”

“…”

“Nhịn cái gì? Kiếp trước cũng đâu phải chưa từng rêи. Muốn bổn toạ làm ngươi, muốn bổn toạ đè ngươi… Hai chân quấn lấy eo bổn toạ, muốn bắn vào trong ngươi, đừng rút ra…”

Sở Vãn Ninh xấu hổ mặt đỏ muốn nhỏ máu, nhưng Đạp Tiên Quân lại không ngừng miệng thì thầm những nợ cũ xấu xa dơ bẩn vào tai y, làm như khoe ra gia sản trân bảo của mình, vừa nói, vừa dùng sức đâm vào… Động tác của Đạp Tiên Quân gần như có chút cố chấp, gần như cướp đoạt, hắn dùng lực mạnh rút ra đâm vào chốc lát, bỗng nhiên nằm ngửa xuống giường, sau đó lại kéo theo Sở Vãn Ninh xuống.

Hắn để Sở Vãn Ninh nằm trêи người dán sát vào ngực hắn, sau đó dùng bờ môi ẩm ướt ngậm chặt lấy môi Sở Vãn Ninh, hôn kịch liệt, phía dưới cũng nghiêng đi một góc đâm mạnh chôn sâu vào bên trong.

“A…”

Góc độ này nháy mắt đâm vào sợi gân nhạy cảm nhất trong cơ thể Sở Vãn Ninh, Đạp Tiên Quân có thể cảm nhận được người trong lòng thoáng cái đã mềm nhũn, lối vào cũng có dịch thể dính nhớp càng ướt át hơn hơn rỉ ra. Đạp Tiên Quân thấp thấp cười, tựa như đang thị uy với chính mình: “Có sướиɠ không? Có phải phu quân ngươi mới tốt nhất không?”

Cũng không mong Sở Vãn Ninh trả lời, cũng hiểu rõ Sở Vãn Ninh tuyệt đối sẽ không trả lời.

Đế quân cờ hồ mang một loại đắc chí nực cười, nói khẽ: “Bổn tọa biết ngươi thích bị chơi ở đây nhất… Mỗi lần làm ngươi ở đây, ngươi liền ướt tới chẳng đâu vào đâu. Đúng là không thể hiểu nổi.”

Mặc dù nói vậy, tính khí lại hung ác đâm sâu vào nơi kia của Sở Vãn Ninh, hắn chôn sâu trong thân thể Sở Vãn Ninh, nhất thời bị nơi ôn nhu hương kia hút lấy không rút ra được, vì vậy hung ác đâm vào, biên độ nhỏ nhưng dồn dập đâm vào bên trong mang theo tiếng nước nhóp nhép.

Đó là nơi mẫn cảm nhất của Sở Vãn Ninh, chịu kϊƈɦ thích của thuốc, lại bị đâm rút điên cuồng nóng nảy như vậy, chỉ cảm thấy quy đầu cực đại kia đâm sâu vào nơi khiến người ta tê dại bủn rủn không chịu nổi… Khiến Sở Vãn Ninh nhất thời thất thần, mắt phượng ửng đỏ mơ màng, không nhịn được rêи rỉ nhỏ giọng:

“A… A…”

Đạp Tiên Quân như được cổ vũ, bàn tay to lớn giữ chặt lấy vòng eo thon gọn của Sở Vãn Ninh, bờ ʍôиɠ ướt mồ hôi mạnh mẽ hữu lực đâm sâu vào trong, mỗi lần đều nóng nảy mãnh liệt, lại thực sâu.

“Rêи lớn hơn chút nữa, sư tôn…” Sở Vãn Ninh không muốn, ngược lại cắn môi càng chặt, nhưng nơi khiến người ta tê rần vẫn bị Đạp Tiên Quân hung ác đâm vào truyền tới cơn tê dại như điện giật, cao dịch bên trong ướt át lợi hại, Sở Vãn Ninh căn bản không chịu nổi, y như sắp chết, gần như sụp đổ tuyệt vọng mà rêи rỉ vỡ vụn: “Ưm a… a… a… ư…”

“Thấy thế nào? Đệ tử đâm ngươi thoải mái lắm à? Bên trong ngươi co rút lại thật chặt, sư tôn… Sao ngươi lại ʍút̼ lấy đồ đệ của ngươi như thế?”

Sở Vãn Ninh chịu kϊƈɦ thích còn lớn hơn kiếp trước, y không nghe rõ Đạp Tiên Quân đang nói gì, y mở to đôi mắt ửng đỏ ướt át, vô lực nằm trong lồng ngực rắn chắc của Đạp Tiên Quân, bị mạnh bạo chiếm đoạt, từng cú từng cú thúc sâu đâm vào làm y.

Cao thể bị đâm sùi bọt, hòa lẫn trong dịch thể ướt át trơn trượt, theo nơi hai người giao hợp rỉ ra từng chút, đùi trong Sở Vãn Ninh đều đã ướt đẫm, nhưng Đạp Tiên Quân có biết thế nào là đủ?

Giữa đôi mắt tím đen tràn ngập ái ɖu͙ƈ, lộ ra xuân sắc vô hạn, Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm vào gương mặt sư tôn bị làm vừa đau đớn vừa sảng kɧօáϊ rịn mồ hôi của mình, ánh mắt gần như si mê, ngay cả tinh hoàn cũng chen vào hơn nửa.

Hắn cầm lấy tay Sở Vãn Ninh, đặt lên bụng y sờ theo hắn, vừa dồn dập đâm lên, vừa trầm thấp thở dốc nói: “Đều… Đã đâm tới đây của ngươi, sâu tới vậy rồi. Sư tôn ngươi thấy sao?”

ƈôи ȶɦịt dạng trụ vừa thô vừa to mỗi lần đâm vào đều có thể đâm vào nơi sâu nhất trong bụng Sở Vãn Ninh, hành thể ướt át nổi gân xanh làm loạn trong lối vào ẩm ướt. Sở Vãn Ninh cơ hồ vỡ vụn, trong từng cú thúc kịch liệt, rêи rỉ làm người ta nghe thấy mặt đỏ tim đập: “A… Ưm… Ư… A… Mặc… Mặc Nhiên…”

Mặc Nhiên…

Mặc Nhiên.

Bao năm tháng giữa họ lướt qua trước mắt, người nọ từ thiếu niên tới trưởng thành, bóng dáng hình ảnh hai đời chồng lên nhau. Suy nghĩ Sở Vãn Ninh đã bị đánh vỡ, trong tình ý ngập đầu y thậm chí sinh ra ảo giác. Y không biết kiếp nào là thật, kiếp nào đã rời xa, thống khổ cực độ cùng vui thích cực độ va chạm, vỡ nát toàn bộ.

Thế giới của y trời đất cũng vỡ vụn thành tro tàn, tuyết như đã rơi, từng mảnh vỡ đều là bóng dáng Mặc Nhiên—— Cười, khóc, lương thiện, điên cuồng.

Y nhìn thấy thân ảnh của Đạp Tiên Quân chồng lên Mặc tông sư, trong biển tuyết mênh ʍôиɠ không thấy bờ, cầm một chiếc dù giấy dầu, yên tĩnh nhìn y. Hai con ngươi đen phát tím vừa có chính vừa có tà, tuyết càng rơi càng lớn, cuối cùng không còn thấy rõ đế quân và tông sư, cuối trong biển tuyết có một thân ảnh đang đứng như khi mới gặp gỡ, là thân ảnh gầy yếu của thiếu niên Mặc Nhiên.

Thiếu niên kia hạ dù ngẩng đầu lên, mỉm cười mang theo một chút bi thương: “Tiên quân, ta phải đi rồi… Người để ý ta đi… Được không…”

Một lần cuối cùng.

Người để ý ta đi.

Cho dù có tới bao nhiêu cái ta, sau trận chiến này, có lẽ đều sẽ phải vĩnh biệt rồi.

Người để ý ta đi.

Cả đời này từ khi bắt đầu làm sư đồ, ta van xin người rất lâu, người vẫn chẳng để ý tới ta. Đến cuối cùng, ta chỉ còn lại một cái xác tàn dây dưa với người, người có thể đừng ghét bỏ ta điên cuồng lại vô tri không?

Người để ý ta đi.

Được không?

“Mặc Nhiên…” Gần như thất thần lo sợ không yên, tim Sở Vãn Ninh đập loạn, đợi khi y hoàn hồn lại, y đã ôm lấy thân thể Đạp Tiên Quân, nghẹn ngào.

“Mặc Nhiên…”

Đạp Tiên Quân hơi ngẩn ra, hắn không thể không ngơ ngẩn, vì kiếp trước dù có là lần hoan ái triền miên hòa hoãn nhất, Sở Vãn Ninh cũng chưa từng chủ động ôm lấy hắn.

Hắn phát ngốc một lát, bỗng nhiên hạ giọng mắng một câu, mạnh bạo đè Sở Vãn Ninh dưới thân, nâng đôi chân thon dài của Sở Vãn Ninh đâm vào trong, dùng tư thế từ trêи xuống dưới mãnh liệt đâm mạnh.

Sở Vãn Ninh nhíu mày kiếm lại, trong mắt rung động rèm đỏ Vu Sơn Điện, lại như hình ảnh khách điếm trong trấn Vô Thường, đó là lần đầu tiên y lên giường với Mặc Nhiên trong kiếp này, có điều chỉ trong thoáng chốc, lại như cách cả trăm năm.

Y ngẩng cổ, như cực kỳ thoải mái, khản giọng trầm thấp rêи rỉ: “A…”

Thanh âm này cực kỳ động tình, tuy không lớn, lại khiến cốt nhục toàn thân Đạp Tiên Quân như sôi sục, hắn cơ hồ nảy sinh ác độc mà làm y, trong mắt chỉ có mỗi hình bóng y.

“Vãn Ninh… Vãn Ninh…”

Mồ hôi nóng chảy xuống, như muốn dán sát hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại, bọn họ kiếp trước đã mây mưa vô số lần trêи chiếc giường lớn này, dây dưa như keo sơn.

Đạp Tiên Quân thay đổi tư thế rất nhiều lần, tựa hồ muốn đền bù lại hết những năm trống trải quạnh hưu này trong một đêm, chốc lát để Sở Vãn Ninh nằm sấp trêи giường hung ác làm y từ phía sau, trong chốc lát lại để Sở Vãn Ninh cưỡi trêи người hắn đâm từ dưới lên, có chốc lát thậm chí bế Sở Vãn Ninh xuống giường, dựa trêи tường hung ác đâm vào.

Đó là Sở phi của hắn…

Hắn muốn làm thế nào thì làm thế đó, muốn đâm từ dưới lên thì đâm từ dưới lên. Hắn muốn suồng sã vuốt ve y, thương tiếc y, tra tấn y, chiếm hữu y. Hắn muốn Sở Vãn Ninh đời đời kiếp kiếp đều là người của hắn, ai cũng không cướp được, ai cũng không tranh được, cho dù có là hắn đi nữa, cũng không được.

Cuối cùng, hắn đẩy Sở Vãn Ninh lên giường lớn, kê thêm gối lót dưới eo đã bủn rủn không chịu nổi của Sở Vãn Ninh. Hắn luôn có bản năng như vậy, biết rõ đó là chuyện không thể, những vẫn có khát vọng nguyên thủy nhất của giống đực là khiến bạn tình thụ thai. Hắn cứ lót eo Sở Vãn Ninh như vậy, bế Sở Vãn Ninh lên vừa khô nóng phủ môi dây dưa kịch liệt, ʍôиɠ vừa mãnh liệt đâm vào hung hãn tạo tiếng nước lép nhép.

“Bảo bối, bên trong ngươi sướиɠ quá, a…” Nam nhân thở dốc dồn dập, theo kɧօáϊ cảm dần tăng mà đâm mạnh hơn, tốc độ

đâm vào càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề.

Hắn nâng cao eo Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh cũng không chịu nổi, tay trắng nõn thon gọn siết chặt ga giường, cổ tay trắng nõn cơ hồ nổi gân xanh.

“A… A… Chậm, chậm chút…”

Đạp Tiên Quân đâm vào quá nhanh quá mạnh, ƈôи ȶɦịt có lúc rút ra quá vội tuột hẳn ra, nhất thời trống rỗng khiến Sở Vãn Ninh mở to đôi mắt vô thần thở hổn hển. Nhưng nam nhân kia rất nhanh đã đỡ lấy tính khí cứng rắn thô cứng trơn trượt của mình đâm vào, quy đầu tròn trịa nổi gân xanh đâm mạnh hai lần, đã vội không chịu nổi càng hung ác dùng sức đâm vào mạnh hơn——

“—— A…!”

“Sắp tới rồi.” Đạp Tiên Quân giữ chặt chiếc eo mềm nhũn rủ xuống của Sở Vãn Ninh, vội vàng đâm vào bên trong đang co rút, hắn cúi đầu hôn lên chiếc trán ướt đẫm mồ hôi của Sở Vãn Ninh, yết hầu nhấp nhô, thấp giọng nói, “Bảo bối, nâng cao eo lên chút nữa, để ta bắn vào trong… A…”

Hắn bị thành ruột co rút của Sở Vãn Ninh kϊƈɦ thích tới nhíu chặt mày, cơ hồ là thoải mái rêи lên một tiếng, sau đó đã hung ác đâm sâu vào người dưới thân, mà hai chân Sở Vãn Ninh rủ bên eo hắn, ngón chân không ngừng run rẩy.

“Ta muốn bắn, bắn hết vào trong ngươi… Vãn Ninh…”Đạp Tiên Quân chăm chú nhìn gương mặt Sở Vãn Ninh, hắn chăm chú nhìn gương mặt đà hồng kia, ánh mắt gần như si mê lại điên cuồng.

Đâm hơn mấy chục lần mãnh liệt vào trong huyệt khẩu ướt át, Đạp Tiên Quân nháy mắt hung ác đâm mấy lần vào sợi gân mẫn cảm nhất của Sở Vãn Ninh, ôm chặt y rêи lên, theo đó là dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ mạnh mẽ hữu lực bắn ra, từng dòng bắn sâu vào nơi y mẫn cảm nhất.

Hai người ôm chặt lấy nhau, đồng thời rêи lên: “A…”

Hai người đồng thời xuất tinh, chẳng qua Sở Vãn Ninh không biến thái như Đạp Tiên Quân, có thể quần đi quần lại như vậy, từ khi hai người lên giường y đã bị làm cho bắn ra hai lần đầy nhục nhã, lúc này cũng chẳng còn gì để bắn nữa, có điều tϊиɦ ɖϊƈh͙ Đạp Tiên Quân bắn ra quá nhiều, hắn nâng cao đôi chân thẳng thon dài của Sở Vãn Ninh lên, để y tiếp nhận tất cả tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn, kϊƈɦ cho Sở Vãn Ninh tiếng khàn khàn trầm thấp cũng thay đổi.

Qua rất lâu, Đạp Tiên Quân mới buông chân Sở Vãn Ninh xuống, cúi người nặng nề đè lên Sở Vãn Ninh.

Hắn cảm thấy Sở Vãn Ninh muốn cử động, muốn rút gối kê dưới eo đi, bỗng đưa tay, giữ lấy cổ tay Sở Vãn Ninh, ngăn y lại. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt Sở Vãn Ninh mê ly ái ɖu͙ƈ sau khi đạt cao trào chăm chú, đồng tử đen phát tím thoáng chớp động ánh sáng si mê khác thường.

Tử địch hắn không thể chiến thắng.

Sư tôn hắn không thể khinh nhờn.

Tiên trưởi trong sạch trong mắt thế nhân.

Nam nhân hắn từng cầu mà không được… Giờ lại bị hắn đùa giỡn tới mở lớn hai chân, bị bao phủ trong tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn, hai chân không khép lại nổi, bị hắn ép buộc đâm vào trong. Mùi vị chinh phục được kẻ mạnh quả thực tiêu hồn thực cốt, Đạp Tiên Quân chỉ cảm thấy ɖu͙ƈ vọng mình vừa được phát tiết lại cương cứng, bắt đầu đâm vào muốn động.

Sở Vãn Ninh là cơn nghiện của hắn, chỉ cần bị đôi mắt quật cường nhìn vào, ướt át, mê mang ánh nước vẫn gượng mạnh mẽ liếc qua, trong lòng hắn đã dấy lên cả rừng lửa, đốt xuống bụng dưới…

Vì vậy hắn cầm lấy tay Sở Vãn Ninh, hôn lên mu bàn tay, thấp giọng nói.

“Đừng làm loạn. Lót thêm lát nữa đi.”

“…”

Tính khí đã bắn của hắn không rút ra, mà lại đâm đâm vào bên trong, có thể cảm nhận được bên trong vừa ướt vừa nóng, dịch trắng đục sền sệt bị đè ép sâu trong nơi hai người giao hợp.

Đạp Tiên Quân thoải mái nhấp nhô hầu kết, ngậm chặt bờ môi Sở Vãn Ninh, vừa không biết thỏa mãn hôn lên, vừa thì thào nói nhỏ: “Có cảm nhận được không? Giữ hết bên trong, không được làm rỉ ra. Bổn tọa lát nữa… Còn muốn làm thêm.”

Đạp Tiên Quân không nói ngoa.

Đêm nay, hắn quấn quít làm đi làm lại dây dưa với Sở Vãn Ninh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng tấm da thú trải trêи giường cũng tuột xuống đất, trêи đó trừ mùi tanh của dã thú, còn dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ hai người bắn ra, cả giường ɖâʍ mỹ không chịu nổi…

Mãi đến hơn nửa đêm, Đạp Tiên Quân mới bắn thêm lần cuối vào sâu trong cơ thể Sở Vãn Ninh, mới vuốt ve chiếc bụng thon nhỏ ươn ướt lại dính nhớp của Sở Vãn Ninh, hôn lên gương mặt đã thất thần từ lâu.

Sư tôn của hắn, Sở phi của hắn, người đã từng tiên phong đạo cốt, không nhiễm bụi trần, giờ lại bị hắn làm tới thất thần, trần như nhộng, mê ly ái ɖu͙ƈ. Làn da Sở Vãn Ninh như ngâm trong Lê Hoa Bạch mạnh nhất, hiện lên màu ửng đỏ gợi tình. Mắt phượng tan rã mở to, hô hấp dồn dập, gương mặt đà hồng lan tới đuôi mắt, đôi môi mềm mại hé mở, không tự chủ được khẽ run lên.

Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm cánh môi ướt át khẽ động, không khỏi nghĩ tới bờ môi dù thế nào cũng không chịu khuất phục trước mình, lại từng cam tâm tình nguyện ngậm vào ʍút̼ lấy ƈôи ȶɦịt Mặc tông sư.

Hắn bốc lửa giận, dù đã làm nhiều lần như vậy, vẫn không cam lòng hung hăng đâm vào trong cơ thể Sở Vãn Ninh đang không ngừng co rút hai lần.

Sở Vãn Ninh lúc này đã bị làm cho đạt cao trào rất nhiều lần, ý thức đã tan rã, vì vậy theo bản năng nhíu mày khàn khàn rêи rỉ khỏi miệng: “A…”

“Rêи cái gì? Phía dưới vẫn cắn chặt như vậy.” Đạp Tiên Quân trầm thấp cười khẽ, “Cảm thấy bổn tọa tốt hơn, có đúng không?”

Hắn đương nhiên không nhận được câu trả lời, nhưng không có câu trả lời cũng chẳng sao, ít nhất thân thể Sở Vãn Ninh vẫn thành thật. Ít nhất Sở Vãn Ninh đã bị hắn làm tới nhũn ra, tới phát run, đến ẩm ướt không chịu nổi… Ít nhất Sở Vãn Ninh đã triệt triệt để để bị hắn ăn sạch.

Thân thể cường hãn này ở dưới thân hắn trở nên nhạy cảm như vậy, dư vị khi đạt cao trào khiến càng mẫn cảm đã trở thành roi da lăng nhục Sở Vãn Ninh, chỉ cần hắn khẽ động, Sở Vãn Ninh sẽ không kiềm được nhíu mày kiếm lại, thân thể cũng run lên nhè nhẹ.

Đạp Tiên Quân nghĩ vậy, đưa tay vuốt ve gương mặt đối phương, Sở Vãn Ninh theo bản năng co rụt lại, nhưng vẫn bị giữ cằm lại, vuốt ve gương mặt. Cảm giác chạm lên gương mặt thanh tú kia mềm mịn nóng bỏng, lại có vệt nước mắt ướt át.

Sau khi triền miên điên cuồng an tĩnh lại, Đạp Tiên Quân cơ hồ đã xác nhận được, than thở thì thào: “Vãn Ninh. Ngươi rốt cuộc cũng hồi cung. Về sau đừng rời đi nữa.”

Con ngươi đen tới phát tím của hắn phản chiếu gương mặt ngoan cường lại yếu ớt, thất thần hồi lâu, Đạp Tiên Quân cười nhẹ hôn lên thái dương Sở Vãn Ninh, cảm thấy mĩ mãn mà thở dài.

“Ngủ thôi.”

Kéo lại chăn gấm lộn xộn, phủ lên hai người.

“…”

Đêm dần yên tĩnh.

Đạp Tiên Quân ôm lấy Sở Vãn Ninh chìm vào giấc ngủ, tựa như trong đêm tuyết Nam Bình Sơn, Mặc tông sư trong đêm hôm ấy, cũng ôm người trong lòng như vậy, mãi đến khi ánh đèn tắt hẳn, sáng sớm dần hé.

Hai người họ, đều như nhau.

Sau khi tình triều lui xuống, Sở Vãn Ninh như người gỗ hỏng, dịch thể và mồ hôi trộn lẫn lộn xộn trêи người, chẳng nói được gì, cũng không làm được gì. Loại trạng thái này giằng co hồi lâu, chậm rãi, ý thức mới bắt đầu quay về, y bắt đầu nghe thấy tiếng mua bên ngoài cửa sổ, cảm nhận được hô hấp của Đạp Tiên Quân, cái ôm…

Sở Vãn Ninh chuyển động tròng mắt tan rã.

Qua hồi lâu, y quay đầu, nhìn về phía Đạp Tiên Quân nhắm mắt nghỉ ngơi.

“…” Trong lúc nhất thời, Sở Vãn Ninh sinh ra tia sợ hãi mãnh liệt, y không biết hôm nay hôm nào, người bên cạnh là ai, sao lại lạnh như băng thế này, y lại lo lắng thân thể ấy cũng sẽ như thanh niên trong đêm tuyết Nam Bình Sơn, thời gian dần qua sẽ mất sinh khí, thời gian dần trôi không còn tiếng tim đập, y sợ hãi mà nhận ra.

Vì sao?

Rõ ràng chỉ là một cái xác, rõ ràng chỉ là một kẻ trì độn, vì sao lại giống hệt khi xưa, có cùng tâm tình cùng cử chỉ?

Nhưng mà Đạp Tiên Quân sẽ không đáp, mà có lẽ đáp án, bản thân Đạp Tiên Quân cũng không thể tự hiểu.

Trong tình triều nóng bỏng hỗn loạn dần tan đi, ánh mắt dần rõ ràng, Sở Vãn Ninh ép mình tỉnh táo lại, y quả thực có thể làm được, trong tuyệt vọng thống khổ, ép mình tỉnh táo lại.

Vu Sơn Điện tràn ngập khí tức ái ɖu͙ƈ nồng đậm… Đây là Vu Sơn Điện.

Không phải Nam Bình Sơn.

Người ôm lấy y, cũng không phải Mặc tông sư.

Mà là Đạp Tiên Quân.

Là ái nhân, đồ đệ, phu quân đã chết từ lâu… Mội cái xác không hồn một con rối trì độn.

Sở Vãn Ninh nén lại nỗi xót xa nơi cổ họng, chậm rãi, tự áp xuống mọi tâm tình của mình, đều xóa sạch, bóp nát. Hai người cứ trong đoạn cuối cùng, trong ngõ cụt của hai đời ôm lấy nhau, khí tức trong không khí dần nhạt đi. Hết thảy đều bình ổn lại như trước.

Triền miên cuối cùng, yên lặng lại trong đêm như vậy.

Không biết qua bao lâu, động tĩnh trong phòng từ từ lắng xuống.

Dưới màn rèm trùng điệp buông thả lộ ra áo ngủ bằng gấm mất trật tự chảy xuống, bị ánh chớp đáng sợ ngoài cửa sổ chiếu lên phân rõ sáng tối. Trận mưa dữ này vẫn không dừng, ngược lại càng về sau càng lớn.

Trong đêm tối Sở Vãn Ninh mở mắt, nam nhân bên cạnh đã ngủ. Có lẽ nhiều năm như vậy làm bạn đã thành thói quen, cũng có lẽ vì Đạp Tiên Quân cho rằng y ăn nhuyễn cân tán cũng rất an toàn, nói tóm lại, nam nhân này ngủ rất an ổn, không hề có chút phòng bị. Thân thể khỏe đẹp cân xứng đè lên người y, nặng nề khiến người ta không thở nổi.

Sở Vãn Ninh nghiêng đầu, nhìn mặt nam nhân.

Lúc Thời Không Sinh Tử Môn vừa mở, y cũng từng va chạm Đạp Tiên Quân, vẫn nhớ rõ cảm xúc lạnh như băng và tĩnh mịch trong ngực.

Thế nhưng lúc này người kề sát y có tim đập.

Viên linh hạch bị đào lên kia, một lần nữa tụ trong cơ thể Đạp Tiên Quân thành thứ đồ vật giống trái tim.

______ Không nên suy nghĩ nhiều, Mặc Nhiên đã chết, dù ở trần thế nào đi nữa, đều đã chết.

Sở Vãn Ninh ở trong tiếng tim đập thong thả mà mạnh mẽ, tự nói với mình như vậy.

Mặc Nhiên đã chết. Đây chỉ là một bộ thể xác không hồn không phách.

Ngươi nên biết mình phải làm gì.

Vững tâm như sắt, trong bàn tay tụ lại ánh sáng, thế nhưng tia sáng kia lúc tỏ lúc mờ, cuối cùng thì dập tắt.

Sở Vãn Ninh ngưng mắt nhìn nam nhân gần trong gang tấc này.

Tia sáng rất ảm đạm, lúc Đạp Tiên Quân khép mắt rũ lông mi, thì càng thêm khó nhận ra kiếp trước hay kiếp này.

Sở Vãn Ninh đột nhiên cảm giác được, kỳ thực lúc này cực kỳ giống đêm mưa kia bọn họ lần đầu tiên ngủ cùng nhau ở Vô Thường trấn. Một đêm đó, thật ra y cũng từng tỉnh lại, y cũng từng dựa sát người qua, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt ngủ say của Mặc Nhiên.

Không… Không không không.

Mặc Nhiên đã chết… Dù cho tim có đập, cũng là một bộ thi thể, dù cho có thể nói, cũng đã không còn hồn.

Đã chết.

Nhưng vì cái gì hắn còn có thể nhớ kỹ chuyện sau này ở kiếp khác như vậy, vì sao tình cảm trong mắt hắn chân thành phong phú như vậy, vì sao…

Dáng vẻ Sở Vãn Ninh sợ run, không thể nghĩ tiếp được nữa.

Cắn răng, ánh sáng trong tay thay nhau nổi lên, gọi ra Hoài Sa, ngưng tụ thành một thanh đoản kiếm sắc bén. Xoay người chỉ trong tích tắc, y đóng mắt lại không quan tâm dùng hết khí lực quyết liệt đâm tới ngực Đạp Tiên Quân!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN