Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền - Chương 55
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền


Chương 55


Editor: _14thfebruary

Ngày kỉ niệm thành lập trường của H đại rất náo nhiệt.

Ngoài chuyện các cựu học sinh ưu tú lên đài đọc diễn văn ra, còn có không ít tiết mục văn nghệ xuất sắc.

Đặc biệt là các bạn sinh viên chuyên ngành diễn xuất biểu diễn rất nhiệt tình, các vở kịch và kịch bản đều là tự viết.

Bắc Bắc xem rất thích thú, đồng thời cũng nghe được không ít tin tức các bạn học nói chuyện.

Nghe nói hôm nay Chu tổng sẽ đến đây để kiếm người ký hợp đồng, anh ấy đã mở một công ty điện ảnh và truyền hình, hiện tại cũng không có nghệ sĩ nào.

Bắc Bắc nghe thấy chỉ muốn bật cười, cô cũng được tính là một người đi.

Giọng nói khe khẽ bên cạnh, vẫn không ngừng lọt vào tai Bắc Bắc, khiến cô không thể nào bỏ qua được.

“Cậu có biết không, hôm nay Chu tổng đến đây là để tuyển người.”

“A, chúng ta không lên biểu diễn, chẳng phải sẽ không có cơ hội sao?”

Một giọng nói bình tĩnh phân tích: “Không phải, nghe nói lát nữa khoa của chúng ta còn chụp ảnh linh tinh gì đó với Chu tổng, người của chúng ta không nhiều lắm, vẫn còn một chút hy vọng.”

Nghe đến đây, Bắc Bắc nhịn không được mở miệng hỏi: “Lát nữa chúng ta sẽ được gặp riêng Chu tổng hả?”

Người nọ sửng sốt, rất nhanh gật đầu: “Đúng vậy, cô giáo không nói cho cậu sao? Lát nữa lễ kỷ niệm kết thúc, chúng ta sẽ có cơ hội gặp Chu tổng, vốn dĩ hôm nay Chu tổng đến đây để tuyển người.”

Bắc Bắc: “….” Cô thật sự không biết nha.

Như là có thần giao cách cảm, lúc cô ngước đầu nhìn lên chỗ của Chu Thịnh trên khán đài, Chu Thịnh cũng đang nhìn qua đây, hai người im lặng nhìn nhau trước sự chứng kiến của thầy cô và sinh viên toàn trường.

Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng Bắc Bắc không chịu được ánh mắt trêu đùa của Chu Thịnh, chột dạ quay đầu đi. Giơ tay sờ vào vành tai của mình, cảm thấy hơi nóng.

Vừa rồi nhìn thấy Chu Thịnh, cô cảm thấy tim đập như sấm, trong lòng có chút bối rối. Chắc là do hôm qua bị đám Tiểu Ngư hỏi đến sợ rồi.

Từ khi biết Bắc Bắc có bạn trai, ba cô gái độc thân “lớn tuổi” trong kí túc xá đã tò mò về mối quan hệ hẹn hò này, bình thường Lý Mai rất thích xem tiểu thuyết tình yêu, tóm lấy Bắc Bắc hỏi không ít chuyện.

Trong đó có những chuyện liên quan đến…. nhiều thứ giữa đàn ông và phụ nữ.

Ví dụ như lần đầu hôn môi có cảm giác như thế nào, ở đâu, hay là…. Lần đầu tiên cái kia là khi nào….. Rồi khi nào thì ở chung. Một loạt câu hỏi Bắc Bắc không biết nên trả lời như thế nào.

Đặc biệt Lý Mai và Tiểu Ngư còn hỏi đến….. ngoại hình và dáng vẻ của bạn trai cô, Bắc Bắc dựa vào bộ dáng của Chu Thịnh, miểu tả cho các cô ấy nghe, Tiểu Ngư liếc Bắc Bắc, ý vị thâm trường nói “bạn trai cậu chắc chắn thể lực cũng rất tốt”. Cái đó tạm thời Bắc Bắc không biết, nhưng cô lặng lẽ đánh giá Chu Thịnh, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc…. Chắc hôm qua bị bổ túc quá nhiều kiến thức, cho nên mới như vậy.

Không biết tại sao, nghe đám Tiểu Ngư nói về dáng vẻ đàn ông, cô đối với thân thể của Chu Thịnh…. có chút tò mò.

Bắc Bắc biết dáng người của Chu Thịnh không tồi, ở bên nhau lâu như vậy, ngẫu nhiên cũng có lúc thấy thân thể trần trụi của Chu Thịnh…. Nhưng những lúc ấy, Bắc Bắc cũng không dám nhìn lâu, liếc nhìn một cái liền tự giác che mắt lại, không nhìn Chu Thịnh, cho dù anh có cố ý lại chỗ cô, cô cũng không nhìn. Cả quá trình chỉ biết đỏ mặt răn dạy Chu Thịnh, kêu anh đi mặc quần áo, không được lắc lư trước mặt mình.

Mà bây giờ, cô lại dâng lên cảm giác muốn xem.

Ý nghĩ vừa lóe qua, Bắc Bắc lắc lắc cái đầu, muốn đem những thứ “không lành mạnh” ra khỏi đầu, bạn học đi bên cạnh nhìn chằm chằm cô một lúc, hơi lo lắng hỏi: “Bắc Bắc, cậu làm sao vậy, có phải không thoải mái ở đâu không?”

Bắc Bắc sửng sốt, vội vàng hồi phục lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh lại, cô ho nhẹ nói: “Không có không có, tớ không có chuyện gì đâu.”

Bạn học kia vẫn không an tâm nhìn cô: “Thật sự không có chuyện gì sao, mặt cậu rất đỏ nha.”

Bắc Bắc: “Thật sự không có gì.” Cô sờ sờ gương mặt của mình, khẽ cắn khóe môi.

Bắc Bắc suy tư, không thể nói cho mọi người…… Chính mình vừa rồi mới nghĩ đến đàn ông rồi đỏ mặt. Chuyện này cũng quá mất mặt.

Người nọ nhìn Bắc Bắc chắc chắn mình không có việc gì, cũng không hỏi nhiều nữa.

Bắc Bắc mỉm cười, “Tớ thật sự không có chuyện gì, nhưng mà cảm ơn cậu.”

“Không cần khách sáo, tốt xấu chúng ta cũng là bạn học.”

Bắc Bắc cười khẽ gật đầu: “Cậu nói rất đúng.”

Hai người ở dưới sân khấu khe khẽ nói chuyện, hoàn toàn không chú ý đến, Chu Thịnh ngồi ở trên quan sát chỗ bọn họ cả buổi tối, thỉnh thoảng nhìn thấy ý cười trên mặt Bắc Bắc, cũng tự giác cười theo hai tiếng, khiến cho đám người ở dưới kinh hồn bạt vía, không biết vị Chu tổng đây đang cười cái gì.

Đến Lê Tiêu ngồi bên cạnh, nghe thấy được tiếng cười của anh, liền theo tầm mắt Chu Thịnh thấy được Bắc Bắc, anh ta ngẩn người chớp mắt một cái, ánh mắt hoài nghi của Lê Tiêu dừng trên Chu Thịnh, một đôi mắt thâm thúy khiến cho người khác không hiểu bên trong đang cất giấu tâm tư gì.

Thời gian tổ chức ngày thành lập trường cũng không lâu lắm, nhưng cũng không ngắn.

Sau khi kết thúc, các bạn học sôi nổi chuẩn bị tan cuộc, về phần Bắc Bắc cũng bị bạn học trong lớp lôi kéo đi đến gặp mặt Chu tổng nổi tiếng!

Tôn Vệ điểm danh xong, tình cờ đứng bên cạnh Bắc Bắc.

Chu Thịnh vừa đến, đã thấy vợ mình đang cùng một nam nhân trẻ tuổi nói chuyện, còn vui vẻ như vậy, Chu Thịnh liếc mắt nhìn vài giây, rồi bước thẳng đi qua cô.

Như một cơn gió.

Bắc Bắc sửng sốt một lúc, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, không hiểu sao lại rụt cổ lại, không nói chuyện với Tôn Vệ nữa, chăm chú nhìn Chu tổng đang đứng trước mặt!

Giảng viên giới thiệu với mọi người: “Đây là Chu tổng của tập đoàn Chu thị, chắc hẳn mọi người cũng đã biết?”

Bên cạnh Chu Thịnh còn có hai người nữa, Bắc Bắc chỉ biết trợ lý Tào, còn người kia có chút quen mắt, nhưng cô không nghĩ ra là ai.

Cho đến khi giảng viên giới thiệu, Bắc Bắc mới sực nhớ, người này là giám đốc của Mộ Bắc, cô đã gặp qua một lần, nhưng rất vội vàng, không có ấn tượng là chuyện bình thường.

Chu Thịnh và những người khác đặc biệt dành thời gian để đến gặp sinh viên ở đây, tự nhiên có tính toán.

Quả nhiên, một lúc sau Bắc Bắc nghe thấy giảng viên kêu mọi người tự giới thiệu, lúc cô nghe đến, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, tuy sinh viên khoa diễn xuất không nhiều lắm, nhưng nếu mỗi người tự giới thiệu không phải sẽ mất rất nhiều thời gian sao?!

Trong lòng không nhịn được muốn chửi thề, nhưng mọi người vẫn làm theo, mỗi một người đều hy vọng mình có thể trổ tài hết năng lực, được Chu Thịnh ưu ái, có thể gia nhập đến công ty.

Tuy rằng mảng điện ảnh của Chu thịnh mới gia nhập ngành sản xuất, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mọi người muốn đến công ty.

Là một công ty mới thì như thế nào, chỉ cần ông chủ là Chu Thịnh, người đứng sau tập đoàn Chu Thịnh thì không còn nghi ngờ gì nữa, công ty chắc chắn sẽ có người nổi tiếng, có tài nguyên tốt như vậy, công ty lại giàu, chỉ cần không phải là A Đấu (*) là được, đều có thất nổi tiếng.

(*) A Đấu: con trai của Lưu Bị, được so sánh như kẻ bất tài, vô dụng.

Cho nên biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người đều bộc lộ niềm vui sướng.

Phần giới thiệu là từ hàng trước đến hàng sau, khi Bắc Bắc đến nơi, có rất nhiều người đã đến trước, cô chỉ có thể ra sau đứng, yên lặng nghe mọi người giới thiệu, cô kiễng chân lên, trong tay Chu Thịnh vẫn đang cầm tài liệu.

Cong cong khóe môi, Bắc Bắc cảm thấy buổi gặp mặt mà giảng viên tổ chức hôm nay thật ra cũng không giúp được gì nhiều, bởi vì Chu Thịnh nhất định đã có lựa chọn trước khi anh ấy đến.

Quả nhiên, sau khi hai hàng đầu giới thiệu xong, Chu Thịnh cũng không nói gì, ngược lại là vị giám đốc kia hỏi một số vấn đề, sau đó không có nữa. Cho đến…. một nam sinh đứng trước Bắc Bắc, Chu Thịnh mới mở miệng ra hỏi, sau khi nghe xong lại tiếp tục im lặng.

Bắc Bắc nhướng mày, đối với mắt nhìn của Chu Thịnh rất khâm phục.

Nam sinh mà anh hỏi là một người có kỹ năng diễn xuất và khả năng lĩnh hội rất tốt, quan trọng hơn là có ngoại hình ưa nhìn, bình thường Bắc Bắc rất thích đối diễn với nam sinh này, là một người rất nghiêm túc, có trách nhiệm với cảnh quay, dù nó quan trọng hay là không. Chỉ có điều không tốt lắm đó là nói chuyện không hay, các bạn khác cũng không thích nam sinh này lắm.

Ít nhất Bắc Bắc biết người này cùng với lớp trưởng của bọn cô không cùng một loại người.

Đang suy nghĩ lung tung, Bắc Bắc không nhận ra đã đến lượt cô giới thiệu, cho đến khi Tôn Vệ gọi tên cô, cô mới phục hồi tinh thần, đối diện với mấy chục cặp mắt, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung.”

Khóe miệng Chu Thịnh cong lên, gật đầu: “Đứng ra đây một chút.”

Bắc Bắc: “…… Được.”

Cô từ phía sau đi lên trước, nghiêm túc đứng trước mặt Chu Thịnh, hai tay buông thõng hai bên, giống như một học sinh ngoan đang nhận bài từ giáo viên.

Trong mắt Chu Thịnh hiện lên ý cười, cố ý hỏi: “Cô tên gì?”

Bắc Bắc nghẹn họng, làm bộ không biết anh, thấp giọng trả lời: “Đồng Bắc Bắc.”

Chu Thịnh nhướng mày, sắc mặt bình thường nói: “Còn gì nữa không, không giới thiệu một chút sao?”

Bắc Bắc nhanh chóng nghĩ lại lúc nãy mọi người giới thiệu những gì, nhưng suy nghĩ được vài giây, cô liền từ bỏ, bởi vì cô không nhớ.

Bắc Bắc nhanh chóng nói về thông tin của bản thân, cũng coi như là giới thiệu: “Đồng Bắc Bắc, 21 tuổi, cao 1m68, năm nay mới chuyển sang khoa diễn xuất.”

“Hết rồi?”

Bắc Bắc nhìn chằm chằm Chu Thịnh, ung dung hỏi lại: “Chu tổng còn muốn biết cái gì sao?”

“Bình thường có yêu thích cái gì không?”

Bắc Bắc nghiến răng, nói: “Có.”

Chu Thịnh hứng thú, bắt chéo chân cười: “Là cái gì?”

Lập tức Bắc Bắc không biết nói như thế nào, liền nói: “Ngắm trai đẹp.”

Vừa dứt lời, phía sau liền bật lên một tràng cười, cô đỏ mặt, thật sự muốn ngất xỉu trước mặt Chu Thịnh. Rốt cuộc cô…… nói cái quỷ gì vậy!

Trợ lý Tào ở bên cũng không nhịn được, khẽ ho một tiếng, che dấu tiếng cười của bản thân nhắc nhở Bắc Bắc: “Chu tổng không hỏi cái này, Đồng tiểu thư nghĩ nghề diễn viên như thế nào, đóng phim có sở thích đặc biệt gì không?”

Bắc Bắc: “……….”

Nghĩ về ba phút trước, cô chỉ muốn cho mình một cái tát!

Nghĩ ròi, Bắc Bắc nói: “Không có, chỉ cần kịch bản mà tôi thích thì không có vấn đề gì.”

Chu Thịnh rất tự nhiên gật đầu: “Có yêu cầu gì với diễn viên nam không?” Anh dừng lại chút, đè nhẹ khóa môi cười hỏi: “Yêu cầu là đẹp trai sao?”

Bắc Bắc: “….” Hai mắt nhắm lại, giả bộ đã chết. Nửa lời cô cũng không muốn nói với Chu Thịnh.

Chu Thịnh nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, cũng không trêu chọc nữa. Chỉ thấp giọng nói: “Trở về đi.”

“Vâng.”

Sau Bắc Bắc cũng chỉ có Tôn Vệ giới thiệu bản thân.

Sau nghi Tôn Vệ nói, cô âm thầm cảm khái, thì ra người ra tự giới thiệu….. Đều hoàn hảo như vậy.

Chưa kịp cảm khái xong, Bắc Bắc thấy Chu Thịnh nói thầm với giảng viên vào câu, sau đó giảng viên nhìn qua bên đây, nghiêm túc gật đầu, một lúc sau thì thấy Chu Thịnh vfa hai người còn lại đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa, Chu Thịnh còn cho cô một cái nháy mắt đầy ẩn ý.

Một lúc sau cô mới hiểu ánh mắt đó có ý tứ gì.

Giảng viên gọi mấy người ở lại, trong đó có Bắc Bắc và Tôn Vệ, còn có hai nam một nữ khác, tổng cộng là năm người.

“Đi với tôi.”

Tôn Vệ tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy ạ.”

Giảng viên mỉm cười nhìn năm người, tâm trạng rất tốt nói: “Chu tổng có hứng thú với các em, muốn mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, các em cố gắng biểu hiện tốt một tí, nói không chừng tốt nghiệp xong có thể ký hợp đồng với Mộ Bắc.” Lời nói của giảng viên rất thấm thía: “Ký hợp đồng với Mộ Bắc đồng nghĩa với việc được tập đoàn Chu thị chống lưng, con đường sau này có thể đi dễ dàng hơn.”

Bắc Bắc khẽ ho, cô biết Chu Thịnh định làm gì.

Đi theo giảng viên tới nhà hàng, đây chính là quán mà hôm qua Bắc Bắc và bọn Tiểu Ngư đến đây, lúc nhân viên thu ngân thấy Bắc Bắc, còn vui vẻ vẫy tay với cô: “Đồng tiểu thư đến rồi.”

Bắc Bắc cười cười: “Ừ.”

Tôn Vệ nghi ngờ nhìn Bắc Bắc hỏi: “Hai người quen biết hả?”

“Ừ, hôm qua tôi vừa đến đây ăn cơm.”

Tôn Vệ hiểu ra, cũng không hỏi nhiều nữa.

Đi theo giảng viên vào phòng bao, Bắc Bắc sửng sốt nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt hơi thất thần…… Tại sao Chu Thịnh và Lê Tiêu lại gặp nhau, còn ngồi chung một bàn????!

Mà khoan…. Sao Mã đạo và Tĩnh tỷ cũng ở đây?? Bắc Bắc ngước mắt nhìn Trần Tĩnh, không tiếng động hỏi: Hôm nay là sao đây?

Trần Tĩnh đáp lại: Chính là đến đây xem người mới.

Bắc Bắc:……

Cô cảm thấy như mình bị lừa.

Không riêng gì Bắc Bắc, mấy người đi cùng cô đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Mã đạo và Lê Tiêu, trên mặt tràn đầy kích động.

Lúc sau ngồi xuống, mọi người đều run rẩy ăn cơm, họ cho rằng sẽ bị hỏi gì đó, nhưng lại không có gì, từ đầu đến cuối Chu Thịnh cũng không nói gì, về phần vị giám đốc kia và trợ lý Tào thì chào hỏi vài người, giảng viên luôn nắm bắt cơ hội để khen bọn cô trước mặt Chu Thịnh và Mã Viễn.

Bắc Bắc nghe những lời đó đều cảm thấy đỏ mặt.

Cô ngồi trên ghế hơi buồn chán, nhịn không được muốn ra ngoài hóng gió, liền nhỏ giọng nói với bạn học bên cạnh: “Tớ ra ngoài đi vệ sinh một chút.”

“Ok.”

Lúc này mọi người đều đặt sự chú ý ở Mã Viễn, lúc thấy Bắc Bắc rời đi cũng không hỏi nhiều.

Nhưng mà Chu Thịnh ngước mắt lên nhìn chiếc ghế trống không im lặng một lúc, sau đó cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Lê Tiêu đăm chiêu nhìn bóng dáng một trước một sau rời đi, còn về Mã Viễn đang nghiêm túc nói với những người kia, bản thân ông ít nhiều cũng có cái nhìn về điện ảnh, cũng hy vọng dám trẻ bây giờ có thể dùng thái độ yêu thích đối với phim ảnh, chứ không phải chỉ vì muốn nổi tiếng.

Bắc Bắc sau khi ra ngoài, thì chậm chạp đi về phái toilet.

Mới vừa bước từ trong ra, vươn tay vặn vòi nước, khiến nước chảy ra, đã thấy một bóng dáng đứng bên cạnh, hai người nhìn nhau một lúc. Chu Thịnh cúi đầu, vươn tay lấy xà phòng ở trên tay Bắc Bắc, bàn tay dính đầy bọt bao lấy bàn tay mềm mại không xương của cô.

Hai tay chồng lên nhau, nước vẫn chảy xuống, dừng ở trên tay hai người, mu bàn tay của cô bị Chu Thịnh nhéo một cái, rồi rửa sạch.

Bắc Bắc bị hành động trêu chọc của Chu Thịnh làm cho mặt đỏ tim đập.

Đôi mắt cô run rẩy, nhìn Chu Thịnh: “Sao anh lại chạy ra đây?”

Chu Thịnh cười, cong môi nhìn cô: “Vợ của anh ra rồi, tại sao anh lại không thể?”

Bắc Bắc câm nín, trừng mắt nhìn anh một cái nói: “Ý em không phải như vậy.”

Chu Thịnh nhướng mày, câu môi hỏi: “Vợ à.”

“Ừ?”

Chu Thịnh ủy khuất nhìn Bắc Bắc: “Anh không vui.”

Bắc Bắc ngẩn ra, còn chưa hỏi không vui vì chuyện gì, Chu Thịnh đã chủ động nói ra.

“Hôm nay em không nhìn anh.”

“Chẳng những không nhìn, mà còn nói chuyện với người đàn ông khác.”

“Còn cười với người ta.”

…….

Bắc Bắc: “?????”

Hết chương 55.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN