Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài
Chương 78: Triệu kiến
Edit: Thanh Yến
Beta: Yuuki
– —
Làm công việc tu soạn Ở Hàn Lâm Uyển khá thanh nhàn, Thẩm Nghiên Bắc lợi dụng chức trách, lật xem không ít sách sử của Đại Tề, đối với quốc gia này càng thêm hiểu biết.
Thời gian Đại Tề kiến quốc làm hắn có chút kinh ngạc, thế mà chỉ mất vài thập niên! Hoàng đế tiền triều mê muội, vô năng, xa hoa vô độ, dân chúng bá tánh lầm than, ăn không đủ no, mùa đông còn có người phơi thây ngoài đường, sau đó dân chúng phẫn nộ khởi nghĩa vũ trang. Tổ phụ của Triệu Ngự chính là người có mưu lược trong đó nhất, sau này làm hoàng đế, quả nhiên tuân thủ hứa hẹn năm đó, phục hồi và phát triển nông nghiệp mạnh mẽ, giúp bá tánh có áo mặc có cơm canh, quốc gia yên ổn.
Hoàng đế thứ hai là phụ thân Triệu Ngự,Tuyên Văn Đế, thời gian tại vị rất ngắn, chỉ có mấy năm. Tuy Tuyên Văn Đế không có chí lớn bằng phụ thân, nhưng cũng nỗ lực quán triệt chính sách trị quốc của tiên hoàng, chậm rãi củng cố căn cơ Đại Tề, sau đó mới đến Kiến Nguyên Đế Triệu Ngự như hiện tại.
Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy Triệu Ngự là một nam nhân cực kỳ có dã tâm. Từ việc hắn chiêu mộ nhân tài, phát triển mạnh kinh mậu, từ việc đồng áng và tổ chức khoa cử có thể thấy được một chút. Lại thêm chuyện Triệu Ngự lập Cố Trường Phong là một song nhi làm thế tử phủ Trấn Quốc Công, càng làm người ta trầm trồ. Việc này khi thượng triều không phải là không có người phản đối, tuy đại tướng quân đã chết vì bệnh, nhưng dư uy vẫn còn, bản thân Cố Trường Phong thế nào đại thần trong triều cũng rõ ràng.
Vốn dĩ Trấn Quốc Công là chức vị không thể kế thừa, theo lý Cố Trường Phong đã thành niên thì sẽ được phong hầu chứ không phải là thế tử. Nhưng hoàng đế lại không làm theo lẽ thường, phong Cố Trường Phong làm thế tử phủ Quốc Công. Quân tâm khó dò, trong lòng chúng đại thần tuy còn dị nghị nhưng không có người nào cả gan ra mặt.
Nếu chiếu theo suy nghĩ của Thẩm Nghiên Bắc, có lẽ Triệu Ngự chỉ muốn mượn dư uy của phụ thân Cố Trường Phong để hành sự. Làm Khai Quốc công thần, đại tướng quân thần dũng vô cùng, cùng tiên hoàng vào sinh ra tử, vì Đại Tề lập công lao to lớn. Sau lại bỏ gia bỏ nghiệp, đóng giữ biên cương, tấm lòng trung quân ái quốc vô cùng đáng quý. Cuối cùng thậm chí vì diệt địch, ông thâm nhập vào nơi địch mà tái phát bệnh cũ rồi chết!
Đại tướng quân quả thực là tấm gương của chúng tướng sĩ! Ý định của Triệu Ngự là, thể hiện sự nhân ái và kính trọng của hắn đối với đại tướng quân với trăm vạn binh lính ở biên cảnh—— Tuy rằng đại tướng quân không còn nữa, nhưng ta còn nhớ rõ công tích vĩ đại của đại tướng quân, nhớ rõ ông vì Đại Tề của ta mà làm hết thảy. Đại tướng quân sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng ta, cho nên ta phong con của ông làm thế tử.
Cả thiên hạ là của hoàng đế, chỉ là một cái tước vị mà thôi, đối với Triệu Ngự căn bản là không ảnh hưởng gì. Có thể sử dụng tước vị để đổi lấy nhân tâm của chúng tướng sĩ biên cảnh, không phải rất có lời sao?
Đây là suy đoán của Thẩm Nghiên Bắc, còn hành động của Triệu Ngự lại chứng thực cho suy đoán này.
Triệu Ngự triệu kiến Cố Trường Phong.
Ngày ấy khi đại điển truyền lư được tổ chức ở Thái Hòa Điện, Thẩm Nghiên Bắc nhìn thấy vị tướng quân mặc giáp trụ trên mặt có sẹo tên là Thái Tề Cương, nguyên là thủ hạ của đại tướng quân, sau khi đại tướng quân chết vì bệnh tạm giữ chức đại tướng quân. Lúc về kinh, vừa vặn tổ chức đại điển truyền lư, vì thế cũng tham dự.
Thời điểm Triệu Ngự truyền Cố Trường Phong tiến cung, vừa lúc Thái Tề Cương ở ngự thư phòng. Khi nhìn thấy Cố Trường Phong, trong khoảnh khắc ấy vị hổ tướng tuổi đã bán trăm đỏ hốc mắt.
“Ty chức Thái Tề Cương bái kiến thế tử!” Thái Tề Cương ôm quyền, thanh âm nghèn nghẹn.
Là tâm phúc của đại tướng quân, Thái Tề Cương vô cùng kính trọng đại tướng quân. Lúc trước, khi đại tướng quân chết bệnh, hắn đau khổ rất lâu. Vì tin tức ở biên cảnh không nhạy, đường xá lại xa xôi, khi hắn biết Cố Trường Phong ngoài ý muốn bỏ mình đã là hai tháng sau đó.
Thái Tề Cương khiếp sợ trong lòng, không phải không nghĩ tới việc phái người đi tìm Cố Trường Phong. Nhưng lúc này thời gian cách lúc phát sinh sự việc ngoài ý muốn đã quá lâu, phủ Trấn Quốc Công đã sớm tuyên cáo Cố Trường Phong tử vong, còn lập mộ cho y, chôn quần áo và di vật.
Tuy hắn đau lòng nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu. Sau phủ Trấn Quốc Công lại hạ sinh nhị công tử, là một nam hài, hắn nghĩ huyết mạch của đại tướng quân cuối cùng cũng được kéo dài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó vài ngày, hoàng đế triệu hắn hồi kinh, lúc này hắn mới biết được Cố Trường Phong vẫn còn sống! Không phải không muốn đi gặp Cố Trường Phong, chỉ là thân phận hắn nhạy cảm, trước khi hoàng đế tỏ thái độ, hắn không dám lén hành động, từ đó đến nay vẫn không lộ diện.
Mấy ngày trước hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, lập trưởng tử phủ Quốc Công Cố Trọng Tiêu làm thế tử Trấn Quốc Công, hắn vừa mừng vừa sợ. Kinh ngạc với hành động không ngờ này của Triệu Ngự, vui với Cố Trường Phong có thể kế nghiệp cha!
Lúc này thấy Cố Trường Phong cương nghị ổn trọng nhíu mày giống như phụ thân, trong lòng kích động không lời nào có thể diễn tả được, chỉ có thể chuyển thành một câu nói.
Cố Trường Phong cả kinh, vội nói: “Trọng Tiêu bái kiến đại tướng quân!”
“Tất cả không cần đa lễ, ngồi đi.” Triệu Ngự xoa mày, nhàn nhạt nói.
“Tạ Hoàng Thượng.” Cố Trường Phong tạ lễ ngồi xuống.
“Thái tướng quân, ngươi nói lại tình huống một lần nữa đi.” Thần sắc Triệu Ngự có chút ngưng trọng.
“Vâng!” Thái Tề Cương lập tức nói với Cố Trường Phong: “Tình huống bên man di có biến, sợ rằng sẽ mang binh tới đánh.”
Man di không phải là tên của một quốc gia, mà là của Đại Tề đối với chúng bộ lạc ở thảo nguyên gọi chung.
Man di định cư ở phương bắc, chăn thả ngựa dê mà sống, dựa suối mà định cư trên thảo nguyên. Dân nơi này dũng mãnh, kiêu ngạo hiếu chiến, ngay cả nữ nhân và song nhi đều có thể lên chiến trường. Man di là dân tộc lớn lên trên lưng ngựa, vì thế năng lực tác chiến cực kỳ tốt. Dựa vào cưỡi ngựa, thường sau khi thu hoạch vụ mùa thu man di lập tức xâm chiếm biên cảnh, nơi nào đi qua đều cưới hiếp giết, ngay cả trẻ con cũng không buông tha, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Mấy năm cuối cùng của Tiền triều thiên hạ đại loạn, man di nhân cơ hội tiến sát Quan Trung, chiếm lĩnh một số quận. Sau khi tổ phụ của Triệu Ngự xưng đế lập quốc, lệnh cho tướng quân xuất binh loại bỏ man di. Đại tướng quân lãnh đạo mười lăm vạn đại quân chiến đấu với chúng, đuổi tám vạn kỵ binh của man di ra lãnh địa Đại Tề.
Nhưng man di chính là cỏ dại đê dai dẳng nhất, cắt cỏ không cắt tận gốc mùa xuân nó lại sinh sôi. Khi nguyên khí khôi phục lại tới xâm chiếm, đối với chính quyền Đại Tề tạo thành uy hiếp to lớn. Làm người đương quyền Triệu Ngự tất nhiên vô pháp chịu đựng.
Mùa đông năm trước, mấy đại bộ lạc man di hỗn chiến, nhưng trời giá rét, băng tuyết mấy ngày liền, nhiều binh lính bị tổn thương do giá rét, không tiện xuất binh. Bộ lạc Ô Lạp Thác lớn nhất phái sứ thần, ý định gả quý nữ vào Đại Tề, cùng Đại Tề ký kết hiệp ước hoà hảo Tần Tấn. Lúc này đại thần trong triều liền xuất hiện phái chủ chiến và chủ hòa. Nhưng tình huống trước mắt có biến, Ô Lạp Thác Vương đột nhiên chết!
Đối phương là cháu trai của Ô Lạp Thác vương Ô Tác, vì bất mãn việc Ô Lạp Thác vương nghị hòa cùng Đại Tề, dứt khoát liên hợp những người đã sớm bất mãn với việc Ô Lạp Thác vương yếu đuối cũng không thể tiếp thu việc cúi đầu đối với tộc nhân, ám sát Ô Lạp Thác vương.
Người này tự lập vương, cũng ngay lập tức thú công chúa của đại bộ lạc thảo nguyên đứng thứ hai Long Cách Đồ, liên hợp Long Cách Đồ cùng thâu tóm các tiểu bộ lạc khác, danh vọng cao, hi vọng trở thành lãnh tụ của một tân thế hệ ở thảo nguyên. Người này có dã tâm không nhỏ, nếu chư quốc bộ lạc man di thật sự bị người này thống nhất, tất sẽ trở thành họa lớn cho Đại Tề.
Phòng ngừa chu đáo, sau khi Triệu Ngự thu được tin tức, lập tức triệu Thái Tề Cương hồi triều thương lượng đối sách.
Mấy năm nay Đại Tề nghỉ ngơi lấy lại sức, binh lực không còn mạnh. Nếu muốn cùng man di khai chiến thì phải trưng binh. Nhưng trước mắt đúng ngay ngày xuân, dân chúng bận cày bừa vụ xuân, không thể trưng binh. Chờ tới mùa thu mới trưng binh, man di đã binh hùng tướng mạnh. Khi đó tân binh Đại Tề còn chưa huấn luyện ra, man di đã lãnh đạo thiết kỵ nam hạ lần nữa phạm tề.
“Thế tử thấy thế nào?” Triệu Ngự trầm giọng hỏi.
Cố Trường Phong sửng sốt, nói: “Thần cho rằng vẫn nên trưng binh thôi.”
Triệu Ngự mặt không đổi sắc, nghe y tiếp tục nói.
“Triều ta quy định, tất cả thanh niên trai tráng đủ mười bảy phải phục binh dịch, nếu triều đình trưng binh, mỗi nhà mỗi hộ cần đưa ra một nam đinh. Nhưng tình huống trước mắt đặc thù, thần nghĩ, có thể đổi phương pháp triệu tập tân binh?” Cố Trường Phong lưu loát suy nghĩ, nói: “Cưỡng chế trưng binh có thể được sửa thành mộ binh hay không? Tự nguyện báo danh, đối với người báo danh có khen thưởng tương ứng…”
Thẩm Nghiên Bắc đã từng nói, nếu muốn đạt tới mục đích nào đó, có thể đổi phương thức tương ứng thì dễ dàng hơn nhiều. Tựa như đậu que và củ cải ngâm của hắn, nếu chỉ làm mẻ rau dưa đi bán, giá không cao, nhưng thay đổi cái cách đóng gói một chút lập tức là có thể bán được nhiều ngay.
Ánh mắt Thái Tề Cương sáng ngời, Triệu Ngự gật đầu: “Được.” Bá tánh Đại Tề, mỗi nhà mỗi hộ đều có nam đinh, nếu tự nguyện tòng quân, sẽ có khen thưởng phong phú, tự nhiên có thể hấp dẫn sức lao động còn dư tới báo danh. Chỉ là khen thưởng như thế nào, còn phải xem lại.
Cố Trường Phong thở ra nhẹ nhõm, nhưng câu nói tiếp theo của Triệu Ngự lại làm y ngây ngẩn cả người.
“Thế tử có nguyện dẫn dắt huấn luyện tân binh ở biên cảnh?” Triệu Ngự bình tĩnh nhìn y nói.
“Thần…” Cố Trường Phong hơi mấp máy môi, sau một lúc lâu chậm rãi quỳ xuống, buông mi nói, “Thần tuân chỉ.”
Triệu Ngự hơi gật đầu: “Mộ binh còn phải cần một chút thời gian, trong khoảng thời gian này thế tử hãy chuẩn bị thật tốt.”
“Vậy, thần xin cáo lui.” Cố Trường Phong xoay người, bước từng bước nặng nề ra khỏi ngự thư phòng.
Ngày ấy Thẩm Nghiên Bắc an ủi y rằng nếu cảm thấy thẹn với phụ thân, thì hãy hoàn thành việc phụ thân chưa làm xong, y liền nghĩ tới một ngày kia tiêu diệt man di để báo cho phụ thân có linh trên trời, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới ngày này sẽ tới nhanh như vậy…
“Thế tử!”
Thời điểm Cố Trường Phong thất hồn lạc phách chuẩn bị ra khỏi cung, một thanh âm ồm ồm gọi y lại.
“Đại tướng quân.” Cố Trường Phong hoàn hồn, đối mặt với Thái Tề Cương đang vội vàng chạy đến.
Thái Tề Cương xua xua tay, trên khuôn mặt tràn đầy phong sương mang nét cười: “Thế tử cũng đừng chê cười ta, đại tướng quân chỉ có một, chính là phụ thân ngươi. Ngươi vẫn nên gọi ta là Cương thúc đi!”
Cố Trường Phong chỉ cười cười. Thái Tề Cương vỗ bả vai y, nói lời thành khẩn: “Xin Thế tử hãy nghe lời này của Cương thúc! Trước kia Đại tướng quân thống hận nhất là man di, từng thề không để man di bước một bước vào quốc thổ Đại Tề ta, ngươi thân là con trai của đại tướng quân, mong ngươi chớ quên chí của thân phụ, cũng đừng cô phụ tín nhiệm của Hoàng Thượng đối với ngươi.”
Ánh mắt Cố Trường Phong dao động: “Ta đã rõ.”
“Hoàng Thượng lệnh ta lập tức giám thị hành động của bọn man di ở biên cảnh, ta xin ở biên cảnh đợi thế tử đại giá!” Thái Tề Cương nói.
Thần sắc Cố Trường Phong trịnh trọng, nghiêm mặt nói: “Được, Cương thúc thuận buồm xuôi gió.”
Thái Tề Cương ôm quyền, lại bước chân vội vàng rời đi.
Nhìn nhìn sắc trời, Thẩm Nghiên Bắc cũng sắp tan. Cố Trường Phong không chút do dự nhấc chân đi Hàn Lâm Viện.
Thời điểm Thẩm Nghiên Bắc ra khỏi cửa Hàn Lâm Viện, từ xa đã nhìn thấy Cố Trường Phong đứng dưới tàng cây ở phía ngoài Hàn Lâm Viện. Nam nhân hơi nhấp môi, cương nghị lạnh lùng, khuôn mặt không có biểu tình, đôi mắt đen nhánh ngơ ngẩn xuất thần mà nhìn nơi nào đó.
“Này!” Âu Dương Nhạc đi cùng nhìn thấy Cố Trường Phong thì cảm thấy vi diệu. Quỳnh Lâm Yến đêm đó hắn tận mắt nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc hết sờ sờ lại hôn hôn nam nhân này, nhưng buổi tối nhìn thấy không quá rõ, hiện tại Cố Trường Phong ở trước mặt, hắn thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi cảm thán. Tấm thân này, một quyền là có thể đập chết hắn.
“Trường Phong!” Thẩm Nghiên Bắc vô cùng kinh hỉ. Thế mà tức phụ của hắn lại đến đón hắn tan tầm! Vội bước nhanh đến: “Sao em lại đến đây?”
“Muốn gặp huynh.” Cố Trường Phong thấp giọng nói. Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, quay đầu nói với Âu Dương Nhạc: “Ta đi trước!”
Âu Dương Nhạc cười gượng hai tiếng. Nhìn hai người thân mật sóng vai mà đi, trong lòng cảm khái. Trạng Nguyên lang đúng là bất phàm, gu thưởng thức quá khác biệt!
Phát hiện cảm xúc Cố Trường Phong không tốt, Thẩm Nghiên Bắc không khỏi giữ chặt người lại: “Em không vui sao?”
Cố Trường Phong lắc đầu, đối mặt với ánh mắt vô cùng quan tâm của hắn, rầu rĩ nói: “Hoàng Thượng lệnh ta dẫn dắt huấn luyện tân binh ở biên cảnh…”
Thẩm Nghiên Bắc ngẩn ra, sau khi hiểu, mày đầu tiên là nhăn lại rồi sau đó giãn ra, nói: “Đây là chuyện tốt. Chung quy là em muốn đi, so với mang theo hộ vệ dưới danh thế tử phủ Trấn Quốc Công, đồng hành cùng tân binh sẽ càng dễ dàng hòa nhập với binh lính bình thường.”
Cố Trường Phong trầm mặc không nói. Thẩm Nghiên Bắc nắm lấy tay y, ôn nhu hỏi: “Sợ ta lo lắng à?”
Cố Trường Phong nhìn hắn, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng. So với việc không muốn rời Thẩm Nghiên Bắc mà đi, y càng sợ làm Thẩm Nghiên Bắc lo lắng.
“Tất nhiên ta sẽ lo lắng rồi, nhưng ta càng lo trong lòng em lưu lại tiếc nuối.” Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười, “Bộ dáng em mặc áo giáp ngự mã giết địch nhất định sẽ cực kỳ uy vũ!” Hắn vẫn luôn coi Cố Trường Phong là một nam nhân chân chính, nam nhân chắc chắn là có trách nhiệm. Cho nên hắn sẽ không ngăn cản Cố Trường Phong đi làm việc y muốn làm.
Trong lòng Cố Trường Phong hơi động, sắc mặt cũng hòa hoãn theo.
Thẩm Nghiên Bắc tuy nói được lời hay, nhưng mấy ngày kế tiếp cực kỳ cố gắng nghĩ ra biện pháp để giảm bớt thương vong trên chiến trường, tất cả đều đã qua thực nghiệm, hữu dụng để cho Cố Trường Phong nhớ kỹ. Cố Trường Phong còn chưa kịp xem, đã được Chu Dục báo rằng, bọn họ tìm được chứng cứ hài tử kìa không phải là nhi tử của đại tướng quân!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!