Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài - Chương 86: Giải quyết nạn châu chấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài


Chương 86: Giải quyết nạn châu chấu


Edit: Thanh Yến

Beta: Nhungg

– —

Quận thủ quận Thượng Nhiêu Vương đại nhân đã nuốt không trôi, đứng ngồi không yên trong nhiều ngày. Thời điểm biết huyện Quan Dương nơi mình quản lý xuất hiện một lượng lớn châu chấu, hắn lập tức cho người đi bắt, nhưng tốc độ bay của bọn châu chấu kia cực nhanh, cơ thể lại không lớn, không dễ dàng bắt được!

Mấy ngày sau số lượng châu chấu tăng lên, lan tràn tới thôn xóm phụ cận, khiến vài trăm mẫu ruộng ngô của vài thôn trong huyện Quan Dương thiệt hại, sản lượng ngô ở 500 mẫu ruộng giảm ba lần, sản lượng ở hơn 300 mẫu giảm bốn lần!

Đàn châu chấu từ từ lớn mạnh, không ngừng tiến về trước, hiện giờ nạn châu chấu đã lan đến sáu huyện phụ cận, trong đó có huyện Quan Dương, huyện Vân Lai và huyện Lạc Thủy và còn có xu hướng lan rộng hơn nữa!

Nghĩ đến những năm cuối của tiền triều, châu chấu gây ra nạn đói ở nhiều nơi dẫn đến diệt quốc, chuyện làm thế nào để ngăn cản tình hình chuyển biến xấu giống như khối gạch trong lòng hắn, nặng trĩu thở không nổi.

Cũng không biết sau khi Hoàng Thượng xem tấu chương của hắn thì tính xử lý như thế nào, sẽ phái người đến đây sao?

“Đại nhân!” Chợt có tiếng nha dịch hô lớn, giọng nói hưng phấn giống như ve trên cây làm cho người ta cảm thấy phiền chán.

Nếu là lúc trước hắn đã sớm quát lớn nha dịch lỗ mãng, nhưng hôm nay…

Thở dài, Vương đại nhân xốc xốc mí mắt, uể oải ỉu xìu mà liếc nhìn hắn một cái: “Chuyện gì mà hoảng loạn như thế?”

“Đại nhân! Khâm sai đại nhân do triều đình phái tới đã đến rồi!” Mặt nha dịch đỏ bừng, tràn đầy kích động.

Cái gì? Vương đại nhân ngẩn ra, đột nhiên đứng lên, vội vàng bắt lấy nha dịch, run giọng hỏi: “Người ở đâu?”

“Đang chờ ở ngoài của! Là một quan viên trẻ tuổi, được cấm quân hộ tống đến đây.” Nha dịch tràn đầy vui mừng nói.

Vương đại nhân nghe xong thì vui mừng như điên ở trong lòng lập tức giảm đi. Quan viên trẻ tuổi? Người trẻ tuổi lấy đâu ra kinh nghiệm khống chế châu chấu?

Trong lòng tuy chần chờ, nhưng đối phương có trẻ tuổi thế nào cũng là người hoàng đế phái tới, hắn không thể chậm trễ, đành phải bước nhanh đi đón tiếp.

Bên ngoài nha môn là một đội nhân mã phong trần mệt mỏi, trong đó đặc biệt thấy được một thanh niên mặc quan phục đỏ thẫm.

Vương đại nhân nhanh chóng đánh giá thanh niên, trong lòng hoài nghi càng sâu. Khâm sai này thật sự là quá trẻ! Hơn nữa còn là gương mặt chưa từng thấy!

“Xin chào Vương đại nhân! Tại hạ Thẩm Yến, phụng chỉ đến quận Thượng Nhiêu trị nạn châu chấu.” Thẩm Nghiên Bắc lấy thánh chỉ ra đưa cho đối phương xem.

Ánh mắt Vương đại nhân sáng lên. Người này là Thẩm Yến? Thẩm Yến không phải là tân khoa Trạng Nguyên, tâm phúc của Hoàng Thượng bây giờ sao? Lúc trước còn được phái đến quận Lưu Dương cứu tế? Hắn từ quận Lưu Dương đến đây?

Trong lòng Vương đại nhân lập tức sinh ra vài phần tin tưởng, sau khi xác nhận thánh chỉ không có lầm thì khách khí mà chắp tay: “Không thể tiếp đón từ xa! Không thể tiếp đón từ xa!”

Thẩm Nghiên Bắc cũng không nói chuyện vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, để hắn dẫn mình đến huyện hương bị châu chấu ảnh hưởng xem xét.

Trong ruộng bắp mênh mông bát ngát, lá cây bắp đã bị châu chấu gặm ăn hết, chỉ còn lại thân cây bắp trụi lủi cùng với lõi bắp chưa đủ lớn. Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày hỏi phạm vi châu chấu hoạt động rồi đi đến xem xét.

Quận Thượng Nhiêu là quận nghèo khó nhất Đại Tề, lượng mưa trên quận Thượng Nhiêu thấp, tài nguyên cũng không phong phú, hoa màu không dễ sinh trưởng, nên thường trồng những loại cây nông nghiệp chịu hạn tốt, bá tánh sinh hoạt không dễ. Có thể thấy rằng châu chấu lần này đã mang đến tổn thất kinh tế cho bá tánh địa phương bao nhiêu khó khăn!

Chưa tới huyện Đông Lâm Thẩm Nghiên Bắc đã nghe được tiếng ” Ô ô” không ngừng bên tai, vừa ngẩng đầu lên đã thấy, một mảng lớn châu chấu đang cất cánh bay cao trên bầu trời! Đại quân châu chấu dùng một tốc độ rất nhanh di chuyển xuống dưới cành cây xanh.

Châu chấu bay tới, rất nhiều bá tánh ở huyện Đông Lâm trồng các loại cây nông nghiệp, bắp và cao lương đều mang theo sắc mặt tuyệt vọng. Bắp và cao lương còn hơn một tháng nữa là có thể thu hoạch, châu chấu đến đã tàn phá hoa màu lá cây gần như không còn, sản lượng chắc chắn sẽ giảm xuống một lượng lớn! Năm nay coi như hết hy vọng!

Bá tánh cứ việc đau khổ trong lòng, đại quân châu chấu vẫn kéo đến!

Thời điểm Thẩm Nghiên Bắc đến đây, đúng lúc thấy cảnh tượng —— vô số châu chấu chỉ to tầm hai ngón tay ở trong ruộng bắp, đậu đầy trên cây cối, nhìn thấy mà da đầu tê dại, da gà nổi lên không khỏi rơi đầy đất. Đặc biệt âm thanh gặm cắn lá cây căn bản không thể nghe thấy đã bị ngàn ngàn vạn vạn con châu chấu phóng đại, tạo thành một âm thanh sàn sạt làm người ta cảm thấy ớn lạnh.

Có bá tánh phẫn nộ đuổi châu chấu trong ruộng bắp nhà mình, nhưng quá nhiều châu chấu nên căn bản là vô dụng, còn bu đầy đầu đầy cổ người, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cảnh châu chấu gặm lá bắp, khóc than không ngừng.

Vương đại nhân nhìn cảnh tượng thê thảm này, mặt ủ mày chau, hắn và tri châu Tân Châu cùng với huyện lệnh huyện Quan Dương đã suy nghĩ không ít biện pháp, nhưng tác dụng không lớn. Nhìn về phía Thẩm Nghiên Bắc ở bên cạnh, phát hiện sắc mặt vị khâm sai trẻ tuổi này vẫn vững vàng, còn bắt một con châu chấu nghiên cứu.

“Thẩm đại nhân đã có phương pháp đối phó?” Vương đại nhân hỏi thử.

Thẩm Nghiên Bắc hỏi ngược lại: “Vương đại nhân có cho người theo dõi hướng đi của châu chấu không?”

Vương đại nhân vội gật đầu, cho người trình nhật ký quan sát lên. Trong đó ghi lại tỉ mỉ châu chấu cất cánh lúc nào, đi theo phương hướng nào, đến thời gian nào thì hạ xuống nghỉ ngơi.

Thẩm Nghiên Bắc ở trên đường đã nghĩ đến việc xử lý như thế nào, lúc này tà dương dần lặn xuống phía sau núi, sắc trời dần tối, hắn đưa ra một biện pháp giải quyết là lợi dụng tính hướng sáng của côn trùng, hấp dẫn hết lượng châu chấu tới, sau đó phóng hỏa thiêu!

Người ở ven đường bày hai hàng đuốc dày đặc làm đường dẫn, chất cao củi lửa ở một chỗ trống trên bờ cát phía trước, lúc trời tối sầm thì bật lửa lên. Bọn châu chấu bị ánh sáng của cây đuốc phát ra hấp dẫn, chen chúc bay đến, bị cây đuốc dụ dỗ đến đống lửa kia, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, thoáng chốc vang lên từng đợt âm thanh “Bùm bùm”. Đoàn châu chấu giống như ruồi nhặng không đầu ở ánh lửa đấu đá lung tung, ngọn lửa bén lên đôi cánh làm châu chấu không thể bay được, chúng rơi xuống đống lửa rồi phát ra tiếng lách tách.

Cảnh châu chấu bị lửa đốt rất hoành tráng, làm không ít thôn dân vây xem.

“Được! Thiêu đến chết!” “Thiêu chúng nó chết hết đi!” “Thiêu chết!!” Nhìn những con châu chấu đáng giận giãy giụa trong biển lửa, sau đó hóa thành tro tàn, mọi người đều cảm thấy vô cùng hài lòng, nhịn không được lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Mùi vị thịt bị đốt thổi vào trong không khí, Thẩm Nghiên Bắc sờ sờ cái mũi, cảm thấy có chút tiếc hận.

Thời điểm học cao trung, hắn đã đi du lịch cùng với mẹ và bà, đúng lúc tỉnh đó đã xảy ra nạn châu chấu, điều ấn tượng chính là tuy rằng nạn châu chấu đã mang đến tổn thất lớn đối với nông nghiệp ở địa phương, nhưng nông dân cũng không đau buồn chút nào, ngược lại còn vui mừng đến không khép miệng được! Tất cả nông dân địa phương cùng nhau bắt châu chấu bán 34 nguyên một cân, mỗi khi ngày xuống lại thu vào hơn một ngàn đồng, tốt hơn nhiều so với bắp. Rất nhiều người còn ngóng trông sang năm cũng có thể có quang cảnh tốt như vậy!

Thì ra giá trị dinh dưỡng của châu chấu rất cao, nó còn có công hiệu chữa ho suyễn, bổ dưỡng cường tráng, châu chấu chiên qua dầu vừa thơm vừa giòn, làm người ta ăn đến không ngừng được, nói đến là có thể làm người khóc thèm mỹ thực!

Cư dân phụ cận nghe nói thì sôi nổi đến đây bắt châu chấu, bọn họ cũng đi theo tham gia náo nhiệt, kết quả ngày thứ nhất châu chấu che trời, ngày thứ hai mọi người giăng lưới bắt châu chấu trát túi tiền, ngày thứ ba châu chấu còn có thể nhảy nhót lung tung, ngày thứ tư hai con từng nhảy nhót cùng nhau đã bị xiên bằng những thanh tre mỏng, ngày thứ năm ở nơi có nạn châu chấu người còn nhiều hơn cả côn trùng!

Sức mạnh của đồ ăn quả thực rất dọa người! Nạn châu chấu thanh thế to lớn mà lại kết thúc buồn cười như vậy, làm người ta dở khóc dở cười. Bà ngoại hắn còn cảm thán thời đại khác nhau, nạn châu chấu năm đó làm người nghe biến sắc hiện giờ lại bị đùa bỡn ở lòng bàn tay. Rồi sau đó bà ngoại kể với hắn điều mình đã trải qua —— ở niên đại lạc hậu mọi người trị nạn châu chấu như thế nào.

Không cần hoài nghi, cách hữu hiệu nhất đối phó với nạn châu chấu là dùng dược, nhưng điều kiện hữu hạn hắn chỉ có thể áp dụng phương pháp vật lý.

Thẩm Nghiên Bắc thở dài, nếu tức phụ ở đây, hắn sẽ làm cho y một bàn tiệc châu chấu. Đáng tiếc.

Nghĩ đến đồ vật mình kêu người chuẩn bị vài ngày nữa sẽ đến, Thẩm Nghiên Bắc lên tinh thần, nhân cơ hội thôn dân tổ chức bắt giết châu chấu, hắn vùi lấp một cái sọt châu chấu vào trong đất.

Vương đại nhân kích động đến nỗi tay chân khẽ run rẩy: “Thẩm đại nhân…” Hắn cũng nghĩ tới việc dùng lửa để xua đuổi châu chấu, nhưng ban ngày ban mặt châu chấu căn bản là không sợ, thiêu chết nhiều lắm cũng chỉ một ít.

Hóa ra không phải cách này vô dụng, mà là không được dùng một cách thỏa đáng!

Thẩm Nghiên Bắc cười cười, chỉ huy thôn dân tiếp tục tăng thêm củi lửa.

Đoàn châu chấu bay đến như tre già măng mọc, mọi người vội đến chân không chạm đất, ánh lửa rọi xuống khuôn mặt đầy mồ hôi, nhưng không có người kêu mệt càng không có người dừng lại tạm nghỉ.

Trận đốt lửa này tới giờ Tý mới tắt, Thẩm Nghiên Bắc trấn an cảm xúc kích động của các thôn dân, lệnh mọi người trở về nghỉ ngơi cho tốt.

Nhiều châu chấu như vậy không thể bị thiêu rụi bởi một vài ngọn lửa, hôm sau vẫn sẽ có đàn châu chấu bay đến một nơi nào khác ăn hoa màu. Thôn dân nghe tin đêm qua lửa đốt châu chấu đều hy vọng ban đêm buông xuống, lại đến đốt thêm lửa, nhưng Thẩm Nghiên Bắc lại cho người bày một tấm lưới thật lớn ở đường châu chấu sắp sửa bay qua.

Trên đường tới quận Thượng Nhiêu, hắn đã viết một phong thơ lệnh một vị huynh đệ cấm quân đi vòng đến quận Thanh Hà giao cho phụ thân Tô Thanh Trạch của quận thủ quận Thanh Hà – Tô Kính Hằng, thỉnh hắn hỗ trợ tìm ngư dân thu mua một tấm lưới thật lớn thích hợp để bắt giữ châu chấu, hôm nay cuối cùng đã đưa đến đây. Đồng hành còn có đầu bếp Thẩm Lai Phúc của hắn.

Vương đại nhân nhìn tấm lưới kia, tâm trạng phức tạp. Lúc trước bọn họ cũng nghĩ tới việc dùng lưới để bắt châu chấu, thứ nhất là lưới quá nhỏ, lưới to hơn thì bắt không được bao nhiêu, thứ hai là quá hao phí công sức. Nhưng Thẩm Nghiên Bắc lệnh người chuẩn bị lưới có mắt lưới rất nhỏ, châu chấu không thể vượt qua, hơn nữa lưới này được treo ở giữa không trung, tuyệt đối có thể chặn châu chấu lại!

Nhưng mà…

“Số lượng châu chấu bay quá lớn, sợ rằng tấm lưới này không đủ sức nặng.” Vương đại nhân nhắc nhở nói.

“Không sao, cho các thôn dân gỡ châu chấu trên lưới xuống là được.” Thẩm Nghiên Bắc giới thiệu Thẩm Lai Phúc cho hắn: “Vị này chính là đầu bếp tửu lâu Thanh Châu Đồng Phúc, nghe nói quận Thượng Nhiêu náo loạn vì nạn châu chấu, nhận lệnh chủ nhân đến đây thu mua châu chấu.”

Vương đại nhân kinh ngạc, đưa mắt nhìn Thẩm Lai Phúc vài lần mới cẩn thận hỏi: “Lời này là thật?”

Thẩm Lai Phúc miễn cưỡng mỉm cười, Thẩm Nghiên Bắc luôn dùng ánh mắt để thúc giục, hắn ta không tình nguyện nói: “Thẩm đại nhân nói cũng không sai, tửu lâu Đồng Phúc của chúng ta thu mua châu chấu, giá theo ý thôn dân. Đại nhân có thể cho thôn dân bắt châu chấu mang đến, ta tính toán xem có bao nhiêu.”

Kinh hỉ trong mắt Vương đại nhân điên cuồng toát ra, luôn mãi xác nhận việc này không phải là đùa mới lệnh nha dịch đi mỗi thôn gõ la thông báo.

“Thẩm…” Thẩm Lai Phúc gấp đến độ không nói được, “Ta nói Thẩm đại nhân, ngài gọi ta từ ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ vì việc thu mua châu chấu? Châu chấu này ngoài việc có thể sử dụng để cho gà cho vịt ăn còn có thể làm cái gì?”

Tiêu tiền mua thức ăn nuôi gà vịt, Thẩm Lai Phúc đau lòng muốn chết. Làm từ thiện cũng không cần tìm lý do sứt sẹo như vậy!

“Lai Phúc ca ơi, đây chính là thứ tốt, không dễ dàng ăn được.” Thẩm Nghiên Bắc tóm được non nửa sọt châu chấu trở về.

Để châu chấu đói hơn một nửa canh giờ, sau khi rửa sạch sẽ, chần qua nước sôi một chút, cắt cánh đi rồi hong khô nước, sau đó cho vào trong nồi. Khi dầu đã đủ nóng, cho vào chảo chiên vàng đều, vớt lên để ráo sau đó lại rắc lên chút muối tiêu, một đĩa châu chấu chiên mỹ vị đã ra lò!

“A ——” Thẩm Lai Phúc nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm những con châu chấu màu hoàng kim hơi ửng đỏ kia, có chút do dự. “Thứ này… Thật sự có thể ăn được?”

Thẩm Nghiên Bắc trả lời là có thể.

Dáng vẻ híp mắt vô cùng hưởng thụ của hắn được Thẩm Lai Phúc nhìn thẳng mắt, bất chấp những người khác, đột nhiên gắp một đũa đưa vào trong miệng.

Nhai hai cái, đôi mắt Thẩm Lai Phúc đột nhiên trợn to.

“Còn muốn mua không?” Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày.

Thẩm Lai Phúc gật đầu như gà con mổ thóc, Thẩm Nghiên Bắc bật cười: “Vậy ngày mai?”

“Ta mua! Ít nhiều gì ta cũng mua!” Thẩm Lai Phúc vội vàng bảo đảm.

“Côn trùng không thể để lâu quá, ngươi có thể nhờ thôn dân làm khô châu chấu trước khi thu mua.”

“Vâng, lão bản!”

Nghe được có người trả mười văn tiền lấy mỗi cân châu chấu, toàn bộ người dân trong quận Thượng Nhiêu đều sôi trào.

Tối hôm qua dùng lửa đốt châu chấu, các thôn dân tuy nhất thời giải được hận trong lòng, nhưng tổn thất đã có, tâm trạng bình phục qua đi vẫn không hết hậm hực lo lắng, hiện giờ châu chấu có thể bán lấy tiền, một ít người từ lão nhân cho tới tiểu hài tử đều xách túi ra cửa, đi đến nơi có cái lưới lớn kia bắt châu chấu.

Châu chấu che trời lấp đất bị tấm lưới ngăn lại, các thôn dân người dùng cây gậy trúc đánh, người dùng chổi quét, vội vàng mà nhặt châu chấu cho vào túi của mình.

Vào buổi tối, vẫn như tối hôm qua chờ trời tối sầm, cây đuốc lập tức nổi lửa hấp dẫn châu chấu đến. Nhưng lúc này mọi người trong thôn không muốn giết chết châu chấu, mà muốn tận diệt châu chấu bay tớiq.

Nhìn đàn châu chấu lập tức bị tranh đoạt, Vương đại nhân xoa xoa mồ hôi mỏng trên trán.

Thật là đáng sợ, một con châu chấu cũng không buông tha, những người này mới là châu chấu đó?

Mấy ngày sau, toàn bộ bá tánh mang theo túi tùy thân như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào đàn châu chấu, một khi có cơ hội thì sẽ bắt lấy, số lượng châu chấu bay đã giảm bớt.

Rồi sau đó, ba ba hai hai tiểu hài tử trong thôn đi bộ ở trong ruộng bắp, nhìn thấy có châu chấu lạc một mình sẽ bắt lấy đem về nhà. Thẩm Nghiên Bắc cho Thẩm Lai Phúc ra mặt dạy đoàn người ăn châu chấu như thế nào, châu chấu chiên dầu giòn, nhưng người dân vốn không bỏ được chi phí mua dầu, mà nướng châu chấu sau khi xử lý tốt lên ăn, cho nhóm tiểu hài tử một năm không ăn được mấy lần đỡ thèm.

Một hồi tai nạn được hóa giải như vậy, khói mù trên mặt thôn dân vì lấy châu chấu đổi được thành bạc đã trở thành hư không, mà Thẩm Lai Phúc mang theo châu chấu khô đã thu mua xuất phát quay về Thanh Châu. Thẩm Nghiên Bắc đã nghĩ tốt nguyên liệu và tên món ăn châu chấu, cũng nói với hắn cách để đẩy mạnh tiêu thụ châu chấu ra bên ngoài, hắn phải mau chóng chứng thực.

Đại bộ phận châu chấu đã bị tiêu diệt, còn lại không đáng để lo. Nhưng cắt cỏ thì phải nhổ tận gốc, phải dập tắt nạn châu chấu từ ngọn nguồn, Thẩm Nghiên Bắc cho chút ý kiến với Huyện Quan Dương nơi xảy ra nạn châu chấu. Thông qua thay đổi kết cấu cây nông nghiệp, vài loại bắp tiểu mạch cao lương mà châu chấu thích ăn, nhiều loại đậu loại cây ăn quả để kiểm soát nông nghiệp. Kiến nghị thôn dân nuôi nhiều gia cầm, không đi săn chim, làm cho thiên địch châu chấu lớn mạnh lên…

Nửa tháng sau, Thẩm Nghiên Bắc bước lên đường hồi kinh trong ánh mắt cảm kích của bá tánh ở Tân Châu.

Giơ lên roi ngựa trong tay, Thẩm Nghiên Bắc thần sắc vội vàng mà đánh lên ngựa một roi.

Man di xâm phạm biên giới, tức phụ của hắn đã mang theo nhân mã xuất chinh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN